Người đàn ông liếc anh ta, ngữ khí lạnh lùng nói: “Có những việc không phải việc anh nên hỏi”
Người này trong lòng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Là do thuộc hạ nhiều lời, xin Cương gia trách tội.”
“Anh đi Bắc Ninh trước đi, cố gảng giúp họ một tay” Người đàn ông lại ngồi vào trong góc tối “Vâng” Người này nhận lệnh rời đi.
Căn phòng lại trở về với dáng vẻ tĩnh lặng.
Vì không có trở ngại gì lớn, Tiêu Diệp Nhiên để Cố Mặc Đình đưa cô tới bệnh viện ba cô ở.
“Ba, con đã giữ được Tiêu thị rồi” Tiêu Diệp Nhiên nhìn về phía gương mặt đang nhảm chặt mắt của ba mình, khoe miệng cong lên.
“Ba, mấy người bác Trần nói con là đứa con gái có thể khiến ba tự hào, ba thấy thế nào?”
Nói tới đây, Tiêu Diệp Nhiên thấp giọng cười: “Con nghĩ ba không thấy tự hào, chỉ thấy con làm loạn”
Cô ngồi lặng im nhìn ông, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, trong mắt lộ ra vô số bi thương, cô càng hy vọng ba cô lúc này có thể tỉnh lại chỉ vào mặt cô mắt cô làm càn không hiểu chuyện.
Nhưng người ba trước mặt cô, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô chua xót.
Cô hít một hơi sâu, mím chặt môi: “Ba, vài ngày nữa ba phải đi Mỹ rồi. Con biết ba nhất định sẽ trách con sao lại đưa ba tới một nơi xa lạ, nhưng chỉ cần ba có thể tỉnh lại, có thể khỏe lên, con bị mảng cũng thấy vui”
Nói rồi, cô cười ngốc nghếch, nước mắt không ngừng rơi. Đôi mắt ngấn lệ khiến gương mặt ba cô ngày càng mơ hồ. Cố Mặc Đình ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc bị kêm nén của cô thì đôi môi mỏng mím thành một đường.
Anh đẩy cửa bước vào, liền nhìn người con gái đang khóc ở bên giường.
Anh đau lòng đi tới ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, để mặc cô khóc. trong lòng mình.
Có những cảm xúc bị dồn nén quá lâu, bất an quá lâu, sau khi mọi việc chìm xuống, cuối cùng cũng có thể giải tỏa.
Từ bệnh viện về nhà đã là hơn h tối rồi, vừa bước vào cửa, Tthím Ngô đã ra đón, mấy người Thẩm Tử Dục cũng tới.
Tiêu Diệp Nhiên nhanh chóng đi vào phòng khách nhưng cô. tinh ý nhận ra bầu không khí có chút kỳ quái.
Thẩm Tử Dục và Cố Mặc Đình ngồi trên sofa đơn, còn Tiêu Tiêu và An Kỳ cùng nhau ngồi trên sofa dài, sắc mặt người nào người nấy đều rất khó coi.
Dù cho nhìn thấy họ trở về, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Họ về Rất lạ! Vô cùng kỳ lạt!
Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình hai mắt nhìn nhau, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có chuyện gì thế? Sao nhìn ai cũng có vẻ tâm trạng không tốt lắm?”