CHƯƠNG
Mùi hương thuộc về anh bao phủ lấy cô, tiếng tim đập mạnh khỏe khoắn vang lên bên tai cô, từng điều nhỏ nhỏ một đều khiến người ta hết sức yên lòng.
Cố Mặc Đình nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay anh chầm chậm vuốt ve mái tóc cô: “Em thắng rồi đấy, sao lại uể oải như vậy chứ?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Em không phải uể oải, chỉ là đang xót thương cho chính mình thôi.”
Cô dường như đã nhận ra có điều gì sai sai, thế là cô ngẩng đầu lên nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết em thắng chứ?”
Cố Mặc Đình lại đẩy đầu cô trở lại trong lồng ngực mình: “Ở đất Bắc Ninh này không có chuyện gì giấu được anh cả.”
Đầu óc Tiêu Diệp Nhiên cũng rất nhanh nhạy, ngay sau đó cô cũng đã hiểu ra: “Lúc đó anh cũng có mặt?”
“Ừm.”
Cố Mặc Đình trả lời cô một cách bâng quơ, song trong lòng cô lại thấy rung động, cảm giác như có một luồng hơi ấm đang chảy tràn trong tim.
Chẳng trách!
Chẳng trách sao anh lại đứng đây đợi cô về nhà, chẳng trách sao anh cũng đang mặc đồ dự tiệc.
“Vậy người tên Triệu Phàm kia là anh tìm tới phải không?”
Cô cũng mau chóng nhìn ra điểm mấu chốt.
“Đây đã là cách nhẹ nhàng nhất có thể.”
Cố Mặc Đình không phủ nhận, giọng anh bỗng hơi đanh lại.
“Cảm ơn anh!” Tiêu Diệp Nhiên cảm động nói.
Buổi tiệc này đối với cô chẳng khác gì tra tấn, Cố Tống Vy cố ý gây chuyện khiến ai ai cũng hiểu nhầm rồi chửi bới cô, lúc ấy cô chẳng cũng chỉ là cắn răng cố chịu mà thôi.
Nếu không có Triệu Phàm đứng ra làm chứng cho cô thì chắc chắn cô sẽ còn phải chịu nhiều sự khinh bỉ hơn nữa.
Lần này dù cô đã thắng, nhưng lại cảm thấy sức cùng lực cạn, cho đến khi được nhìn thấy Cố Mặc Đình thì cô mới cảm thấy bớt phần mỏi mệt. Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Anh đã nói rồi, ở cạnh anh thì không kẻ nào có thể đụng tới em cả.”
Anh đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình, hai tay trìu mến vuốt ve khuôn mặt cô: “Hôm nay em đối đầu với Cố Tống Vy trước mặt mọi người, cái giá phải trả quá lớn, tổn hại kẻ địch tám phần thì em cũng phải gánh tổn thương mười phần, thế thì thiệt quá, lần sau cứ để anh giải quyết hết cho em.”
“Anh sẽ làm gì?”
Tiêu Diệp Nhiên mở to mắt nhìn anh, cô tò mò hỏi.
“Anh có thể khiến bọn họ mãi mãi không ngóc đầu lên nổi!”
Nói đến đây thì ánh mắt Cố Mặc Đình đã bén ngót như dao, vẻ mặt anh vô cùng u ám, trông anh lúc này hệt như một vị Hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn.
Trông thấy dáng vẻ này của anh thì Tiêu Diệp Nhiên cũng có thể hiểu rằng những gì anh nói không phải chỉ là lời nói đùa thôi.
Nhưng cuối cũng cô cũng chỉ lắc đầu rồi nói: “Tuy em cũng muốn vậy, nhưng tạm thời khoan hãy làm thế đã, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi, nếu tiêu diệt bọn họ ngay lập tức thì còn gì là cảm giác vui sướng của thắng lợi nữa, phải tra tấn bọn họ từ từ kia. Dù là Bùi Hạo Tuấn hay Cố Tống Vy thì em phải đòi lại tất cả những thứ bọn họ đã nợ em, từ lớn đến nhỏ không bỏ qua kẻ nào!”