Giọng điệu của hắn chỉ có yêu thương cùng nuối tiếc nồng đậm khiến Hạ Vân Hi cảm thấy kinh ngạc, tốc độ nhịp tim không tự chủ tăng nhanh.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Là đặc biệt đến tìm nàng? Nhưng hắn không phải hận nàng tận xương, mặc kệ sống chết của nàng rồi sao?
Lại nhớ tới sự tuyệt tình của hắn, bên môi không khỏi dâng lên một tia chua xót.
"Chàng còn quan tâm ta sao?" Nàng u oán nói, giọng khẽ run, mang theo chút nghẹn ngào.
Nghe giọng nói nàng buồn bã như vậy, trái tim Tiêu Dật Phong đau đớn, cổ họng chua xót: "Thật xin lỗi! Là ta khốn kiếp, là ta ngu muội, là ta không tin nàng, thật xin lỗi. ..... Vân Hi!"
Trời ơi, nàng có tha thứ cho hắn không?
Hạ Vân Hi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Chàng. ..... Chịu tin ta rồi hả?" Điều này có thể sao, nàng không dám vọng tưởng, hắn từng hận nàng như vậy…
Nàng lộ ra bộ dáng này làm Tiêu Dật Phong cực kỳ đau lòng, thật muốn tự đánh mình một trận. Không nhịn được, hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, bàn tay dịu dàng lướt trên má nàng, áy náy nói:
"Là ta không tốt, không điều tra rõ đã định tội nàng, may nhờ có Trương ngự y, bằng không ta vĩnh viễn cũng không biết mình quá đáng thế nào."
"Trương ngự y?" Hạ Vân Hi càng nghe càng hồ đồ: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Dật Phong kể lại mọi chuyện rồi nói: "Cho nên chúng ta đoán là Bắc Thần Hoàng âm thầm làm phép thuật mới có thể sai khiến được nàng!"
Hạ Vân Hi nghe vậy trợn to hai mắt, không nghĩ tới chuyện lại như vậy, thì ra là mình bị người khác khống chế mới có thể hành thích hoàng thượng, không trách được nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Đáng chết, Bắc Thần Hoàng, hắn lại hèn hạ như vậy, thật quá mức!
"Vân Hi, trước ra ngoài rồi hãy nói, nơi đây không nên ở lâu!" Tiêu Dật Phong lúc này mới nhớ tới bọn họ còn đang trong đại phận quân địch, mau mau rời đi mới là thượng sách.
"Vậy chúng ta đi mau!" Được hắn nhắc nhở, Hạ Vân Hi chợt tỉnh ngộ, không để ý tâm tình phức tạp trong lòng, vội kéo hắn rời đi.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một nhóm thị vệ.
Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
"Hoàng Thái Tử, ngươi muốn đem ái phi của bổn tọa đi đâu?" Bắc Thần Hoàng nhàn nhã bước tới, chậm rãi từ trong đám người đi ra.
Liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt, Tiêu Dật Phong thần sắc lạnh lẽo, bảo kiếm lặng lẽ trượt ra ống tay áo, lãnh khốc mở miệng ——
"Tránh ra!"
Bắc Thần Hoàng đáy mắt âm u như quỷ ám, ánh mắt lạnh lùng kiêu căng không ai bì nổi. "Nàng là người của ta, muốn mang đi cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?"
Tiêu Dật Phong mím môi, con mắt tê lạnh quét bốn phía một cái, trong lòng âm thầm phân tích tình thế.
Nếu như là một mình hắn, hoàn toàn có thể toàn vẹn đi ra, nhưng muốn cứu Vân Hi thì phải vất vả một chút.
"Dật Phong, chúng ta có phần thắng không?" Hạ Vân Hi lo âu ghé vào lỗ tai hắn nói. Nhớ tới Bắc Thần Hoàng có công phu tà môn nàng hơi lo sợ.
"Đừng lo lắng, có ta ở đây!" Hắn liều cái mạng này cũng muốn cứu Vân Hi ra.
Nhìn bọn họ mặt mày đưa tình, Bắc Thần Hoàng càng thêm lạnh lùng, giống như cảnh tượng mười năm trước, một màn chói mắt kia hắn chỉ muốn xé nát thành trăm mảnh.
Đột nhiên, không khí lưu động mùi hoa quỷ dị......
Hạ Vân Hi nghe thấy mùi này thì sắc mặt đại biến, vội kéo Tiêu Dật Phong hét lớn: "Cẩn thận, Thực Nhân Hoa đến rồi!"
Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh! Vô số cánh hoa lam tung bay, hắn còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã biến thành một biển hoa, Hạ Vân Hi kêu khẽ một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền xoay người nhào tới ôm chặt hắn.
Không để ý mình sẽ gặp nguy hiểm, nàng biết, hắn không thể có chuyện!
Bắc Thần Hoàng gương mặt tuấn tú khẽ biến, con mắt âm hàn thoáng qua một tia mềm mại dao động, rồi lại càng thêm trở nên tuyệt lãnh. Vung tay lên, cánh hoa như có linh tính, im lìm bất động, chỉ là nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung.
"Vân Hi, không sao!" Cảm thấy người trong ngực run rẩy, Tiêu Dật Phong dịu dàng an ủi. Nhưng lúc nhìn những cánh hoa di động ở giữa không trung, thần sắc lại trở nên nặng nề.
Đây chính là Thực Nhân Hoa Bắc Thần Hoàng nuôi ư, hắn từng nghe Tiêu Dật Dương đề cập tới, có thể lấy mạng người trong nháy mắt!
"Người đâu, bắt thích khách cho bổn tọa!" Bắc Thần Hoàng lạnh giọng hạ lệnh.
"Tuân lệnh!" Bọn thị vệ lập tức tiến lên vây công
‘Vèo’ một tiếng, Tiêu Dật Phong không uổng công học kiếm, thoải mái tung hoành, chỉ thấy tia sáng lóe lên, máu tươi phun ra, trong nháy mắt bọn thị vệ ngã xuống hơn mười tên.
Hạ Vân Hi cũng đá ngã một tên thị vệ, đoạt kiếm của hắn, tiến lên gia nhập cuộc chiến.
Bắc Thần Hoàng lẳng lặng nhìn, khóe môi đóng băng từ từ nâng lên, ánh mắt lộ vẻ lạnh nhạt. Đột nhiên thân hình hắn chợt lóe, như một u hồn phóng đến bên cạnh Hạ Vân Hi, lấy tốc độ nhanh chóng lôi kéo nàng đến bên cạnh.
"Vân Hi!" Tiêu Dật Phong kinh hãi, huy kiếm bức lui mấy thị vệ xong, phi thân lên, vung kiếm đánh tới Bắc Thần Hoàng.
Bắc Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, giao Hạ Vân Hi cho thị vệ bên cạnh, song chưởng đánh ra, như cuồng phong sấm sét khiến gương mặt Tiêu Dật Phong đau đớn, nếu không phải chân khí của hắn hùng hậu, sợ rằng chịu không nổi một chưởng này.
"Dật Phong, cẩn thận!" Hạ Vân Hi run sợ nhìn hắn, vừa dùng sức giãy giụa. "Đáng chết, các ngươi buông ta ra... ... Buông ta ra......"
Tiêu Dật Phong đem toàn bộ nội lực truyền vào bảo kiếm, kiếm quang chợt từ trong tay bay lên như Phong Lôi, tia sáng chói mắt, tung người lên không. Hắn xuất ra mười thành công lực, sát chiêu bén nhọn dị thường, cơ hồ bốn phương tám hướng đều là bóng kiếm.
Bắc Thần Hoàng thân như phi hồn ảo ảnh, kiếm quang xuất quỷ nhập thần. Đồng thời song chưởng cũng biến hóa, lúc tụ lúc tán, tinh xảo vô cùng, trong công có phòng, trong phòng có công, chiêu thức cực nhanh, hơn nữa bản thân hắn công lực so với Tiêu Dật Phong cao hơn nhiều, sau mấy chiêu bảo kiếm của Tiêu Dật Phong đã bị đánh lệch sang một bên.
Tiêu Dật Phong càng đánh càng cố hết sức, hắn không nghĩ tới võ công của Bắc Thần lại cao như thế, chưởng kình chưởng phong đã làm hắn hít thở không thông. Đột nhiên, trên tay chợt nhẹ, bảo kiếm trượt khỏi tay, tiếp một chưởng mạnh mẽ đánh trúng ngực hắn, kêu đau một tiếng, hắn bay ra ngã nhào trên đất.
Vài cây thương đồng thời hướng đến vây quanh.
"Dật Phong! Dật Phong... ..." Thấy hắn bị thương, Hạ Vân Hi đau lòng muốn điên hét to lên, liều mạng giãy giụa muốn tiến lên nhưng lại vô vọng.
"Tiêu Dật Phong, mặc dù công phu của ngươi không tệ, nhưng muốn cùng bổn giao đấu vẫn là không biết tự lượng sức mình!" Bắc Thần Hoàng kiêu căng nhìn hắn, môi mỏng nâng lên một nụ cười lãnh tuyệt——
"Bắt hắn lại, đem nhốt vào ngục tối cho ta."
"Bắc Thần Hoàng, ngươi dám nhốt Hoàng Thái Tử Thiên Triều?" Hạ Vân Hi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn.
"Thiên hạ này có chuyện gì mà ta không dám làm!" Bắc Thần Hoàng lộ ra một nụ cười lạnh khát máu, sau đó dùng sức kéo tay nàng, lôi nàng đến bên cạnh mình. "Đi, cùng ta trở về phòng!"
Giọng điệu của hắn chỉ có yêu thương cùng nuối tiếc nồng đậm khiến Hạ Vân Hi cảm thấy kinh ngạc, tốc độ nhịp tim không tự chủ tăng nhanh.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Là đặc biệt đến tìm nàng? Nhưng hắn không phải hận nàng tận xương, mặc kệ sống chết của nàng rồi sao?
Lại nhớ tới sự tuyệt tình của hắn, bên môi không khỏi dâng lên một tia chua xót.
"Chàng còn quan tâm ta sao?" Nàng u oán nói, giọng khẽ run, mang theo chút nghẹn ngào.
Nghe giọng nói nàng buồn bã như vậy, trái tim Tiêu Dật Phong đau đớn, cổ họng chua xót: "Thật xin lỗi! Là ta khốn kiếp, là ta ngu muội, là ta không tin nàng, thật xin lỗi. ..... Vân Hi!"
Trời ơi, nàng có tha thứ cho hắn không?
Hạ Vân Hi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Chàng. ..... Chịu tin ta rồi hả?" Điều này có thể sao, nàng không dám vọng tưởng, hắn từng hận nàng như vậy…
Nàng lộ ra bộ dáng này làm Tiêu Dật Phong cực kỳ đau lòng, thật muốn tự đánh mình một trận. Không nhịn được, hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, bàn tay dịu dàng lướt trên má nàng, áy náy nói:
"Là ta không tốt, không điều tra rõ đã định tội nàng, may nhờ có Trương ngự y, bằng không ta vĩnh viễn cũng không biết mình quá đáng thế nào."
"Trương ngự y?" Hạ Vân Hi càng nghe càng hồ đồ: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Dật Phong kể lại mọi chuyện rồi nói: "Cho nên chúng ta đoán là Bắc Thần Hoàng âm thầm làm phép thuật mới có thể sai khiến được nàng!"
Hạ Vân Hi nghe vậy trợn to hai mắt, không nghĩ tới chuyện lại như vậy, thì ra là mình bị người khác khống chế mới có thể hành thích hoàng thượng, không trách được nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Đáng chết, Bắc Thần Hoàng, hắn lại hèn hạ như vậy, thật quá mức!
"Vân Hi, trước ra ngoài rồi hãy nói, nơi đây không nên ở lâu!" Tiêu Dật Phong lúc này mới nhớ tới bọn họ còn đang trong đại phận quân địch, mau mau rời đi mới là thượng sách.
"Vậy chúng ta đi mau!" Được hắn nhắc nhở, Hạ Vân Hi chợt tỉnh ngộ, không để ý tâm tình phức tạp trong lòng, vội kéo hắn rời đi.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một nhóm thị vệ.
Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
"Hoàng Thái Tử, ngươi muốn đem ái phi của bổn tọa đi đâu?" Bắc Thần Hoàng nhàn nhã bước tới, chậm rãi từ trong đám người đi ra.
Liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt, Tiêu Dật Phong thần sắc lạnh lẽo, bảo kiếm lặng lẽ trượt ra ống tay áo, lãnh khốc mở miệng ——
"Tránh ra!"
Bắc Thần Hoàng đáy mắt âm u như quỷ ám, ánh mắt lạnh lùng kiêu căng không ai bì nổi. "Nàng là người của ta, muốn mang đi cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?"
Tiêu Dật Phong mím môi, con mắt tê lạnh quét bốn phía một cái, trong lòng âm thầm phân tích tình thế.
Nếu như là một mình hắn, hoàn toàn có thể toàn vẹn đi ra, nhưng muốn cứu Vân Hi thì phải vất vả một chút.
"Dật Phong, chúng ta có phần thắng không?" Hạ Vân Hi lo âu ghé vào lỗ tai hắn nói. Nhớ tới Bắc Thần Hoàng có công phu tà môn nàng hơi lo sợ.
"Đừng lo lắng, có ta ở đây!" Hắn liều cái mạng này cũng muốn cứu Vân Hi ra.
Nhìn bọn họ mặt mày đưa tình, Bắc Thần Hoàng càng thêm lạnh lùng, giống như cảnh tượng mười năm trước, một màn chói mắt kia hắn chỉ muốn xé nát thành trăm mảnh.
Đột nhiên, không khí lưu động mùi hoa quỷ dị......
Hạ Vân Hi nghe thấy mùi này thì sắc mặt đại biến, vội kéo Tiêu Dật Phong hét lớn: "Cẩn thận, Thực Nhân Hoa đến rồi!"
Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh! Vô số cánh hoa lam tung bay, hắn còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã biến thành một biển hoa, Hạ Vân Hi kêu khẽ một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền xoay người nhào tới ôm chặt hắn.
Không để ý mình sẽ gặp nguy hiểm, nàng biết, hắn không thể có chuyện!
Bắc Thần Hoàng gương mặt tuấn tú khẽ biến, con mắt âm hàn thoáng qua một tia mềm mại dao động, rồi lại càng thêm trở nên tuyệt lãnh. Vung tay lên, cánh hoa như có linh tính, im lìm bất động, chỉ là nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung.
"Vân Hi, không sao!" Cảm thấy người trong ngực run rẩy, Tiêu Dật Phong dịu dàng an ủi. Nhưng lúc nhìn những cánh hoa di động ở giữa không trung, thần sắc lại trở nên nặng nề.
Đây chính là Thực Nhân Hoa Bắc Thần Hoàng nuôi ư, hắn từng nghe Tiêu Dật Dương đề cập tới, có thể lấy mạng người trong nháy mắt!
"Người đâu, bắt thích khách cho bổn tọa!" Bắc Thần Hoàng lạnh giọng hạ lệnh.
"Tuân lệnh!" Bọn thị vệ lập tức tiến lên vây công
‘Vèo’ một tiếng, Tiêu Dật Phong không uổng công học kiếm, thoải mái tung hoành, chỉ thấy tia sáng lóe lên, máu tươi phun ra, trong nháy mắt bọn thị vệ ngã xuống hơn mười tên.
Hạ Vân Hi cũng đá ngã một tên thị vệ, đoạt kiếm của hắn, tiến lên gia nhập cuộc chiến.
Bắc Thần Hoàng lẳng lặng nhìn, khóe môi đóng băng từ từ nâng lên, ánh mắt lộ vẻ lạnh nhạt. Đột nhiên thân hình hắn chợt lóe, như một u hồn phóng đến bên cạnh Hạ Vân Hi, lấy tốc độ nhanh chóng lôi kéo nàng đến bên cạnh.
"Vân Hi!" Tiêu Dật Phong kinh hãi, huy kiếm bức lui mấy thị vệ xong, phi thân lên, vung kiếm đánh tới Bắc Thần Hoàng.
Bắc Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, giao Hạ Vân Hi cho thị vệ bên cạnh, song chưởng đánh ra, như cuồng phong sấm sét khiến gương mặt Tiêu Dật Phong đau đớn, nếu không phải chân khí của hắn hùng hậu, sợ rằng chịu không nổi một chưởng này.
"Dật Phong, cẩn thận!" Hạ Vân Hi run sợ nhìn hắn, vừa dùng sức giãy giụa. "Đáng chết, các ngươi buông ta ra... ... Buông ta ra......"
Tiêu Dật Phong đem toàn bộ nội lực truyền vào bảo kiếm, kiếm quang chợt từ trong tay bay lên như Phong Lôi, tia sáng chói mắt, tung người lên không. Hắn xuất ra mười thành công lực, sát chiêu bén nhọn dị thường, cơ hồ bốn phương tám hướng đều là bóng kiếm.
Bắc Thần Hoàng thân như phi hồn ảo ảnh, kiếm quang xuất quỷ nhập thần. Đồng thời song chưởng cũng biến hóa, lúc tụ lúc tán, tinh xảo vô cùng, trong công có phòng, trong phòng có công, chiêu thức cực nhanh, hơn nữa bản thân hắn công lực so với Tiêu Dật Phong cao hơn nhiều, sau mấy chiêu bảo kiếm của Tiêu Dật Phong đã bị đánh lệch sang một bên.
Tiêu Dật Phong càng đánh càng cố hết sức, hắn không nghĩ tới võ công của Bắc Thần lại cao như thế, chưởng kình chưởng phong đã làm hắn hít thở không thông. Đột nhiên, trên tay chợt nhẹ, bảo kiếm trượt khỏi tay, tiếp một chưởng mạnh mẽ đánh trúng ngực hắn, kêu đau một tiếng, hắn bay ra ngã nhào trên đất.
Vài cây thương đồng thời hướng đến vây quanh.
"Dật Phong! Dật Phong... ..." Thấy hắn bị thương, Hạ Vân Hi đau lòng muốn điên hét to lên, liều mạng giãy giụa muốn tiến lên nhưng lại vô vọng.
"Tiêu Dật Phong, mặc dù công phu của ngươi không tệ, nhưng muốn cùng bổn giao đấu vẫn là không biết tự lượng sức mình!" Bắc Thần Hoàng kiêu căng nhìn hắn, môi mỏng nâng lên một nụ cười lãnh tuyệt——
"Bắt hắn lại, đem nhốt vào ngục tối cho ta."
"Bắc Thần Hoàng, ngươi dám nhốt Hoàng Thái Tử Thiên Triều?" Hạ Vân Hi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn.
"Thiên hạ này có chuyện gì mà ta không dám làm!" Bắc Thần Hoàng lộ ra một nụ cười lạnh khát máu, sau đó dùng sức kéo tay nàng, lôi nàng đến bên cạnh mình. "Đi, cùng ta trở về phòng!"