Biết được lịch kỳ mỗi ngày, lúc Tiêu Dật Phong hạ triều, Hạ Vân Hi đã đi sớm một chút tới Tiền viện ngồi chờ, vẻ mặt khẩn trương lại hưng phấn.
Mặc dù hắn luôn cách xa nàng ngàn dặm, lạnh băng lại không có tình, nhưng nàng chính là không khống chế được mà yêu thích hắn, bởi vì nàng rất tin, chỉ cần tiếp tục cố gắng nữa, cuối cùng có một ngày hắn sẽ yêu mình.
Cầm đóa hoa trong tay, đây là những bông hoa nàng mới hái ở hậu hoa viên, hơn nữa rất dụng tâm kết thành bó hoa, như thế này lúc Dật Phong trở lại, tự tay đưa cho hắn, để cho hắn có thể cảm nhận được tâm ý của mình. Sau đó sao ——
Hì hì! Hạ Vân Hi nhắm mắt lại, dần dần tưởng tượng ảo mộng xinh đẹp……
Tiêu Dật Phong mặt không thay đổi đi vào, tựa hồ coi nàng như người vô hình, ngó cũng không thèm ngó một cái.
“Tình yêu Dật Phong!”
Hạ Vân Hi lơ đễnh, đến gần hắn. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú lãnh ngạo kia, cười ngọt mà nói: “Dật Phong, đừng chạy nhanh như vậy…, người ta có đồ muốn đưa chàng......”
“Tránh ra, đừng tới gần ta.” Hắn căn bản không muốn nghe nàng nói, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, không có một chút tình cảm nào.
“Dật Phong, đừng đối với ta như vậy chứ. Người ta là thật tâm thích chàng, tựa như hoa hướng dương, vĩnh viễn chỉ hướng mặt trời.” Nàng liến thoắng, không ngừng bày tỏ cõi lòng.
“...... Ngươi thật yêu thích ta?” Hắn đột nhiên tới gần nàng, đáy mắt thâm trầm khó hiểu.
“Dĩ nhiên!” Hạ Vân Hi gật đầu như giã tỏi, đi theo đưa hoa hồng lên: ”Kia, đây chính là lòng ta! 12 đóa hoa hồng, đại biểu cả đời yêu người, ta muốn tặng ngươi.”
Tiêu Dật Phong nhìn nàng, lại nhìn hoa hồng, sau đó nhận lấy, mặt lạnh băng cũng biến thành mềm mại.”Cám ơn nàng, Vân Hi! Ta thật thích.”
“Dật Phong!” Thấy hắn nhận hoa, Hạ Vân Hi thập phần vui vẻ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
“Vân Hi!” Nhìn mỹ nhan nàng, Tiêu Dật Phong biểu tình dịu dàng hơn, từ từ cúi người, hôn nàng......
Ha ha ha...... Hạ Vân Hi đắc ý mà ngọt ngào cười duyên, hoàn toàn đắm chìm tại viễn cảnh tốt đẹp do chính mình tự nghĩ, không cách nào dứt ra ——”Hạ cô nương! Hạ cô nương...... Không tốt rồi! Không tốt rồi......” Tiếng gọi của Thanh Thanh kéo nàng trở về thực tại.
Không cam lòng mở mắt ra, nhìn chằm chằm tên đầu sỏ quấy rầy nàng: ”Chuyện gì?” Nha đầu này luôn biết cách phá mộng đẹp của người ta.
Thanh Thanh chạy đến trước mặt nàng, thở gấp nói: “Thái...... Thái tử hắn, hắn không trở về Phượng Hoàng cung......”
“Cái gì?” Hạ Vân Hi ngẩn người, không trở về Phượng Hoàng cung, là ý gì? “Điện hạ hôm nay không về sao?” Nàng chỉ có thể hiểu như vậy.
“Không phải vậy, thật ra thì thái tử điện hạ cũng có cung điện riêng, chỉ đôi lúc đến Phượng Hoàng cung mà ở thôi.” Thanh Thanh điều hòa khí tức, cặn kẽ giải thích.
“Vậy ý của ngươi là nói, hắn trở về cung điện của mình, không đến đây nữa?” Hạ Vân Hi mắt hạnh nhìn chằm chằm, giọng nói nóng nảy.
“Có lẽ là ——”
Thanh Thanh vẫn chưa nói hết, Hạ Vân Hi đã vứt bó hoa, chạy tóe khói đi.
——————————–
“Nương nương! Hoàng hậu nương nương...... Nương nương......”
Nàng hùng hùng hổ hổ chạy tới Liên Tinh các, thấy hoàng hậu ngồi ở trong sân hóng mát, liền la hét vọt tới.
“Vân Hi, chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?” Hoàng hậu kỳ quái nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
“Nương nương, cung điện Dật Phong ở nơi nào, con muốn đi tìm hắn.” Nàng cũng không quanh co, gọn gàng dứt khoát nói.
Hoàng hậu ngẩn ra, đột nhiên xụ mặt xuống, không nói gì, hơn nữa thần sắc nặng nề.
“Nương nương?” Hạ Vân Hi thúc giục, sao người lại không để ý tới nàng?
Trầm mặc một lát, hoàng hậu thở dài, kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống: ”Vân Hi, nghe bổn cung nói, không cần rời khỏi Phượng Hoàng cung, Dật Phong mấy ngày nữa sẽ tới đây.”
Nàng thật sự rất lo lắng, nếu người trong cung phát hiện sự tồn tại của Vân Hi, đến lúc đó còn có thể sống yên ổn sao?
“Không, nương nương, con muốn đi tìm hắn!” Nàng không cách nào chịu được một ngày không nhìn thấy hắn: ”Nương nương, con cầu xin người, van người......”
“Này......” Nhìn ánh mắt nàng, tử nhãn như thủy tinh lấp lánh lệ quang, hoàng hậu không khỏi mềm lòng.
Thôi, để cho nàng đi đi, dù sao cũng không thể giấu nàng ở đây cả đời, nếu thật thành nàng dâu của mình, cũng tránh không được phải rời khỏi đây.
“Nói cho con biết cũng có thể, nhưng con phải đáp ứng bổn cung, nếu như không cần thiết phải hạn chế tối đa ra ngoài, biết không?” Hoàng hậu không yên tâm dặn bảo, tạm thời còn chưa hết lo việc người khác biết sự tồn tại của nàng.
“Tại sao?” Vân Hi hết sức không hiểu.
“Tóm lại con nghe bổn cung là được!” Nàng còn không biết phải nói thế nào cho nàng hiểu.
“Được rồi, con đáp ứng.” Hạ Vân Hi không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Dù sao có thể nhìn thấy Dật Phong là được, những thứ khác không cần quản nhiều như vậy.
Nghe lời nàng cam đoan hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm, nói cho nàng biết Tiêu Dật Phong ở cung Hoa Dương, hơn nữa còn phái thị nữ thân cận Thanh Thanh đi theo nàng.
Biết được lịch kỳ mỗi ngày, lúc Tiêu Dật Phong hạ triều, Hạ Vân Hi đã đi sớm một chút tới Tiền viện ngồi chờ, vẻ mặt khẩn trương lại hưng phấn.
Mặc dù hắn luôn cách xa nàng ngàn dặm, lạnh băng lại không có tình, nhưng nàng chính là không khống chế được mà yêu thích hắn, bởi vì nàng rất tin, chỉ cần tiếp tục cố gắng nữa, cuối cùng có một ngày hắn sẽ yêu mình.
Cầm đóa hoa trong tay, đây là những bông hoa nàng mới hái ở hậu hoa viên, hơn nữa rất dụng tâm kết thành bó hoa, như thế này lúc Dật Phong trở lại, tự tay đưa cho hắn, để cho hắn có thể cảm nhận được tâm ý của mình. Sau đó sao ——
Hì hì! Hạ Vân Hi nhắm mắt lại, dần dần tưởng tượng ảo mộng xinh đẹp……
Tiêu Dật Phong mặt không thay đổi đi vào, tựa hồ coi nàng như người vô hình, ngó cũng không thèm ngó một cái.
“Tình yêu Dật Phong!”
Hạ Vân Hi lơ đễnh, đến gần hắn. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú lãnh ngạo kia, cười ngọt mà nói: “Dật Phong, đừng chạy nhanh như vậy…, người ta có đồ muốn đưa chàng......”
“Tránh ra, đừng tới gần ta.” Hắn căn bản không muốn nghe nàng nói, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, không có một chút tình cảm nào.
“Dật Phong, đừng đối với ta như vậy chứ. Người ta là thật tâm thích chàng, tựa như hoa hướng dương, vĩnh viễn chỉ hướng mặt trời.” Nàng liến thoắng, không ngừng bày tỏ cõi lòng.
“...... Ngươi thật yêu thích ta?” Hắn đột nhiên tới gần nàng, đáy mắt thâm trầm khó hiểu.
“Dĩ nhiên!” Hạ Vân Hi gật đầu như giã tỏi, đi theo đưa hoa hồng lên: ”Kia, đây chính là lòng ta! đóa hoa hồng, đại biểu cả đời yêu người, ta muốn tặng ngươi.”
Tiêu Dật Phong nhìn nàng, lại nhìn hoa hồng, sau đó nhận lấy, mặt lạnh băng cũng biến thành mềm mại.”Cám ơn nàng, Vân Hi! Ta thật thích.”
“Dật Phong!” Thấy hắn nhận hoa, Hạ Vân Hi thập phần vui vẻ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
“Vân Hi!” Nhìn mỹ nhan nàng, Tiêu Dật Phong biểu tình dịu dàng hơn, từ từ cúi người, hôn nàng......
Ha ha ha...... Hạ Vân Hi đắc ý mà ngọt ngào cười duyên, hoàn toàn đắm chìm tại viễn cảnh tốt đẹp do chính mình tự nghĩ, không cách nào dứt ra ——”Hạ cô nương! Hạ cô nương...... Không tốt rồi! Không tốt rồi......” Tiếng gọi của Thanh Thanh kéo nàng trở về thực tại.
Không cam lòng mở mắt ra, nhìn chằm chằm tên đầu sỏ quấy rầy nàng: ”Chuyện gì?” Nha đầu này luôn biết cách phá mộng đẹp của người ta.
Thanh Thanh chạy đến trước mặt nàng, thở gấp nói: “Thái...... Thái tử hắn, hắn không trở về Phượng Hoàng cung......”
“Cái gì?” Hạ Vân Hi ngẩn người, không trở về Phượng Hoàng cung, là ý gì? “Điện hạ hôm nay không về sao?” Nàng chỉ có thể hiểu như vậy.
“Không phải vậy, thật ra thì thái tử điện hạ cũng có cung điện riêng, chỉ đôi lúc đến Phượng Hoàng cung mà ở thôi.” Thanh Thanh điều hòa khí tức, cặn kẽ giải thích.
“Vậy ý của ngươi là nói, hắn trở về cung điện của mình, không đến đây nữa?” Hạ Vân Hi mắt hạnh nhìn chằm chằm, giọng nói nóng nảy.
“Có lẽ là ——”
Thanh Thanh vẫn chưa nói hết, Hạ Vân Hi đã vứt bó hoa, chạy tóe khói đi.
——————————–
“Nương nương! Hoàng hậu nương nương...... Nương nương......”
Nàng hùng hùng hổ hổ chạy tới Liên Tinh các, thấy hoàng hậu ngồi ở trong sân hóng mát, liền la hét vọt tới.
“Vân Hi, chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?” Hoàng hậu kỳ quái nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
“Nương nương, cung điện Dật Phong ở nơi nào, con muốn đi tìm hắn.” Nàng cũng không quanh co, gọn gàng dứt khoát nói.
Hoàng hậu ngẩn ra, đột nhiên xụ mặt xuống, không nói gì, hơn nữa thần sắc nặng nề.
“Nương nương?” Hạ Vân Hi thúc giục, sao người lại không để ý tới nàng?
Trầm mặc một lát, hoàng hậu thở dài, kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống: ”Vân Hi, nghe bổn cung nói, không cần rời khỏi Phượng Hoàng cung, Dật Phong mấy ngày nữa sẽ tới đây.”
Nàng thật sự rất lo lắng, nếu người trong cung phát hiện sự tồn tại của Vân Hi, đến lúc đó còn có thể sống yên ổn sao?
“Không, nương nương, con muốn đi tìm hắn!” Nàng không cách nào chịu được một ngày không nhìn thấy hắn: ”Nương nương, con cầu xin người, van người......”
“Này......” Nhìn ánh mắt nàng, tử nhãn như thủy tinh lấp lánh lệ quang, hoàng hậu không khỏi mềm lòng.
Thôi, để cho nàng đi đi, dù sao cũng không thể giấu nàng ở đây cả đời, nếu thật thành nàng dâu của mình, cũng tránh không được phải rời khỏi đây.
“Nói cho con biết cũng có thể, nhưng con phải đáp ứng bổn cung, nếu như không cần thiết phải hạn chế tối đa ra ngoài, biết không?” Hoàng hậu không yên tâm dặn bảo, tạm thời còn chưa hết lo việc người khác biết sự tồn tại của nàng.
“Tại sao?” Vân Hi hết sức không hiểu.
“Tóm lại con nghe bổn cung là được!” Nàng còn không biết phải nói thế nào cho nàng hiểu.
“Được rồi, con đáp ứng.” Hạ Vân Hi không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Dù sao có thể nhìn thấy Dật Phong là được, những thứ khác không cần quản nhiều như vậy.
Nghe lời nàng cam đoan hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm, nói cho nàng biết Tiêu Dật Phong ở cung Hoa Dương, hơn nữa còn phái thị nữ thân cận Thanh Thanh đi theo nàng.