Bắc Thần Hoàng lẳng lặng đứng cạnh nàng, nhìn dung nhan mỹ lệ không tỳ vết của nàng, giống như quan sát một thứ đồ vật.
Nàng không thèm để ý tới hắn, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nhếch mày, không như nàng mong muốn, duỗi tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Hi quay lại, ra lệnh nàng nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn. "Trả lời ta!"
Cằm bị đau, làm nàng không nhịn được cau mày: "Buông tay, ngươi làm ta đau."
Bắc Thần Hoàng dùng sức đè nàng lên vách tường, hai tay giữ hai bên hông nàng, giam cầm nàng trong ngực mình.
"Nghe kĩ cho ta, từ nay về sau, ngươi là phi tử của ta, không cho phép ngươi nghĩ đến nam nhân khác. Nếu không, người đau chính là ngươi."
Cặp mắt hắn như báo săn theo dõi nàng, xem nàng là con mồi của hắn.
"Ngươi?" Nàng lặp lại lời của hắn, sau đó không nhịn được khẽ cười lên: "Làm sao là của ngươi được? Chỉ bằng ngươi giam lỏng ta? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi giam giữ ta mười năm, một trăm năm, ta cũng sẽ không yêu ngươi! Muốn ta làm phi tử của ngươi, trừ phi ta chết!"
Vẻ mặt của hắn hung ác mà lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ hiện lên tia tàn nhẫn làm người khác lạnh đến hít thở không thông.
"Xem ra là ngươi cố ý chọc giận ta!"
"Bắc Thần Hoàng, ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi phải làm vậy với ta?" Thanh âm Hạ Vân Hi đột ngột lớn, không chịu được hô to: "Coi như ngươi hận ta, cũng nên có một lý do, tại sao muốn ta không rõ ràng mà chịu loại tội này?"
"Yên tâm, sớm muộn ta cũng cho ngươi chết rõ ràng! Chỉ là, hiện tại ngươi nên chuẩn bị thật tốt, ngày mai làm tân nương tử xinh đẹp đi!" Hắn lạnh lùng hừ nói, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như đóng băng.
"Ta nói, ta không lấy!" Hạ Vân Hi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, ngọn lửa tức giận trong con ngươi màu tím bập bùng.
" Nếu ngươi dám phản kháng, ta liền sai người lập tức giết Tiêu Dật Phong!" Hắn dùng sức bóp chặt hai cổ tay nàng, lạnh lùng cười sự hoảng sợ trong đôi mắt của nàng.
"Ngươi dám?" Hắn dám, với người khác có lẽ chỉ là nói, nhưng hắn độc đoán cùng tàn bạo, tuyệt đối sẽ nói được làm được.
Bắc Thần Hoàng nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như dịu dàng khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lại lạnh thấu xương: "Vật nhỏ, ngàn vạn lần không được hoài nghi lời nói của ta, biết không?"
Hạ Vân Hi chán ghét bàn tay hắn, nhưng trong lòng lại vì lời của hắn mà khẽ run.
Thấy lời nói có hiệu quả, hắn hài lòng nhếch khóe môi, cũng không lưu lại nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nàng tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hận đến cắn răng nghiến lợi. Bắc Thần Hoàng ghê tởm, ngươi cứ đắc ý đi, để xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu?
————–
Tiêu Dật Dương trong thời gian ba ngày đã quen thuộc đại khái địa hình phủ quốc sư, giả trang thành bộ dạng tên sai vặt, cùng với Sở Ngôn lẩn vào phòng ăn khi công việc đang lẫn lộn cả lên.
Phòng ăn cuồn cuộn khói bếp. Các tỳ nữ, nô bộc qua lại không ngớt, nấu nước nấu cơm, làm bánh hấp bánh, cực kỳ bận rộn.
"Này, động tác của các ngươi nhanh nhẹn chút, tiệc thành thân của quốc sư phải làm cho thỏa đáng mới được!" Một tổng quản bộ dáng như vú già hét lớn.
"Dung đại tỷ, yến tiệc của quốc sư không phải ngày mai sao?" Một tỳ nữ mới vào không hiểu hỏi.
"Cho nên mới phải chuẩn bị hôm nay, nếu không đợi đến ngày mai sẽ không kịp nữa." Dung đại tỷ nói.
Mọi người gật đầu một cái, tiếp tục tập trung làm việc.
Tiêu Dật Dương nghe v6ỵ, sắc mặt cực kì khó coi, tay nắm niêu đất đến nổi gân xanh, phải kiềm chế lắm mới không nện xuống đất.
"Tứ hoàng tử, xem ra chúng ta phải động thủ đêm nay!" Sở Ngôn nói khẽ vào tai hắn.
"Được, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện." Tiêu Dật Dương gật đầu một cái, nhỏ giọng nói.
Bắc Thần Hoàng, ngày mai sẽ tính sổ với ngươi thật tốt, muốn thành thân với Vân Hi, quả thật nằm mơ! Hắn vô cùng oán hận hừ nói trong lòng
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Tất cả mọi người đang bận, các ngươi còn nói chuyện phiếm, mau làm việc!" Dung đại tỷ chống nạnh nhìn bọn họ, lớn tiếng mắng chửi.
"Dạ dạ, chúng ta lập tức làm!" Sở Ngôn vội tươi cười, cầm cắt rau cải bên cạnh.
Tiêu Dật Dương mặt lạnh, cũng theo đó cắt rau cải, bắt đầu làm việc.
————–
Hôm nay là ngày đại hôn của Bắc Thần quốc sư.
Tất cả thần tử làm quan đương triều cũng đều được mời tới, trừ những người này ra, tất cả những người có thân phận phú quý giàu sang đều được mời, bố trí hơn một trăm bàn, náo nhiệt rầm rộ. Bởi vì Bắc Thần Hoàng là trọng thần trong triều, vì vậy Tê Thu vương cũng tham dự hôn lễ. Hắn cao cao tại thượng ngồi trong đại sảnh, chờ đợi tân nhân đến.
Tân phòng được bố trí đầy không khí vui mừng, Hạ Vân Hi thẫn thờ ngồi ở đó, mặc cho thị nữ chuẩn bị tất cả cho nàng.
"Hạ cô nương, người thật đẹp!" Trang điểm lộng lẫy xong, Nhã Cách không khỏi tán thưởng một tiếng.
Một thân giá y đỏ rực, da thịt trắng muốt mịn màng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nhàn nhạt phát ra ánh sáng, đôi môi đỏ mọng mỹ lệ, đôi mắt sáng rỡ như thạch anh, tản ra tia sáng mê người, giữa hai lông mày lưu chuyển phong tình mê hoặc, tản ra lực hút trí mạng.
Gương mặt Hạ Vân Hi vẫn không chút thay đổi, không thèm lên tiếng.
Lúc này, bà mai mặc hồng y đi vào, phất tay kêu lên: "Các ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tân nương tử!"
Nhã Cách đáp một tiếng, kêu các thị nữ khác rời phòng, đóng cửa lại.
"Vân Hi!"
Bên tai truyền tới thanh âm, làm cho nàng ngớ ngẩn, quay đầu lại. "Ngươi......" Trừng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt đen thui này, ngoài nốt ruồi thật to bên khóe môi, diện mạo hết sức bình thường, nàng không biết bà ta mà?
"Ta là Dật Dương, không nhận ra sao?" Bà mai cười một tiếng, đúng là giọng nói thanh u mà nàng quen thuộc.
"A, làm sao ngươi ăn mặc như vậy?" Hạ Vân Hi vui mừng, sau đó càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười hì hì một tiếng.
Vẻ mặt Tiêu Dật Dương oán trách nhìn nàng."Ta hy sinh hình tượng biến thành như vậy, nàng lại cười ta, thật không có lương tâm!"
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Nàng vội vã che miệng, nhưng khóe mắt khẽ nhếch vẫn để lộ ý cười.
Tiêu Dật Dương trợn mắt liếc nàng một cái, chỉ là nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy của nàng, cảm thấy rất vui mừng.
"Được rồi, Vân Hi! Tất cả đều đã bố trí thỏa đáng, sau đó nàng cứ nhìn ánh mắt ta mà hành động!" Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc nặng nề.
"Vậy Dật Phong đâu?" Nàng vội vã hỏi, người trong lòng một ngày chưa được cứu, lòng nàng trước sau không an bình được.
"Yên tâm, huynh ấy sẽ rất nhanh gặp nàng!" Tiêu Dật Dương cười trấn an.
Lúc này Hạ Vân Hi mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười tràn ra bên môi, rung động đẹp mắt, khiến nàng càng thêm diễm lệ động lòng người, làm Tiêu Dật Dương nhìn đến tâm hồn lay động một hồi.
Không nhịn được, hắn tiến lên khẽ nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bình an trở lại thiên triều!"
"Ừ!" Hạ Vân Hi nặng nề gật đầu, cũng nắm lại tay hắn.
Bắc Thần Hoàng lẳng lặng đứng cạnh nàng, nhìn dung nhan mỹ lệ không tỳ vết của nàng, giống như quan sát một thứ đồ vật.
Nàng không thèm để ý tới hắn, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nhếch mày, không như nàng mong muốn, duỗi tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Hi quay lại, ra lệnh nàng nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn. "Trả lời ta!"
Cằm bị đau, làm nàng không nhịn được cau mày: "Buông tay, ngươi làm ta đau."
Bắc Thần Hoàng dùng sức đè nàng lên vách tường, hai tay giữ hai bên hông nàng, giam cầm nàng trong ngực mình.
"Nghe kĩ cho ta, từ nay về sau, ngươi là phi tử của ta, không cho phép ngươi nghĩ đến nam nhân khác. Nếu không, người đau chính là ngươi."
Cặp mắt hắn như báo săn theo dõi nàng, xem nàng là con mồi của hắn.
"Ngươi?" Nàng lặp lại lời của hắn, sau đó không nhịn được khẽ cười lên: "Làm sao là của ngươi được? Chỉ bằng ngươi giam lỏng ta? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi giam giữ ta mười năm, một trăm năm, ta cũng sẽ không yêu ngươi! Muốn ta làm phi tử của ngươi, trừ phi ta chết!"
Vẻ mặt của hắn hung ác mà lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ hiện lên tia tàn nhẫn làm người khác lạnh đến hít thở không thông.
"Xem ra là ngươi cố ý chọc giận ta!"
"Bắc Thần Hoàng, ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi phải làm vậy với ta?" Thanh âm Hạ Vân Hi đột ngột lớn, không chịu được hô to: "Coi như ngươi hận ta, cũng nên có một lý do, tại sao muốn ta không rõ ràng mà chịu loại tội này?"
"Yên tâm, sớm muộn ta cũng cho ngươi chết rõ ràng! Chỉ là, hiện tại ngươi nên chuẩn bị thật tốt, ngày mai làm tân nương tử xinh đẹp đi!" Hắn lạnh lùng hừ nói, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như đóng băng.
"Ta nói, ta không lấy!" Hạ Vân Hi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, ngọn lửa tức giận trong con ngươi màu tím bập bùng.
" Nếu ngươi dám phản kháng, ta liền sai người lập tức giết Tiêu Dật Phong!" Hắn dùng sức bóp chặt hai cổ tay nàng, lạnh lùng cười sự hoảng sợ trong đôi mắt của nàng.
"Ngươi dám?" Hắn dám, với người khác có lẽ chỉ là nói, nhưng hắn độc đoán cùng tàn bạo, tuyệt đối sẽ nói được làm được.
Bắc Thần Hoàng nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như dịu dàng khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lại lạnh thấu xương: "Vật nhỏ, ngàn vạn lần không được hoài nghi lời nói của ta, biết không?"
Hạ Vân Hi chán ghét bàn tay hắn, nhưng trong lòng lại vì lời của hắn mà khẽ run.
Thấy lời nói có hiệu quả, hắn hài lòng nhếch khóe môi, cũng không lưu lại nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nàng tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hận đến cắn răng nghiến lợi. Bắc Thần Hoàng ghê tởm, ngươi cứ đắc ý đi, để xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu?
————–
Tiêu Dật Dương trong thời gian ba ngày đã quen thuộc đại khái địa hình phủ quốc sư, giả trang thành bộ dạng tên sai vặt, cùng với Sở Ngôn lẩn vào phòng ăn khi công việc đang lẫn lộn cả lên.
Phòng ăn cuồn cuộn khói bếp. Các tỳ nữ, nô bộc qua lại không ngớt, nấu nước nấu cơm, làm bánh hấp bánh, cực kỳ bận rộn.
"Này, động tác của các ngươi nhanh nhẹn chút, tiệc thành thân của quốc sư phải làm cho thỏa đáng mới được!" Một tổng quản bộ dáng như vú già hét lớn.
"Dung đại tỷ, yến tiệc của quốc sư không phải ngày mai sao?" Một tỳ nữ mới vào không hiểu hỏi.
"Cho nên mới phải chuẩn bị hôm nay, nếu không đợi đến ngày mai sẽ không kịp nữa." Dung đại tỷ nói.
Mọi người gật đầu một cái, tiếp tục tập trung làm việc.
Tiêu Dật Dương nghe vỵ, sắc mặt cực kì khó coi, tay nắm niêu đất đến nổi gân xanh, phải kiềm chế lắm mới không nện xuống đất.
"Tứ hoàng tử, xem ra chúng ta phải động thủ đêm nay!" Sở Ngôn nói khẽ vào tai hắn.
"Được, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện." Tiêu Dật Dương gật đầu một cái, nhỏ giọng nói.
Bắc Thần Hoàng, ngày mai sẽ tính sổ với ngươi thật tốt, muốn thành thân với Vân Hi, quả thật nằm mơ! Hắn vô cùng oán hận hừ nói trong lòng
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Tất cả mọi người đang bận, các ngươi còn nói chuyện phiếm, mau làm việc!" Dung đại tỷ chống nạnh nhìn bọn họ, lớn tiếng mắng chửi.
"Dạ dạ, chúng ta lập tức làm!" Sở Ngôn vội tươi cười, cầm cắt rau cải bên cạnh.
Tiêu Dật Dương mặt lạnh, cũng theo đó cắt rau cải, bắt đầu làm việc.
————–
Hôm nay là ngày đại hôn của Bắc Thần quốc sư.
Tất cả thần tử làm quan đương triều cũng đều được mời tới, trừ những người này ra, tất cả những người có thân phận phú quý giàu sang đều được mời, bố trí hơn một trăm bàn, náo nhiệt rầm rộ. Bởi vì Bắc Thần Hoàng là trọng thần trong triều, vì vậy Tê Thu vương cũng tham dự hôn lễ. Hắn cao cao tại thượng ngồi trong đại sảnh, chờ đợi tân nhân đến.
Tân phòng được bố trí đầy không khí vui mừng, Hạ Vân Hi thẫn thờ ngồi ở đó, mặc cho thị nữ chuẩn bị tất cả cho nàng.
"Hạ cô nương, người thật đẹp!" Trang điểm lộng lẫy xong, Nhã Cách không khỏi tán thưởng một tiếng.
Một thân giá y đỏ rực, da thịt trắng muốt mịn màng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nhàn nhạt phát ra ánh sáng, đôi môi đỏ mọng mỹ lệ, đôi mắt sáng rỡ như thạch anh, tản ra tia sáng mê người, giữa hai lông mày lưu chuyển phong tình mê hoặc, tản ra lực hút trí mạng.
Gương mặt Hạ Vân Hi vẫn không chút thay đổi, không thèm lên tiếng.
Lúc này, bà mai mặc hồng y đi vào, phất tay kêu lên: "Các ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tân nương tử!"
Nhã Cách đáp một tiếng, kêu các thị nữ khác rời phòng, đóng cửa lại.
"Vân Hi!"
Bên tai truyền tới thanh âm, làm cho nàng ngớ ngẩn, quay đầu lại. "Ngươi......" Trừng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt đen thui này, ngoài nốt ruồi thật to bên khóe môi, diện mạo hết sức bình thường, nàng không biết bà ta mà?
"Ta là Dật Dương, không nhận ra sao?" Bà mai cười một tiếng, đúng là giọng nói thanh u mà nàng quen thuộc.
"A, làm sao ngươi ăn mặc như vậy?" Hạ Vân Hi vui mừng, sau đó càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười hì hì một tiếng.
Vẻ mặt Tiêu Dật Dương oán trách nhìn nàng."Ta hy sinh hình tượng biến thành như vậy, nàng lại cười ta, thật không có lương tâm!"
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Nàng vội vã che miệng, nhưng khóe mắt khẽ nhếch vẫn để lộ ý cười.
Tiêu Dật Dương trợn mắt liếc nàng một cái, chỉ là nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy của nàng, cảm thấy rất vui mừng.
"Được rồi, Vân Hi! Tất cả đều đã bố trí thỏa đáng, sau đó nàng cứ nhìn ánh mắt ta mà hành động!" Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc nặng nề.
"Vậy Dật Phong đâu?" Nàng vội vã hỏi, người trong lòng một ngày chưa được cứu, lòng nàng trước sau không an bình được.
"Yên tâm, huynh ấy sẽ rất nhanh gặp nàng!" Tiêu Dật Dương cười trấn an.
Lúc này Hạ Vân Hi mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười tràn ra bên môi, rung động đẹp mắt, khiến nàng càng thêm diễm lệ động lòng người, làm Tiêu Dật Dương nhìn đến tâm hồn lay động một hồi.
Không nhịn được, hắn tiến lên khẽ nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bình an trở lại thiên triều!"
"Ừ!" Hạ Vân Hi nặng nề gật đầu, cũng nắm lại tay hắn.