"A!" Hạ Vân Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu, nhìn mặt thản nhiên của Tiêu Dật Phong.
Hắn cư nhiên dễ dàng liền đem tên nàng bắn thủng, thật sự là ——"Cực kỳ lợi hại a! Dật Phong, chàng thật giỏi!" Nàng nhảy cà tưng đến gần hắn, tử nhãn xinh đẹp mê người lóe sùng bái vô hạn.
"Ngươi thua!" Tiêu Dật Phong không chút tình cảm phủi nàng một cái, ngụ ý là có thể lăn.
"Chậm!" Hoàng hậu nóng nảy, bước nhanh đi tới giữa bọn họ, lên tiếng nói: "Phong nhi, đấu ba thắng hai mới tính, hiện tại mới lần đầu tiên, còn hai lần."
Nàng tại sao có thể lọt mất nàng dâu tương lai này được?
"Mẫu hậu! Không nên làm khó nhi thần." Tiêu Dật Phong chau chặt lông mày, cung kính bên trong có chứa một chút ý vị đắc ý .
"Chẳng lẽ ngay cả lời nói của mẫu hậu, con dám không nghe?" Hoàng hậu trừng trừng, cáu kỉnh nói.
Mắt thấy hai người giằng co nồng nặc mùi thuốc súng, Hạ Vân Hi vội vàng lên giảng hòa."Nương nương, tài bắn cung Dật Phong xuất thần nhập hóa như vậy, con căn bản là so ra kém, cho nên là con thua."
"Nhưng là nếu như vậy, vậy ngươi ——" Hoàng hậu lo âu nhìn nàng, sớm biết thế cũng không để cho bọn họ tỷ thí.
"Nương nương, không có chuyện gì." Hạ Vân Hi giảo hoạt nháy mắt mấy cái, ngụ ý nói nàng cứ yên tâm đi.
Tiêu Dật Phong mặc kệ họ, xoay người sải bước rời khỏi bãi bắn bia, hướng Cẩm Sắt cư.
—————————–
Hậu hoa viên Phượng hoàn cung, trồng rất nhiều khóm hoa quý hiểm, đủ mọi màu sắc đang bưng mở, cơ man bao nhiêu đóa hoa sắc thắm, theo gió nhẹ bay tới hương hoa nồng nặc .
Giờ phút này, rừng hoa trung truyền đến một hồi một tiếng chơi đùa, kèm theo tiếng vỗ tay, ở hậu hoa viên thanh nhã u tĩnh truyền ra.
Chỉ thấy một quả cầu hoa lệ, bị Thanh Thanh đá mấy cái, đá truyền cho mấy cung nữ, các cung nữ thay phiên nhau tiếp, đá mấy cái, lại đá truyền cho Hạ Vân Hi, nàng ngay sau đó lấy một tư thế xinh đẹp tiếp được, tiếng vỗ tay mọi người vang lên, hét lên khen .
Nàng hào hứng bừng bừng, vẻ mặt hoạt bát bướng bỉnh, động tác đa dạng, liên tiếp mấy động tác xinh đẹp câu hồn, khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
"Ha ha ha —— ha ha. . . . . . Oa —— Hạ cô nương thật là lợi hại. . . . . ."
"Mọi người cũng không kém nha. . . . . ."
Hoàng hậu ngồi vào trong đình, nhìn chăm chú, cười vui vẻ, cũng có khi hoan hô mấy tiếng.
Phượng hoàn cung thật là thật rất lâu cũng không có náo nhiệt như thế rồi, kể từ Vân Hi tới, cũng mang đến không ít sung sướng cùng thú vị, khiến cho cuộc sống trong cung vốn buồn tẻ vô vị trở nên sinh động .
Tiêu Dật Phong mới từ lâm triều trở về, thấy một màn như vậy, lông mày mũi nhọn cau lại . Cung điện lúc nào thì biến thành chỗ vui chơi rồi hả ? Kể từ nữ nhân kia tới, Phượng hoàn cung liền thay đổi khiến phải gà chó không yên, chướng khí mù mịt. Ghê tởm hơn chính là, mẫu hậu từ trước đến giờ ưu nhã nghiêm cẩn cư nhiên cũng để cho nàng dính vào, hơn nữa còn đi theo nàng cùng nhau điên khùng.
"Hải! Dật Phong! Chàng trở lại." Hạ Vân Hi mắt tinh nhìn thấy người trong mộng đứng ở cách đó không xa, xông tới chỗ hắn quơ múa tay nhỏ bé.
Mà tất cả các cung nữ nhìn thấy, rối rít cung kính mà hành lễ.
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
"Dật Phong, cùng đi chơi thôi." Hạ Vân Hi hét lớn. Nghe hoàng hậu nói, hắn khi còn bé thích nhất là đá quả cầu đấy.
Một đám người nhàm chán!
Tiêu Dật Phong khinh thường xoay người, rời khỏi hoa viên, không để ý tới nữa cái nữ nhân chán ghét đó.
Ai ~~ Hạ Vân Hi nhìn bóng lưng của hắn than nhẹ ra tiếng, lúc nào thì, nàng mới có thể chân chính theo sát hắn và đều chung đụng ở chung một chỗ đây?
Đột nhiên, hoàng hậu lôi kéo nàng, thần thần bí bí nói nhỏ."Vân Hi, Bổn cung nghĩ tới một phương pháp, không bằng con hãy thử xem thôi."
"Phương pháp gì?" Nàng lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Thức ăn ngon!"
Hạ Vân Hi mắt sáng lên. Đúng vậy, nàng thế nào không nghĩ tới? Muốn lấy lòng của nam nhân, sẽ phải bắt được dạ dày hắn, đây là đạo lý thiên cổ không đổi.
Nàng hưng phấn nháy mắt, cứ làm như thế.
"A!" Hạ Vân Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu, nhìn mặt thản nhiên của Tiêu Dật Phong.
Hắn cư nhiên dễ dàng liền đem tên nàng bắn thủng, thật sự là ——"Cực kỳ lợi hại a! Dật Phong, chàng thật giỏi!" Nàng nhảy cà tưng đến gần hắn, tử nhãn xinh đẹp mê người lóe sùng bái vô hạn.
"Ngươi thua!" Tiêu Dật Phong không chút tình cảm phủi nàng một cái, ngụ ý là có thể lăn.
"Chậm!" Hoàng hậu nóng nảy, bước nhanh đi tới giữa bọn họ, lên tiếng nói: "Phong nhi, đấu ba thắng hai mới tính, hiện tại mới lần đầu tiên, còn hai lần."
Nàng tại sao có thể lọt mất nàng dâu tương lai này được?
"Mẫu hậu! Không nên làm khó nhi thần." Tiêu Dật Phong chau chặt lông mày, cung kính bên trong có chứa một chút ý vị đắc ý .
"Chẳng lẽ ngay cả lời nói của mẫu hậu, con dám không nghe?" Hoàng hậu trừng trừng, cáu kỉnh nói.
Mắt thấy hai người giằng co nồng nặc mùi thuốc súng, Hạ Vân Hi vội vàng lên giảng hòa."Nương nương, tài bắn cung Dật Phong xuất thần nhập hóa như vậy, con căn bản là so ra kém, cho nên là con thua."
"Nhưng là nếu như vậy, vậy ngươi ——" Hoàng hậu lo âu nhìn nàng, sớm biết thế cũng không để cho bọn họ tỷ thí.
"Nương nương, không có chuyện gì." Hạ Vân Hi giảo hoạt nháy mắt mấy cái, ngụ ý nói nàng cứ yên tâm đi.
Tiêu Dật Phong mặc kệ họ, xoay người sải bước rời khỏi bãi bắn bia, hướng Cẩm Sắt cư.
—————————–
Hậu hoa viên Phượng hoàn cung, trồng rất nhiều khóm hoa quý hiểm, đủ mọi màu sắc đang bưng mở, cơ man bao nhiêu đóa hoa sắc thắm, theo gió nhẹ bay tới hương hoa nồng nặc .
Giờ phút này, rừng hoa trung truyền đến một hồi một tiếng chơi đùa, kèm theo tiếng vỗ tay, ở hậu hoa viên thanh nhã u tĩnh truyền ra.
Chỉ thấy một quả cầu hoa lệ, bị Thanh Thanh đá mấy cái, đá truyền cho mấy cung nữ, các cung nữ thay phiên nhau tiếp, đá mấy cái, lại đá truyền cho Hạ Vân Hi, nàng ngay sau đó lấy một tư thế xinh đẹp tiếp được, tiếng vỗ tay mọi người vang lên, hét lên khen .
Nàng hào hứng bừng bừng, vẻ mặt hoạt bát bướng bỉnh, động tác đa dạng, liên tiếp mấy động tác xinh đẹp câu hồn, khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
"Ha ha ha —— ha ha. . . . . . Oa —— Hạ cô nương thật là lợi hại. . . . . ."
"Mọi người cũng không kém nha. . . . . ."
Hoàng hậu ngồi vào trong đình, nhìn chăm chú, cười vui vẻ, cũng có khi hoan hô mấy tiếng.
Phượng hoàn cung thật là thật rất lâu cũng không có náo nhiệt như thế rồi, kể từ Vân Hi tới, cũng mang đến không ít sung sướng cùng thú vị, khiến cho cuộc sống trong cung vốn buồn tẻ vô vị trở nên sinh động .
Tiêu Dật Phong mới từ lâm triều trở về, thấy một màn như vậy, lông mày mũi nhọn cau lại . Cung điện lúc nào thì biến thành chỗ vui chơi rồi hả ? Kể từ nữ nhân kia tới, Phượng hoàn cung liền thay đổi khiến phải gà chó không yên, chướng khí mù mịt. Ghê tởm hơn chính là, mẫu hậu từ trước đến giờ ưu nhã nghiêm cẩn cư nhiên cũng để cho nàng dính vào, hơn nữa còn đi theo nàng cùng nhau điên khùng.
"Hải! Dật Phong! Chàng trở lại." Hạ Vân Hi mắt tinh nhìn thấy người trong mộng đứng ở cách đó không xa, xông tới chỗ hắn quơ múa tay nhỏ bé.
Mà tất cả các cung nữ nhìn thấy, rối rít cung kính mà hành lễ.
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
"Dật Phong, cùng đi chơi thôi." Hạ Vân Hi hét lớn. Nghe hoàng hậu nói, hắn khi còn bé thích nhất là đá quả cầu đấy.
Một đám người nhàm chán!
Tiêu Dật Phong khinh thường xoay người, rời khỏi hoa viên, không để ý tới nữa cái nữ nhân chán ghét đó.
Ai ~~ Hạ Vân Hi nhìn bóng lưng của hắn than nhẹ ra tiếng, lúc nào thì, nàng mới có thể chân chính theo sát hắn và đều chung đụng ở chung một chỗ đây?
Đột nhiên, hoàng hậu lôi kéo nàng, thần thần bí bí nói nhỏ."Vân Hi, Bổn cung nghĩ tới một phương pháp, không bằng con hãy thử xem thôi."
"Phương pháp gì?" Nàng lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Thức ăn ngon!"
Hạ Vân Hi mắt sáng lên. Đúng vậy, nàng thế nào không nghĩ tới? Muốn lấy lòng của nam nhân, sẽ phải bắt được dạ dày hắn, đây là đạo lý thiên cổ không đổi.
Nàng hưng phấn nháy mắt, cứ làm như thế.