Hôm nay giọng nói của anh rất nghẹn, không phải giọng khàn khàn khi mới rời giường vào buổi sáng, càng giống như là do hút thuốc quá nhiều.
Hòa Vi còn chưa tỉnh ngủ, mí mắt hơi sững sờ, cô thoáng nhìn thấy người nọ đóng cửa ban công đi vào.
Cô nửa mơ nửa tỉnh mà “Vâng.” một tiếng.
Đau khẳng định là đau, nhưng mà ngày hôm qua được Yến Hoài cẩn thận rửa sạch một lần, hiện tại đã tốt lên không ít.
Yến Hoài đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay sờ mặt cô, “Còn đau không?”
Hơi thở dày đặc mùi thuốc lá dũng mãnh xông vào xoang mũi, Hòa Vi theo bản năng nhăn mũi: “Mới sáng sớm đã hút thuốc sao?”
Không, hẳn là không phải chỉ mới buổi sáng.
Hôm nay mùi thuốc lá trên người anh quá nặng, ít nhất phải mười mấy điếu.
Hòa Vi cũng nhíu mày theo, đôi mắt cô nửa mở hỏi, “Hút bao nhiêu?”
“Không nhiều.”
Hòa Vi không tin, cô nhìn chằm chằm mặt Yến Hoài vài giây, sau đó xốc chăn lên xuống giường, trực tiếp mở cửa ban công.
Ban công thông gió tốt, nhưng vẫn mơ hồ lưu lại mùi thuốc lá.
Hòa Vi liếc mắt nhìn đến gạt tàn thuốc trên chiếc bàn thấp kia, bên trong tàn thuốc rơi rớt tan tác, Hòa Vi đếm đại khái một chút, không dưới mười điếu.
Bao thuốc bên cạnh cũng đã trống không.
Vừa nhìn liền biết không phải xong việc mà hút thuốc.
Không ai xong việc mà hút nhiều thuốc như vậy.
Ấn đường Hòa Vi nhăn càng sâu.
Cô nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc một lúc lâu, cho đến khi Yến Hoài từ phía sau tới gần kéo tay cô, Hòa Vi mới phản ứng lại, cô đứng im không nhúc nhích, chỉ nhìn xuống dưới: “Thế này mà bảo là không nhiều sao?”
Dừng một chút, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, bên tai nóng lên, ánh sáng nơi đáy mắt cũng lóe lên: “Có phải ngày hôm qua em không… không làm anh thoải mái nên…”
Yến Hoài: “…”
Hòa Vi đem biểu hiện trầm mặc này trở thành cam chịu, có chút buồn bực lại hổ thẹn.
Thân thể nguyên chủ yếu ớt, lại thật sự hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hơn nữa chính Hòa Vi ngày hôm qua cũng khẩn trương, căn bản là không mở ra, đừng nói đến lấy lòng Yến Hoài, nửa đường cô không bắt dừng lại đã là không dễ dàng.
Hòa Vi giương mắt nhìn anh “Em…”
Yến Hoài ngắt lời cô: “Không phải.”
Tối hôm qua anh lưu lại trên người Hòa Vi các dấu vết đậm nhạt, chỗ xương quai xanh còn loang lổ những vệt đỏ ái muội, Yến Hoài hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng kéo Hòa Vi tiến vào trong ngực, “Ngày hôm qua anh cực kỳ thoải mái.”
Lỗ tai Hòa Vi lại càng nóng.
Đôi mắt Yến Hoài nhẹ khép, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, tay đưa xuống phía dưới, “Còn đau phải không?”
Hòa Vi theo bản năng khép chân lại, rất nhanh chóng lắc đầu nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
“Đừng gạt anh.”
Yến Hoài cố gắng khống chế tay mình không cho tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, ngược lại kéo lấy vạt áo ngủ của Hòa Vi, “Không nói thật, sẽ không đau đơn giản như vậy đâu.”
Hòa Vi không hiểu ý anh: “…Em có khi nào lừa anh đâu?”
Yến Hoài cúi thấp ở bên tai cô nhẹ giọng nói một câu.
Anh ám chỉ lúc trước khi hỏi cô có lên giường cùng Yến Thần hay không.
Lúc ấy Hòa Vi chỉ nghĩ làm thế nào để Yến Hoài không chú ý tới mình nữa, cho nên căn cứ vào tiểu thuyết tổng tài bá đạo các nam chính đều muốn xử nữ nên cô mới có ý tưởng lừa anh một lần, ai ngờ anh lại nhớ tới bây giờ.
Cô duỗi tay đẩy đẩy anh, “Rõ ràng là kỹ thuật của anh không được.”
Lời này vừa ra, trong nháy mắt không khí liền đình trệ.
Hòa Vi: “…”
Cô giống như không cẩn thận dẫm vào đuôi hổ rồi.
Không có người đàn ông nào thích nghe những lời này.
Hòa Vi mím môi, từ tối qua đến giờ vẫn chưa uống nước, cổ họng hơi khô, lúc này cũng không dám không biết xấu hổ mà lên tiếng.
Thật ra Yến Hoài không cảm thấy gì.
Anh muốn Hòa Vi rất lâu, tối hôm qua làm không biết đủ, anh lại không biết Hòa Vi vẫn là lần đầu tiên, cho nên xuống tay xác thật có hơi nặng.
Cho đến sau khi kết thúc, thời điểm ôm Hòa Vi đi tắm, anh mới thấy rõ dấu vết còn sót lại trên tấm vải.
Vốn dĩ khăn trải giường trắng tinh sạch sẽ bây giờ đã bị dơ, màu hồng nhạt phía trên kia đặc biệt chói mắt.
Hòa Vi lừa anh.
Nếu Yến Hoài biết Hòa Vi là lần đầu tiên, cho dù anh là cầm thú cũng không có khả năng hung hăng như vậy.
Hối hận khẳng định là có.
Nhưng nhiều hơn là sự phấn khích nó thấm ra từ xương, khiến anh run rẩy vì hưng phấn.
Chuyện đó Hòa Vi sẽ không biết.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, vẫn là Hòa Vi không nhịn được hỏi một câu: “Tức giận sao?”
“Không có.”
Yến Hoài buông cô ra, “Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.”
Tựa hồ là sợ cô không yên tâm, anh lại bỏ thêm một câu: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ không chạm vào em.”
Hòa Vi: “…”
???
Hòa Vi hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Trước đó một giây, cô còn có thể cảm giác được người này nổi lên phản ứng vào sáng sớm, kết quả giây tiếp theo, anh liền nói ra loại lời này.
Hòa Vi nghĩ thầm, Yến Hoài khẳng định là ngại biểu hiện trên giường của cô.
Ngại đến mức còn không bằng dùng bàn tay vàng của chính mình.
Hòa Vi suy nghĩ suốt một ngày.
Cô càng nghĩ càng khó chịu, vừa ấm ức lại vừa buồn bực.
Vào ban đêm, sau khi quay xong, Hòa Vi không qua phòng Yến Hoài, tự mình nằm ở trên giường, download một bộ phim không phù hợp với thiếu nhi, đeo tai nghe giống như ăn trộm mà xem.
Cô muốn xem, người phụ nữ khác ở trên giường còn có thể chơi ra cái dạng gì.
Hòa Vi chịu đựng sự không thoải mái xem năm phút đồng hồ.
Năm phút sau, cô thật sự chịu không nổi gương mặt dầu mỡ của nam chính ở trong video, nên nhanh chóng xóa phim đi.
Tai nghe mới vừa an tĩnh lại, tiếng thông báo của di động lại vang lên: 【 Đến phòng anh. 】
Hòa Vi: 【 Em không đi. 】
Cô đi qua để tự rước lấy nhục sao?
【 Ngoan, lại đây. 】
【 Em muốn ngủ. 】
【 Cùng nhau ngủ. 】
Hòa Vi không để ý đến anh.
Cô rời khỏi giao diện nói chuyện cùng Yến Hoài, sau đó click mở WeChat.
Gameshow đã quay được hai ngày, ngày hôm qua tổng đạo diễn xây dựng một nhóm chat, kéo mấy vị khách quý cùng đạo diễn vào.
Thông tin bên trong về cơ bản đều nói về lịch trình quay hai ngày nay.
Vừa rồi đạo diễn cũng đã gửi lịch trình ngày mai cho cô, buổi sáng còn muốn ở bên này quay nửa ngày, thời gian buổi chiều tự do đi lại, gần giờ sẽ lên máy bay trở về nước.
Lúc này Hòa Vi mới nhớ tới hỏi Yến Hoài khi nào đi, lại nhắn một tin cho anh.
Yến Hoài: 【 Sáng mai giờ, phải gặp khách hàng. 】
Cách hai giây, kia đầu lại nhắn thêm một câu: 【 Sau đó lại đi công tác mấy ngày. 】
Nói cách khác, qua hôm nay, có ít nhất mấy ngày cô sẽ không gặp được Yến Hoài.
Lòng Hòa Vi đột nhiên có chút ngo ngoe rục rịch.
Yến Hoài: 【 Thật sự không đến? 】
Hòa Vi rối rắm vài giây, sau đó mặc tốt quần áo ra khỏi phòng.
Tuy rằng đã rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, nhưng rốt cuộc đang ở khách sạn, Hòa Vi trước khi bước chân ra khỏi cửa vẫn sửa sang lại sao cho sạch sẽ vui mắt.
Cô đi thang bộ, mới vừa đến chỗ rẽ cầu thang, liền đụng phải một nam khách quý khác trong đoàn phim.
Lần này không phải Tô Mộc, mà là Phó Thừa Ngọc.
Đã ghi hình gần hai ngày, Hòa Vi còn chưa nói chuyện nhiều với anh, gặp mặt cũng chỉ là nhàn nhạt mà gật đầu, cô đang tính toán chào hỏi.
Người nọ không trả lời, nhưng thật ra động tác mở cửa hơi dừng lại.
Hòa Vi cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có điểm kỳ quái.
Cụ thể kỳ quái chỗ nào, cô lại không nói nên lời.
Vừa muốn thu hồi tầm mắt, cô liền nghe thấy thanh âm của hệ thống: “Ký chủ, cô không cảm thấy ánh mắt Phó Thừa Ngọc nhìn cô rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái.”
Phía trước Phó Thừa Ngọc đã mặt không đổi sắc mà đẩy cửa đi vào.
Hệ thống nói bóng nói gió mà ám chỉ cho cô: “Ký chủ, cô không cảm thấy tên của anh ta rất êm tai sao?”
“…Còn tốt đi.”
Ánh mắt anh ta nhìn cô có chút kỳ quái, cùng tên anh ta có dễ nghe hay không thì có quan hệ gì?
Hệ thống có chút nóng nảy, cứ như vậy mà quýnh lên, lại không khống chế được mà bắt đầu nói lắp: “Anh anh anh, tên này vừa nghe liền biết không phải pháo hôi nam phụ a!”
Hòa Vi phản bác: “Tên Yến Thần cũng không giống nam chủ a.”
“…”
Hệ thống thế nhưng không còn lời gì để nói.
Trầm mặc vài giây, cho đến khi Hòa Vi cầm thẻ mở cửa phòng Yến Hoài, cô mới nghe thấy hệ thống lại nói: “Túc, ký chủ, Phó Thừa Ngọc là mối tình đầu thời cao trung của nguyên chủ.”
“…”
Hòa Vi sững sờ ở cửa.
Cô trọng sinh vài lần trước trong cốt truyện không hề xuất hiện nhân vật Phó Thừa Ngọc này, đây là nhân vật mà lần này tác giả mới tạo ra, Hòa Vi đối với anh ta không hề có ấn tượng.
Vốn dĩ cô không giữ ký ức của nguyên chủ, cho nên khi hệ thống nói mối tình đầu cô càng không hiểu chuyện ra làm sao.
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cô đã bị người đứng phía trước túm lấy ôm vào trong lòng, tiếng đóng cửa từ phía sau người vang lên, Hòa Vi mới phản ứng lại.
Hệ thống vẫn còn đang nhắc nhở cô về nhân vật mới lên sân khấu này: “Năm đầu tiên tại cao trung nguyên chủ bắt đầu yêu thầm Phó Thừa Ngọc, đến năm thứ mới bắt đầu theo đuổi anh ta, theo đuổi đại khái tầm ba tháng đi, Phó Thừa Ngọc mới bị cô ấy thu vào tay.”
Hệ thống: “Nhưng đây là ngược văn nữ chủ, cho nên thời thời khắc khắc đều phải bị ngược, ở bên nhau không bao lâu, sau khi tốt nghiệp bởi vì Phó Thừa Ngọc muốn xuất ngoại du học, nhưng vì Phó Thừa Ngọc không muốn chia tay thậm chí không muốn xuất ngoại, mẹ anh ta liền tìm tới nguyên chủ, cho cô ấy chi phiếu một trăm vạn, yêu cầu cô ấy rời khỏi con trai mình.”
Hòa Vi: “…”
Cô đoán nguyên nữ chủ như bông sen trắng này sẽ không nhận một trăm vạn kia, bằng không cô không có khả năng nghèo như vậy.
Hệ thống tựa hồ biết suy nghĩ của cô, không lưu tình chút nào nói: “Ký chủ, nguyên chủ nhận lấy nha!”
…Cẩu tác giả này rốt cuộc là cái ma quỷ gì?
Hệ thống: “Bà của nguyên chủ chuẩn bị phẫu thuật, đúng lúc cần tiền, nguyên chủ cũng không còn cách nào khác.”
Thực tốt, kịch bản gương vỡ lại lành mà cô thường thấy.
Hệ thống: “Ký chủ có thể xem lại phỏng vấn mấy năm nay của Phó Thừa Ngọc, nói không chừng sẽ có chút trợ giúp cho sự phát triển của cốt truyện sau này!”
Giọng nói vừa ngắt, “Đinh!” một tiếng, hệ thống dứt khoát chuồn luôn.
Hòa Vi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ điều tra Phó Thừa Ngọc nên nửa ngày không có động tĩnh.
May mà Yến Hoài đang nghe điện thoại, chỉ ôm cô, không có động tay động chân, cũng không cảm thấy cô có chút khác thường.
Yến Hoài nói chuyện điện thoại năm phút đồng hồ, anh cũng đứng ôm Hòa Vi năm phút.
Năm phút sau, anh ngắt điện thoại, một phen bế Hòa Vi lên đặt trên giường, “Nghĩ đến ai?”
Hòa Vi vội chân chó nói: “Nghĩ đến anh.”
Yến Hoài cong môi, rõ ràng không tin cô bịa chuyện ma quỷ, “Mấy ngày nữa anh không ở trong nước, có chuyện gì thì tìm chị anh là được.”
Hòa Vi gật đầu, kéo lấy cổ anh hôn một cái, “Yến Hoài…”
“Như thế nào?”
Anh có để ý việc em trước kia từng có người yêu không?
Quên đi, Hòa Vi lại không dám hỏi.
Lời nói đã tới bên miệng rồi nhưng lại bị nghẹn trở về.
Yến Hoài cúi người xuống tinh tế hôn lên khóe môi cô, anh hôn cực nhẹ, không dám làm cho nó sâu sắc hơn, thanh âm cũng thật dịu dàng: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Hôm nay cô thật sự ngủ sớm.
Kết quả có thể là bởi vì ngủ sớm quá, cũng có thể là bị hệ thống dọa sợ, hơn bốn giờ Hòa Vi liền tỉnh lại.
Trong đầu cô hiện lên gương mặt Phó Thừa Ngọc, cùng với giọng nói lạnh lùng chất vấn——
“Cô vì một trăm vạn mà bỏ rơi tôi?!”
“Chẳng lẽ tôi còn không bằng một trăm vạn kia sao?”
…Thật là đáng sợ.
Hòa Vi sợ tới mức da đầu tê dại, mới vừa ấn di động mở Weibo tìm mấy bài phỏng vấn của Phó Thừa Ngọc, trên eo liền nhiều thêm một cánh tay: “Xem gì vậy?”