Vì vậy, người đại diện xoay người kéo Cố Tống Vy: “Tống Vy, chúng ta hãy nghĩ cách khác đi!”
Nhưng lại bị cô ta tránh đi, người đại diện nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi sao thế.
Thì thấy cô ta đột nhiên tiến lên, hai tay dùng sức võ lên bàn, phẫn hận không cam lòng trừng mắt với Thẩm Tử Dục: "Chủ tịch Thẩm, rõ ràng là con tôi vì Tiêu Diệp Nhiên mới không còn, rõ ràng là cô ta cũng có lỗi, anh lại đổ hết mọi sai lầm lên người tôi. Anh nói xem anh thế này có phải quá bất công không?”
Nói đến phần sau, giọng nói có chút cao lên và cuồng loạn.
"Tống Vy, cô đừng nói nữa!” Người đại diện thấy sắc mặt Thẩm Tử Dục đã đen xì, vội vàng kéo Cố Tống Vy.
"Đi ra" Cố Tống Vy hất tay của cô ta ra, trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dục, trong ánh mắt hiện lên một tia giễu cợt, cô †a cười lạnh nói: "Đúng rồi, Tiêu Diệp Nhiên và chủ tịch Thẩm có quan hệ thật sự không đơn giản, cũng không biết lúc chủ tịch Thẩm ngủ với Tiêu Diệp Nhiên, có nghĩ đến việc cô ta còn có người đàn ông khác hay không, hơn nữa không chỉ có một đâu?”
Ánh mắt Thẩm Tử Dục bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, thần sắc âm trầm đáng sợ, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo sắc bén khiến cho áp suất trong văn phòng giảm đi mấy phần.
Thấy thế, người đại diện bị dọa đến mức lưng cứng đờ,
vội vàng đến kéo Cố Tống Vy: "Được rồi, Tống Vy, có thể đừng nói nữa được không?”
Giọng điệu của cô ta gần như cầu xin.
Nhưng Cố Tống Vy hoàn toàn không nghe lời cô ta, đối diện với khuôn mặt âm trầm nguy hiểm của Thẩm Tử Dục, cô ta cười lạnh một tiếng sau đó càng không kiêng ky mở miệng trào phúng: "Thế nào? Dám làm mà không dám để người ta nói sao? Con đim mà cũng muốn lập đền thờ sao? Tôi càng phải nói..”
“Tiêu Diệp Nhiên cô ta chính là một đôi giày rách, cũng chỉ có mấy người đàn ông như anh mới bị cô ta quyến rũ” "Cố Tống Vy, cô đừng quá đáng!”
Cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng tinh tế bước vào.
“Chị...
Nhìn thấy có người bước vào, thiếu chút nữa Thẩm Tử Dục đã kêu thành tiếng, vẫn may là phản ứng rất nhanh, kịp thời sửa lại: “Phó giám đốc Đường, sao chị lại đến đây?"
Tiêu Diệp Nhiên đi qua, mỉm cười với anh ta, sau đó ánh mắt di chuyển lên trên người của Cố Tống Vy, câu môi nói: “Nghe nói là có người đến đây để gây chuyện, cho nên tôi đến đây nhìn thử”
Cố Tống Vy quay đầu lại nhìn chăm chằm vào cô.
Kẻ thù gặp nhau thì luôn đỏ mắt, chắc là đang nói đến Tình hình này chứ gì.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy rõ ràng trong mắt của cô ta tràn đầy hận thù đối với mình, nếu như bây giờ trong tay
của cô ta có dao, chắc chắn sẽ không phí thời gian mà git chết cô.
Bây giờ Cố Tống Vy trông cũng không tốt, từ trước đến nay cứ luôn thích trang điểm đậm, nhưng mà hôm nay lại không thoa phấn thoa son, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, màu môi cũng trắng bệch, nhìn qua già đi thêm mấy tuổi.
Đây là chuyện Tiêu Diệp Nhiên không có cách nào tưởng tượng được.
Vốn dĩ tưởng rằng ngay cả con cái mà cô ta cũng có thể lợi dụng được, vậy thì chắc chắn không có tình cảm gì với đứa con, bây giờ xem ra hình như là không phải vậy.
Ánh mắt không tự chủ ở rơi vào bụng của cô ta, trong mắt lóe lên một tia đau đớn và tội lỗi.
Cố Tống Vy nói không sai, thật ra thì cô cũng là hung thủ gián tiếp hại chết đứa bé.