Có Tiêu Dật Phong hết lòng chăm sóc, Hạ Vân Hi rất nhanh khôi phục, lại trở về bộ dạng vui vẻ, nụ cười như ánh mặt trời luôn lấp lánh trên gương mặt.
"Oa ——"
Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong sân.
Hạ Vân Hi bình phục rồi, không muốn nằm trên giường nữa nên đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành.
"Vân Hi, đừng trèo qua trèo lại trên cây nữa." Tiêu Dật Phong lo âu nói, sao nàng lại thích trèo cây như vậy?
"Ta sẽ cẩn thận a!" Nàng phất tay một cái, tiếp tục nhảy tới nhảy lui trên cây, cảm giác thật thoải mái! Đã lâu không được chơi vui vẻ như vậy rồi!
Đột nhiên, nàng nhìn thấy trên cành cây to bên cạnh, có con chim non muốn bay nhưng không được, thương cảm tự nhiên nảy sinh, nàng đưa tay, cẩn thận từng chút ôm lấy nó, thả lại vào tổ chim trên cây.
"Đừng chạy loạn nữa...!" Nàng sờ sờ cái đầu chim non, dặn dò nói.
"Vân Hi, mau xuống đây!" Tiêu Dật Phong không yên tâm thúc giục nàng.
"Đến đây!" Hạ Vân Hi đáp một tiếng, vừa xoay người muốn leo xuống, bỗng chốc cảm thấy hoa mắt, làm nàng trượt chân té xuống.
Tiêu Dật Phong sợ hết hồn, vội phi thân lên trước đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng.
"Xem nàng kìa, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, về sau không cho phép trèo cây nữa!" Tiêu Dật Phong trách cứ nhìn nàng, ánh mắt lo lắng.
"Ta chỉ là thân thể mới vừa bình phục nên mới trượt chân, nếu là bình thường, ta chơi như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện!" Hạ Vân Hi chu miệng nhỏ, bất mãn kháng nghị.
Mặc dù rất vui vì hắn lo lắng cho mình, nhưng niềm vui thú trèo cây cũng không thể bị tước đoạt.
"Nàng còn lý do!" Tiêu Dật Phong tức giận bóp mũi nàng, thật ra thì hắn rất thích nàng sức sống mười phần như vậy.
"Vân Hi muội tử, uống thuốc đi!" Lý Trạch Dương bưng bát thuốc nóng hổi đi tới.
"Cám ơn huynh, Lý đại ca!" Nàng cười ngọt ngào, đưa tay tiếp nhận chén thuốc. Ách...... Đen như mực, dường như có vẻ rất đắng......
"Làm sao vậy?" Tiêu Dật Phong quan tâm hỏi.
"Dật Phong, chàng xem ta đã tốt lắm rồi, cũng không cần uống thuốc nữa chứ?" Vẻ mặt nàng đau khổ, cò kè mặc cả.
"Như vậy sao được, uống thuốc mới có thể khỏi hoàn toàn, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn đấy!" Tiêu Dật Phong cười ôn hòa, giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Lý Trạch Dương cũng cười nói: "Muội tử, muội sợ đắng phải không? Yên tâm, đại ca ta đã sớm chuẩn bị đường ngọt cho muội rồi!" Nói xong lấy ra mấy viên đường đưa lên trước.
"Oa, quá tuyệt vời, cám ơn Lý đại ca!" Nàng vui vẻ nhận lấy, đặt trong miệng, uống chung với thuốc, như vậy sẽ bớt đắng.
Tiêu Dật Phong ở bên lắc đầu bật cười.
"Điện hạ, đây là thư của Tê Thu vương, mời xem qua!" Lý Trạch Dương đưa tín hàm trên tay giao cho hắn.
"Tê Thu vương nói thế nào?" Tiêu Dật Phong vừa mở vừa hỏi.
"Ban đầu hắn rất tức giận, nhưng lúc chúng ta nói rõ âm mưu Bắc Thần Hoàng thì hắn mới thoáng thoải mái, nhưng vẫn không tin Bắc Thần sẽ thi thuật mưu hại hoàng thượng, trừ phi giao ra chứng cớ." Lý Trạch Dương nói.
"Chờ chúng ta hồi cung xử lý sự tình ổn thỏa, sẽ giao chứng cớ cho Tê Thu vương thôi." Tiêu Dật Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
"Điện hạ, có câu này, không biết có nên nói hay không?" Lý Trạch Dương có chút muốn nói lại thôi.
"Có gì cứ việc nói thẳng đi!" Tiêu Dật Phong có chút kỳ quái, không hiểu hắn luôn luôn sảng khoái, làm sao lại trở nên ấp a ấp úng như vậy?
Hạ Vân Hi cũng tò mò nhìn hắn.
Lý Trạch Dương do dự một lúc lâu sau, mới nói: "Điện hạ còn nhớ ban đầu tại sao lại cho là Vân Hi muội tử là gian tế không?"
Vừa nhắc tới chuyện này, áy náy lần nữa nổi lên trên mặt Tiêu Dật Phong. "Bởi vì Bắc Thần thi thuật, làm ta tận mắt thấy. ....." Dừng một chút, không lưu loát nói: "Phụ hoàng bị đâm, cho nên mới hiểu lầm Vân Hi!"
"Dật Phong, đừng như vậy!" Hạ Vân Hi trái lại trấn an hắn, thoải mái nói: "Đã qua, không cần tự trách nữa rồi!"
Lý Trạch Dương lại đột nhiên nghiêm túc nói: "Điện hạ, không chỉ như vậy, mà còn bởi vì kết quả điều tra Tấn thân vương người mới có thể kết luận như thế!"
"Nhị đệ?" Tiêu Dật Phong giật mình, cũng nhớ tới chuyện này. Xác thực đúng là vì kết quả điều tra của Tiêu Dật Hiên mới làm hắn nghi ngờ, lại thấy phụ thân bị hại nên càng hiểu lầm. "Vậy ý của ngươi là.... .." Hắn như có điều suy nghĩ nhìn Lý Trạch Dương.
"Thần hoài nghi Tấn thân vương có liên quan tới chuyện này!" Lý Trạch Dương cũng không quanh co, trực tiếp nói.
Tiêu Dật Phong nghe vậy, đôi mắt thâm thúy chợt lóe sáng, không khỏi nhíu chặt mi tâm. Là hắn sao? Theo lý mà nói, Tiêu Dật Hiên là người thông minh như vậy, không thể điều tra sơ sót, nhưng sự thật chứng minh ngược lại, vậy chẳng phải hắn cố tình giở trò sao? Hơn nữa lại là trước một ngày mà Bắc Thần Hoàng thi thuật, đây là trùng hợp hay là có âm mưu từ trước?
Chẳng lẽ.... .. "Ý của ngươi là, hắn muốn hãm hại Vân Hi?" Tiêu Dật Phong trầm giọng nói.
"Chuyện này không phải không có khả năng!" Lý Trạch Dương gật đầu một cái.
"Không thể nào, ta với hắn không cừu không oán, tại sao hắn muốn hãm hại ta?" Hạ Vân Hi nghe vậy mở to mắt, cực kỳ nghi hoặc.
"Vân Hi nói đúng, làm như vậy không có lợi cho hắn!" Tiêu Dật Phong mặc dù không thích Nhị đệ tâm cơ thâm trầm này, hai người bình thường cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng hắn hiểu rõ, chuyện không có lợi Tiêu Dật Hiên tuyệt đối không làm.
Lý Trạch Dương lại nói: "Điện hạ, chỉ sợ hắn muốn đối phó không phải Vân Hi muội tử, mà là người!"
"A?" Tiêu Dật Phong cũng tựa hồ nghĩ tới điều gì, thản nhiên hỏi: "Nói ra suy nghĩ của ngươi xem?"
"Điện hạ, người ngẫm lại xem, Vân Hi là vị hôn thê của người, nếu như nàng hành thích hoàng thượng thành công, vậy nhất định người cũng không thoát được quan hệ, đến lúc đó Tấn thân vương có thể nói người vì muốn làm Hoàng đế mà giết cha đoạt vị. Cho dù hắn hãm hại không được, nhưng các triều thần cũng sẽ vì chuyện này mà sinh bất mãn với người, địa vị thái tử kia nhất định khó giữ." Lý Trạch Dương phân tích đúng trọng tâm nói.
"Nói rất có lý, nếu như ta không là thái tử, vậy kẻ được lợi nhiều nhất chính là hắn!" Tiêu Dật Phong càng nghe sắc mặt càng âm trầm, mi tâm càng nhíu chặt hơn.
"Trời ạ, nếu quả như thật như vậy, tâm cơ của Tấn Thân vương cũng quá thâm sâu đi?" Hạ Vân Hi nghe vậy thì hoảng sợ, không khỏi lo lắng cho Dật Phong.
" Tranh đoạt hoàng thất luôn là giết người không thấy máu, " Lý Trạch Dương lắc đầu thở dài. "Điện hạ, thậm chí không cần hoài nghi, cho tới nay người âm thầm đuổi giết điện hạ chính là hắn."
Tiêu Dật Phong khép hờ đôi mắt, sắc mặt nặng nề, lâm vào trầm tư. Nói như vậy, Tiêu Dật Hiên xác thực có hiềm nghi, nhưng vô luận như thế nào cũng phải tìm ra chứng cứ mới có thể nắm được đuôi hồ ly của kẻ địch.
Nghĩ xong, hắn phân phó nói: "Trạch Dương, ngươi cùng các nhị tướng âm thầm điều tra nghe ngóng Tiêu Dật Hiên, xem hắn có qua lại với người nào? Có khả nghi lập tức báo cáo với ta."
"Yên tâm, nhất định sẽ tra ra chân tướng." Lý Trạch Dương lớn tiếng đáp. Chỉ cần có đối tượng hoài nghi thì chuyện tra xét cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Dật Phong gật đầu một cái, chuyển ánh mắt về Hạ Vân Hi: "Vân Hi, chúng ta không chần chừ được nữa, ngày mai hồi cung đi!"
"Ừ, ta cũng thấy nên trở về nhanh một chút, ta rất nhớ hoàng hậu nương nương!" Nàng gật đầu, đôi mắt long lanh chứa đầy vui vẻ cùng hưng phấn, cảm khái mong đợi.
"Rốt cuộc có thể trở về nhà, thật tốt!"
Có Tiêu Dật Phong hết lòng chăm sóc, Hạ Vân Hi rất nhanh khôi phục, lại trở về bộ dạng vui vẻ, nụ cười như ánh mặt trời luôn lấp lánh trên gương mặt.
"Oa ——"
Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong sân.
Hạ Vân Hi bình phục rồi, không muốn nằm trên giường nữa nên đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành.
"Vân Hi, đừng trèo qua trèo lại trên cây nữa." Tiêu Dật Phong lo âu nói, sao nàng lại thích trèo cây như vậy?
"Ta sẽ cẩn thận a!" Nàng phất tay một cái, tiếp tục nhảy tới nhảy lui trên cây, cảm giác thật thoải mái! Đã lâu không được chơi vui vẻ như vậy rồi!
Đột nhiên, nàng nhìn thấy trên cành cây to bên cạnh, có con chim non muốn bay nhưng không được, thương cảm tự nhiên nảy sinh, nàng đưa tay, cẩn thận từng chút ôm lấy nó, thả lại vào tổ chim trên cây.
"Đừng chạy loạn nữa...!" Nàng sờ sờ cái đầu chim non, dặn dò nói.
"Vân Hi, mau xuống đây!" Tiêu Dật Phong không yên tâm thúc giục nàng.
"Đến đây!" Hạ Vân Hi đáp một tiếng, vừa xoay người muốn leo xuống, bỗng chốc cảm thấy hoa mắt, làm nàng trượt chân té xuống.
Tiêu Dật Phong sợ hết hồn, vội phi thân lên trước đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng.
"Xem nàng kìa, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, về sau không cho phép trèo cây nữa!" Tiêu Dật Phong trách cứ nhìn nàng, ánh mắt lo lắng.
"Ta chỉ là thân thể mới vừa bình phục nên mới trượt chân, nếu là bình thường, ta chơi như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện!" Hạ Vân Hi chu miệng nhỏ, bất mãn kháng nghị.
Mặc dù rất vui vì hắn lo lắng cho mình, nhưng niềm vui thú trèo cây cũng không thể bị tước đoạt.
"Nàng còn lý do!" Tiêu Dật Phong tức giận bóp mũi nàng, thật ra thì hắn rất thích nàng sức sống mười phần như vậy.
"Vân Hi muội tử, uống thuốc đi!" Lý Trạch Dương bưng bát thuốc nóng hổi đi tới.
"Cám ơn huynh, Lý đại ca!" Nàng cười ngọt ngào, đưa tay tiếp nhận chén thuốc. Ách...... Đen như mực, dường như có vẻ rất đắng......
"Làm sao vậy?" Tiêu Dật Phong quan tâm hỏi.
"Dật Phong, chàng xem ta đã tốt lắm rồi, cũng không cần uống thuốc nữa chứ?" Vẻ mặt nàng đau khổ, cò kè mặc cả.
"Như vậy sao được, uống thuốc mới có thể khỏi hoàn toàn, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn đấy!" Tiêu Dật Phong cười ôn hòa, giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Lý Trạch Dương cũng cười nói: "Muội tử, muội sợ đắng phải không? Yên tâm, đại ca ta đã sớm chuẩn bị đường ngọt cho muội rồi!" Nói xong lấy ra mấy viên đường đưa lên trước.
"Oa, quá tuyệt vời, cám ơn Lý đại ca!" Nàng vui vẻ nhận lấy, đặt trong miệng, uống chung với thuốc, như vậy sẽ bớt đắng.
Tiêu Dật Phong ở bên lắc đầu bật cười.
"Điện hạ, đây là thư của Tê Thu vương, mời xem qua!" Lý Trạch Dương đưa tín hàm trên tay giao cho hắn.
"Tê Thu vương nói thế nào?" Tiêu Dật Phong vừa mở vừa hỏi.
"Ban đầu hắn rất tức giận, nhưng lúc chúng ta nói rõ âm mưu Bắc Thần Hoàng thì hắn mới thoáng thoải mái, nhưng vẫn không tin Bắc Thần sẽ thi thuật mưu hại hoàng thượng, trừ phi giao ra chứng cớ." Lý Trạch Dương nói.
"Chờ chúng ta hồi cung xử lý sự tình ổn thỏa, sẽ giao chứng cớ cho Tê Thu vương thôi." Tiêu Dật Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
"Điện hạ, có câu này, không biết có nên nói hay không?" Lý Trạch Dương có chút muốn nói lại thôi.
"Có gì cứ việc nói thẳng đi!" Tiêu Dật Phong có chút kỳ quái, không hiểu hắn luôn luôn sảng khoái, làm sao lại trở nên ấp a ấp úng như vậy?
Hạ Vân Hi cũng tò mò nhìn hắn.
Lý Trạch Dương do dự một lúc lâu sau, mới nói: "Điện hạ còn nhớ ban đầu tại sao lại cho là Vân Hi muội tử là gian tế không?"
Vừa nhắc tới chuyện này, áy náy lần nữa nổi lên trên mặt Tiêu Dật Phong. "Bởi vì Bắc Thần thi thuật, làm ta tận mắt thấy. ....." Dừng một chút, không lưu loát nói: "Phụ hoàng bị đâm, cho nên mới hiểu lầm Vân Hi!"
"Dật Phong, đừng như vậy!" Hạ Vân Hi trái lại trấn an hắn, thoải mái nói: "Đã qua, không cần tự trách nữa rồi!"
Lý Trạch Dương lại đột nhiên nghiêm túc nói: "Điện hạ, không chỉ như vậy, mà còn bởi vì kết quả điều tra Tấn thân vương người mới có thể kết luận như thế!"
"Nhị đệ?" Tiêu Dật Phong giật mình, cũng nhớ tới chuyện này. Xác thực đúng là vì kết quả điều tra của Tiêu Dật Hiên mới làm hắn nghi ngờ, lại thấy phụ thân bị hại nên càng hiểu lầm. "Vậy ý của ngươi là.... .." Hắn như có điều suy nghĩ nhìn Lý Trạch Dương.
"Thần hoài nghi Tấn thân vương có liên quan tới chuyện này!" Lý Trạch Dương cũng không quanh co, trực tiếp nói.
Tiêu Dật Phong nghe vậy, đôi mắt thâm thúy chợt lóe sáng, không khỏi nhíu chặt mi tâm. Là hắn sao? Theo lý mà nói, Tiêu Dật Hiên là người thông minh như vậy, không thể điều tra sơ sót, nhưng sự thật chứng minh ngược lại, vậy chẳng phải hắn cố tình giở trò sao? Hơn nữa lại là trước một ngày mà Bắc Thần Hoàng thi thuật, đây là trùng hợp hay là có âm mưu từ trước?
Chẳng lẽ.... .. "Ý của ngươi là, hắn muốn hãm hại Vân Hi?" Tiêu Dật Phong trầm giọng nói.
"Chuyện này không phải không có khả năng!" Lý Trạch Dương gật đầu một cái.
"Không thể nào, ta với hắn không cừu không oán, tại sao hắn muốn hãm hại ta?" Hạ Vân Hi nghe vậy mở to mắt, cực kỳ nghi hoặc.
"Vân Hi nói đúng, làm như vậy không có lợi cho hắn!" Tiêu Dật Phong mặc dù không thích Nhị đệ tâm cơ thâm trầm này, hai người bình thường cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng hắn hiểu rõ, chuyện không có lợi Tiêu Dật Hiên tuyệt đối không làm.
Lý Trạch Dương lại nói: "Điện hạ, chỉ sợ hắn muốn đối phó không phải Vân Hi muội tử, mà là người!"
"A?" Tiêu Dật Phong cũng tựa hồ nghĩ tới điều gì, thản nhiên hỏi: "Nói ra suy nghĩ của ngươi xem?"
"Điện hạ, người ngẫm lại xem, Vân Hi là vị hôn thê của người, nếu như nàng hành thích hoàng thượng thành công, vậy nhất định người cũng không thoát được quan hệ, đến lúc đó Tấn thân vương có thể nói người vì muốn làm Hoàng đế mà giết cha đoạt vị. Cho dù hắn hãm hại không được, nhưng các triều thần cũng sẽ vì chuyện này mà sinh bất mãn với người, địa vị thái tử kia nhất định khó giữ." Lý Trạch Dương phân tích đúng trọng tâm nói.
"Nói rất có lý, nếu như ta không là thái tử, vậy kẻ được lợi nhiều nhất chính là hắn!" Tiêu Dật Phong càng nghe sắc mặt càng âm trầm, mi tâm càng nhíu chặt hơn.
"Trời ạ, nếu quả như thật như vậy, tâm cơ của Tấn Thân vương cũng quá thâm sâu đi?" Hạ Vân Hi nghe vậy thì hoảng sợ, không khỏi lo lắng cho Dật Phong.
" Tranh đoạt hoàng thất luôn là giết người không thấy máu, " Lý Trạch Dương lắc đầu thở dài. "Điện hạ, thậm chí không cần hoài nghi, cho tới nay người âm thầm đuổi giết điện hạ chính là hắn."
Tiêu Dật Phong khép hờ đôi mắt, sắc mặt nặng nề, lâm vào trầm tư. Nói như vậy, Tiêu Dật Hiên xác thực có hiềm nghi, nhưng vô luận như thế nào cũng phải tìm ra chứng cứ mới có thể nắm được đuôi hồ ly của kẻ địch.
Nghĩ xong, hắn phân phó nói: "Trạch Dương, ngươi cùng các nhị tướng âm thầm điều tra nghe ngóng Tiêu Dật Hiên, xem hắn có qua lại với người nào? Có khả nghi lập tức báo cáo với ta."
"Yên tâm, nhất định sẽ tra ra chân tướng." Lý Trạch Dương lớn tiếng đáp. Chỉ cần có đối tượng hoài nghi thì chuyện tra xét cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Dật Phong gật đầu một cái, chuyển ánh mắt về Hạ Vân Hi: "Vân Hi, chúng ta không chần chừ được nữa, ngày mai hồi cung đi!"
"Ừ, ta cũng thấy nên trở về nhanh một chút, ta rất nhớ hoàng hậu nương nương!" Nàng gật đầu, đôi mắt long lanh chứa đầy vui vẻ cùng hưng phấn, cảm khái mong đợi.
"Rốt cuộc có thể trở về nhà, thật tốt!"