CHƯƠNG
Cố Thanh Chiêu liếc nhìn anh, từ chối cho ý kiến.
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy lại nhíu mày: “Ai đang điều tra hai người? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì không có gì, mấy tên nhân viên quèn thôi, chị dâu không cần lo, nào, chị dâu ăn cơm đi.”
Cố Thanh Chiêu cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Tiêu Diệp Nhiên, nhẹ nhàng đổi đề tài.
Tiêu Diệp Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, lại không biết rằng hai người Cố Mặc Đình đang nói đến Bùi Hạo Tuấn.
Sau hôm nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên lên xe của Cố Thanh Chiêu, Bùi Hạo Tuấn vẫn luôn điều tra thân phận của Cố Thanh Chiêu, chẳng qua trước đó Cố Thanh Chiêu đã có đề phòng trước, cho nên bây giờ mới làm cho anh ta không điều tra được kết quả gì.
Lúc này, Cố Mặc Đình mở miệng nói: “Nợ đào hoa của nó thôi, không cần để ý đến.”
“Thì ra là vậy.” Tiêu Diệp Nhiên nghe xong thì đồng tình nhìn Cố Thanh Chiêu, nói năng thành khẩn: “Trêu chọc quá nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt gì, đi đêm có ngày gặp ma, tự giải quyết cho tốt đi nha Cố Thanh Chiêu.”
“…”
Cố Thanh Chiêu cạn lời, vô cùng ai oán nhìn chằm chằm Cố Mặc Đình, trong lòng rít gào, cái này rõ ràng là nợ đào hoa của chị dâu, liên quan cọng lông gì với em chứ, sao anh lại muốn hãm hại em, sao anh lại muốn phá hủy hình tượng cao ráo đẹp trai của em…
Nhưng mà, Cố Mặc Đình lại hoàn toàn làm lơ ánh mắt lên án của em trai.
Lúc ba người ăn được một nửa, Tiêu Diệp Nhiên đứng dậy đi WC, ai ngờ trên đường trở về lại gặp được Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy.
Thấy hai người, ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Diệp Nhiên chính là quay đầu đi ngaym nhưng mà Cố Tống Vy lại cười tủm tỉm gọi cô lại: “Diệp Nhiên, trùng hợp thật đấy, không ngờ gặp được em ở đây.”
Cố Tống Vy kéo tay Bùi Hạo Tuấn, vô cùng đắc ý đi đến, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Lần này, cô ta lợi dụng Lại Tiểu Lan tra tấn cô một trận, cho nên tâm trạng vô cùng vui vẻ, bây giờ nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội chế nhạo cho đã rồi.
“Đúng là trùng hợp thật, tôi vừa mới ăn tối xong, lại phải nôn hết cả ra rồi.”
Trên mặt Tiêu Diệp Nhiên không có chút ý cười nào nhìn hai người đang đến gần, cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Cô đến một mình à?”
Bùi Hạo Tuấn hỏi Tiêu Diệp Nhiên, tầm mắt lướt qua nhà hàng một lượt, hình như đang muốn tìm kiếm người đàn ông từng xuất hiện bên cạnh cô hôm đó.
Tiêu Diệp Nhiên lạnh nhạt nhìn anh ta, giọng nói không có chút độ ấm nào: “Liên quan gì đến anh chứ?”
“Sao Diệp Nhiên đến đây một mình được? Nói không chừng là đến cùng người đàn ông nào đó, vừa lúc chúng ta cũng có thể làm quen.”
Cố Tống Vy ôm chặt lấy cánh tay Bùi Hạo Tuấn, vẻ mặt lại mang theo vẻ châm biếm, giống như đang muốn nói cho Tiêu Diệp Nhiên, người đàn ông tốt nhất thành phố Bắc Ninh đã là của cô ta, cho dù cô có đến cùng người đàn khác thì cũng chỉ là mấy tên đàn ông bình thường mà thôi.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn Cố Tống Vy như nhìn một tên hề đang nhảy nhót, cười lạnh nói: “Các người có tư cách làm quen với anh ấy à?”
“Ha ha, đừng nói là vì cô sợ anh ta so không được với Hạo Tuấn cho nên mới không dám gọi đến đây chứ? Thật ra cũng không có gì, dù sao Hạo Tuấn tài giỏi như thế, rất ít người có thể so sánh với anh ấy. Cô yên tâm đi, bọn tôi sẽ không cười nhạo cô đâu.”
Cố Tống Vy còn tưởng rằng Tiêu Diệp Nhiên đang chột dạ, mặt mày càng thêm đắc ý.
Tiêu Diệp Nhiên nghe xong thì bật cười: “Rác rưởi cũng được gọi là tài giỏi à, Cố Tống Vy, cũng chỉ có loại phụ nữ như cô mới xưng đôi với anh ta, đúng là trời sinh một cặp.”
Bùi Hạo Tuấn hơi thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên.
Cô gái này đã từng yêu anh như mạng, bây giờ lại vô cùng khinh thường anh.
Có lẽ Cố Tống Vy không biết, nhưng Bùi Hạo Tuấn lại rõ ràng hơn ai hết, bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên đúng thật là có một người đàn ông vô cùng tài giỏi, mà người đàn ông kia, ngay cả anh cũng phải cảm thấy xấu hổ không bằng.