Trước kia luôn cảm thấy mấy người đàn ông vạm vỡ thì sẽ rất buồn nôn, nhưng mà anh ta lại vừa vặn, mỗi một đường cong đều vừa vặn, cái này không biết đã làm mê hoặc bao nhiêu phụ nữ nữa.
Thấy cô đang nhìn đến ngây người, Thẩm Tử Dục cười nói: “Cũng không phải là chưa từng nhìn”
Cũng không phải là chưa từng nhìn.
Nghe thấy câu nói này, trong đầu của Tống An Kỳ hiện lên một hình ảnh, trong tấm hình anh đang ngủ, cái chăn mỏng phải khó khăn lắm mới có thể che được bộ phận trọng điểm của anh, những nơi còn lại đều [email protected] trụi trong không khí.
Cũng là đường cong cơ bắp đẹp mắt như vậy, hình ảnh đó cô không có cách nào quên đi được.
Không đúng!
Cô nhanh chóng lắc lắc đầu đuổi anh chàng đẹp trai đang ngủ từ trong đầu của mình ra, sau đó chính trực nói với Thẩm Tử Dục: “Thật ngại quá, hôm nay là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy cơ thể của anh”
Thẩm Tử Dục cong môi cười một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì kêu anh nằm lên trên giường bệnh, định làm tan máu bầm cho anh.
Mà lúc anh xoay người đi từ bên cạnh của Tống An Kỳ qua, bước chân dừng lại, nghiêng đầu qua, ánh mắt rơi trên vành tai sáng bóng của cô, anh nhớ kỹ đó là điểm mẫn cảm của cô, ánh mắt không khỏi nồng đậm hơn. Tống An Kỳ cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, tấm lưng không khỏi cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Anh ta đi đến gần bên gáy của cô, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ của cô, trong nháy mắt liền nhìn thấy được da thịt tinh tế của cô dần dần đỏ lên.
Anh cười, đúng là cô rất mẫn cảm.
“Tôi nhớ là trên ngực trái của em có một nốt rut Giọng nói trâm thấp vang lên ở bên tai của cô ấy, lời nói của anh ta làm cho Tống An Kỳ đột nhiên trừng lớn mắt. Mà Thẩm Tử Dục lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi ung dung đi qua nằm lên trên giường bệnh.
Tống An Kỳ năm chặt hai tay, trong lòng tức giận buồn bực, quay đầu lại phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông đã nằm xuống.
Cái tên này, vào lúc này mà còn dám đùa giỡn cô, quả là chán sống mà!
Sinh lòng chơi xấu, Tống An Kỳ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì mà đi đến, đột nhiên đưa tay ra ấn mạnh xuống vết máu bầm ở trên lưng của anh ta.
Sức lực không lớn, nhưng vẫn để Thẩm Tử Dục kêu rn lên một tiếng.
“Tống An Kỳ, em muốn mưu sát chồng hả?”
Thẩm Tử Dục dở khóc dở cười ngẩng đầu lên nhìn cô. “Chồng á?” Tống An Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ tiếp tục mơ đi”
Nói xong, cô kiêu ngạo hất cằm lên nhanh chân đi ra bên ngoài. Thấy thế, Thẩm Tử Dục nhịn cười không được, đáy mắt lại hiện ra vẻ cưng chiều và yêu thương.