Yến Hoài muốn dùng hai chữ này để nhắc nhở cô một chuyện.
Trong lòng Hòa Vi rõ ràng, biết không phải anh đang tán tỉnh, nhưng tim vẫn không tự chủ được mà nhanh mấy nhịp.
Cô biết rõ còn cố hỏi: 【 Gọi ai đấy? 】
Yến Hoài cũng rất phối hợp mà đáp: 【 Em. 】
Hòa Vi: 【 Còn chưa đăng ký đâu. 】
Đầu kia trầm mặc vài giây, sau đó hỏi: 【 Khi nào em rảnh? 】
【 Làm gì? 】
Kỳ thật Hòa Vi đã đoán được, nhưng cô vẫn muốn hỏi, muốn nghe chính miệng Yến Hoài nói với cô.
Yến Hoài: 【 Đăng ký kết hôn. 】
Thực tế chuyện kết hôn này, đặt ở người trên hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn có chút vội vàng.
Đặc biệt là đối với Hòa Vi.
Ngay cả nhẫn cưới Yến Hoài cũng chưa chuẩn bị, thậm chí cha mẹ cũng chưa chính thức đưa cô về gặp, nhưng não cô chính là nhất thời nóng lên, mặc kệ về sau Yến Hoài có thể trở thành điểm ngược của cô hay không, chỉ là cô đột nhiên rất muốn gả cho anh.
Hòa Vi không tiếp tục vòng quanh, thành thật đáp: 【 Buổi chiều không có cảnh quay. 】
Cô cũng không nghĩ tới buổi tối hôm trước thuận miệng nói một câu cuối tuần Cục Dân Chính không làm việc, Yến Hoài lại thật sự đặt ở trong lòng.
Dừng vài giây, cô lại hỏi: 【 Cha anh và Yến Thần đã biết chưa? 】
【 Ừ. 】
Cũng không biết hai người kia sẽ có phản ứng gì.
Lông mày Hòa Vi nheo lại, nhiều ít sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Hòa Vi hỏi tiếp: 【 Hai người bọn họ không có ý kiến gì sao? 】
Yến Hoài hỏi lại: 【 Em kết hôn với ai? 】
Hòa Vi: “…”
Nói cũng đúng, dù sao chỉ cần có Yến Hoài, những việc này thật ra không thành vấn đề, cũng không phải là điều cô nên quản.
Hòa Vi không nói chuyện vô nghĩa nữa, đúng lúc đạo diễn bên kia gọi bọn họ ra quay phim, cô không nhiều lời, cất điện thoại và khoác đồng phục, cùng mấy diễn viên chính quay trở lại màn ảnh.
Phim hiện đại so với phim cổ trang thì dễ quay hơn rất nhiều, đặc biệt là đối với phim thanh xuân vườn trường mà nói, vừa không giơ đao múa kiếm, lại không cần phải lắc lư.
Sau một tháng, phần lớn là các cảnh quay ở phòng học, không lãng phí quá nhiều thể lực.
Nhưng hôm nay cảnh quay thứ hai là một ngoại lệ.
Trong kịch bản để tăng cường sức đề kháng cho các thí sinh, mỗi tuần hiệu trưởng và giáo viên đều sắp xếp một tiết thể dục.
Điều này cùng sinh hoạt hiện thực hoàn toàn không hợp lý, Hòa Vi nhớ rõ lúc ấy khi mình học cao trung, tới năm thứ cao trung, đừng nói tiết thể dục, ngay cả thời gian nghỉ ngơi sau khi học xong còn không có.
Nhưng kịch bản viết như vậy, cô cũng không có biện pháp khác.
Cảnh quay này là các học sinh năm ba cao trung chạy thể dục tám trăm mét, trong kịch bản vai nữ số hai cực kỳ không có thiên phú trong lĩnh vực thể thao, mỗi lần chạy tám trăm mét đều là đếm ngược từ dưới lên.
Trước kia đều là nữ chính cùng cô chạy ở phía sau, nhưng lần này nữ chính bị bệnh xin nghỉ không đi học, ngay khi vai nữ số cho rằng mình phải lẻ loi mà xếp ngược từ dưới lên, thì vai nam số lại đồng hành cùng cô trên toàn bộ quãng đường.
Đây là một tình tiết vô cùng lãng mạn, nhưng Hòa Vi lại hoàn toàn không cảm động nổi.
Bởi vì chính cô cũng không có thiên phú vận động, thời điểm học cao trung phải chạy tám trăm mét cũng hoàn toàn đội sổ.
Cố tình lần này cảnh quay về thể dục lại không ít, hơn nữa có cả cảnh xa và cận cảnh, đoán chừng để thực hiện được toàn bộ cảnh quay, Hòa Vi và vai nam số phải chạy mất tám cây số.
Trước lúc bắt đầu quay Hòa Vi không dám uống nhiều nước, khi đạo diễn hô “Action”, trên đường băng một nhóm các cô gái vội vã lao ra ngoài, Hòa Vi vô cùng tự nhiên mà dừng ở phía sau cùng.
Bởi vì cảnh này là cảnh quay xa, cho nên vai nam số còn chưa bắt đầu nói lời thoại, anh ta chạy chậm bên cạnh Hòa Vi không hề có một chút cố sức nào, lại rất chân thành mà tán thưởng nói: “Vi Vi, cô diễn cảnh chạy chậm này cực kỳ giống!”
Hòa Vi: “…”
Đây đâu phải diễn.
Cô là thật sự chạy rất chậm.
Khóe miệng Hòa Vi hơi cong, không nói chuyện.
Bụng cô có chút đau sốc hông, vừa kéo lại vừa đau.
Bên kia đạo diễn làm một động tác, rốt cuộc cũng bắt đầu kéo gần cảnh quay.
Vì thế hai diễn viên bắt đầu đối thoại, cơ bản đều là vai nam số cổ vũ tinh thần nữ số , trong khi vai nữ số đang cố sức chạy về đích, ngẫu nhiên sẽ nói mấy câu trước ống kính.
Cảnh quay này quả nhiên như dự đoán của Hòa Vi, sử dụng con đường dài tám trăm mét cũng chưa thể quay xong.
Thời điểm cuối cùng, hai đùi Hòa Vi như là bị rót chì, mất cả tri giác, mỗi một bước nâng lên đều mất rất nhiều sức lực.
Người như cô chỉ thích hợp chạy chậm, nhưng bởi vì yêu cầu của cốt truyện, cô ấy muốn biểu hiện sự nỗ lực của chính mình, cho nên không thể chạy chậm giống ngày thường được.
Sau một cảnh quay, Hòa Vi cảm thấy khả năng mình sẽ mệt đến mức siêu thoát ngay lập tức.
Đạo diễn hô một tiếng “Cắt”, cô liền dựa luôn lên người Phùng Ninh đang chạy đến đỡ cô.
Vóc dáng Phùng Ninh không khác cô nhiều lắm, cũng gầy gầy yếu yếu, bị cô đè lên lắc lư mấy cái mới đứng vững.
Ở bên cạnh, lúc này vai nam số mới phát hiện vừa rồi Hòa Vi không hề diễn, theo bản muốn duỗi ra tay đỡ cô, “Tôi đỡ cô qua góc kia ngồi một lát?”
Tuy rằng trong cảnh quay này thì không sao, nhưng tóm lại ở ngoài vẫn là không được tốt.
Hòa Vi hạ bả vai xuống để tránh tay anh ta, nhìn anh mỉm cười một cái, “Không có việc gì, tôi ngồi cùng Ninh Ninh đi một lát liền ổn thôi.”
Phùng Ninh vội vàng tiếp lời nói: “Đúng đúng đúng, tôi đỡ chị Vi Vi đi một vòng.”
Vai nam số thấy hai người đều nói như vậy, cũng không nói thêm gì khác nữa, gật gật đầu liền đi ra nghỉ ngơi.
Hòa Vi không dám dùng sức dựa lên Phùng Ninh, đặc biệt cô gái nhỏ này vừa rồi còn bị cô ép cho lung lay một chút.
Hai chân cô cũng chưa hồi lại sức, khi nâng chân lên vẫn thấy các bước chân vừa nặng nề vừa trống rỗng, Phùng Ninh không yên tâm hỏi: “Chị Vi Vi, chị không sao chứ?”
Hòa Vi “Ừ.” một tiếng, cô miệng khô lưỡi khô, cổ họng nóng bừng lên, nên cô không muốn nhiều lời.
Sau khi được Phùng Ninh đỡ đi non nửa vòng, rốt cuộc sức lực mới quay về một chút, cô quay đầu nhìn về phía Phùng Ninh, “Ninh Ninh, di động của chị có mang lại đây không?”
Phùng Ninh lập tức lấy di động từ trong túi xách ra đưa cho cô.
Hòa Vi nhìn thời gian, giờ ba mươi bảy phút, sắp giữa trưa rồi.
Bên kia đạo diễn đang ngồi trước máy theo dõi xem lại các cảnh quay, xác định không thành vấn đề mới vỗ vỗ tay ý bảo những người khác nhìn lại đây, “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi! Giữa trưa tôi mời khách, ai muốn ăn gì cứ việc đề xuất!”
Cả người Hòa Vi đều được thả lỏng xuống.
Cô chỉ sợ vừa rồi vất vả diễn nửa ngày mà không qua, lát nữa lại phải quay lại một lần, sau khi được đạo diễn xác nhận, cô mới gửi tin nhắn WeChat cho Yến Hoài: 【 Kết thúc công việc. 】
-
Hòa Vi không ăn trưa cùng đoàn phim.
Đoàn người ra khỏi trường học trước, trong khi Hòa Vi đợi Yến Hoài, cô quay trở lại ngồi trên khán đài bên cạnh sân thể dục.
Thời điểm kém mười phút nữa là giờ, cô nhận được tin nhắn của Yến Hoài, lúc này Hòa Vi mới đứng lên, nhéo một cái vào chân sau đó mới đi ra ngoài cổng.
Còn chưa tới giờ tan học, sân trường không có quá nhiều người, nhìn thấy xe Yến Hoài, cô thả tóc xuống che non nửa khuôn mặt, sau khi xác định không ai nhìn thấy cô mới dám nhấc chân bước qua.
Bởi vì chân vẫn còn đau, Hòa Vi vừa ngồi trên xe liền nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Yến Hoài nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Vừa rồi Hòa Vi chạy nửa ngày, tuy rằng cũng được nghỉ ngơi nửa tiếng, nhưng cả khuôn mặt vẫn đỏ bất thường.
Mày Yến Hoài nhăn càng chặt, giọng nói cũng trầm theo, “Phim gì, mà quy mô lớn như vậy?”
“…”
Hòa Vi sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại mới trừng mắt liếc anh một cái, “Vừa rồi chạy vài vòng… chân đau.”
Yến Hoài duỗi tay lại đây, cách một lớp quần đồng phục nhẹ ấn lên đùi cô, chân Hòa Vi không tự chủ được nâng lên một chút, cô nhíu mày, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Hòa Vi?”
“…Làm gì?”
Yến Hoài cúi người, thong thả ung dung giúp cô cài đai an toàn, sau đó ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói một câu gì đó.
Tai Hòa Vi nóng lên, duỗi tay đẩy anh: “Không biết xấu hổ.”
Yến Hoài nói là—— về sau nên vận động nhiều hơn.
Vận động trên giường.
-
Hòa Vi thật sự không muốn ăn uống, cái gì cũng không muốn ăn, nhưng giữa trưa vẫn bị Yến Hoài dẫn đi ăn cơm.
Cô ăn không được mấy miếng cơm, ngược lại nước trái cây uống không ít.
Cơm trưa qua, hai người quay trở lại nhà Hòa Vi lấy sổ hộ khẩu.
h chiều, các nhân viên làm việc ở Cục Dân Chính khẳng định sẽ đi làm đúng giờ, hai người đẩy cửa đi vào.
Hôm nay không phải ngày trọng đại gì, hơn nữa do thời gian làm việc, cho nên Cục Dân Chính không đông người lắm.
Hòa Vi sợ bị người khác nhận ra, trước khi đến Yến Hoài đã nói qua với bạn bè của anh đang làm việc ở đây, hai người nằm trong nhóm được ưu tiên, không phải xếp hàng đợi ngoài đại sảnh.
Bọn họ trực tiếp tiến vào văn phòng của nhân viên công tác.
Bởi vì quá trình diễn ra nhanh chóng, cho nên không bao lâu liền đến lượt bọn họ.
Khi tới Hòa Vi không có cảm giác gì, ngược lại khi bước vào trong cô lại bắt đầu khẩn trương.
Người làm thủ tục cho họ là những người được bạn bè của Yến Hoài sắp xếp, cho nên không có ai nhiều chuyện, cũng giống như làm thủ tục cho người khác, rất nhanh chóng hoàn tất các công đoạn.
Cuối cùng, đối phương công thức hoá mà chúc phúc bọn họ: “Yến tiên sinh Yến phu nhân, chúc hai người hạnh phúc.”
Yến phu nhân… cô cứ như vậy trở thành người phụ nữ đã có chồng.
Hòa Vi nhìn quyển sổ màu đỏ nhỏ ở trong tay, cũng không biết nghĩ như thế nào, vừa ngẩng đầu lên lời nói liền ra khỏi miệng: “Nếu ly hôn… thì làm ở đâu?”