“Anh thả tôi xuống đi “ Mạc Nhu Nhi vừa ngại ngùng vừa rẫy rụa. Ở đây còn có bao nhiêu người, da mặt nàng có cố cũng ko dầy được bằng hắn nha
“ Em còn ko chịu im tôi liền nói cho cha mẹ em biết “
Nghe xong, Mạc Nhu Nhi im tịt, núp chặt vào trong nồng ngực của hắn để dấu đi khuôn mặt mĩ lệ đang đỏ vì xấu hổ. Phong Diệc Thần thấy con mèo nhỏ trong lòng mình ko vùng vẫy nữa thì tâm trạng vui vẻ hơn, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp.
Phong Diệc Thần đặt Mạc Nhu Nhi vào trong xe, thấy hai má nàng vẫn đỏ ứng nhu quả cà chua mới hỏi
“ Ngại gì chứ “
Anh mặt dầy vậy sao biết ngại cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Mạc Nhu Nhi đâu có dám nói ra, chỉ cúi đầu im lặng lộ rõ vẻ oán trách
Thái độ này của nàng tuy rất đơn giản nhưng đập vào mắt Phong Diệc Thần lại làm hắn vô cùng ko hài lòng
“ Ngửng mặt lên “ Phong Diệc Thần lạnh lùng ra lệnh
Hắn là đang tức giận sao? Nhưng vì cái gì chứ! Đúng là người nóng lạnh thất thường. Mạc Nhu Nhi dù ko hiểu gì vẫn bất đẳng dĩ ngửng mặt lên. Mang thẳng đôi mắt ủy khuất nhìn hắn thỉnh thoảng còn chớp chớp nhẹ.
Vẻ mặt này sao hắn lỡ trách cứ đây.
“ Chúng ta đang đi đâu?”
“ Đi về nhà em”
“ À”
Khi xe dừng lại lại cũng là lúc người trên xe đã say giấc nồng tự bao giờ. Thấy vẻ mặt đắm đuối với giấc ngủ của nàng, có vẻ là rất ngon nên hắn ko lỡ gọi dậy. cứ như vậy, Phong Diệc Thần ngồi ngắm từng đường nét trên khuôn mặt ngủ say của nàng.
Lúc lâu sau, Mạc Nhu Nhi mới khẽ động đậy mi, chớp chớp đôi mắt, hình như còn chưa muốn dậy tuy nhiên lại tỉnh hẳn sau khi nhìn thấy người ngồi trước mặt
“ Sao anh lại ở đây?” Mạc Nhu Nhi ngây ngô hỏi
“Sao tôi lại ko được ở đây?” Nhìn thẩy vẻ mặt đó của nàng, bỗng dưng Phong Diệc Thần lại nổi hứng muốn chêu đùa một chút.
Nghe hắn nói vậy, Mạc Nhu Nhi nhinf ngó xung quanh mới biết ' đây chính là ko phải phòng mình'
“A, tôi đã ngủ bao lâu rồi”
“ Khoảng chừng 2,3 tiếng gì đó”
“ Từ lúc đó đến giờ anh vẫn ngồi ở đây sao?”
“ Ừ”
“ Sao ko gọi tôi dậy “ Mạc Nhu Nhi oán trách. Bây giờ muộn thế này, vào nhà đảm bao sẽ bị ăn mắng
“ Thấy em ngủ ngon quá nên tôi ko nỡ đánh thức”
Mạc Nhu Nhi tự mắng sao mình hồ đồ quá. Người ta nghĩ tốt như vậy lại bị mình trách cứ. Sau đó cảm thấy hổ hẹn nói
“ Vậy cảm ơn anh nha, tôi về đây”
“ Đi từ từ, tôi đã nói hộ với cha mẹ em rồi “
Mạc Nhu Nhi đang chuẩn bị tư thế để có thể chạy nhanh hết cỡ lao về phía trước, nghe hắn nói vậy bỗng thả lỏng người, thả phào nhẹ nhõng
Đúng như lời hắn nói. Vào đến nhà, cha mẹ nàng chỉ bảo lên tắm rửa rồi đi ngủ nhanh thôi chứ ko hề có ý trách cứ. Như vậy nàng càng đỡ tốn công tiếp thu kiến thức nha.
**********
Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã đến ngày đi học trở lại báo hiệu các cuộc chơi phải chấm dứt tại đây. Mạc Nhu Nhi và Băng Ly đnag ngồi trong quán coffe than ngắn than dài, than trời than đất,than thần linh thổ địa, mà chủ yếu tất cả đều tập chung vào một vấn đề “ Ko muốn tới trường”
“ Mai là phải đi học rồi, thật là chán” Băng Ly một tay dữ cốc băng tuyết, tay còn lại cầm ống hút quẫy quẫy.
“ Huhu, mình cũng ko muốn đi” Mạc Nhu Nhi cũng gật đầu tán thành ý của bạn
“ Biết sao được, cả nhà cậu chỉ có một người con gái,đương nhiên cậu phải học thật giỏi rồi về quản lý công việc cho cha rồi” Băng Ly nhìn Mạc Nhu Nhi, đôi mắt hiện lên sự động viên
“ Nhưng mình vốn dĩ ko hề thích quản lí a “
Băng Ly hiểu rõ ý tứ trong câu nói của nàng nhưng vẫn cố tình chêu chọc
“ Vậy liền lên làm giám đốc”
“ Mình cũng ko hề thích cái chức giám độc đó “
“ Vậy bảo cha cậu cho lên làm chủ tich”
“ Mình lại càng ko muốn ấy “
“ Thôi thôi, ko đùa cậu nữa”
“A, còn cậu thì sao? anh trai của cậu đi du học về chưa” Mạc Nhu Nhi bỗng dưng nhớ tới Băng Tư. Kể từ khi anh đi du học cách đây 4 năm thì học đã ko còn liên lạc. Hồi còn nhỏ, bởi chơi thân với Băng Ly, mà Băng Tư thì luôn đi bên cạnh bảo vệ cô ấy nên nàng cùng dần dần trở nên thân thiết với anh hơn, sau đó bọn họ đã thành bộ tam, đi chơi đâu cũng có nhau. Nghĩ đến quãng thời gian đó thật hạnh phúc
***********
Hôm nay mình đã cố găng ra liền hai chap để bù cho các cậu trong những tuần trước nha. Nhân tiện sau đây mình mới có một ý tưởng truyện mới và đã ra
“
“ Em còn ko chịu im tôi liền nói cho cha mẹ em biết “
Nghe xong, Mạc Nhu Nhi im tịt, núp chặt vào trong nồng ngực của hắn để dấu đi khuôn mặt mĩ lệ đang đỏ vì xấu hổ. Phong Diệc Thần thấy con mèo nhỏ trong lòng mình ko vùng vẫy nữa thì tâm trạng vui vẻ hơn, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp.
Phong Diệc Thần đặt Mạc Nhu Nhi vào trong xe, thấy hai má nàng vẫn đỏ ứng nhu quả cà chua mới hỏi
“ Ngại gì chứ “
Anh mặt dầy vậy sao biết ngại cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Mạc Nhu Nhi đâu có dám nói ra, chỉ cúi đầu im lặng lộ rõ vẻ oán trách
Thái độ này của nàng tuy rất đơn giản nhưng đập vào mắt Phong Diệc Thần lại làm hắn vô cùng ko hài lòng
“ Ngửng mặt lên “ Phong Diệc Thần lạnh lùng ra lệnh
Hắn là đang tức giận sao? Nhưng vì cái gì chứ! Đúng là người nóng lạnh thất thường. Mạc Nhu Nhi dù ko hiểu gì vẫn bất đẳng dĩ ngửng mặt lên. Mang thẳng đôi mắt ủy khuất nhìn hắn thỉnh thoảng còn chớp chớp nhẹ.
Vẻ mặt này sao hắn lỡ trách cứ đây.
“ Chúng ta đang đi đâu?”
“ Đi về nhà em”
“ À”
Khi xe dừng lại lại cũng là lúc người trên xe đã say giấc nồng tự bao giờ. Thấy vẻ mặt đắm đuối với giấc ngủ của nàng, có vẻ là rất ngon nên hắn ko lỡ gọi dậy. cứ như vậy, Phong Diệc Thần ngồi ngắm từng đường nét trên khuôn mặt ngủ say của nàng.
Lúc lâu sau, Mạc Nhu Nhi mới khẽ động đậy mi, chớp chớp đôi mắt, hình như còn chưa muốn dậy tuy nhiên lại tỉnh hẳn sau khi nhìn thấy người ngồi trước mặt
“ Sao anh lại ở đây?” Mạc Nhu Nhi ngây ngô hỏi
“Sao tôi lại ko được ở đây?” Nhìn thẩy vẻ mặt đó của nàng, bỗng dưng Phong Diệc Thần lại nổi hứng muốn chêu đùa một chút.
Nghe hắn nói vậy, Mạc Nhu Nhi nhinf ngó xung quanh mới biết ' đây chính là ko phải phòng mình'
“A, tôi đã ngủ bao lâu rồi”
“ Khoảng chừng 2,3 tiếng gì đó”
“ Từ lúc đó đến giờ anh vẫn ngồi ở đây sao?”
“ Ừ”
“ Sao ko gọi tôi dậy “ Mạc Nhu Nhi oán trách. Bây giờ muộn thế này, vào nhà đảm bao sẽ bị ăn mắng
“ Thấy em ngủ ngon quá nên tôi ko nỡ đánh thức”
Mạc Nhu Nhi tự mắng sao mình hồ đồ quá. Người ta nghĩ tốt như vậy lại bị mình trách cứ. Sau đó cảm thấy hổ hẹn nói
“ Vậy cảm ơn anh nha, tôi về đây”
“ Đi từ từ, tôi đã nói hộ với cha mẹ em rồi “
Mạc Nhu Nhi đang chuẩn bị tư thế để có thể chạy nhanh hết cỡ lao về phía trước, nghe hắn nói vậy bỗng thả lỏng người, thả phào nhẹ nhõng
Đúng như lời hắn nói. Vào đến nhà, cha mẹ nàng chỉ bảo lên tắm rửa rồi đi ngủ nhanh thôi chứ ko hề có ý trách cứ. Như vậy nàng càng đỡ tốn công tiếp thu kiến thức nha.
**********
Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã đến ngày đi học trở lại báo hiệu các cuộc chơi phải chấm dứt tại đây. Mạc Nhu Nhi và Băng Ly đnag ngồi trong quán coffe than ngắn than dài, than trời than đất,than thần linh thổ địa, mà chủ yếu tất cả đều tập chung vào một vấn đề “ Ko muốn tới trường”
“ Mai là phải đi học rồi, thật là chán” Băng Ly một tay dữ cốc băng tuyết, tay còn lại cầm ống hút quẫy quẫy.
“ Huhu, mình cũng ko muốn đi” Mạc Nhu Nhi cũng gật đầu tán thành ý của bạn
“ Biết sao được, cả nhà cậu chỉ có một người con gái,đương nhiên cậu phải học thật giỏi rồi về quản lý công việc cho cha rồi” Băng Ly nhìn Mạc Nhu Nhi, đôi mắt hiện lên sự động viên
“ Nhưng mình vốn dĩ ko hề thích quản lí a “
Băng Ly hiểu rõ ý tứ trong câu nói của nàng nhưng vẫn cố tình chêu chọc
“ Vậy liền lên làm giám đốc”
“ Mình cũng ko hề thích cái chức giám độc đó “
“ Vậy bảo cha cậu cho lên làm chủ tich”
“ Mình lại càng ko muốn ấy “
“ Thôi thôi, ko đùa cậu nữa”
“A, còn cậu thì sao? anh trai của cậu đi du học về chưa” Mạc Nhu Nhi bỗng dưng nhớ tới Băng Tư. Kể từ khi anh đi du học cách đây 4 năm thì học đã ko còn liên lạc. Hồi còn nhỏ, bởi chơi thân với Băng Ly, mà Băng Tư thì luôn đi bên cạnh bảo vệ cô ấy nên nàng cùng dần dần trở nên thân thiết với anh hơn, sau đó bọn họ đã thành bộ tam, đi chơi đâu cũng có nhau. Nghĩ đến quãng thời gian đó thật hạnh phúc
***********
Hôm nay mình đã cố găng ra liền hai chap để bù cho các cậu trong những tuần trước nha. Nhân tiện sau đây mình mới có một ý tưởng truyện mới và đã ra
“