“Ừm, có lý”
Những gì anh ta nghĩ không khác cô là bao. Cô cũng cảm thấy sa thải Lại Tiểu Lan thì quá lợi cho cô ta rồi. Dù thế nào cũng không dễ tha thứ cho một người có lòng dạ thâm sâu như cô ta đâu nhỉ?
“Chị dâu, chị nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi làm. Em sẽ xử Lại Tiểu Lan giúp chị” “Vậy phải phiền cậu rồi” “Không có gì, không có gì”
“Cậu có muốn nói chuyện với nha đầu nữa không?” “BịchI”
Có thứ gì đó rơi xuống, Thẩm Tư Dục bất cẩn quét cuốn sách trên bàn xuống đất.
“Keng!” Có người va phải cửa, là Tống An Kỳ đi rót nước cho Tiêu Diệp Nhiên. Khi tới cửa thì vừa khéo nghe thấy hai chữ “nha đầu”, cô sững sờ va vào khung cửa.
Tiêu Diệp Nhiên cong môi nở một nụ cười đầy ý sâu xa. Bỏ nước lên trên bàn, Tống An Kỳ vừa xoa xoa cái trán bị
thương của mình, vừa đi đến bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên “Chủ tịch Thẩm nói thế nào?” Tống An Kỳ hỏi.
Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn cô, trong mắt nổi lên một tia hứng thú: “An Kỳ, cậu cứ quan tâm Tư Dục phải nói cái gì sao?”
" Tống An Kỳ buồn cười nhìn cô, “Tớ quan tâm anh ta
làm gì thế nào Lại Tiểu Lan? Tớ là quan tâm cậu, muốn hỏi một chút Chủ tịch Thẩm xử lý như thế nào thôi”
“Vậy sao?” Đuôi lông mày giơ lên, Tiêu Diệp Nhiên cười
ời, cũng không làm khó cô, lời nói chuyển qua đề tài Bãi chức Phó Giám đốc của Lại Tiểu Lan”
Thấy cô không tiếp tục truy hỏi chuyện liên quan tới Thẩm Tư Dục, Tống An Kỳ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe được Lại Tiểu Lan bị mất chức, trong nháy mắt kích động.
“Thật à? Thật là bãi chức của Lại Tiểu Lan ư?”
“Đương nhiên là thật” Thấy cô kích động như vậy, Tiêu Diệp Nhiên rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lần này, xem cô ta còn phách lối thế nào!”
Chỉ cần nghĩ đến trước đó Lại Tiểu Lan ỷ vào cô ta là Phó giám đốc, khi dễ Nhiên Nhiên không ít, Tống An Kỳ giận không chỗ phát tit.
Nhưng, bây giờ cuối cùng hả giận.
“Tớ còn có một tin tốt nói cho cậu đây”
“Tin tốt gì?”
Tống An Kỳ buồn bực nhìn Tiêu Diệp Nhiên.
“Bãi chức Phó Gíam đốc của Lại Tiểu Lan, và cậu là người nhận vị trí này.”
Tống An Kỳ choáng tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, đưa tay quơ quơ trước mắt cô: “An Kỳ, cậu đang cao hứng mà choáng váng sao?”
Đột nhiên: “AI” Tống An Kỳ bỗng hét lên một tiếng, cô kích động bắt lấy tay Tiêu Diệp Nhiên: “Nhiên Nhiên, tớ vậy mà làm tới Phó giám đốc, thật đáng kinh ngạc!”