Nghe vậy, gương mặt kéo căng từ trưa đến giờ của Ứng Tiêu Tiêu liền nở một nụ cười nhẹ: “Anh yên tâm đi, Diệp Nhiên mới không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu” Thấy cô ấy cười, Cố Thanh Chiêu cũng không nhịn được mà cong lên khóe môi, ngửa đầu lên nhìn chăm chằm vào trần nhà trắng xóa, dùng giọng điệu yêu thích và ngưỡng mà nói: “Có đôi khi thật sự rất ghen tị tình cảm của cô với chị dâu và Tống An Kỳ”
“Sao vậy, anh không có bạn bè hả?” Ứng Tiêu Tiêu quay đầu qua nhìn anh ta, chỉ nhìn thấy một bên mặt sạch sẻ của anh được che phủ bởi sự cô đơn mờ nhạt.
Không hiểu sao trong lòng của cô lại tê rần, sau đó cô thu †ầm mắt lại, cúi đầu nhìn chăm chằm vào hai tay của mình.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Tôi có bạn chứ, nhưng mà chúng tôi đều gánh vác trách nhiệm không giống nhau, từ nhỏ đã phải chịu biết bao nhiêu huấn luyện, nào có thời gian ở cùng với nhau như vậy, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tìm ra chút thời gian mà bồi dưỡng tình cảm”
Thân là một trong bốn gia tộc lớn, bạn của anh với anh cả cũng chỉ có những người thừa kế của các gia tộc khác có thân phận tương đương với bọn họ.
“Tôi hiểu cho anh mà” Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên: “Chắc chắn là thân phận của anh không cho phép anh có bạn bè không phù hợp với thân phận của anh, ai biết là bọn họ làm bạn bè với anh có phải là có tâm tư khác hay không”
Cố Thanh Chiêu cười, chế nhạo nói: “Không giờ là tâm tư của cô lại có thể hiểu người như thế”
“Đương nhiên rồi” Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn anh ta rồi cười một tiếng.
Ánh đèn trong hành lang sáng chói, khuôn mặt xinh xắn của cô càng thêm động lòng người dưới ánh đèn.
Mắt của anh ta không khỏi hiện lên tia sáng dịu dàng mà ngay cả anh cũng không biết, trong lòng của Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy nó, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Bầu không khí lập tức trở nên im lặng.
Có cái gì đó dần dần thay đổi.
Tiêu Diệp Nhiên cảm giác như là mình đã ngủ một giấc ngủ rất dài, lúc tỉnh dậy nhìn thấy trân nhà trắng như tuyết, trong phút chốc ý thức chập mạch, nhưng rất nhanh tiếng kêu gào điên cuồng của Cố Tống Vy chợt xuất hiện trong đầu của cô.
Cô nhớ đến bụng của mình bị Cố Tống Vy đá một đá, rất đau, cực kỳ đau.
Sau đó cô không còn ký ức nữa.
Cô nhìn chăm chằm lên trần nhà một hồi lâu, lim lim đôi môi khô khốc, chắc có lẽ nơi này là bệnh viện.
Sau đó cô chậm rãi quay đầu lại. Một gương mặt khôi ngô đập vào trong mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Sao Mặc Đình lại ở đây?
Anh dựa vào mép giường ngủ thiếp đi, cho dù là ngủ, lông mi của anh cũng nhíu lại, có thể thấy được anh ngủ rất không yên ổn.
Là đang lo lắng cho cô chứ gì.
Cô muốn đưa tay ra vuốt nếp nhăn giữa mi tâm của anh, lại phát hiện tay của mình được nắm thật chặt.
Không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, trong lòng lại ngập tràn cảm động.