“Bẩm hoàng hậu nương nương, chúng thần ở phòng của Vân Hi muội, cẩn thận lục soát một lần, kết quả phát hiện có vật này!” Lục Phi Vũ móc ra một túi hương nhỏ màu tím, đưa lên trước.
“Đây là cái gì?” Hoàng hậu nghi ngờ nhận lấy, nhìn chung quanh, cũng nhìn không ra đây là cái gi.
“Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?” Tiêu Dật Dương cũng không hiểu.
“Tứ hoàng tử nói đúng, cái này thật có huyền cơ!” Lý Trạch Dương chen miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, người thử ngửi một cái xem, có phải có mùi thuốc hay không?”
Hoàng hậu lại gần ngửi, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, tựa hồ còn mùi cay nhàn nhạt, liền gật đầu một cái.
“Xác thực có mùi thuốc, nhưng là, cái này đại biểu cho cái gì đây?”
” Cái vấn đề này, nên giao cho Trương ngự y nói đi!”
Lý Trạch Dương chuyển mắt nhìn về phía lão ngự y, người sau liền hướng hoàng hậu chắp tay, giải thích: “Hoàng hậu nương nương, thuốc này cũng không phải là thuốc bình thường, nếu như thần chẩn đoán không sai, đây là mê huyễn dược lợi hại nhất trên đời —— đoạt hồn đan!”
“Cái gì? Đoạt hồn đan?” Tiêu Dật Dương kinh hô, liền vội hỏi: “Trương ngự y, đây thật sự là đoạt hồn đan, ngươi không nhìn lầm sao?”
Tiêu Dật Phong cũng khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm.
Trương ngự y gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Đúng vậy, đây chính là đoạt hồn đan! Chỉ cần hít lâu dài, hơn nữa người có chồng thi thuật ( phép thuật ), sẽ hoàn toàn mất bản tính mà chỉ nghe mệnh của thi thuật giả!”
“Nhưng đoạt hồn đan không phải đã thất truyền sao?” Tiêu Dật Dương nhớ năm đó phụ hoàng chính là biết được đoạt hồn đan vô cùng âm độc, vì vậy phái người truy xét gần năm năm, rốt cuộc bắt được người chế tạo đoạt hồn đan, rồi thiêu hủy chỗ thuốc độc đó, từ đó đoạt hồn đan không còn tồn tại.
Nhưng tại sao lại tìm được trong phòng của Vân Hi?
“Không sai, ở nước ta là thất truyền, nhưng cựu thần còn nghe được một chuyện,. . . . ” Trương ngự y nhìn bọn họ một cái, thần sắc nặng nề nói ra: “Chính là nguồn gốc của đoạt hồn đan cũng không phải từ nước ta, mà là từ Tê Thu Quốc!”
Tê Thu Quốc? ! Mọi người tại đây cũng hết sức kinh ngạc.
“Chậm, nếu như đây là đoạt hồn đan, như vậy Vân Hi. . . . . .” Hoàng hậu nghĩ đến cái gì đó, suy nghĩ một chút, đột nhiên trợn to hai mắt. “Trời ạ, nàng nhất định là hít phải đoạt hồn đan nên mới mất bản tính đi sát hại hoàng thượng, nhất định là như vậy!”
Tiêu Dật Phong ngớ người ra, tầm mắt quét về phía túi hương kia, nhớ lại con mắt uất ức vô tội ngấn lệ của Hạ Vân Hi, thân thể không khỏi run lên, trong lòng như có cái gì tản ra khiến toàn thân hắn đau đớn, sắc mặt cũng biến thành trắng xanh.
” Tê Thu Quốc! Bắc Thần Hoàng. . . . . . Ta hiểu rồi, này tám phần là Bắc Thần Hoàng làm ra!” Tiêu Dật Dương suy tư hồi lâu, lập tức chợt hiểu kêu to.
“Tứ hoàng tử, ngươi nói là Bắc Thần Hoàng làm thi thuật với Vân Hi?” Tam tướng khẩn cấp hỏi.
“Nhất định là như vậy, hắn rất giỏi làm pháp thật, hơn nữa một lòng muốn lấy được Vân Hi, đương nhiên sẽ bất chấp mọi thủ đoạn!” Ánh mắt Tiêu Dật Dương chợt sáng lên, ý ngoan độc chợt lóe lên, lửa giận cũng đốt lên hai hốc mắt.
“Bắc Thần Hoàng!” Tiêu Dật Phong nắm chặt quyền, ánh mắt cũng cực độ hung ác thô bạo, cả người tản ra hàn khi làm người ta không rét mà run.
“Tam tướng nghe lệnh, lập tức truyền tất cả thị vệ đi dịch quán với ta!” Lúc hắn quyết đoán hạ lệnh, tròng mắt đen đầy lửa giận làm cho người ta sợ hãi, còn có nồng đậm sầu lo.
Tiêu Dật Dương lại châm chọc nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Rốt cuộc chịu xuất binh cứu người rồi sao?”
Tiêu Dật Phong không nói gì, vô cùng đau đớn hai mắt nhắm lại, bản thân cũng cảm thấy ghê tởm
Hắn thật là khốn kiếp, ngay cả một chút tin tưởng nàng cũng không có, khiến nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, kêu trời không nghe kêu đất không được! Ông trời, cầu xin người nhất định phải phù hộ Vân Hi, phù hộ nàng bình an!
Vân Hi. . . . . .
Rất nhanh, tất cả thị vệ đã tập hợp bên ngoài cửa cung, Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương dẫn đầu cưỡi bạch mã, một khắc cũng không dám chậm trễ giục ngựa phi như bay, theo sát phía sau là kim bài tam tướng, còn có mười mấy tên thị vệ.
Ngựa phi đến đâu bụi đất mù mịt đến đó.
——————————–
Cảm giác bị nhìn chăm chú làm Hạ Vân Hi ngủ không yên ổn.
Mơ màng hỗn độn, nàng cảm thấy như có mãnh thú hung ác đang chăm chú nhìn con mồi, mà nàng lại sắp trở thành con mồi để mãnh thú ăn no bụng rồi.
Bỗng chốc mở mắt, phát hiện mình đang ở một chỗ vô cùng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, thế nhưng nàng vẫn hoảng hoảng hốt hốt thấy bóng lưng một người đàn ông, tản ra khí tức ma quỷ lạnh lẽo.
“Ngươi là ai?” Nàng nghi ngờ hỏi. “Nơi này là nơi nào, sao tối như vậy?”
“Địa ngục!” Thanh âm lạnh lùng xuyên thấu màng nhĩ của nàng.
“Ngươi nói bậy, ta làm sao có thể ở địa ngục!” Hạ Vân Hi bất an dò xét bốn phía, xác thực có một loại cảm giác làm người ta sợ hãi trí mạng.
Nam nhân chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén rơi trên người nàng, như băng nghìn năm khiến cho nàng toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi quên ư, nếu như ta mà xuống địa ngục, ngươi cũng muốn cùng đi theo ta!”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta muốn trở về. . . . . . Ta không muốn ở đây. . . . . .” Nàng sợ hãi xoay người chạy đi.
Nam nhân cười lạnh, nhìn bóng lưng nàng hoang mang sợ hãi, thanh âm lạnh thấu xương lần nữa vang lên. “Ngươi không chạy thoát, Hạ Dịch Ly, đừng mơ tưởng rời khỏi ta lần nữa!”
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện hai cánh màu đen, ác ý cười chạy về phía nàng.
“A ——”
Bóng tối cường đại như bao phủ lấy nàng, không cách nào tự thoát ra được. . . . . .
Hạ Vân Hi lông mi khẽ run, mi tâm nhíu chặt, chậm rãi mở mắt, còn chưa thấy rõ người đang ở chỗ nào thì một cỗ hơi thở chợt tiến tới gần, làm lòng nàng run lên bần bật.
Nàng theo bản năng muốn lui ra, lại phát hiện mình bị vây trên giường!
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng đang ở đâu?
“Tỉnh rồi sao?” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính vang lên, băng lãnh tận xương tủy, làm nàng nhớ lại thanh âm ác ma trong mộng.
Hạ Vân Hi níu chặt váy, kinh ngạc ngẩng mắt lên nhìn, khuôn mặt anh tuấn như tượng đá của Bắc Thần Hoàng đang gần trong gang tấc, làm nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, trong đầu trống không nháy mắt khôi phục trí nhớ.
Nàng nhớ người đàn ông này là quốc sư của nước Tê Thu, đả thương Dật Dương, còn bắt mình tới nơi này, thật là ghê tởm hết sức!
“Ngươi bắt ta tới đây là muốn làm gì?” Hạ Vân Hi tức giận chất vấn, đôi mắt đẹp nhanh chóng quét nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một khoang thuyền hoa lệ ——
Nơi này rốt cuộc là đâu, Thiên triều cách đây bao xa? Bắc Thần Hoàng muốn bắt nàng làm cái gì?
“Dẫn ngươi trở về nước Tê Thu, cử hành hôn lễ chưa xong của chúng ta !” Bắc Thần Hoàng cuồng ngạo công khai biểu thị chuyên quyền của mình, tròng mắt đen âm trầm chớp cũng không chớp nhìn nàng.
“Nằm mơ, chớ hòng mơ tưởng!” Nàng phẫn hận trừng mắt với hắn.
Bắc Thần Hoàng mi tâm lạnh lẽo, đột nhiên vươn tay bắt nàng như bắt gà con lôi nàng đến bên cạnh, giọng nói lạnh băng: “Ngươi cho rằng mình có thể lựa chọn sao? Thông minh thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, ta sẽ không khách khí như vậy nữa!”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, chúng thần ở phòng của Vân Hi muội, cẩn thận lục soát một lần, kết quả phát hiện có vật này!” Lục Phi Vũ móc ra một túi hương nhỏ màu tím, đưa lên trước.
“Đây là cái gì?” Hoàng hậu nghi ngờ nhận lấy, nhìn chung quanh, cũng nhìn không ra đây là cái gi.
“Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?” Tiêu Dật Dương cũng không hiểu.
“Tứ hoàng tử nói đúng, cái này thật có huyền cơ!” Lý Trạch Dương chen miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, người thử ngửi một cái xem, có phải có mùi thuốc hay không?”
Hoàng hậu lại gần ngửi, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, tựa hồ còn mùi cay nhàn nhạt, liền gật đầu một cái.
“Xác thực có mùi thuốc, nhưng là, cái này đại biểu cho cái gì đây?”
” Cái vấn đề này, nên giao cho Trương ngự y nói đi!”
Lý Trạch Dương chuyển mắt nhìn về phía lão ngự y, người sau liền hướng hoàng hậu chắp tay, giải thích: “Hoàng hậu nương nương, thuốc này cũng không phải là thuốc bình thường, nếu như thần chẩn đoán không sai, đây là mê huyễn dược lợi hại nhất trên đời —— đoạt hồn đan!”
“Cái gì? Đoạt hồn đan?” Tiêu Dật Dương kinh hô, liền vội hỏi: “Trương ngự y, đây thật sự là đoạt hồn đan, ngươi không nhìn lầm sao?”
Tiêu Dật Phong cũng khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm.
Trương ngự y gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Đúng vậy, đây chính là đoạt hồn đan! Chỉ cần hít lâu dài, hơn nữa người có chồng thi thuật ( phép thuật ), sẽ hoàn toàn mất bản tính mà chỉ nghe mệnh của thi thuật giả!”
“Nhưng đoạt hồn đan không phải đã thất truyền sao?” Tiêu Dật Dương nhớ năm đó phụ hoàng chính là biết được đoạt hồn đan vô cùng âm độc, vì vậy phái người truy xét gần năm năm, rốt cuộc bắt được người chế tạo đoạt hồn đan, rồi thiêu hủy chỗ thuốc độc đó, từ đó đoạt hồn đan không còn tồn tại.
Nhưng tại sao lại tìm được trong phòng của Vân Hi?
“Không sai, ở nước ta là thất truyền, nhưng cựu thần còn nghe được một chuyện,. . . . ” Trương ngự y nhìn bọn họ một cái, thần sắc nặng nề nói ra: “Chính là nguồn gốc của đoạt hồn đan cũng không phải từ nước ta, mà là từ Tê Thu Quốc!”
Tê Thu Quốc? ! Mọi người tại đây cũng hết sức kinh ngạc.
“Chậm, nếu như đây là đoạt hồn đan, như vậy Vân Hi. . . . . .” Hoàng hậu nghĩ đến cái gì đó, suy nghĩ một chút, đột nhiên trợn to hai mắt. “Trời ạ, nàng nhất định là hít phải đoạt hồn đan nên mới mất bản tính đi sát hại hoàng thượng, nhất định là như vậy!”
Tiêu Dật Phong ngớ người ra, tầm mắt quét về phía túi hương kia, nhớ lại con mắt uất ức vô tội ngấn lệ của Hạ Vân Hi, thân thể không khỏi run lên, trong lòng như có cái gì tản ra khiến toàn thân hắn đau đớn, sắc mặt cũng biến thành trắng xanh.
” Tê Thu Quốc! Bắc Thần Hoàng. . . . . . Ta hiểu rồi, này tám phần là Bắc Thần Hoàng làm ra!” Tiêu Dật Dương suy tư hồi lâu, lập tức chợt hiểu kêu to.
“Tứ hoàng tử, ngươi nói là Bắc Thần Hoàng làm thi thuật với Vân Hi?” Tam tướng khẩn cấp hỏi.
“Nhất định là như vậy, hắn rất giỏi làm pháp thật, hơn nữa một lòng muốn lấy được Vân Hi, đương nhiên sẽ bất chấp mọi thủ đoạn!” Ánh mắt Tiêu Dật Dương chợt sáng lên, ý ngoan độc chợt lóe lên, lửa giận cũng đốt lên hai hốc mắt.
“Bắc Thần Hoàng!” Tiêu Dật Phong nắm chặt quyền, ánh mắt cũng cực độ hung ác thô bạo, cả người tản ra hàn khi làm người ta không rét mà run.
“Tam tướng nghe lệnh, lập tức truyền tất cả thị vệ đi dịch quán với ta!” Lúc hắn quyết đoán hạ lệnh, tròng mắt đen đầy lửa giận làm cho người ta sợ hãi, còn có nồng đậm sầu lo.
Tiêu Dật Dương lại châm chọc nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Rốt cuộc chịu xuất binh cứu người rồi sao?”
Tiêu Dật Phong không nói gì, vô cùng đau đớn hai mắt nhắm lại, bản thân cũng cảm thấy ghê tởm
Hắn thật là khốn kiếp, ngay cả một chút tin tưởng nàng cũng không có, khiến nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, kêu trời không nghe kêu đất không được! Ông trời, cầu xin người nhất định phải phù hộ Vân Hi, phù hộ nàng bình an!
Vân Hi. . . . . .
Rất nhanh, tất cả thị vệ đã tập hợp bên ngoài cửa cung, Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương dẫn đầu cưỡi bạch mã, một khắc cũng không dám chậm trễ giục ngựa phi như bay, theo sát phía sau là kim bài tam tướng, còn có mười mấy tên thị vệ.
Ngựa phi đến đâu bụi đất mù mịt đến đó.
——————————–
Cảm giác bị nhìn chăm chú làm Hạ Vân Hi ngủ không yên ổn.
Mơ màng hỗn độn, nàng cảm thấy như có mãnh thú hung ác đang chăm chú nhìn con mồi, mà nàng lại sắp trở thành con mồi để mãnh thú ăn no bụng rồi.
Bỗng chốc mở mắt, phát hiện mình đang ở một chỗ vô cùng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, thế nhưng nàng vẫn hoảng hoảng hốt hốt thấy bóng lưng một người đàn ông, tản ra khí tức ma quỷ lạnh lẽo.
“Ngươi là ai?” Nàng nghi ngờ hỏi. “Nơi này là nơi nào, sao tối như vậy?”
“Địa ngục!” Thanh âm lạnh lùng xuyên thấu màng nhĩ của nàng.
“Ngươi nói bậy, ta làm sao có thể ở địa ngục!” Hạ Vân Hi bất an dò xét bốn phía, xác thực có một loại cảm giác làm người ta sợ hãi trí mạng.
Nam nhân chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén rơi trên người nàng, như băng nghìn năm khiến cho nàng toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi quên ư, nếu như ta mà xuống địa ngục, ngươi cũng muốn cùng đi theo ta!”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta muốn trở về. . . . . . Ta không muốn ở đây. . . . . .” Nàng sợ hãi xoay người chạy đi.
Nam nhân cười lạnh, nhìn bóng lưng nàng hoang mang sợ hãi, thanh âm lạnh thấu xương lần nữa vang lên. “Ngươi không chạy thoát, Hạ Dịch Ly, đừng mơ tưởng rời khỏi ta lần nữa!”
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện hai cánh màu đen, ác ý cười chạy về phía nàng.
“A ——”
Bóng tối cường đại như bao phủ lấy nàng, không cách nào tự thoát ra được. . . . . .
Hạ Vân Hi lông mi khẽ run, mi tâm nhíu chặt, chậm rãi mở mắt, còn chưa thấy rõ người đang ở chỗ nào thì một cỗ hơi thở chợt tiến tới gần, làm lòng nàng run lên bần bật.
Nàng theo bản năng muốn lui ra, lại phát hiện mình bị vây trên giường!
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng đang ở đâu?
“Tỉnh rồi sao?” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính vang lên, băng lãnh tận xương tủy, làm nàng nhớ lại thanh âm ác ma trong mộng.
Hạ Vân Hi níu chặt váy, kinh ngạc ngẩng mắt lên nhìn, khuôn mặt anh tuấn như tượng đá của Bắc Thần Hoàng đang gần trong gang tấc, làm nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, trong đầu trống không nháy mắt khôi phục trí nhớ.
Nàng nhớ người đàn ông này là quốc sư của nước Tê Thu, đả thương Dật Dương, còn bắt mình tới nơi này, thật là ghê tởm hết sức!
“Ngươi bắt ta tới đây là muốn làm gì?” Hạ Vân Hi tức giận chất vấn, đôi mắt đẹp nhanh chóng quét nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một khoang thuyền hoa lệ ——
Nơi này rốt cuộc là đâu, Thiên triều cách đây bao xa? Bắc Thần Hoàng muốn bắt nàng làm cái gì?
“Dẫn ngươi trở về nước Tê Thu, cử hành hôn lễ chưa xong của chúng ta !” Bắc Thần Hoàng cuồng ngạo công khai biểu thị chuyên quyền của mình, tròng mắt đen âm trầm chớp cũng không chớp nhìn nàng.
“Nằm mơ, chớ hòng mơ tưởng!” Nàng phẫn hận trừng mắt với hắn.
Bắc Thần Hoàng mi tâm lạnh lẽo, đột nhiên vươn tay bắt nàng như bắt gà con lôi nàng đến bên cạnh, giọng nói lạnh băng: “Ngươi cho rằng mình có thể lựa chọn sao? Thông minh thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, ta sẽ không khách khí như vậy nữa!”