Cố Thanh Chiêu muốn dứt khoát, bớt cho chị dâu ba lần bốn lượt bị thiết kế hãm hại, để họ nơm nớp lo sợ.
Cố Mặc Đình không trả lời anh ta, mà là quay đầu nhìn Tiêu Diệp Nhiên, mềm giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, em cảm thấy thế nào?”
Mặc dù anh nghĩ giống Thanh Chiêu, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của cô.
“Giải quyết một lần đương nhiên bớt việc, nhưng quá lợi cho họ r Tiêu Diệp Nhiên còn chưa trả lời, Tiêu Tiêu đã giành trước một bước đề ra suy nghĩ của mình.
Tiêu Diệp Nhiên ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nói: “Em đồng ý với Tiêu Tiêu, cứ từ từ, không vội.”
“Theo em” Cố Mặc Đình vươn tay vuốt tóc cô chiều chuộng.
Tiêu Diệp Nhiên cười lại ngọt ngào: “Cảm ơn anh”
Cố Mặc Đình cười cười, sau đó nói với Cố Thanh Chiêu: “Tô Nhã An đi rồi, Thời Thụy không có tổng quản lý, cậu đi điều đình một trận trước, thuận tiện chăm sóc chị dâu
cậu” “Dạ, được” Cố Thanh Chiêu đồng ý rất dứt khoát.
Thẩm Tư Dục bỗng nhiên ra chiêu thế này, đánh cho nhà họ Bùi trở tay không kịp, trong lòng rất loạn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Bùi Vân Trạch đập mạnh lên bàn, ông ta tức giận trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
“Chuyện đến bước này con cũng không nghĩ t: Đối diện với lửa giận của Bùi Vân Trạch, Tô Nhã An biểu cảm đạm mạc, không chút hoảng loạn.
“Không nghĩ tới?” Bùi Vân Trạch tức giận đến cười: “Cô không phải rất lợi hại sao? Sao một Tiêu Diệp Nhiên cũng khiến cô rối tinh rối mù rồi?”
“Dượng, dượng nói quá đáng rồi” Tô Nhã An không chút khách sáo trừng mắt lạ chỉ là một con người, rất nhiều chuyện con không cách
“Cho dù con có lợi hại, con cũng
nào đoán được. Giống như lần này, rõ ràng đã sắp bức Tiêu Diệp Nhiên đến đường cùng, nhưng làm sao biết lại đột nhiên lòi ra một video?”
“Cô...” Bàn tay chỉ vào cô ta run rẩy kịch liệt, Bùi Vân Trạch thật sự vô cùng tức giận.
Tân Thúy Kiều ở cạnh thấy vậy, vội bước tới khẽ vỗ lưng ông ta: “Ông Bùi, ông cũng không cần giận Nhã An, nó nói đúng, rất nhiêu chuyện vốn không cách nào ngờ được. Nếu muốn trách thì chúng ta nên trách Cố Tống Vy. Nếu không phải cô ta ngay cả chút việc này cũng làm không xong, làm sao sẽ có nhiều việc như vậy?”
“Cô ta sao rồi?" Cảm xúc bình tĩnh lại, Bùi Vân Trạch mở miệng hỏi.
Tân Thúy Kiều khẽ hừ một tiếng, giọng khinh miệt: “Có thể thế nào? Không chết ngay được”
Bùi Vân Trạch cảnh cáo trừng mắt bà ta: “Nếu cô ta quay lại, nhớ giọng điệu nói chuyện của bà, bà phải nhớ cô ta từng nói không bao lâu nữa Tiêu thị sẽ là của cô ta”
“Tôi biết rồi” Tân Thúy Kiều không vui đáp.
Lúc đầu là vì đứa bé, và % cổ phần Tiêu thị, họ mới miễn cưỡng tiếp nhận Cố Tống Vy.
Bây giờ đứa bé không còn nữa, nhưng vẫn còn Tiêu thị, cho nên tạm thời thái độ của họ vẫn không thể thay đổi. Đợi Hạo Tuấn hoàn toàn quản lý Tiêu thị, lại hất Cố Tống Vy ra, như vậy Tiêu thị hoàn toàn sẽ thuộc về nhà họ Bùi rồi.
Mộng tưởng của Bùi Vân Trạch như tiếng gõ bàn tính, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay ông.