Sau khi ăn xong, hai người cùng đi dạo trong trung tâm thương mại. Đang đi bỗng nhiên Mạc Nhu Nhi khựng người lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào một thứ gì đó. Phong Diệc Thần thấy vậy, nhìn về hướng mà đang thu hút nàng. Hóa ra là một tiệm bán kem tươi.
“ Muốn ăn sao?”
Mạc Nhu Nhi gật đầu liên tục, đôi mắt lấp lánh lóe lên sự chờ mong
“ Ở yên đây, tôi qua đó mua cho em. Nhớ ko được đi linh tinh, hiểu?”
“ Tôi biết rồi, anh đi mua lẹ đi “ Mạc Nhu Nhi vội vàng thúc dục, nhìn những ly kem đặc sắc bảy màu khiến nàng ko khỏi nuốt nước miếng.
“ Phong, chúng ta qua đó ăn đi, người ta đi nãy giờ thật đói “ Một giọng nói lẳng lơ gần đó vang lên. Cô ta là Dương Nguyệt,dáng người nóng bóng, khuôn mặt xinh đẹp tà mị, người mẫu mới bước vào làng giải trí, nổi tiếng là chảnh chọe, kiêu ngạo. Sở dĩ như vậy là bởi vì cô ta có đang hẹn hò với tổng giám đốc của Cố thị, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thương trường.
“ Ừ”
Đang đi trên đường, ko hiểu mắt mũi cô ta để ở đâu lại va vào Mạc Nhu Nhi, khiến nàng đứng ko vững liền ngã xuống. Tuy nhiên cô ta lại ngang nhiên mắng nàng
“ Cô đi đứng kiểu gì vậy, mắt ko có để nhìn đường sao?
“A, đau quá..”Mạc Nhu Nhi còn đang ko hiểu chuyện gì sảy ra, nàng chỉ đơn thuần là đang đứng nghịch điện thoại, bỗng nhiên có ai đó va vào khiến nàng ko kịp phản ứng ngã xuống.Ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn nàng với ánh mắt đầy giận dữ
Giongj nói này, ko phải của cô gái mà hắn đã nhớ nhung hồi ở Paris đó sao? Một cô gái nhỏ đầy thú vị. Cuối cùng cũng được gặp lại nàng. Theo như điều tra được, nàng là Mạc Nhu Nhi, con gái của Mạc Tước, ông chùm đá quý, quả là một địa vị ko hề nhỏ! Tuy nhiên nàng lại ko hề kiêu căng tự mãn như các tiểu thư khuê các khác mà lại đáng yêu vô cùng trong sáng, điều đó khiến lòng chiếm hữu của hắn trỗi dẫy mạnh.
“ Phong, cô ta va vào em” Dương Nguyệt dở giọng làm nũng nói, cả người cô ta áp sát vào thân hình cường tráng của Cố Phong
Trái với những gì Dương Nguyệt nghĩ, Cố Phong lại ko hề đếm xỉa gì đến cô ta, cứ thế mà đi tới trước mặT Mạc Nhu Nhi nhẹ nhàng quan tâm hỏi
“ Em có sao ko? Đưa tay đây tôi đỡ em dậy”
“ Tôi quen anh sao?” Mạc Nhu Nhi ngây ngốc hỏi, vẻ mặt chân thực hết cỡ
Nàng là đang giả bộ ko nhớ hắn sao? Hay thật sự ko nhớ?! Mới ko gặp có mấy tuần thôi, chẳng lẽ nàng quên thật?! À, sao hắn có thể ko biết, nàng là rất ngốc chứ. Nếu nàng quên thì hắn sẽ liền gợi cho nàng nhớ
“ Môi của em thật mềm “ Cố Phong vẻ mặt tà mị nói ra câu ko khỏi khiến người ta ko khỏi hiểu theo kiểu mập mờ
“ Anh nói linh tinh cái gì vậy... aaaaaa” Chưa kịp nói hết từ cuối, Mạc Nhu Nhi chợt nhớ ra chuyện gì đó, đứng thoắt cái dậy, chỉ vào mặt Cố Phong hét lớn
“ Anh chính là tên biến thái ở nhà vệ sinh?!”
Dương Nguyệt đứng đó nắm chặt bàn tay tức giận, hai người họ là quen nhau? Còn từng hôn môi sao?
“ Hẳn là em đã nhớ lại rồi “ Cố Phong vừa nói vừa tiến lại gần nàng, mờ ám cúi xuống gần ngắm kĩ lại dung nhan tuyệt sắc kia
“ Anh, anh.. định làm gì “ Mạc Nhu Nhi theo bước chân của hắn mà lùi dần ra phía sau
Thấy một số sợi mai còn vấn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Cố Phong vươn tay lên định vén nó vào, đôi bàn tay đang di chuyển đến khi chỉ còn cách làn tóc của nàng tầm mấy xăng-ti nữa thì chợt một giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau vang lên.
“ Ko được chạm vào cô ấy”
Mạc Nhu Nhi nhìn thấy Phong Diệc Thần đang tiến lại gần, trên tay còn cầm một ly kem hấp dẫn. Nàng vội vàng tránh khỏi Cố Phong, chạy về phía sau lưng Phong Diệc Thần, ôm lấy cánh tay hắn như gặp được phao cứu sinh. Giongj ủy khuất nói
“ Thần, hai bọn họ khi dễ tôi”
Phong Diệc Thần mặt đầy sát khí liếc nhìn đôi năm nữ đối diện, im lặng một lúc rồi lên tiếng
“ Hai người là đã khi dễ cô ấy?”
“ À, tưởng ai xa lạ, hóa ra là Phong tổng. Cậu nói thế là sai rồi, tôi yêu thích cô ấy còn chưa hết, sao lại nỡ lòng khi dễ cô ấy đây?” Cố Phong khiêu khích nói, ko ngờ lại gặp tình địch trên thương trường ở đây, đã thế còn thân mật với cô gái mình để ý?! Thật khiến cho tâm hắn khó chịu
Phong Diệc Thần nhíu mày, đáy mắt phát ra một tia tàn nhẫn, lên giọng cảnh cáo
“ Cậu tốt nhất là ko nên mơ tưởng tới cô ấy”
Mạc Nhu Nhi dường như bỏ mặc bầu ko khí căng thẳng giữa hai người đàn ông, dựt dựt áo Phong Diệc Thần, ngây thơ nói
“ Thần, kem chảy hết rồi kìa “
Phong Diệc Thần cũng đến chịu với nàng, trong hoàn cảnh này, lại chỉ có nghĩ đến ăn kem. Đưa ly kem cho Mạc Nhu Nhi, nàng nhanh chóng nhận lấy,vừa ăn khuôn vừa mặt hiện rõ biểu cảm hạnh phúc.
Bỗng hắn nhìn thoáng qua tay nàng, thấy có một vết xước đỏ ở đó. Cầm đôi bàn tay lên, xoa nhè nhẹ vào vết thương. Nếu nhớ ko nhầm thì lúc nãy căn bản là ko hề có vết xước này, hẳn là từ khi gặp mặt đôi nam nữ này mới xuất hiện. Quay sang chỗ Dương Nguyệt đang đứng, ngay sau đó biểu cảm ấm áp đã ko còn, thay vào đó là sự chết chóc
“ Cô là người khiến cô ấy bị thương?”
“ Tôi..tôi..là cô ta đã va vào tôi “ Dương Nguyệt run rẩy nói dối một cách trắng trợn
“ Cô ta vu khống người “ Mạc Nhu Nhi trừng mắt ngón tay chỉ vào Dương Nguyệt, nhìn về phía Phong Diệc Thần với vẻ mặt ko còn gì đáng yêu hơn lên án
Phong Diệc Thần thấy vẻ mặt đó của nàng ko khỏi buồn cười. Nàng là người con gái của Phong Diệc Thần hắn, dù nàng có muốn làm gì cũng ko ai có thể ngây khó dễ, đối với việc này cũng vậy. Nàng hiện tại như là đang sợ hắn sẽ đứng về phía cô gái kia vậy.
Phong Diệc Thần lạnh lùng phun ra từng câu từng chữ khiến cho tâm Dương Nguyệt cảm tưởng như chính mình đã sắp tới gần với diêm vương
“ Cô sẽ phải trả giá cho hành động của mình.”
Hăn quay sang phía Cố Phong, vẫn dùng giọng điệu lạnh âm mấy độ cảnh cáo
“ Còn cậu, nên cách xa Nhu Nhi ra một chút”
“ Nếu tôi cứ thích tiến lại gần cô ấy thì sao “ Cố Phong có ý muốn thách thức hắn
“ Cứ thử đi rồi sẽ biết” Phong Diệc Thần cười lạnh
“ Muốn ăn sao?”
Mạc Nhu Nhi gật đầu liên tục, đôi mắt lấp lánh lóe lên sự chờ mong
“ Ở yên đây, tôi qua đó mua cho em. Nhớ ko được đi linh tinh, hiểu?”
“ Tôi biết rồi, anh đi mua lẹ đi “ Mạc Nhu Nhi vội vàng thúc dục, nhìn những ly kem đặc sắc bảy màu khiến nàng ko khỏi nuốt nước miếng.
“ Phong, chúng ta qua đó ăn đi, người ta đi nãy giờ thật đói “ Một giọng nói lẳng lơ gần đó vang lên. Cô ta là Dương Nguyệt,dáng người nóng bóng, khuôn mặt xinh đẹp tà mị, người mẫu mới bước vào làng giải trí, nổi tiếng là chảnh chọe, kiêu ngạo. Sở dĩ như vậy là bởi vì cô ta có đang hẹn hò với tổng giám đốc của Cố thị, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thương trường.
“ Ừ”
Đang đi trên đường, ko hiểu mắt mũi cô ta để ở đâu lại va vào Mạc Nhu Nhi, khiến nàng đứng ko vững liền ngã xuống. Tuy nhiên cô ta lại ngang nhiên mắng nàng
“ Cô đi đứng kiểu gì vậy, mắt ko có để nhìn đường sao?
“A, đau quá..”Mạc Nhu Nhi còn đang ko hiểu chuyện gì sảy ra, nàng chỉ đơn thuần là đang đứng nghịch điện thoại, bỗng nhiên có ai đó va vào khiến nàng ko kịp phản ứng ngã xuống.Ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn nàng với ánh mắt đầy giận dữ
Giongj nói này, ko phải của cô gái mà hắn đã nhớ nhung hồi ở Paris đó sao? Một cô gái nhỏ đầy thú vị. Cuối cùng cũng được gặp lại nàng. Theo như điều tra được, nàng là Mạc Nhu Nhi, con gái của Mạc Tước, ông chùm đá quý, quả là một địa vị ko hề nhỏ! Tuy nhiên nàng lại ko hề kiêu căng tự mãn như các tiểu thư khuê các khác mà lại đáng yêu vô cùng trong sáng, điều đó khiến lòng chiếm hữu của hắn trỗi dẫy mạnh.
“ Phong, cô ta va vào em” Dương Nguyệt dở giọng làm nũng nói, cả người cô ta áp sát vào thân hình cường tráng của Cố Phong
Trái với những gì Dương Nguyệt nghĩ, Cố Phong lại ko hề đếm xỉa gì đến cô ta, cứ thế mà đi tới trước mặT Mạc Nhu Nhi nhẹ nhàng quan tâm hỏi
“ Em có sao ko? Đưa tay đây tôi đỡ em dậy”
“ Tôi quen anh sao?” Mạc Nhu Nhi ngây ngốc hỏi, vẻ mặt chân thực hết cỡ
Nàng là đang giả bộ ko nhớ hắn sao? Hay thật sự ko nhớ?! Mới ko gặp có mấy tuần thôi, chẳng lẽ nàng quên thật?! À, sao hắn có thể ko biết, nàng là rất ngốc chứ. Nếu nàng quên thì hắn sẽ liền gợi cho nàng nhớ
“ Môi của em thật mềm “ Cố Phong vẻ mặt tà mị nói ra câu ko khỏi khiến người ta ko khỏi hiểu theo kiểu mập mờ
“ Anh nói linh tinh cái gì vậy... aaaaaa” Chưa kịp nói hết từ cuối, Mạc Nhu Nhi chợt nhớ ra chuyện gì đó, đứng thoắt cái dậy, chỉ vào mặt Cố Phong hét lớn
“ Anh chính là tên biến thái ở nhà vệ sinh?!”
Dương Nguyệt đứng đó nắm chặt bàn tay tức giận, hai người họ là quen nhau? Còn từng hôn môi sao?
“ Hẳn là em đã nhớ lại rồi “ Cố Phong vừa nói vừa tiến lại gần nàng, mờ ám cúi xuống gần ngắm kĩ lại dung nhan tuyệt sắc kia
“ Anh, anh.. định làm gì “ Mạc Nhu Nhi theo bước chân của hắn mà lùi dần ra phía sau
Thấy một số sợi mai còn vấn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Cố Phong vươn tay lên định vén nó vào, đôi bàn tay đang di chuyển đến khi chỉ còn cách làn tóc của nàng tầm mấy xăng-ti nữa thì chợt một giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau vang lên.
“ Ko được chạm vào cô ấy”
Mạc Nhu Nhi nhìn thấy Phong Diệc Thần đang tiến lại gần, trên tay còn cầm một ly kem hấp dẫn. Nàng vội vàng tránh khỏi Cố Phong, chạy về phía sau lưng Phong Diệc Thần, ôm lấy cánh tay hắn như gặp được phao cứu sinh. Giongj ủy khuất nói
“ Thần, hai bọn họ khi dễ tôi”
Phong Diệc Thần mặt đầy sát khí liếc nhìn đôi năm nữ đối diện, im lặng một lúc rồi lên tiếng
“ Hai người là đã khi dễ cô ấy?”
“ À, tưởng ai xa lạ, hóa ra là Phong tổng. Cậu nói thế là sai rồi, tôi yêu thích cô ấy còn chưa hết, sao lại nỡ lòng khi dễ cô ấy đây?” Cố Phong khiêu khích nói, ko ngờ lại gặp tình địch trên thương trường ở đây, đã thế còn thân mật với cô gái mình để ý?! Thật khiến cho tâm hắn khó chịu
Phong Diệc Thần nhíu mày, đáy mắt phát ra một tia tàn nhẫn, lên giọng cảnh cáo
“ Cậu tốt nhất là ko nên mơ tưởng tới cô ấy”
Mạc Nhu Nhi dường như bỏ mặc bầu ko khí căng thẳng giữa hai người đàn ông, dựt dựt áo Phong Diệc Thần, ngây thơ nói
“ Thần, kem chảy hết rồi kìa “
Phong Diệc Thần cũng đến chịu với nàng, trong hoàn cảnh này, lại chỉ có nghĩ đến ăn kem. Đưa ly kem cho Mạc Nhu Nhi, nàng nhanh chóng nhận lấy,vừa ăn khuôn vừa mặt hiện rõ biểu cảm hạnh phúc.
Bỗng hắn nhìn thoáng qua tay nàng, thấy có một vết xước đỏ ở đó. Cầm đôi bàn tay lên, xoa nhè nhẹ vào vết thương. Nếu nhớ ko nhầm thì lúc nãy căn bản là ko hề có vết xước này, hẳn là từ khi gặp mặt đôi nam nữ này mới xuất hiện. Quay sang chỗ Dương Nguyệt đang đứng, ngay sau đó biểu cảm ấm áp đã ko còn, thay vào đó là sự chết chóc
“ Cô là người khiến cô ấy bị thương?”
“ Tôi..tôi..là cô ta đã va vào tôi “ Dương Nguyệt run rẩy nói dối một cách trắng trợn
“ Cô ta vu khống người “ Mạc Nhu Nhi trừng mắt ngón tay chỉ vào Dương Nguyệt, nhìn về phía Phong Diệc Thần với vẻ mặt ko còn gì đáng yêu hơn lên án
Phong Diệc Thần thấy vẻ mặt đó của nàng ko khỏi buồn cười. Nàng là người con gái của Phong Diệc Thần hắn, dù nàng có muốn làm gì cũng ko ai có thể ngây khó dễ, đối với việc này cũng vậy. Nàng hiện tại như là đang sợ hắn sẽ đứng về phía cô gái kia vậy.
Phong Diệc Thần lạnh lùng phun ra từng câu từng chữ khiến cho tâm Dương Nguyệt cảm tưởng như chính mình đã sắp tới gần với diêm vương
“ Cô sẽ phải trả giá cho hành động của mình.”
Hăn quay sang phía Cố Phong, vẫn dùng giọng điệu lạnh âm mấy độ cảnh cáo
“ Còn cậu, nên cách xa Nhu Nhi ra một chút”
“ Nếu tôi cứ thích tiến lại gần cô ấy thì sao “ Cố Phong có ý muốn thách thức hắn
“ Cứ thử đi rồi sẽ biết” Phong Diệc Thần cười lạnh