Những đợt gió heo may hơi se lạnh lùa qua cửa sổ phả vào khuôn mặt non nớt của Mạc Nhu Nhi. Nàng vô cùng thích những làn gió như này, nó tạo cho nàng cảm giác mát dịu thoải mái.
Mạc Nhu Nhi hưng phấn len chiếc đầu nhỏ bé ra ngoài cửa xe cho gió phả vào mặt mình. Phong Diệc Thần ngồi bên liền lạnh giọng " Ngồi yên cho tôi!"
Mạc Nhu Nhi giật mình rồi ấm ức ngồi yên bên trong " Cái gì cũng ko cho"
Mày kiếm Phong Diêc Thần nhíu lại. Nàng ko biết như vậy rất nguy hiểm sao? Ngoài đường còn bao xe cộ đang đi ngang qua, chẳng lẽ nàng muốn mất đầu? Dù đã 20 nhưng nàng vẫn chẳng khác nào đứa trẻ vô ưu vô lo. Mặc dù vậy thì hắn vẫn yêu nàng. Hắn yêu chính là vẻ hồn nhiên vô tư sẵn có trong tâm hồn nàng. Nàng có khờ khach hơn nữa cũng ko sao. Chỉ cần hắn có thể bảo vệ là đủ!
" Nóng sao?"
Mạc Nhu Nhi lí nhí, đôi tay đang nghịch điện thoại " Ko nóng lắm "
"Có muốn tôi mở mui xe ra cho em ko?"
Mạc Nhu Nhi tỏ vẻ hờn dỗi quay phắt mặt đi " Ko cần "
Xe chạy mãi đến một toà cao ốc thì dừng lại. Đây chính là tập đoàn Phong thị làm mưa làm gió trên thị trường.
Sau khi Phong Diêc Thần bước xuống xe cũng ko chờ Mạc Nhu Nhi mà trực tiếp bước thẳng vào công ty. Mạc Nhu Nhi vô cùng uất ức. Rõ là hắn sai trước, vậy mà giờ còn cư xử thế kia với nàng
Phong Diệc Thần đi đến thang máy vẫn ko hề thấy bóng dáng nàng chạy theo. Nhíu mày lại, xung quanh gợn lên một đợt sóng lạnh
Hắn bước nhanh về phía chiếc ô tô để cách đó ko xa. Trực tiếp mở cửa định lôi nàng xuống nhưng Mac Nhu Nhi bám chắc vào cửa xe ko thể kéo ra được.
". Tôi ko thể xuống được"
" Em còn tính hờn dỗi bao lâu? Xuống xe!"
" Ai thèm hờn dỗi với anh, người ta thực sự ko xuống được "
Phong Diêc Thần húp một ngụm khí lạnh để lấy lại sự bình tĩnh " Lý do?"
Mạc Nhu Nhu ngượng ngùng chỉ vào một vệt đỏ trên ghế
Nhìn theo hướng chỉ của nàng, Phong Diệc Thần lòng dịu bớt, lo lắng " Bị thương sao "
Mạc Nhu Nhi mặt càng đỏ hơn lắc đầu " Bà dì cả của tôi đến rồi"
Hôm nay Mạc Nhu Nhi mặc váy. Mà đăc biệt hơn cả chính là" màu trắng". Điều đó khiến những vết đỏ càng loang lổ rõ rang
Phong Diêc Thần im lặng một lúc rồi bước tới cạnh nàng. Cởi chiếc áo vest phẳng phiu mới nhập về từ Brazil buộc thắt vào eo nàng. Sau đó ôm nàng ra khỏi xe
Lúc rời đi còn ko quên đưa chiếc chìa khoá cho tiếp viên " Mang ra bãi phế thải "
" Vâng"
Mạc Nhu Nhu sửng sốt. Chỉ vì môt vệt máu nhỏ của nàng mà chiếc BMW liền hi sinh sao? Người đàn ông này đúng là quá ưu sạch sẽ.
Vào trong công ty, tất cả mọi người đều nhìn Mạc Nhu Nhi với con măt kì lạ. Nàng ko quen cảm giác này liền đi sát vào người Phong Diệc Thần, ôm tay hắn nhẹ giọng thì thầm " Anh có thấy bọn họ nhìn tôi kì lạ ko? "
" Chính là rất kì lạ " Phong Diệc Thần thản nhiên đáp
" Sao vậy a.. Chẳng lẽ là.." Nói xong nàng liền quay mặt ra đằng sau nhìn về phần hông mình. Còn nhìn kĩ và tìm kiếm xem có phải nơi nào đó bị lộ rồi áo ko che được hết ko.
Phong Diệc Thần vô cùng ko vui. Nàng ngốc thì thôi nhưng ngay cả cái bảo vệ bản thân cũng ko tốt. Hôm nay nàng mặc váy, cứ cúi xuống như vậy chằng lẽ ko sợ lộ? Người phụ nữ của hắn một chút cũng ko được lộ trước mắt nam nhân khác!
Hắn đến gần nhấc bổng Mạc Nhu Nhi lên bế vào trong thang máy. Còn ko quên kèm theo hai chữ " Ngu ngốc "
" Thần, thả tôi xuống. Mọi người nhìn rất xấu hổ"
" Em còn biết xấu hổ sao?"
Mạc Nhu Nhi hất mặt lên tự đại " Đương! nhiên! biết!"
Phong Diệc Thần ko nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn nàng
Vào đến phòng tổng giám đốc. Phong Diệc Thần mới đặt nàng xuống sô pha. Hai tay dịu dàng vén sơi mai đang rơi xuống mặt nàng kia " Ngoan ngồi đây đợi tôi một lúc. Đừng đi lung tung, tối về sẽ cho em ăn quà vặt. Tôi có một cuộc họp quan trọng "
" Dạ" Mạc Nhu Nhi vâng lời, mặt thể hiện rõ mình là đứa bé ngoan
Khi Phong Diệc Thần mới quay đi thì Mạc Nhu Nhi mới ra cái gì đó liền gọi lại " Thần.."
Phong Diệc Thần quay lưng lại, nhìn nàng
" Thế còn bà dì cả của tôi?"
" Tôi bảo người đi mua "
" Dạ "
Mạc Nhu Nhi hưng phấn len chiếc đầu nhỏ bé ra ngoài cửa xe cho gió phả vào mặt mình. Phong Diệc Thần ngồi bên liền lạnh giọng " Ngồi yên cho tôi!"
Mạc Nhu Nhi giật mình rồi ấm ức ngồi yên bên trong " Cái gì cũng ko cho"
Mày kiếm Phong Diêc Thần nhíu lại. Nàng ko biết như vậy rất nguy hiểm sao? Ngoài đường còn bao xe cộ đang đi ngang qua, chẳng lẽ nàng muốn mất đầu? Dù đã 20 nhưng nàng vẫn chẳng khác nào đứa trẻ vô ưu vô lo. Mặc dù vậy thì hắn vẫn yêu nàng. Hắn yêu chính là vẻ hồn nhiên vô tư sẵn có trong tâm hồn nàng. Nàng có khờ khach hơn nữa cũng ko sao. Chỉ cần hắn có thể bảo vệ là đủ!
" Nóng sao?"
Mạc Nhu Nhi lí nhí, đôi tay đang nghịch điện thoại " Ko nóng lắm "
"Có muốn tôi mở mui xe ra cho em ko?"
Mạc Nhu Nhi tỏ vẻ hờn dỗi quay phắt mặt đi " Ko cần "
Xe chạy mãi đến một toà cao ốc thì dừng lại. Đây chính là tập đoàn Phong thị làm mưa làm gió trên thị trường.
Sau khi Phong Diêc Thần bước xuống xe cũng ko chờ Mạc Nhu Nhi mà trực tiếp bước thẳng vào công ty. Mạc Nhu Nhi vô cùng uất ức. Rõ là hắn sai trước, vậy mà giờ còn cư xử thế kia với nàng
Phong Diệc Thần đi đến thang máy vẫn ko hề thấy bóng dáng nàng chạy theo. Nhíu mày lại, xung quanh gợn lên một đợt sóng lạnh
Hắn bước nhanh về phía chiếc ô tô để cách đó ko xa. Trực tiếp mở cửa định lôi nàng xuống nhưng Mac Nhu Nhi bám chắc vào cửa xe ko thể kéo ra được.
". Tôi ko thể xuống được"
" Em còn tính hờn dỗi bao lâu? Xuống xe!"
" Ai thèm hờn dỗi với anh, người ta thực sự ko xuống được "
Phong Diêc Thần húp một ngụm khí lạnh để lấy lại sự bình tĩnh " Lý do?"
Mạc Nhu Nhu ngượng ngùng chỉ vào một vệt đỏ trên ghế
Nhìn theo hướng chỉ của nàng, Phong Diệc Thần lòng dịu bớt, lo lắng " Bị thương sao "
Mạc Nhu Nhi mặt càng đỏ hơn lắc đầu " Bà dì cả của tôi đến rồi"
Hôm nay Mạc Nhu Nhi mặc váy. Mà đăc biệt hơn cả chính là" màu trắng". Điều đó khiến những vết đỏ càng loang lổ rõ rang
Phong Diêc Thần im lặng một lúc rồi bước tới cạnh nàng. Cởi chiếc áo vest phẳng phiu mới nhập về từ Brazil buộc thắt vào eo nàng. Sau đó ôm nàng ra khỏi xe
Lúc rời đi còn ko quên đưa chiếc chìa khoá cho tiếp viên " Mang ra bãi phế thải "
" Vâng"
Mạc Nhu Nhu sửng sốt. Chỉ vì môt vệt máu nhỏ của nàng mà chiếc BMW liền hi sinh sao? Người đàn ông này đúng là quá ưu sạch sẽ.
Vào trong công ty, tất cả mọi người đều nhìn Mạc Nhu Nhi với con măt kì lạ. Nàng ko quen cảm giác này liền đi sát vào người Phong Diệc Thần, ôm tay hắn nhẹ giọng thì thầm " Anh có thấy bọn họ nhìn tôi kì lạ ko? "
" Chính là rất kì lạ " Phong Diệc Thần thản nhiên đáp
" Sao vậy a.. Chẳng lẽ là.." Nói xong nàng liền quay mặt ra đằng sau nhìn về phần hông mình. Còn nhìn kĩ và tìm kiếm xem có phải nơi nào đó bị lộ rồi áo ko che được hết ko.
Phong Diệc Thần vô cùng ko vui. Nàng ngốc thì thôi nhưng ngay cả cái bảo vệ bản thân cũng ko tốt. Hôm nay nàng mặc váy, cứ cúi xuống như vậy chằng lẽ ko sợ lộ? Người phụ nữ của hắn một chút cũng ko được lộ trước mắt nam nhân khác!
Hắn đến gần nhấc bổng Mạc Nhu Nhi lên bế vào trong thang máy. Còn ko quên kèm theo hai chữ " Ngu ngốc "
" Thần, thả tôi xuống. Mọi người nhìn rất xấu hổ"
" Em còn biết xấu hổ sao?"
Mạc Nhu Nhi hất mặt lên tự đại " Đương! nhiên! biết!"
Phong Diệc Thần ko nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn nàng
Vào đến phòng tổng giám đốc. Phong Diệc Thần mới đặt nàng xuống sô pha. Hai tay dịu dàng vén sơi mai đang rơi xuống mặt nàng kia " Ngoan ngồi đây đợi tôi một lúc. Đừng đi lung tung, tối về sẽ cho em ăn quà vặt. Tôi có một cuộc họp quan trọng "
" Dạ" Mạc Nhu Nhi vâng lời, mặt thể hiện rõ mình là đứa bé ngoan
Khi Phong Diệc Thần mới quay đi thì Mạc Nhu Nhi mới ra cái gì đó liền gọi lại " Thần.."
Phong Diệc Thần quay lưng lại, nhìn nàng
" Thế còn bà dì cả của tôi?"
" Tôi bảo người đi mua "
" Dạ "