“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai sẽ khi dễ các cô” Lại Tiểu Lan thu xếp đồ đạc xong, lập tức có người nịnh bợ giúp cô cầm thùng đồ.
Mấy cô mà Lại Tiểu Lam sai đâu đánh đó như Thiên Lôi chen chúc lại, Lại Tiểu Lan tựa như một con Khổng Tước kiêu ngạo đến bên cạnhTống An Kỳ, hai tay vòng trước ngực, dùng khóe mắt liếc qua Tống An Kỳ một chút, cong môi cười cười.
“Có người ấy mà, cứ nghĩ làm tới Phó Gíam đốc thìcó được toàn thế giới. Tốt nhất là có thể ngồi ấm cái ghế, không đến lúc đó ngã xuống thì coi như khó coi”
Vừa nói chuyện, Lại Tiểu Lan cố ý lắc lắc mái tóc quăn nhuộm màu nâu nhạt, dáng vẻ dương dương tự đắc. Tống An Kỳ liếc cô t, cười lạnh: “Trợ lý Lại, câu nói kia vẫn là để lại cho mình sài đi”
Sau đó, cô đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người bọn họ, cuối cùng đứng lại chỗ của Lại Tiểu Lan đang đầy mặt đắc ý, cong môi cười một tiếng: “Không nên đắc ý quá sớm, nếu không đến lúc đó sẽ chết rất khó coi”
Lại Tiểu Lan biến sắc, tươi cười đắc ý trong nháy mắt cứng đờ, oán hận trừng mắt Tống An Kỳ.
“Tống An Kỳ, cô đừng tưởng rằng mình thăng chức thì ngon lắm, cũng chỉ là cái Phó Gíam đốc nho nhoi thì có gì đắc ý như vậy. Người ta Tiểu Lam thế nhưng là trợ lý giám đốc, cách xa cô vạn dặm”
Người ủng hộ Lại Tiểu Lan nhảy ra ra mặt cho cô ta, chống trả lại Tống An Kỳ.
Quả nhiên đầu năm nay cái gì không nhiều, nhưng thiểu năng thì đặc biệt nhiều.
Tống An Kỳ lạnh lùng nhìn mấy người kia một chút, cho nên tranh thủ thời gian thừa dịp bây giờ ôm một chân, kẻo sau này thì lại không có mà ôm”
Nói xong, lúc bọn họ đang tức giận không cam lòng nhìn chăm chú, Tống An Kỳ nhanh nhẹn đi ra.
Chờ coi! Cô nhất định phải làm cho Tống An Kỳ cùng Tiêu Diệp Nhiên đẹp mắt!
Lại Tiểu Lan oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng đi ra của Tống An Kỳ.
Tiêu Diệp Nhiên ngồi trong xe, khi nhìn thấy bóng dáng từ cao ốc đi ra, bận bịu hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài vẫy vẫy.
“An Kỳ, bọn tớ ở đây”
Tống An Kỳ nghe được âm thanh, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ gặp một dừng ở cách đó không xa.
€ô nhíu nhíu mày, sau đó chạy chậm đến. “Tiêu Tiêu, cậu tại sao lại lái xe Jeep tới Tống An Kỳ húc đầu lại hỏi.
“Tớ thích” Trên ghế lái Tiêu Tiêu quay đầu ngọt ngào cười
Vừa ngồi lên xe,
với cô. Tống An Kỳ hếch môi: “Thật không hiểu rõ cậu một đứa con gái sao lại thích lái xe đầy nam tính này”
Người ta thiên kim tiểu thư, nhan sắc diễm lệ thích xe thể thao, làm sao cậu lại thích loại màu đen to con này?”
“An Kỳ, cậu không muốn mỗi lần nhìn thấy xe của Tiêu Tiêu, lại muốn khi dễ cậu ấy một lần chứ” Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn cô ta: “Cậu cũng biết Tiêu Tiêu từ nhỏ lớn lên trong một gia đình quân đội, tính cách tương đối giống con trai, cho nên thích loại xe này cũng là bình thường”
“Đúng vậy nha, vẫn là Nhiên Nhiên hiểu tớ”