CHƯƠNG
“Tôi nhớ hạng mục lần trước công ty hợp tác với Hoàng Đình dường như vẫn chưa giải quyết được gì. Cho nên, nếu như tôi có thể thuyết phục đối phương hợp tác thì phải chăng có thể triệt tiêu được chuyện này?”
Tiêu Diệp Nhiên rất rõ ràng, một mình cô chỉ sợ tạm thời không có cách nào đấu lại Lâm Thành có chỗ dựa là giải trí Thanh Hải. Cho nên cô hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là cúi đầu, hai là giải quyết được hạng mục lần này.
“Nếu như cô có thể làm được.”
Trong mắt Lina lóe lên từng tia dị sắc, có vẻ vô cùng tán thưởng Tiêu Diệp Nhiên.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Sau khi trò chuyện xong với Lina, Tiêu Diệp Nhiên lấy một ít tài liệu quan trọng liên quan tới chuyện hợp tác lần trước của Thời Thụy và Hoàng Đình rồi lui ra ngoài.
Lại Tiểu Lan ra vẻ thương cảm nhìn Tiêu Diệp Nhiên, dường như đã thấy được hình ảnh cô bị đuổi đi.
Nhưng Tiêu Diệp Nhiên không thèm để ý tới cô ta, sau khi trở lại chỗ ngồi thì bắt đầu bận rộn.
Theo tài liệu của Lina đưa, Tiêu Diệp Nhiên hiểu rõ lần này Thời Thụy muốn đầu tư hợp tác một bộ phim với Hoàng Đình. Sở dĩ bàn không được là vì bên Hoàng Đình cảm thấy phương diện này không có giá trị đầu tư.
Tiêu Diệp Nhiên đại khái hiểu ra một chút là do kịch bản của bộ phim kia tuy có điểm nhấn, nhưng lại tương đối bảo thủ, mời diễn viên đều thuộc hàng sao, ngay cả biên kịch cũng là hàng gạo cội, sản xuất và đầu tư đều thuộc hàng khủng.
Cảm giác giống như là chỉ có cái mã ngoài, còn nội dung không đủ phong phú nên không đáng quăng quá nhiều tiền vào.
Tiêu Diệp Nhiên nghe xong thì không tự chủ được mà nhíu mày lại.
Cô là phóng viên, đối với những cái này không có am hiểu, muốn hoàn thành thì không hề dễ, là một thử thách rất lớn.
Tống An Kỳ thấy thế không khỏi nói: “Tìm tổng giám đốc Cố nhà cậu. Cậu nói một câu còn sợ không giải quyết được à?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Anh ấy bề bộn nhiều việc, tớ không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.Với cả, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được.”
Tống An Kỳ có chút khó tin, nói: “Tiêu Diệp Nhiên, trong ngành giải trí này cậu đúng là một dòng nước trong. Có chỗ cho cậu dựa mà cậu không cần, có cá tính, tớ thích.”
…
Lúc Tiêu Diệp Nhiên còn đang loay hoay đến sứt đầu mẻ chán, Cố Tống Vy bên kia thì đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
“Tiểu Lan, lần này cô làm tốt lắm. Tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên kia là phải cho cô ta chút dạy dỗ. Bây giờ tôi không có cách nào ra tay với cô ta, cho nên, cô nhất định phải giúp tôi mạnh mẽ chèn ép vào.”
Trong điện thoại, giọng cười của Cố Tống Vy tràn đầy ác độc.
“Yên tâm đi, cô ta bây giờ đã không lo nổi bản thân rồi. Thỉnh thoảng, đạo diễn Lâm Thành cũng tạo áp lực. Nhanh thôi, cô ta sẽ bị đuổi đi, còn nếu cô ta muốn đi Hoàng Đình thì cũng là chuyện không thể nào, coi như là thật thì chỉ sợ cũng không đến ba ngày cũng sẽ bị sa thải.”
Vẻ mặt của Lại Tiểu Lan tràn đầy thâm độc mà cười, trong lời nói tràn đầy tự tin.
Có điều, Cố Tống Vy lại không đồng tình: “Trước đừng để cô ta bị sa thải, nếu không chờ lúc tôi trở lại ngành giải trí thì không có gì vui nữa rồi. Tôi có ý định sẽ hung hăng giẫm đạp cô ta dưới chân.”