Cố Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu ăn cơm xong còn chưa kịp nghỉ xả hơi thì đã bị người ta ra lệnh đuổi khách.
“Ăn uống xong rồi nên đi đi” Giọng nói của Cố Mặc Đình lạnh nhạt, nghe không ra một tia cảm xúc nào.
Nên ăn thì cũng đã ăn, nên uống thì cũng đã uống, mà Diệp Nhiên cũng đã bình an về nhà, vậy thì cô ấy cũng không có lý do gì mà mặt dày tiếp tục chờ đợi ở đây, quấy rầy không gian riêng tư của hai vợ chồng bọn họ.
Thế là Ứng Tiêu Tiêu rất thức thời mà nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi đi ngay đây”
Nói xong, cô ấy phất phất tay với Tiêu Diệp Nhiên rồi cầm lấy túi xách của mình rời đi, không hề lưu luyến chút nào. “Mặc Đình..” Nhìn thấy người bạn tốt của mình bị đuổi di, Tiêu Diệp Nhiên hơi bất mãn mà trừng mắt nhìn Cố Mặc Đình.
Nhưng mà Cố Mặc Đình lại không thấy chột dạ, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Cố Thanh Chiêu vẫn còn chưa đi: “Cậu thì sao?”
“Em muốn nghỉ ngơi một chút, no quá đi, ực” Cố Thanh Chiêu ợ lên một cái, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt không vui của anh cả nhà mình.
“Vậy thì đi rửa bát đi rồi hãng về”
Dứt lời cũng không để anh ta kịp phản ứng, Cố Mặc Đình lôi kéo tay của Tiêu Diệp Nhiên trực tiếp đi lên lầu.
“Anh, tại sao em lại phải rửa chén chứ?” Cố Thanh Chiêu vừa nghe thấy mình phải rửa bát thì liền uất ức, quay
người nằm ở trên ghế sofa hét lên với hai người đang đi lên trên lầu.
“Cậu cũng có thể không rửa, nhưng mà lần sau cậu cũng đừng hòng ăn món ăn do tôi làm nữa” Cố Mặc Đình cũng không thèm quay đầu lại mà trả lời.
Cùng với việc không thể ăn món ăn do anh cả mình làm, anh ta vẫn thích rửa chén hơn.
Cố Thanh Chiêu cụp đầu xuống nhận mệnh đi vào trong phòng bếp.
“Anh làm như vậy có quá đáng hay không?” Tiêu Diệp Nhiên không nghĩ đến anh lại mở miệng kêu Tiêu Tiêu và Thanh Chiêu đi về.
Cố Mặc Đình nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng câu lên: “Anh không cảm thấy quá đáng”
“Bởi vì anh muốn ở riêng với em, vậy thì bọn họ nên phải đi rồi”
Tiêu Diệp Nhiên mấp máy môi khẽ thở dài, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Tiêu Diệp Nhiên đấn Thời Thụy làm việc, cô biết Lâm Thành xảy ra chuyện.
Nghe nói là phát hiện anh ta ở khách sạn, lúc bị phát hiện thì đã hôn mê, ở [email protected] dưới không ngừng chảy máu, nói là người đã bị phế đi, cả một đời này cũng không thể nào nối dõi được.
Đây chính là ác quả ác báo đúng không, Tiêu Diệp Nhiên thở dài.
Khách sạn đó chính là nơi tổ chức buổi báo cho việc khởi quay “Thanh Phi Truyền”.
Nếu như cô đoán không sai, tối ngày hôm đó cô bị bỏ thuốc chắc là cũng có liên quan đến Lâm Thành, vậy anh †a xảy ra chuyện lớn như vậy sẽ có liên quan gì với Ngôn Húc hay không?
và buổi họp.