Cũng trong lúc đó, một bóng người nhanh nhẹn tiến vào phủ quốc sư, xoay người nhảy lên ngọn cây, quan sát động tĩnh bốn phía. Khắp đang có rất nhiều thị vệ dò xét qua lại, đề phòng hết sức nghiêm ngặt.
"Không biết hiện giờ đại ca thế nào? Vân Hi đang đâu?" Tiêu Dật Dương cực kỳ lo lắng, lòng hắn như lửa đốt không kịp đợi đến ngày mai, sau khi báo cho Sở gia quân, liền không kịp chờ đợi lẻn vào phủ quốc sư.
Hắn suy tư một chút, lặng lẽ nhảy xuống đất, nương theo bóng đêm xuyên qua, chỉ chốc lát sau đã tới hậu viện. Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói, hắn vội vàng núp sau núi giả, nín thở im lặng.
Một thị vệ dáng dấp trẻ tuổi lười biếng đi tới, trong miệng ca cẩm : "Ai nha, lúc nào cũng là ta đến đại lao đưa cơm, khi dễ ta là người mới sao, thật quá mức. ....."
Chưa dứt lời, một thanh kiếm lạnh lẽo đã gác trên cổ hắn, sau đó là tiếng quát nhẹ: "Không được lên tiếng, lên tiếng giết ngươi lập tức."
Thiếu niên sợ tới mức im bặt, hắn kinh hãi mở trừng mắt, không biết có chuyện gì xảy ra? Tiêu Dật Dương thuận lợi điểm hai huyệt trên người hắn, kéo hắn vào chỗ tối.
Thiếu niên cực kỳ kinh hãi, hắn là người hầu mới tới trong phủ, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, hơn nữa nhát gan, chân tay càng thêm luống cuống.
Tiêu Dật Dương giơ kiếm lên, quơ quơ trước mặt hắn nói: "Ngươi muốn chết hay muốn sống? Muốn chết, ta liền một kiếm giải quyết ngươi; muốn sống, thì phải thành thật trả lời ta."
Nhìn thanh kiếm lóe tia sáng lạnh lẽo, thiếu niên không nén nổi sợ hãi nuốt nước bọt: "Ta, ta muốn sống."
Tiêu Dật Dương hài lòng gật đầu một cái. "Tốt lắm, ta hỏi ngươi, tối nay có người lẻn vào phủ quốc sư hay không?"
"Có!"
"Người nào?"
"Không phải ngươi sao?" Thiếu niên ngây ngô trả lời.
"Ngươi ——" Tiêu Dật Dương trừng mắt nhìn hắn. "Ta nói là trừ ta ra, mới vừa rồi có người lẻn vào hay không?"
Thiếu niên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Có, hơn nữa đã bị bắt rồi!"
"Là ai? Bắt được ở đâu?" Hắn lo lắng hỏi.
"...... Hình như được gọi là hoàng thái tử, hắn đánh không lại quốc sư nên đã bị nhốt vào ngục tối rồi!"
Quả nhiên, đại ca bị bắt rồi! "Ngục tối ở đâu?" Tiêu Dật Dương vội vàng hỏi.
"Này. ..... Ta không biết." Thiếu niên lắc đầu, ánh mắt lóe lên.
Tiêu Dật Dương nhìn dáng vẻ kia cũng biết hắn không nói thật, cổ tay vừa chuyển một cái, trên mặt thiếu niên xuất hiện một vết cắt.
"Xem ra ngươi là không muốn sống, phải không?" Giọng điệu của hắn lạnh như băng.
"Không, không, đừng giết ta, ta nói là được...... Ngục tối ở tầng hầm!" Thiếu niên bị dọa sợ, cũng không dám giấu giếm nữa.
"Nói rõ một chút!"
"Từ nơi này ngươi đi hướng đông, xuyên qua hành lang có một tòa lầu các cũ kĩ, sau khi tiến vào dọc theo cầu thang đi xuống chính là tầng hầm." Tính mạng quan trọng hơn, thiếu niên không dám có chút giấu giếm.
"Ừm, coi như ngươi nghe lời, hiện tại ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."
Sau khi lấy được đáp án mình muốn, Tiêu Dật Dương liền ra tay điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó giả thành thị vệ, đi tới lầu các cũ kĩ.
————-
Âm u, tản ra mùi hôi thối của ngục tối, bên cạnh lò lửa, lửa cháy tràn ra trên mặt đất, Tiêu Dật Phong mặc quần áo tù, bị treo ngược lên xà nhà bằng gỗ. Đôi tay hắn bị xích sắt lớn trói lại, hôn mê rủ thấp đầu xuống, tóc dài đen bóng không giấu được khuôn mặt anh tuấn của hắn, trên cổ cũng cuốn vòng quanh xích sắt thật dày, vòng qua những vết thương chồng chất trên cơ thể, phía dưới có đinh cắm vào cái cọc gỗ.
Trong bóng tối, có một đôi mắt lẳng lặng nhìn, ánh mắt sắc bén như hàn băng, hung hăng bắn về phía nam tử hôn mê, dường như muốn chặt hắn làm trăm mảnh. Ánh mắt ngày càng u ám, có thù hận, sảng khoái, còn có thâm độc khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Dật Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay! Thật muốn ngươi chết ngay lập tức......
"Ai, cả ngày đều trông ngục như vậy, phiền chết người!" Trong cửa sắt truyền đến thanh âm than phiền của ngục tốt.
"Quốc sư cũng thật là, xiềng xích to như vậy trói chặt hắn, đã chạy không được, cần gì phải có thật nhiều người coi chừng hắn." Một ngục tốt khác cũng nói.
"Đừng oán trách, đến lúc đổi ca rồi!"
"Đi thôi, đi thôi, nghỉ ngơi đi!"
Những ngục tốt ngáp, kéo binh khí, mắng mỏ vài tiếng rồi mở cửa sắt lớn đi ra ngoài.
Không bao lâu, một bóng dáng cao lớn lắc mình vào, nhanh chóng đi tới trước cọc gỗ, lo lắng hô: "Đại ca! Đại ca...... Tỉnh...... Mau tỉnh lại, đại ca!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tiêu Dật Phong nâng mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú lo âu của Tiêu Dật Dương.
"Tứ đệ... ... A…!" Chỉ cử động nhẹ đau nhức đã truyền khắp toàn thân, không nhịn được rên rỉ lên một tiếng.
Lúc sau, Tiêu Dật Phong phát hiện xích sắt vòng trên người mình, hắn bình sinh chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. “Bắc Thần Hoàng đáng chết, lại dám làm vậy với ta!" Hắn tức giận giùng giằng, cánh tay phát ra tiếng “leng keng” thật to, ở trong ngục tối tĩnh lặng này cực kỳ chói tai.
"Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ cứu huynh ra ngoài!"
Tiêu Dật Dương nói xong, đang muốn giơ bảo kiếm lên, đột nhiên bên ngoài có tiếng ầm ĩ nháo loạn, các thị binh tranh nhau nói ——
"Tại sao không để cho chúng ta thay ca?" "Vậy là sao, không được nghỉ ngơi à!"
"Ầm ĩ cái gì, hiện tại nhân thủ không đủ, các ngươi trước hết chịu đựng đi!" "Quốc sư tính khí đại phát, tốt nhất các ngươi cẩn thận một chút, nếu như xảy ra sai lầm gì là ăn không hết đâu."
"Quốc sư phát cáu cái gì?" "Ai, chính là nữ nhân thiên triều kia, không chịu gả cho quốc sư, chống đối muốn tự sát!" "Trời ạ, không phải chứ?" "Nhất định là thủ thân vì hoàng thái tử kia, thật si tình!" "Vậy bây giờ nàng như thế nào?" "Đương nhiên là cố cứu hết sức......"
"Vân Hi vì thủ thân, mà tự sát......"
Tiêu Dật Phong nghe được sợ ngây người, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sợ hãi, tức giận, bi thống đồng loạt sôi trào trong lòng. "Hiện tại nàng thế nào? Có thể bị nguy hiểm hay không? Bắc Thần Hoàng ghê tởm lại đối xử với nàng như vậy, ta muốn đi cứu Vân Hi! Ta muốn giết Bắc Thần Hoàng! Vân Hi.. ...."
Tiêu Dật Dương cũng vô cùng tức giận, thấy huynh trưởng điên cuồng giãy giụa vội ngăn hắn lại khuyên nhủ: "Đại ca, đừng kích động! Vân Hi không có chuyện gì, Bắc Thần Hoàng là thần y, nhất định sẽ chữa cho nàng thật tốt. Hiện tại quan trọng nhất là chạy ra khỏi nơi này mới có thể cứu Vân Hi ra! Đại ca, ngàn vạn phải tỉnh táo, không thể hành động theo cảm tình!"
"Đáng chết!" Tiêu Dật Phong nặng nề vung xích sắt, hít sâu một cái, cưỡng bách áp chế tâm trạng rối loạn. Không sai, phải tỉnh táo, nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn. Cứu Vân Hi ra, giết Bắc Thần Hoàng!
Chỉ là, hắn vẫn muốn xác định Vân Hi an toàn. Sau khi suy nghĩ một lúc, chuyển ánh mắt nói: "Tứ đệ, đệ tìm cơ hội đến gần Vân Hi, xem xem nàng như thế nào? Khi cần thiết thì bảo vệ nàng an toàn!"
Cũng trong lúc đó, một bóng người nhanh nhẹn tiến vào phủ quốc sư, xoay người nhảy lên ngọn cây, quan sát động tĩnh bốn phía. Khắp đang có rất nhiều thị vệ dò xét qua lại, đề phòng hết sức nghiêm ngặt.
"Không biết hiện giờ đại ca thế nào? Vân Hi đang đâu?" Tiêu Dật Dương cực kỳ lo lắng, lòng hắn như lửa đốt không kịp đợi đến ngày mai, sau khi báo cho Sở gia quân, liền không kịp chờ đợi lẻn vào phủ quốc sư.
Hắn suy tư một chút, lặng lẽ nhảy xuống đất, nương theo bóng đêm xuyên qua, chỉ chốc lát sau đã tới hậu viện. Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói, hắn vội vàng núp sau núi giả, nín thở im lặng.
Một thị vệ dáng dấp trẻ tuổi lười biếng đi tới, trong miệng ca cẩm : "Ai nha, lúc nào cũng là ta đến đại lao đưa cơm, khi dễ ta là người mới sao, thật quá mức. ....."
Chưa dứt lời, một thanh kiếm lạnh lẽo đã gác trên cổ hắn, sau đó là tiếng quát nhẹ: "Không được lên tiếng, lên tiếng giết ngươi lập tức."
Thiếu niên sợ tới mức im bặt, hắn kinh hãi mở trừng mắt, không biết có chuyện gì xảy ra? Tiêu Dật Dương thuận lợi điểm hai huyệt trên người hắn, kéo hắn vào chỗ tối.
Thiếu niên cực kỳ kinh hãi, hắn là người hầu mới tới trong phủ, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, hơn nữa nhát gan, chân tay càng thêm luống cuống.
Tiêu Dật Dương giơ kiếm lên, quơ quơ trước mặt hắn nói: "Ngươi muốn chết hay muốn sống? Muốn chết, ta liền một kiếm giải quyết ngươi; muốn sống, thì phải thành thật trả lời ta."
Nhìn thanh kiếm lóe tia sáng lạnh lẽo, thiếu niên không nén nổi sợ hãi nuốt nước bọt: "Ta, ta muốn sống."
Tiêu Dật Dương hài lòng gật đầu một cái. "Tốt lắm, ta hỏi ngươi, tối nay có người lẻn vào phủ quốc sư hay không?"
"Có!"
"Người nào?"
"Không phải ngươi sao?" Thiếu niên ngây ngô trả lời.
"Ngươi ——" Tiêu Dật Dương trừng mắt nhìn hắn. "Ta nói là trừ ta ra, mới vừa rồi có người lẻn vào hay không?"
Thiếu niên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Có, hơn nữa đã bị bắt rồi!"
"Là ai? Bắt được ở đâu?" Hắn lo lắng hỏi.
"...... Hình như được gọi là hoàng thái tử, hắn đánh không lại quốc sư nên đã bị nhốt vào ngục tối rồi!"
Quả nhiên, đại ca bị bắt rồi! "Ngục tối ở đâu?" Tiêu Dật Dương vội vàng hỏi.
"Này. ..... Ta không biết." Thiếu niên lắc đầu, ánh mắt lóe lên.
Tiêu Dật Dương nhìn dáng vẻ kia cũng biết hắn không nói thật, cổ tay vừa chuyển một cái, trên mặt thiếu niên xuất hiện một vết cắt.
"Xem ra ngươi là không muốn sống, phải không?" Giọng điệu của hắn lạnh như băng.
"Không, không, đừng giết ta, ta nói là được...... Ngục tối ở tầng hầm!" Thiếu niên bị dọa sợ, cũng không dám giấu giếm nữa.
"Nói rõ một chút!"
"Từ nơi này ngươi đi hướng đông, xuyên qua hành lang có một tòa lầu các cũ kĩ, sau khi tiến vào dọc theo cầu thang đi xuống chính là tầng hầm." Tính mạng quan trọng hơn, thiếu niên không dám có chút giấu giếm.
"Ừm, coi như ngươi nghe lời, hiện tại ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."
Sau khi lấy được đáp án mình muốn, Tiêu Dật Dương liền ra tay điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó giả thành thị vệ, đi tới lầu các cũ kĩ.
————-
Âm u, tản ra mùi hôi thối của ngục tối, bên cạnh lò lửa, lửa cháy tràn ra trên mặt đất, Tiêu Dật Phong mặc quần áo tù, bị treo ngược lên xà nhà bằng gỗ. Đôi tay hắn bị xích sắt lớn trói lại, hôn mê rủ thấp đầu xuống, tóc dài đen bóng không giấu được khuôn mặt anh tuấn của hắn, trên cổ cũng cuốn vòng quanh xích sắt thật dày, vòng qua những vết thương chồng chất trên cơ thể, phía dưới có đinh cắm vào cái cọc gỗ.
Trong bóng tối, có một đôi mắt lẳng lặng nhìn, ánh mắt sắc bén như hàn băng, hung hăng bắn về phía nam tử hôn mê, dường như muốn chặt hắn làm trăm mảnh. Ánh mắt ngày càng u ám, có thù hận, sảng khoái, còn có thâm độc khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Dật Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay! Thật muốn ngươi chết ngay lập tức......
"Ai, cả ngày đều trông ngục như vậy, phiền chết người!" Trong cửa sắt truyền đến thanh âm than phiền của ngục tốt.
"Quốc sư cũng thật là, xiềng xích to như vậy trói chặt hắn, đã chạy không được, cần gì phải có thật nhiều người coi chừng hắn." Một ngục tốt khác cũng nói.
"Đừng oán trách, đến lúc đổi ca rồi!"
"Đi thôi, đi thôi, nghỉ ngơi đi!"
Những ngục tốt ngáp, kéo binh khí, mắng mỏ vài tiếng rồi mở cửa sắt lớn đi ra ngoài.
Không bao lâu, một bóng dáng cao lớn lắc mình vào, nhanh chóng đi tới trước cọc gỗ, lo lắng hô: "Đại ca! Đại ca...... Tỉnh...... Mau tỉnh lại, đại ca!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tiêu Dật Phong nâng mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú lo âu của Tiêu Dật Dương.
"Tứ đệ... ... A…!" Chỉ cử động nhẹ đau nhức đã truyền khắp toàn thân, không nhịn được rên rỉ lên một tiếng.
Lúc sau, Tiêu Dật Phong phát hiện xích sắt vòng trên người mình, hắn bình sinh chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. “Bắc Thần Hoàng đáng chết, lại dám làm vậy với ta!" Hắn tức giận giùng giằng, cánh tay phát ra tiếng “leng keng” thật to, ở trong ngục tối tĩnh lặng này cực kỳ chói tai.
"Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ cứu huynh ra ngoài!"
Tiêu Dật Dương nói xong, đang muốn giơ bảo kiếm lên, đột nhiên bên ngoài có tiếng ầm ĩ nháo loạn, các thị binh tranh nhau nói ——
"Tại sao không để cho chúng ta thay ca?" "Vậy là sao, không được nghỉ ngơi à!"
"Ầm ĩ cái gì, hiện tại nhân thủ không đủ, các ngươi trước hết chịu đựng đi!" "Quốc sư tính khí đại phát, tốt nhất các ngươi cẩn thận một chút, nếu như xảy ra sai lầm gì là ăn không hết đâu."
"Quốc sư phát cáu cái gì?" "Ai, chính là nữ nhân thiên triều kia, không chịu gả cho quốc sư, chống đối muốn tự sát!" "Trời ạ, không phải chứ?" "Nhất định là thủ thân vì hoàng thái tử kia, thật si tình!" "Vậy bây giờ nàng như thế nào?" "Đương nhiên là cố cứu hết sức......"
"Vân Hi vì thủ thân, mà tự sát......"
Tiêu Dật Phong nghe được sợ ngây người, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sợ hãi, tức giận, bi thống đồng loạt sôi trào trong lòng. "Hiện tại nàng thế nào? Có thể bị nguy hiểm hay không? Bắc Thần Hoàng ghê tởm lại đối xử với nàng như vậy, ta muốn đi cứu Vân Hi! Ta muốn giết Bắc Thần Hoàng! Vân Hi.. ...."
Tiêu Dật Dương cũng vô cùng tức giận, thấy huynh trưởng điên cuồng giãy giụa vội ngăn hắn lại khuyên nhủ: "Đại ca, đừng kích động! Vân Hi không có chuyện gì, Bắc Thần Hoàng là thần y, nhất định sẽ chữa cho nàng thật tốt. Hiện tại quan trọng nhất là chạy ra khỏi nơi này mới có thể cứu Vân Hi ra! Đại ca, ngàn vạn phải tỉnh táo, không thể hành động theo cảm tình!"
"Đáng chết!" Tiêu Dật Phong nặng nề vung xích sắt, hít sâu một cái, cưỡng bách áp chế tâm trạng rối loạn. Không sai, phải tỉnh táo, nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn. Cứu Vân Hi ra, giết Bắc Thần Hoàng!
Chỉ là, hắn vẫn muốn xác định Vân Hi an toàn. Sau khi suy nghĩ một lúc, chuyển ánh mắt nói: "Tứ đệ, đệ tìm cơ hội đến gần Vân Hi, xem xem nàng như thế nào? Khi cần thiết thì bảo vệ nàng an toàn!"