“Bà đồng! Tra giúp mình một người!”
Sau khi đưa Phó Vị Vũ về nhà thì Phó Nghệ Luân cũng đi luôn.
Anh ấy vừa đi, Phó Vị Vũ liền mở Face Time, liên lạc với khuê mật (bạn nữ tâm giao) ở Nhật Bản, Lộc Kiều.
Không chỉ là người mẫu, Lộc Kiều còn có một nghề tay trái khác, đó chính là xem Tarot, tính chiêm tinh.
Nhiều khi cô ấy đoán bài rất chuẩn nên Phó Vị Vũ thường gọi đùa cô ấy là “bà đồng”.
“Xin hỏi người tỷ muội này, nửa đêm gọi như vậy là muốn làm gì? Mình chỉ biết tính mệnh, chứ không phải là FBI, tra làm sao được?” Lộc Kiều xoa mặt, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
“Không phải là bạn trai của cậu làm thám tử tư sao? Chắc hẳn là anh ấy sẽ có cách đi?”
“Vậy thì cậu tìm đúng người rồi.” Lộc Kiều ngồi xếp bằng trên giường: “Nói đi! Cậu muốn tra ai? Tình nhân của bạn trai?”
Phái nữ vẫn luôn quan tâm đến chuyện bát quái, mà Lộc Kiều cũng không ngoại lệ.
“Mình nhìn giống loại người mà bạn trai sẽ phải lén lút đi tìm tình nhân sao?” Phó Vị Vũ vẫn rất tự tin vào mị lực của bản thân nga.
“A! Đang yêu đương thật à? Xem ra bài kia mình bói cho cậu rất chuẩn a, vượng đào hoa! Đối tượng là ai? Mau nói cho mình nghe một chút đi, mình sẽ không lấy tiền của cậu.” Lộc Kiều vỗ vỗ lên mặt, nhìn thẳng vào ống kính.
“Chuyện này, tí nữa mình sẽ nói với cậu sau.
Trước tiên nói chuyện nghiêm túc đi, cậu nhờ bạn trai của cậu tra giúp mình, ba năm trước, anh trai của mình đã tiếp xúc với ai? Đặc biệt là người của nhà họ Thư.”
“Cái gì? Cậu muốn điều tra anh trai của cậu sao? Không phải chứ?” Lộc Kiều không thể ngờ được, người mà Phó Vị Vũ muốn điều tra lại là anh trai ruột của cô, Phó Nghệ Luân.
Cô nàng bất ngờ đến nỗi nói cả một tràng tiếng Nhật.
Lộc Kiều và Phó Vị Vũ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cô ấy biết tình cảm của hai anh em bọn họ vẫn luôn rất tốt, vậy thì đã xảy ra chuyện gì mà khuê mật phải tìm thám tử tư điều tra anh trai của mình chứ?
Nhà họ Thư? Chính là nhà họ Thư, chủ tịch trước kia của tập đoàn Dương Dật, Thư Chính Lương?
“Mình nghi ngờ, việc Thư Tịnh từ chối mình vào ba năm trước có liên quan đến anh trai của mình.”
Đại não của Lộc Kiều không ngừng xoay chuyển, bị lượng tin tức lớn này làm cho mơ hồ.
“Cậu nói Thư Tịnh sao? Là anh nói cho cậu biết sao? A...!Không phải chứ! Cậu nói cậu đang yêu đương, hoa đào kia không lẽ...!là cùng một người đàn ông!”
Lộc Kiều không theo đuổi thần tượng nên cũng không quá quan tâm đến giới giải trí ở trong nước.
Chỉ là trước đó, khuê mật của cô ấy tham gia đóng phim nên cô ấy mới bắt đầu chú ý đến, cũng biết là Phó Vị Vũ sẽ đóng cùng Thư Tịnh trong một bộ phim.
Lúc đầu, cô ấy còn lo lắng người tỷ muội này của mình sẽ không chịu được kch thích, nên vẫn luôn động viên, khích lệ khuê mật ở trong Wechat, vậy mà không ngờ là, chỉ trong nháy mắt, hai người họ lại phát triển tới mức này! Thật là kch thích nha.
“Không sai! Đóa hoa đào ấy chính là Thư Tịnh a! Hai tiếng trước, mình mới được biết, năm đó, Thư Tịnh từ chối mình là do có nỗi khổ tâm.” Phó Vị Vũ vốn dĩ cũng không muốn giấu Lộc Kiều, nên đã dứt khoát thừa nhận với cô nàng về chuyện mình vừa xác nhận tình cảm với Thư Tịnh.
Cô không ý thức được là khi nói đến chuyện này, vẻ mặt của cô thật rạng rỡ, vui vẻ giống như một nữ sinh trung học vừa mới biết yêu, vừa đắc ý lại vừa ngượng ngùng.
“Chậc chậc chậc, cậu xem cậu đi, khóe miệng muốn cong tới chân mày luôn rồi kìa! Đúng là nhất kiến chung tình a.” Lộc Kiều đã sớm nhìn ra, ba năm này, khuê mật không yêu ai, lại không nghe ngóng bất kỳ một tin tức nào của Thư Tịnh, đây còn không phải minh chứng cho việc vẫn chưa buông được sao?
“Nói cho mình nghe một chút, lần này là ai thổ lộ trước?” Mãi mới chờ được đến lúc Phó Vị Vũ giống như một nữ sinh trung học mới biết yêu, so với người trong cuộc thì Lộc Kiều còn cảm thấy hưng phấn hơn.
“Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?” Phó Vị Vũ tức giận nói.
“Được được được, không phải là điều tra người sao? Cậu yên tâm, hai ngày nữa mình sẽ báo cho cậu biết.
Nhưng còn về thù lao, cậu phải nói rõ chuyện này cho mình biết nga.” Lộc Kiều vẫn không chịu buông tha, một lòng muốn biết chuyện tình yêu của khuê mật.
Phó Vị Vũ có việc muốn nhờ nên không thể từ chối yêu cầu này của Lộc Kiều được, liền kể cho cô nàng nghe mọi chuyện xảy ra từ ngày Thư Tịnh về nước cho đến tận hôm nay.
“Trời ạ! Nói như vậy thì tiểu sinh Thư Tịnh đã sớm rung động với Vũ Vũ của chúng ta sao?”
Phó Vị Vũ lời ít ý nhiều, nói liền một mạch hơn mười phút, mà Lộc Kiều lại giống như đang xem một bộ phim thần tượng, tâm hồn thiếu nữ bay xa.
“Sao lại nói vậy?”
Thư Tịnh chỉ nói, ban đầu là anh định nhận lời tỏ tình của cô, nhưng sau đó thì bị Phó Nghệ Luân ngăn cản, anh cũng không nói là động tâm với cô từ khi sao a, vì sao Lộc Kiều lại cho là như vậy?
“Cố ý gặp ở sân bay, cố ý nhận cùng một bộ phim, không tiếc gì mà nhận vai nam hai, cưỡng hôn ở đêm tiệc từ thiện, còn có việc thổ lộ vào tối nay nữa, với kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của mình thì Thư Tịnh chắc chắn đã thích cậu từ sớm rồi! Bằng không thì vì sao sau ba năm, anh lại trở về để trêu ghẹo cậu?”
Lộc Kiều phân tích rất hợp lý, rất giống như một nữ thám tử chuyên nghiệp nha.
Phó Vị Vũ chỉ nghe thôi mà cũng bị cuốn vào.
Từ khi về nước, anh rất hay xuất hiện ở xung quanh cô, nếu như nói là trùng hợp, vậy thì cũng quá miễn cưỡng rồi.
Cho nên, anh là cố ý.
Cách đây ba năm, anh trai của cô đã nắm được nhược điểm của anh, vậy rốt cuộc thì đó là nhược điểm gì mà có thể làm anh phải biến mất ba năm chứ?
Nghĩ tới việc ba năm này anh lẻ loi co độc ở Mỹ một mình, cũng giống như cô, tự dày vò bản thân là cô lại cảm thấy đau lòng.
“Sao lại bày ra bộ dạng đau khổ thế? Yêu đương là chuyện tốt, đặc biệt là đối với con gái, sau khi yêu đương thì sẽ càng xinh đẹp nha!”
Nói về chuyện yêu đương thì Lộc Kiều rất có kinh nghiệm a, có thể nói là Phó Nghệ Luân phiên bản nữ nga.
“Thật sao?” Khách quan mà nói thì Phó Vị Vũ vẫn chưa từng hẹn hò chính thức với ai, vẫn là một tờ giấy trắng đâu.
Là người từng trải, Lộc Kiều càng nói càng hưng phấn hơn: “Tất nhiên rồi.
Cậu thử nhìn bản thân trong gương đi.
Khí sắc hồng hào, khóe miệng ngậm xuân, hai mắt tỏa sáng, đây chính là tướng đào hoa đó!”
(Khóe miệng ngậm xuân: khóe miệng lúc nào cũng có ý cười.)
“A! Hôm nay mình trang điểm, vẫn chưa có tẩy trang.” Cô bán tín bán nghi với lời nói này của khuê mật.
“Cậu đừng không tin mình như vậy chứ! Đằng sau là ảnh cậu chụp khi trang điểm, nhưng nếu so sánh với bây giờ thì chính là thay da đổi thịt đó.”
“Cái nào?” Phó Vị Vũ hồ nghi.
“Ai da, uổng công cậu là người trưởng thành, chuyện này mà cậu cũng không hiểu sao? Nếu đã là người yêu thì tất nhiên hai người sẽ muốn ôm hôn nhau, sẽ muốn làm loại hoạt động ở trên giường kia rồi.
Hai người hôn cũng đã hôn rồi, cái thiếu chính là thời gian mà thôi.”
Lộc Kiều nói ra những lời này mà không hề cảm thấy xấu hổ, hay thẹn thùng gì.
Phó Vị Vũ nghe thấy hai chữ kia thì vành tai đã sớm nóng lên rồi.
Cho dù cô thường tưởng tượng chuyện yêu đương với Thư Tịnh nhưng giới hạn cũng chỉ là nắm tay và hôn môi mà thôi, lăn giường cùng anh, có phải là hơi đi xa rồi không?
“Nói mò cái gì vậy, Thư Tịnh cùng mình mới bắt đầu quen nhau thôi, làm sao có thể phát triển đến loại chuyện kia nhanh như vậy chứ?’ Cô gãi gãi lỗ tai, cảm thấy có chút ngứa.
“Ai da, cậu xấu hổ cái gì chứ? Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tốt nhất là nên sớm kiểm tra xem người đàn ông này có được hay không.
Yêu đương, có tình cảm với nhau là một chuyện, còn phương diện kia lại là một chuyện khác, nếu phương diện kia không được thì sẽ rất phiền toái đó.”
Lộc Kiều là người theo chủ nghĩa ăn thịt, rất rõ ràng a.
“Mình không thèm nghe cậu nói nữa.
Ngày mai mình còn phải về đoàn làm phim, cúp máy trước nha.” Phó Vị Vũ không thể nghe được nữa, cứ có cảm giác như trên mặt của mình đang nóng đến chảy máu vậy.
“Được rồi được rồi, mình biết da mặt của cậu mỏng rồi.
Bất quá, mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, nhớ kỹ là phải nhắc Thư Tịnh mang đồ bảo hộ, an toàn là quan trọng nhất, hì hì!” Lộc Kiều cười đùa hí hửng, mập mờ chớp mắt.
Phó Vị Vũ vô tình cúp máy, nhưng trái tim lại đập liên hồi.
Hình ảnh Thư Tịnh hôn cô lại hiện lên trước mắt, cô vô thức đưa tay lên xoa cánh môi, đã nguội rồi.
Một đêm này, Phó Vị Vũ mơ thấy Thư Tịnh, hai người quấn quýt lấy nhau.
Đây coi như là...!mộng xuân?
Đây là lần đầu tiên Phó Vị Vũ có giấc mơ như vậy, đối tượng còn là nam thần của cô a!
Biết Thư Tịnh từ chối mình là do có nỗi khổ riêng nên đoạn tình cảm trước kia của Phó Vị Vũ lại khôi phục trở về như ban đầu.
Anh ôn nhu, ấm ấp, năng lực nghiệp vụ tốt, tài hoa hơn người, không thích anh thì phải thích ai đây?
Thế nhưng, bởi vì những lời nói kia của Lộc Kiều mà cô lại lăn giường với nam thần ở trong mơ.
Thật là mất mặt quá đi!
Sau khi về đoàn làm phim, Phó Vị Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt của Thư Tịnh.
Thư Tịnh lại nghĩ là do tối hôm qua, Phó Nghệ Luân đã nói điều gì đó với cô, khiến cô hiểu lầm rồi trốn tránh anh.
Cho nên, trước khi bắt đầu cảnh diễn của hai người, Thư Tịnh đã đi lên xe của cô.
Phó Vị Vũ không ngờ là anh lại lên xe của mình, vội vàng không kịp chuẩn bị mà đứng lên, mười ngón tay nắm lại: “Sao anh lại đến đây? Bị người khác thấy là không được đâu.” Nói xong, cô liền kéo màn cửa xuống.
“Vì sao lại trốn tránh anh? Hối hận rồi sao?” Thư Tịnh nhàn nhã đi đến bên cạnh cô, hơi cúi người xuống, nói bên tai cô.
“A! Em trốn tránh anh lúc nào?” Vành tai của Phó Vị Vũ lại đỏ bừng lên, cô làm sao dám cho anh biết, là cô có tà niệm với anh được.
“Tiểu lừa gạt.” Thư Tịnh đưa tay vuốt v vành tai của cô, vốn dĩ là trắng nõn nay lại chuyển sang màu hồng nhạt.
Mà giọng nói trầm thấp này lại cực kỳ mập mờ, tựa như giọng nói thì thầm của anh bên tai cô lúc ở trong mơ.
Ký ức hiện về, Phó Vị Vũ xấu hổ đến mức không chịu được nữa.
“Mặt đỏ như vậy, em đang nghĩ đến cái gì?” Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, Thư Tịnh bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.
“Không có gì, không có gì, chỉ là em thấy hơi nóng thôi.” Trong xe hơi bí, cửa sổ xe mờ hơi nước, dù không kéo màn cửa xuống thì bên ngoài cũng không nhìn vào trong được.
“Đúng là có hơi nóng.” Thư Tịnh nói rồi bắt đầu ci quần áo.
Nhìn thấy hành động này của anh, Phó Vị Vũ hoảng hốt: “Anh làm gì vậy?”
Thư Tịnh dừng động tác lại, đường đường chính chính nói: “Nóng a, anh cởi áo khoác ra.
Em nghĩ là anh muốn làm gì?” Anh híp mắt, xích lại gần cô: “Có phải là đang nghĩ đến chuyện không phù hợp với thiếu nhi hay không?”
“Không có.” Phó Vị Vũ quay mặt sang chỗ khác, sợ mình khi đối mặt với anh sẽ không kìm chế được.
Thư Tịnh cởi áo khoác ngoài ra, ném lên trên ghế salon, sau đó, anh lấy hai tay nâng khuôn mặt của cô lên: “Bây giờ không có người, cách cảnh quay của anh ...” Anh nhìn xuống cổ tay phải: “Còn có mười phút.”
Sau đó mỉm cười quyến rũ cô: “Em có mười phút, muốn làm gì anh thì em cứ làm đi.”
Câu nói này kết hợp với nụ cười này, thật là quá hư rồi!
Phó Vị Vũ mở to hai mắt nhìn, nắm chặt cổ tay của anh: “Ngay cả anh cũng muốn trêu chọc em đúng không?”
“Còn chín phút, em thực sự không muốn làm gì sao?” Giọng nói của anh còn mang theo một tia trêu chọc.
“Không muốn.” Phó Vị Vũ không biết vì sao mình lại muốn kiên trì như vậy, lại khẩu thị tâm phi.
(Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng, nói một nẻo)
“A, anh hiểu rồi.” Thư Tịnh thất vọng đứng lên, nghiêng người sang lấy áo khoác, rồi chuẩn bị đi xuống.
Phó Vị Vũ tựa như cũng thất vọng, cứ sững sờ thất thần đứng đó.
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một cỗ gió lạnh bỗng nhiên tràn vào xe, hướng thẳng vào mặt cô.
Một giây sau, có một bàn tay nhanh chóng luồn ra sau gáy, nâng cái ót của cô lên.
Trong chốc lát, hơi thở mát lạnh ngay lập tức tràn vào khoang miệng của cô.
Phó Vị Vũ trừng mắt, nhưng rất nhanh liền bị hơi thở ngọt ngào này kéo đi.
Cô như đắm chìm vào một bình mật ong, không có cách nào kìm chế được.
Sau khi thưởng thức mật ngọt xong, Thư Tịnh rời khỏi môi của cô, giọng nói chậm rãi tràn đầy mị hoặc: “Ngoan, đừng có trốn tránh anh, biết không?”
Mặc dù anh đang cười nhưng ánh mắt của anh lại nóng rực đến bỏng cả lòng người.
Phó Vị Vũ bị anh hút hồn, cứ như vậy mà đần độn gật đầu theo.
Sau khi nhận được phản ứng như mong muốn, Thư Tịnh thật hài lòng mà nhéo nhéo vành tai nhỏ của cô.
Như muốn nói cho cô biết: Ban đêm gặp lại.
Phó Vị Vũ:.