Kỹ năng phối hợp diễn giữa Phó Vị Vũ và Thư Tịnh đã vượt xa sự mong đợi của đạo diễn.
Cảm xúc mà hai người thể hiện không phải chỉ là loại tự nhiên thông thường, bất cứ cảnh quay nào của hai người cũng hết sức thuận lợi, dễ dàng được thông qua.
Thận trọng cân nhắc, đạo diễn quyết định họp bàn với tổ sản xuất, đại khái là muốn tăng thêm đất diễn cho anh, đẩy mâu thuẫn của bộ phim lên tới đỉnh điểm, khiến cho nữ chính trở nên càng mạnh mẽ hơn, từng bước bắt đầu con đường lập nghiệp của mình.
Nhưng quyết định này của đạo diễn rõ ràng là đã ảnh hưởng tới cảm xúc của một số người.
Vô duyên vô cớ bị cắt giảm cảnh diễn, vậy mà bây giờ nam hai lại được thêm cảnh, điều này làm cho Quan Niệm vốn có thành kiến với Thư Tịnh cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Anh ta trực tiếp đi tìm đạo diễn để hỏi lý lẽ.
“Từ đạo! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Thư Tịnh lại hơn tôi tới cảnh?”
Từ đạo không phải là không nghĩ tới hậu quả của chuyện này, nhưng thành quả cuối cùng của một bộ phim quan trọng hơn cảm xúc của diễn viên.
Đưa ra quyết định thì phải chịu được hậu quả, nếu không phải đã xem xét các phương diện lợi ích, thì ông cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.
Nhà sản xuất vẫn sẽ trả đủ tiền catse như ban đầu cho Quan Niệm, như vậy sẽ không gây ra bất cứ tổn thất kinh tế nào cho công ty của anh ta.
Đạo diễn là người thẳng thắn, ông không quanh co lòng vòng với Quan Niệm: “Bộ phim này cũng không phải chỉ nói về tình yêu, tuyến tình cảm của nam nữ chính thực chất chỉ là yếu tố phụ mà thôi.
Nam hai là nhân vật phản diện, theo lý mà nói thì nhân vật này sẽ giúp phát triển kịch bản, làm nổi bật lên tính cách của nữ chính.”
“Đúng vậy! Hơn nữa, cậu vẫn nhận được catse như ban đầu, kiếm lời được không ít đâu nha! Như vậy thì cậu cần gì phải so đo ở đây?”
Hôm nay, nhà sản xuất Tôn cũng có mặt ở phim trường, ông ta phụ họa đôi câu cùng với Từ đạo để trấn an Quan Niệm.
“Nhưng tôi muốn được diễn!”
Quan Niệm mặc dù có vấn đề về nhân phẩm, nhưng anh ta vẫn rất yêu quý công việc của mình.
“Tôi biết cậu yêu công việc của mình, nhưng đạo diễn và nhà sản xuất cũng chỉ là vì giá trị của tác phẩm mà cân nhắc.
Tôi hứa, bộ phim “Con nhặng” sắp tới của tôi sẽ cân nhắc cậu làm nam chính.”
Nhà sản xuất Tôn khéo léo, hết lời ngon ngọt.
Ông không tin mình không thể giải quyết được vấn đề của Quan Niệm.
Bộ phim “Con nhặng” là một dự án quan trọng, vẫn luôn được coi là chế tác cấp độ S.
Hàng năm, mỗi một phần của bộ phim này đều bạo hồng, nâng đỡ không ít người mới.
Quan Niệm tuy có kỹ năng diễn xuất, nhưng lưu lượng của anh ta lại không đủ, mấy năm nay, sự nghiệp của anh ta đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Suy xét tình huống của bản thân, Quan Niệm cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
“Anh Tôn! Phần tiếp theo của bộ phim, anh sẽ cân nhắc em làm nam chính sao?”
Nhà sản xuất Tôn vỗ vỗ bả vai của Quan Niệm, trịnh trọng gật đầu: “Nhất định sẽ cân nhắc.”
“Vậy trước hết, em xin được cảm ơn anh Tôn.
Từ đạo! Ông cứ dựa theo kịch bản mới mà quay đi.
Đến cảnh quay của tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
Cuối cùng nhờ nhà sản xuất Tôn và đạo diễn Từ hai người kẻ xướng người họa, nên Quan Niệm mới miễn cưỡng chấp nhận kịch bản mới.
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”
“Công ty của tôi còn có việc, không làm phiền mọi người quay phim nữa.
Hôm nào có thời gian, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa cơm.”
Nhà sản xuất Tôn nói xong, cũng rời khỏi phim trường luôn.
Tại một nơi vắng vẻ không người qua lại, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện.
“Ông chủ Thư! Tôi đã sắp xếp công việc theo ý của cậu rồi, cậu còn gì không hài lòng không?”
“Tối nay, tôi mời ông ăn một bữa.”
Thư Tịnh ngồi đợi ở trên xe, tay xoay khối rubik.
“Ôi! Sao tôi có thể để cho cậu mời được, muốn mời thì cũng phải là tôi mời!”
Tôn Lập Kiên nghĩ, Thư Tịnh vốn không thích tham gia những kiểu xã giao như vậy, không ngờ anh lại mời ông ta, lúc này, ông ta thật muốn khoe khoang chuyện này ở trên mạng, nhưng ngoài miệng, ông ta vẫn phải khách khí từ chối.
“Không ăn được rồi.”
Ngón tay thon dài, trắng nõn linh hoạt di chuyển trên các khối ô vuông, biểu cảm chăm chú, giống như không muốn nhiều lời tốn sức thêm nữa.
“Ăn ăn ăn!” Tôn Lập Kiên hoảng sợ.
“Ông chọn địa điểm rồi gửi cho tôi! Tôi còn phải xem kịch bản mới.
Tối ngày mai, tôi không có cảnh quay với Vũ Vũ, ông có thể gọi cô ấy đi ăn cùng, nhưng ông nhớ là phải lấy danh nghĩa của ông.”
Tôn Lập Kiên buồn bực, muốn mời khách thì cứ mời đi, sao lại phải ra vẻ thần bí như vậy? Lại còn lấy danh nghĩa của người khác? Đúng là chuyện hiếm gặp.
“Được! Cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ làm cho mọi người được chơi vui vẻ, tiền cậu bỏ ra cũng sẽ không uổng phí.”
Thư Tịnh cong khóe miệng, lập tức cúp điện thoại.
Khối rubik ở trong tay của anh cùng lúc đó cũng được xoay xong.
Nhà sản xuất Tôn chọn một câu lạc bộ tư nhân, mời tổng cộng mười diễn viên chính.
Diễn viên ai cũng vui vẻ, muốn tận dụng cơ hội này để làm thân với Tôn Lập Kiên.
“Bộ phim này tôi có thể mời mọi người đến diễn quả thực là một niềm vinh hạnh lớn! Mong rằng mọi người sẽ cùng nhau cố gắng, tương lai nhất định sẽ được đền đáp.
Ly rượu này, tôi xin phép được uống cạn trước, mọi người cứ tự nhiên!”
Tôn Lập Kiên là người Đông Bắc, nên ông ta rất ngay thẳng, nghĩa khí.
Mọi người nâng ly cạn chén, nâng cốc ngôn hoan, chỉ có Thư Tịnh và Phó Vị Vũ giống như người đứng xem, lẳng lặng uống nước lọc, gắp thức ăn.
Chỉ cần cô động tới rượu là ngay lập tức, Phó Nghệ Luân sẽ ngăn cô lại.
Dù hai anh em đang giận nhau, nhưng Phó Nghệ Luân vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Nhìn anh uống ly rượu vào bụng, Phó Vị Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng.
Khi anh uống tới ly thứ năm, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên cản: “Đừng uống quá nhiều! Ngày mai anh còn phải làm việc đấy!”
Phó Nghệ Luận dừng lại nhìn cô, cười nói: “Không sao đâu! Khó lắm mới có dịp vui như vậy.
Chỉ là mấy ly rượu vang thôi mà, không có việc gì đâu!”
Phó Vị Vũ không nói hai lời, liền đoạt lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Không phải là muốn uống sao? Em uống với anh!”
Thư Tịnh ngồi ở phía sau thấy cô uống nhanh như vậy, thì liếc mắt với Tôn Lập Kiên, ý bảo ông ta phải có chừng mực.
Đây là bữa tiệc thưởng thức ẩm thực, chứ không phải là tiệc rượu.
Tôn Lập Kiên ngầm hiểu, lập tức buông ly rượu xuống: “Được rồi! Được rồi! Mọi người đừng uống nữa, tranh thủ dùng bữa đi! Thức ăn này là do đầu bếp đạt chuẩn Michelin nấu đó.
Mọi người đừng để lãng phí!”
“Đúng vậy! Thức ăn rất quý giá, mọi người nhất định phải ăn hết, đừng để thừa lại.
Dùng bữa thôi! Dùng bữa thôi!” Phó Nghệ Luận cũng phụ họa theo.
Sau đó, mọi người bắt đầu dùng bữa, câu được câu không bàn chuyện công việc.
Phó Vị Vũ thấy Phó Nghệ Luân ngồi yên tĩnh, thì nhẹ nhàng thở ra.
Mà vừa rồi, hành động của Phó Vị Vũ cũng khiến cho Phó Nghệ Luân cảm thấy rất vui vẻ, anh liền gắp cho cô món cô thích nhất: “Em ăn tôm bóc vỏ đi! Ăn nhiều một chút.”
“Anh ăn thịt kho tàu đi!”
Có qua có lại, Phó Vị Vũ cũng gắp cho Phó Nghệ Luân một miếng thịt kho tàu.
Phó Nghệ Luân vui mừng, cắn một miếng thịt lớn, cả miệng đều đầy xì dầu, làm cho mọi người phải bật cười.
Sau bữa cơm, hiềm khích giữa hai người trước đó đã không còn nữa rồi.
Phó Nghệ Luân trước đó đã uống nhiều, nên anh đi tới nhà vệ sinh.
Lúc đang rửa tay thì Thư Tịnh cũng đi vào.
“Đừng nghĩ là tôi sẽ cảm kích cậu.”
Vừa rồi, trong lúc uống say, nhà sản xuất Tôn đã lỡ miệng nói ra người mời bữa này là ai.
Thư Tịnh nhìn anh một chút, rồi chỉ nói hai chữ: “Tùy anh.”
Phó Nghệ Luân xém chút nữa đã bị nghẹn lại.
“Tại sao lại làm như vậy? Không phải cậu vẫn luôn không thích sao? Biến tính rồi sao?”
“Anh thấy sao?” Thư Tịnh buồn cười.
Phó Nghệ Luân làm như thật, bắt đầu dò xét người đàn ông trước mắt.
Không thể không nói, nếu như ba năm trước, anh chỉ là một thiếu niên có khí chất thư sinh, thì hiện tại, thiếu niên đã trở thành thanh niên, khí chất cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Là khí chất của người đã từng trải qua mưa gió.
“Được rồi! Tôi cũng không có gì để nói với cậu cả.
Mặc dù bữa cơm này đã giúp cho hai anh em tôi làm lành với nhau, nhưng tôi vẫn phải nói lại một lần nữa, cậu với Vũ Vũ, cả đời này cũng không thể.”
“Em sẽ kết hôn với Vũ Vũ.”
“Tiểu tử, cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không?” Phó Nghệ Luân tức giận, túm lấy cổ áo của Thư Tịnh.
Thư Tịnh không di chuyển, chỉ nói: “Có lẽ không phải là hiện tại, nhưng sẽ có một ngày, em sẽ kết hôn với cô ấy.
Cả đời này em sẽ chỉ cưới một mình cô ấy mà thôi.”
“Đừng có mộng tưởng nữa! Vũ Vũ dù có kết hôn với ai đi chăng nữa thì người đó tuyệt đối cũng không thể là cậu.”
“Anh muốn quản cả một đời này của cô ấy sao? Anh đã tước đoạt đi quyền được hạnh phúc của cô ấy một lần, không lẽ còn muốn làm lần thứ hai sao? Hay là cả đời này?”
“Tôi không có! Tôi là muốn tốt cho em ấy.
Cậu phải biết rằng, giới giải trí là một vũng nước đục.
Người bị tổn thương nhiều nhất chính là nữ minh tinh.
Lúc trước, cậu từ chối em ấy, em ấy cũng chỉ bị tổn thương nhất thời mà thôi.
Nếu như cậu ở bên em ấy, thì cả đời này, em ấy sẽ bị người ta mắng, bị người ta chửi.”
Phó Nghệ Luân hai mắt đỏ lừ, trán nổi gân xanh hét lên.
“Dù là như vậy thì anh cũng không có quyền quyết định thay cô ấy.
Anh phải để cho cô ấy tự quyết định.
Nói cho cùng thì anh chính là sợ cô ấy sẽ lựa chọn đáp án kia.”
Bị Thư Tịnh nói trúng tâm tư, Phó Nghệ Luân chán nản buông tay, rất lâu không có lên tiếng.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, ai cũng không thể rời xa ai, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ có gia đình của riêng mình.
Khi đó, họ sẽ không ỷ lại vào đối phương nữa.
Anh sợ cô có người khác rồi, sẽ không còn cần người anh trai này nữa.
Nói cho cùng thì cũng là do anh đã quá ỷ lại vào cô.
“Nếu như anh thực sự muốn tốt cho Vũ Vũ, vậy thì anh hãy để cho cô ấy tự mình quyết định đi.
Cô ấy đã trưởng thành rồi.”
“Hừ! Không cần cậu phải nói! Tự lo chuyện của mình đi!”
Phó Nghệ Luân nói xong câu này thì xoay người bỏ đi.
Đi ra khỏi câu lạc bộ, gió đêm lạnh như nước đá phả vào toàn thân anh, khiến cho anh không nhịn được mà co rúm cơ thể.
“Sao anh đi lâu vậy?”
Phó Vị Vũ ngồi ở trong xe chờ anh mãi mà không thấy anh đâu, đang định đi vào nhà vệ sinh tìm.
Vừa chơi điện thoại, đám người Phó Vị Vũ vừa nhìn ra cửa sổ thì thấy Phó Nghệ Luân đang đi tới.
“Bị tiêu chảy! Tốn hơi nhiều thời gian một chút!” Phó Nghệ Luân cười đùa.
Phó Vị Vũ ngay lập tức đẩy anh ra, che mũi, một mặt ghét bỏ: “Khó trách có mùi kỳ lạ.”
Phó Nghệ Luân cố tình cọ lên người cô, thì bị Phó Vị Vũ né tránh.
Anh đứng tại chỗ cười đến ngu ngơ, rồi sau đó mới cưỡng ép cô đi lên xe.
Vừa lên xe, anh đã ngay lập tức dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Cô nhẹ nhàng đá anh một cái, không có phản ứng gì, nên cô đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một người mặc áo khoác thể thao chậm rãi đi ra từ câu lạc bộ, nhìn về phía cô.
Đầu dựa ở trên vai vẹo xuống, Phó Vị Vũ lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống nhìn Phó Nghệ Luân.
Vừa rồi, hai người bọn họ ở cùng một chỗ với nhau sao?.