Mấy ngày nay, lịch trình của Thư Tịnh rất bận rộn, hết quay phim ở đoàn làm phim lại phải trở về công ty xử lý công việc, ngoài ra, anh còn phải xem qua một số văn kiện ở tập đoàn nữa.
Anh chỉ mới tuổi mà đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy rồi, song, chỉ cần có thời gian rảnh, anh nhất định sẽ lại ở bên Phó Vị Vũ.
Ngoài thời gian ở đoàn làm phim, ban đêm, anh cũng sẽ dành ra một chút thời gian.
Anh nói “Ban đêm gặp lại” chính là ý này.
Mà Phó Vị Vũ lại nghĩ thành một chuyện khác.
Có lẽ là vì Lộc Kiều, từ một tờ giấy trắng, Phó Vị Vũ đã bắt đầu đi theo con đường không thuần khiết rồi.
Cả ngày hôm nay, tâm của cô lúc nào cũng loạn như ma.
Sau khi kết thúc công việc, Phó Vị Vũ ngồi xe bảo mẫu về khách sạn.
Triệu Điềm Điềm vì có việc nên đã rời đi trước, bất quá, cô ấy vừa đi không lâu thì lại có người tới gõ cửa.
Phó Vị Vũ nhìn qua mắt mèo liền thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không tốt lắm đâu! Nhưng nếu cứ để anh đứng ở ngoài cửa, hình như có chút thua thiệt người ta?
Phó Vị Vũ hít sâu một hơi, trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí để mở cửa ra.
“Sao lâu thế?” Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tịnh cong khóe môi lên hỏi cô.
Phó Vị Vũ nắm lấy chốt cửa, vén tóc ra sau tai: “Em ở trong nhà vệ sinh.”
Thư Tịnh nhìn về phía nhà vệ sinh, như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nhẹ gật đầu, lại nhìn Phó Vị Vũ, lộ ra hàm răng trắng đều: “Đi thôi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Phó Vị Vũ không ngờ là anh lại bảo cô đi ăn cơm, trời ơi, cả ngày nay cô đã suy nghĩ cái gì vậy?
“Ừm! Không thì em cho rằng, anh tới để làm gì?” Thư Tịnh cố ý xích lại gần cô, ý cười sâu sắc.
Phó Vị Vũ hô hấp trì trệ, vành tai đỏ bừng, vì muốn che giấu nội tâm không trong sáng của mình mà cố ý nói sang chuyện khác: “Chỉ có hai người chúng ta sao? Sẽ không bị phát hiện chứ?”
Cô không bị tình yêu làm cho mù quáng, vẫn rất cẩn thận trong chuyện này.
“Yên tâm đi! Anh đã sắp xếp xong rồi, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Phó Vị Vũ nhìn vào đôi mắt ôn nhu của anh, bị đôi mắt ấy hấp dẫn, không cố kỵ gì mà rời khỏi khách sạn.
Bọn họ đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, lên một chiếc xe cá nhân phổ thông, lái xe là trợ lý của Thư Tịnh, Đường Tề.
“Chúng ta ăn cơm ở đâu?” Đã lâu rồi không ngồi cùng xe với anh, Phó Vị Vũ có một chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nói chuyện.
“Không phải là em mới hỏi rồi sao?”
Vấn đề này, mười phút trước cô đã hỏi anh rồi, sẽ không bị anh hiều lầm là cô bị mất trí nhớ đấy chứ!
“A! Em quên mất.”
Thật xấu hổ!
“Không sao! Anh trả lời lại một lần nữa, chúng ta đi ăn hải sản.” Mà anh lại vô cùng kiên nhẫn trả lời cô, mỗi một chữ đều dịu dàng ấm áp đi vào lòng người.
Anh chính là người ấm áp như vậy đấy, khiến cho nhịp tim của cô không ngừng tăng cao.
Ba năm trước là như vậy, ba năm sau vẫn thế.
Ánh đèn đường hắt vào trong xe, chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của anh.
Cái cằm thon gầy, tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi đầy nhìn rất gợi cảm, tất cả đều khiến cho người ta không nhịn được mà muốn chạm vào.
Nghĩ đến đây, Phó Vị Vũ cảm thấy rất đắc ý.
Xin lỗi các vị “Kính Tử” ( có thể là tên fan Thư Tịnh), nhưng Tĩnh ca của mọi người bây giờ là của một mình Phó Vị Vũ tôi nga.
Đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay bỗng nhiên giữ cô lại.
Phó Vị Vũ bất ngờ, nhìn về phía Đường Tề thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Nắm tay thôi mà, em sợ cái gì?”
Rõ ràng là đã nói không để cho ai biết chuyện của bọn họ, vậy mà lại trắng trợn để trợ lý lái xe, hại cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phó Vị Vũ lúc đầu còn cảm thấy bối rối, nhưng sau khi anh hứa với cô, Đường Tề là người một nhà, cậu ấy sẽ không nói chuyện của bọn họ với ai, cô tin anh.
“Không có, em không sợ...”
Cô vừa mở miệng nói, anh liền nhấn nút cho tấm ngăn ở giữa hạ xuống: “Lần này sẽ không có ai thấy được nha.”
“...”
Không có ai nhìn thấy còn đáng sợ hơn.
“A! Làm sao bây giờ? Anh đói quá!” Anh nhíu lông mày, giống như một đứa trẻ đang đợi ăn cơm, nói bằng giọng nũng nịu.
“Tiệm cơm ở rất xa sao? Hình như đi cũng được một lúc rồi.” Xe băng băng chạy trên đường, cô cũng không biết là bản thân đang ở đâu.
“Ừ! Tiệm cơm kia mới mở, có khả năng là phải đi nửa giờ nữa.”
“Còn tận nửa giờ nữa sao? Vậy anh phải làm sao bây giờ? Trên xe không có đồ ăn vặt sao?”
Khi đi ra ngoài, Phó Vị Vũ thường mang theo một chút socola hoặc bánh quy phòng trường hợp đói bụng, vừa rồi trong đầu chỉ có nhớ với thương, cũng chỉ kịp lấy thẻ phòng với điện thoại.
“Đồ ăn vặt...” Thư Tịnh than nhẹ, ý cười ở khóe miệng ngày càng sâu, mùi âm mưu nào đó cũng dần trở nên nồng đậm hơn: “Có thì có, nhưng em phải giúp anh một chút.”
“Muốn em lấy giúp sao? Anh để ở đâu?” Phó Vị Vũ một lòng chỉ muốn giúp anh giải quyết cơn đói, không phát hiện ra điểm khác thường.
“Ở chỗ này.”
Vừa dứt lời, anh liền kéo tay cô về phía trước, cả người cô nhào về phía anh, phần gáy bị giữ lại, hơi thở ấm áp cũng ngay lập tức xâm nhập.
Cô kinh ngạc tới độ ngay cả thở cũng không dám.
Bị lừa rồi!
Phó Vị Vũ cảm thấy rất xấu hổ nhưng lực lại không đủ lớn, không thể giãy dụa được.
Hết lần này tới lần khác, cô đều bị anh thu phục trong tay.
Cô căn bản là không có sức kháng cự, chỉ có thể mặc cho anh thích làm gì thì làm.
Lúc buông ra, môi của cô đã đỏ cả lên rồi, song, cô vẫn muốn tranh luận: “Anh bắt nạt em.”
Bộ dạng xấu hổ của cô rất câu dẫn lòng người, khiến cho người nào đó lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu rồi.
“Em là bạn gái của anh, anh thương em còn không hết thì làm sao có thể bắt nạt em được chứ?” Anh vuốt v sợi tóc ở trên trán của cô, cụng trán rồi nhẹ giọng trấn an cô.
“Nhưng, anh nói anh đói bụng, em có lòng tốt đi tìm đồ ăn cho anh, vậy mà anh chỉ nghĩ đến...”
“Chỉ nghĩ đến cái gì ?”
“Hôn em.” Nói xong, vành tai của cô lại đỏ bừng lên.
“Quá nhỏ, anh không nghe thấy.”
Với không gian chật hẹp này thì giọng nói nhỏ như vậy, anh cũng có thể nghe thấy, chỉ là anh cảm thấy, trêu chọc cô rất thú vị nga.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô là dây thần kinh của anh lại rung lên, làm cho khát vọng nào đó không nhịn được mà trỗi dậy.
Ba năm trước vì sự việc kia mà chuyện tình cảm của hai người họ đã không thành, nhưng bây giờ, anh đã nghĩ ra một kế hoạch chu toàn rồi.
Anh nghĩ tới, cũng không phải chỉ có hôn cô...
Chỉ mong đến lúc đó sẽ không dọa cô sợ...
“Sao anh cứ bóp vành tai của em vậy?” Đây là điểm mẫn cảm của cô, không có ai biết được chuyện này, nhưng không hiểu sao anh lại cứ đụng vào điểm cấm kỵ của cô, bất quá, cô không những không tránh mà còn rất hưởng thụ.
“Đáng yêu nên anh muốn bóp.”
“...”
Vành tai của cô rất đẹp, xương tai cũng rất nhỏ, vô cùng đáng yêu, thỉnh thoảng còn hơi ửng đỏ, khiến cho anh không nhịn được mà muốn đưa tay lên bóp.
Đương nhiên, Thư Tịnh cũng đã quan sát và phát hiện ra, đây là bộ phận nhạy cảm của cô, nên anh tuyệt đối không thể bỏ qua được.
“Sao lại không nói chuyện? Anh không được bóp sao?” Nhìn cô mân mê miệng, anh lại không nhịn được mà muốn hôn cô.
“Ừm! Em sợ nhột.” Cô lặng lẽ nói dối.
“Hóa ra là sợ nhột a! Vậy sao khi anh sờ, em lại không tránh?”
Trong lời nói có sự chuyển âm, câu chữ cũng rất mập mờ, Phó Vị Vũ cảm thấy chuyện này hơi khác với dự tính của cô rồi.
Rõ ràng là bóp, làm sao lại chuyển thành sờ song rồi? Mặc dù anh xác thực là cũng có sờ song...
“Nếu em không thích thì sau này, anh sẽ không sờ vành tai của em nữa, em đừng tức giận.” Giọng nói có một chút ủy khuất.
“A? Ý của em không phải như vậy...” Chỉ sờ vành tai mà thôi làm sao có thể khiến cho cô tức giận được chứ?
“Vậy anh có thể tiếp tục sờ vành tai của em sao?” Trong mắt của anh lộ ra tia sáng nguy hiểm.
“Cũng không phải ý này! Chỉ là, anh có thể thay từ khác được không, từ này có một chút kỳ quái.”
“Từ nào cơ?” Thư Tịnh tỏ vẻ không biết.
Phó Vị Vũ tức muốn khóc luôn rồi: “Chính là từ sờ a.”
Giọng nói hơi lớn nên vừa nói xong, cô liền bịt kín miệng của mình lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mà lúc này, người đàn ông ở đối diện lại như muốn cười lớn lên.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, anh đã yêu lại càng yêu cô hơn, hận không thể ấn cô vào ngực, dùng sức bắt nạt cô.
“Được rồi, anh sẽ không sờ song nữa, nhưng sáng nay em trốn tránh anh, em phải chịu phạt...” Anh tới gần cô.
Phó Vị Vũ tâm nhảy tới cổ họng, chớp chớp mắt.
Thư Tịnh mỉm cười, búng nhẹ vào đầu mũi của cô: “Phạt em ăn nhiều một chút.”
Cái gì vậy! Phạt cái này sao?
Phó Vị Vũ giống như là hơi thất vọng rồi.
Bộ dạng này của cô rơi vào mắt của người nào đó, thất vọng sao? Vậy thì lần sau phải phạt đến trọng điểm mới được!
Đường Tề lái xe mà cảm thấy xấu hổ không thôi.
Có thể chở người tới đích, anh ấy thực sự là bội phục kỹ thuật lái xe của mình, cũng như sự tập trung không để ý tới chuyện khác.
Bất quá, ông chủ nói chuyện yêu đương, thật là vừa mạnh bạo, vừa lẳng lơ a.
Xe dừng ở một làng chài nhỏ ven biển.
Mùa này, vào thời điểm ban đêm, gió vừa lớn lại vừa lạnh nên không có người nào tới.
Đường Tề đưa người tới xong liền ngoan ngoãn đi vào làng chài theo một hướng khác.
Phó Vị Vũ mặc dù đang mặc áo lông nhưng cô lại không đội mũ nên hai tai của cô đều đỏ cả lên.
Thư Tịnh thật muốn nhìn vành tai ửng đỏ của cô, song, anh lại không muốn cô bị lạnh, liền tháo mũ của mình xuống đội lên đầu cho cô, che khuất hai tai lại.
Đầu của cô vốn nhỏ, may mà mũ này co dãn nên đội lên cũng không quá kỳ quái.
Trên mũ còn có nhiệt độ của anh nữa, thật ấm áp dễ chịu.
Khóe miệng của cô không tự giác được mà cong lên: “Chỗ này có hải sản sao?”
Thư Tịnh vừa cười, vừa cầm tay của cô nhét vào túi áo của mình, nói nhỏ: “Em đừng thấy nơi này là làng chài không thú vị, chỉ cần đi một đoạn nữa thôi là sẽ thấy một khung cảnh hoàn toàn khác.
Không tin thì em cứ đi với anh.”
Phó Vị Vũ cười nhẹ.
Cô vẫn rất mong đợi, chờ mong được ở cạnh anh, cùng ăn hải sản với anh.
“Anh có thể đừng nghịch tay của em nữa không?”
Anh cầm tay của cô rất không an phận, coi như là bỏ trong túi rồi nên không ai thấy liền bắt đầu nghịch đầu ngón tay của cô, còn gãi gãi vào lòng bàn tay của cô, hại cô không tập trung đi đường được.
“Được.” Anh sửa lại, đổi thành đan xen mười đầu ngón tay vào nhau.
Hành động này khiến cho Phó Vị Vũ cảm thấy rất ấm áp.
“Thơm quá! Phía trước có cửa hàng kìa!”
Làng chài đã trải qua tu sửa nên xung quanh đều là nền xi măng, còn có đèn đường sáng trưng.
Đi vào một đoạn thì đúng là một khung cảnh khác biệt, khắp nơi đều là mùi thơm.
Bởi vì là mùa đông nên bên ngoài không có bày quầy bán hàng, thực khách đều đang ăn cơm ở trong phòng ấm có lò sưởi.
Hải sản vào mùa đông không có nhiều nên giá cả cũng cao hơn một chút, có lẽ vì vậy mà khách tối nay cũng không phải là nhiều.
“A! Tiểu Thư! Cháu đưa bạn gái tới ăn hải sản sao?” Một người đàn ông trung niên có vẻ hơi mập mập đang đứng hút thuốc ở trước cửa tiệm, nhìn thấy một nam một nữ đi tới thì gương mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Thư Tịnh gật đầu, hỏi: “Bây giờ trong tiệm không có khách sao, chú An?”
Người đàn ông thấy có phụ nữ đi tới, liền ném điếu thuốc vào trong thùng rác: “Trước đó có một bàn nhưng họ vừa đi rồi.
Cháu cũng biết đó, người ăn hải sản vào mùa đông không nhiều, năm nay đánh bắt cũng không được tốt, chuyện làm ăn không được khả quan cho lắm.” Chú An cười.
“Nguyên liệu ở trong tiệm của chú có đủ cho hai chúng cháu ăn không?”
Mục đích của chuyến đi này, một là Thư Tịnh muốn đưa bạn gái đi ăn, hai là muốn chiếu cố chuyện làm ăn của chú An.
“Đủ! Chắc chắn đủ! Đây đều là hải sản bắt vào chiều nay, vẫn còn rất tươi.”
Chuyện làm ăn của chú An vẫn luôn tốt, mỗi ngày đều nhập hàng hai lần.
Có lúc, chú còn tới tận chỗ đánh bắt để mang những nguyên liệu tươi sống về tiệm.
Không chỉ làm ông chủ, chú còn là một đầu bếp tinh thông nhiều phương pháp nấu nướng, có thể dùng những nguyên liệu tốt nhất làm ra những món ăn có hương vị ngon nhất.
“Vậy chú mang hết lên cho bọn cháu đi, một nửa hấp, một nửa nướng chín.”
“Được rồi! Hai đứa vào trong đi.” Chú An làm động tác “mời”.
Phó Vị Vũ gật nhẹ đầu với ông, coi như là chào hỏi.
Chú An cười cười, cảm thấy hai người rất xứng với nhau, dù sao cũng là đại minh tinh, đến ăn cơm ở trong tiệm của ông đã là một niềm vinh hạnh rồi..