Hạ Vân Hi mặc đồng phục cung nữ đơn giản, đeo màn lụa che mặt màu tím mỏng, cùng Thanh Thanh đi tới Hoa Dương cung.
Dọc theo đường đi, nàng nhỏ giọng: ”Thật khó hiểu, hoàng hậu nương nương tại sao phải bắt ta ăn mặc như vậy? Còn phải mang cái khăn che mặt, thật kỳ quái?” Làm nàng giống như tội phạm.
Còn nữa…, cái khăn che mặt cơ hồ che luôn một đôi mắt của nàng, như vậy lúc đi có thể té ngã hay không?
“Đại khái hoàng hậu là sợ người lạ mặt, người trong cung nhìn thấy sẽ phiền toái thôi.” Thanh Thanh chỉ có thể giải thích như vậy, bởi vì nàng cũng không biết tại sao.
“Thanh Thanh, người có hay chung đụng với những người trong hoàng cung hay không?”
Trước kia ở trong TV hoặc là trên sách sử, đều nói người hoàng thất cổ đại rất dã man, động một chút là dùng hình, chém cả nhà. Nhưng giờ nàng thấy cũng không hẳn như vậy, hoàng hậu nương nương rất tốt, Dật Phong mặc dù lạnh lùng, nhưng lại rất có cá tính, vì vậy nàng hết sức tò mò hoàng thất rốt cuộc là như thế nào?
“Cái này sao......” Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Nô tỳ chỉ có thể nói, trong cung loại người gì cũng có, chung sống chưa hẳn là người tốt. Nô tỳ cho là, trừ hoàng hậu cùng thái tử ra, những người khác cô nương tốt nhất vẫn nên tránh được thì tránh thôi.”
Đây là kinh nghiệm sau tám năm nàng vào cung.
“A!” Hạ Vân Hi hiểu rõ gật đầu, nàng đại khái có thể hiểu ý tứ Thanh Thanh.
Hai người cười cười nói nói, bất tri bất giác đi tới một đại hoa viên.
“A! Đẹp quá!”
Theo tiếng hoan hô của Hạ Vân Hi, một bức họa đồ xinh đẹp hiện ra trước mắt. Trong vườn trăm hoa đua nở, hết sức tươi đẹp, cây cây cao ngất, lúc này đầu mùa hè, hoa rơi diễm lệ, từng cánh nhẹ dịu, rải mấy tầng trên đất như tuyết rơi, cực kỳ diễm lệ.
Nàng hít một hơi hương hoa thơm ngát thật sâu, bước nhanh vào trong vườn, sung sướng xoay mấy vòng: ”Hoa viên trong cung thật xinh đẹp, ta còn chưa từng thấy qua nhiều loại hoa như vậy, thật hay quá!”
Thanh Thanh liền vội vàng kéo Hạ Vân Hi, nói: “Hạ cô nương, đây là Ngự Hoa Viên, nơi hoàng thượng cùng Tần phi thường xuyên đến, chúng ta đừng đùa, đi nhanh đi.”
Hoàng hậu giao phó, không thể để cho bất luận kẻ nào thấy Hạ cô nương.
“Để cho ta ngắm một chút.” Hạ Vân Hi buông nàng ra, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cánh hoa xinh đẹp.
Thanh Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đợi nàng, lo âu lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp hùng hậu: ”Trăm hoa đua nở, tràn đầy lục ý bộc phát hướng tức, Dung phi, nàng nói bách hoa này là vì người nào mà nở đây?”
Đi theo là giọng nữ dịu dàng êm ái: ”Vạn vật hữu linh, bách hoa cũng biết chiều Thiên Tử, đương nhiên là vì hoàng thượng mà nở rồi.”
“Không, trẫm nói chúng nó là vì ái phi nàng mà nở rộ đấy!”
A, Hoàng thượng cùng Dung phi! Thanh Thanh biến sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Vân Hi la ầm lên: “Hạ cô nương, nguy rồi, hoàng thượng đang hướng bên này.”
“Sao lại trùng hợp vậy?” Nàng nhăn mũi, sau đó lập tức nghiêng đầu, đảo mắt một vòng: ”Chỉ là, nhân cơ hội này chiêm ngưỡng thánh nhan hoàng thượng một chút.”
Hoàng đế cổ đại, hôm nay may mắn gặp được, ngày sau lúc trở về cũng có thể khoe khoang với đám bạn một phen…
“Cái gì, ngươi thật nhìn thấy hoàng đế rồi hả?” Lily cùng Yumi và một đống đứa sẽ giật mình nhìn chằm chằm nàng.
“È hèm!” Hạ Vân Hi lắc chân, dương dương đắc ý.
“Oa ~ ngưỡng mộ a!” Họ hâm mộ mắt sáng lấp lánh.
Hì hì...... Nghĩ đến đây, Hạ Vân Hi liền không nhịn được mà cười trộm.
Lại thấy nàng như đi vào cõi thần tiên, Thanh Thanh trợn mắt, tức giận nắm kéo nàng.”Hạ cô nương, chúng ta trở về đi, hoàng hậu nói không thể để cho hoàng thượng nhìn thấy người.”
“Không có chuyện gì, ta đeo cái này rồi mà.” Hạ Vân Hi chỉ chỉ khăn lụa trên mặt, nàng sao có thể buông tha cơ hội được thấy mặt hoàng đế chứ.
Thanh Thanh còn muốn nói tiếp, nhưng là Chu Minh đế cùng Dung phi đã đi về phía các nàng.
Chỉ thấy một nam tử mặc Long Văn cổ̀ phục cao lớn, kèm theo quý phụ bên cạnh mềm mại xinh đẹp vận cung trang, vừa nói vừa cười, một bộ dáng phu thê tình thâm, ghen tị chết người.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Dung phi nương nương!” Không có biện pháp, Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là hành lễ, thuận tiện lôi kéo Hạ Vân Hi cùng nhau quỳ xuống.
“Hoàng thượng Cát Tường! Dung phi nương nương Cát Tường!” Nàng cũng học theo hành lễ nói, đôi tử nhãn sáng ngời hoa mỹ lại tò mò quan sát hoàng đế trước mắt
Wow! Nam nhân cao lớn, khí vũ hiên ngang này là hoàng đế sao? Thật rất khí thế a! Gương mặt tiêu sái tuấn lãng, một chút cũng không nhìn ra dấu vết năm tháng, mi tâm toát ra sự tự tin khiến cho hắn không giận mà uy.
“Bình thân!” Chu Minh đế lạnh nhạt phất tay nói, không chú ý nhiều về bọn họ.
“Tạ hoàng thượng.” Hai người đồng thời đứng dậy.
“Ủa? Đây là cung nữ mới tiến cung sao? Vì sao lại che mặt vậy?” Dung phi kỳ quái nhìn Hạ Vân Hi, trong cung, cung nữ mặc trang phục như vậy thật đúng là lần đầu gặp.
Chu Minh đế cũng tò mò nhìn lại, đồng thời nghi hoặc. Là do màu của cái khăn che mặt ư, tại sao cảm thấy ánh mắt của nàng nhàn nhạt tử quang?
Tử quang? Hắn ngớ ngẩn, híp mắt, trong trí nhớ một màn bóng hình tuyệt lệ xinh đẹp xẹt qua tim, mang theo đau đớn quen thuộc.
Hạ Vân Hi mặc đồng phục cung nữ đơn giản, đeo màn lụa che mặt màu tím mỏng, cùng Thanh Thanh đi tới Hoa Dương cung.
Dọc theo đường đi, nàng nhỏ giọng: ”Thật khó hiểu, hoàng hậu nương nương tại sao phải bắt ta ăn mặc như vậy? Còn phải mang cái khăn che mặt, thật kỳ quái?” Làm nàng giống như tội phạm.
Còn nữa…, cái khăn che mặt cơ hồ che luôn một đôi mắt của nàng, như vậy lúc đi có thể té ngã hay không?
“Đại khái hoàng hậu là sợ người lạ mặt, người trong cung nhìn thấy sẽ phiền toái thôi.” Thanh Thanh chỉ có thể giải thích như vậy, bởi vì nàng cũng không biết tại sao.
“Thanh Thanh, người có hay chung đụng với những người trong hoàng cung hay không?”
Trước kia ở trong TV hoặc là trên sách sử, đều nói người hoàng thất cổ đại rất dã man, động một chút là dùng hình, chém cả nhà. Nhưng giờ nàng thấy cũng không hẳn như vậy, hoàng hậu nương nương rất tốt, Dật Phong mặc dù lạnh lùng, nhưng lại rất có cá tính, vì vậy nàng hết sức tò mò hoàng thất rốt cuộc là như thế nào?
“Cái này sao......” Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Nô tỳ chỉ có thể nói, trong cung loại người gì cũng có, chung sống chưa hẳn là người tốt. Nô tỳ cho là, trừ hoàng hậu cùng thái tử ra, những người khác cô nương tốt nhất vẫn nên tránh được thì tránh thôi.”
Đây là kinh nghiệm sau tám năm nàng vào cung.
“A!” Hạ Vân Hi hiểu rõ gật đầu, nàng đại khái có thể hiểu ý tứ Thanh Thanh.
Hai người cười cười nói nói, bất tri bất giác đi tới một đại hoa viên.
“A! Đẹp quá!”
Theo tiếng hoan hô của Hạ Vân Hi, một bức họa đồ xinh đẹp hiện ra trước mắt. Trong vườn trăm hoa đua nở, hết sức tươi đẹp, cây cây cao ngất, lúc này đầu mùa hè, hoa rơi diễm lệ, từng cánh nhẹ dịu, rải mấy tầng trên đất như tuyết rơi, cực kỳ diễm lệ.
Nàng hít một hơi hương hoa thơm ngát thật sâu, bước nhanh vào trong vườn, sung sướng xoay mấy vòng: ”Hoa viên trong cung thật xinh đẹp, ta còn chưa từng thấy qua nhiều loại hoa như vậy, thật hay quá!”
Thanh Thanh liền vội vàng kéo Hạ Vân Hi, nói: “Hạ cô nương, đây là Ngự Hoa Viên, nơi hoàng thượng cùng Tần phi thường xuyên đến, chúng ta đừng đùa, đi nhanh đi.”
Hoàng hậu giao phó, không thể để cho bất luận kẻ nào thấy Hạ cô nương.
“Để cho ta ngắm một chút.” Hạ Vân Hi buông nàng ra, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cánh hoa xinh đẹp.
Thanh Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đợi nàng, lo âu lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp hùng hậu: ”Trăm hoa đua nở, tràn đầy lục ý bộc phát hướng tức, Dung phi, nàng nói bách hoa này là vì người nào mà nở đây?”
Đi theo là giọng nữ dịu dàng êm ái: ”Vạn vật hữu linh, bách hoa cũng biết chiều Thiên Tử, đương nhiên là vì hoàng thượng mà nở rồi.”
“Không, trẫm nói chúng nó là vì ái phi nàng mà nở rộ đấy!”
A, Hoàng thượng cùng Dung phi! Thanh Thanh biến sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Vân Hi la ầm lên: “Hạ cô nương, nguy rồi, hoàng thượng đang hướng bên này.”
“Sao lại trùng hợp vậy?” Nàng nhăn mũi, sau đó lập tức nghiêng đầu, đảo mắt một vòng: ”Chỉ là, nhân cơ hội này chiêm ngưỡng thánh nhan hoàng thượng một chút.”
Hoàng đế cổ đại, hôm nay may mắn gặp được, ngày sau lúc trở về cũng có thể khoe khoang với đám bạn một phen…
“Cái gì, ngươi thật nhìn thấy hoàng đế rồi hả?” Lily cùng Yumi và một đống đứa sẽ giật mình nhìn chằm chằm nàng.
“È hèm!” Hạ Vân Hi lắc chân, dương dương đắc ý.
“Oa ~ ngưỡng mộ a!” Họ hâm mộ mắt sáng lấp lánh.
Hì hì...... Nghĩ đến đây, Hạ Vân Hi liền không nhịn được mà cười trộm.
Lại thấy nàng như đi vào cõi thần tiên, Thanh Thanh trợn mắt, tức giận nắm kéo nàng.”Hạ cô nương, chúng ta trở về đi, hoàng hậu nói không thể để cho hoàng thượng nhìn thấy người.”
“Không có chuyện gì, ta đeo cái này rồi mà.” Hạ Vân Hi chỉ chỉ khăn lụa trên mặt, nàng sao có thể buông tha cơ hội được thấy mặt hoàng đế chứ.
Thanh Thanh còn muốn nói tiếp, nhưng là Chu Minh đế cùng Dung phi đã đi về phía các nàng.
Chỉ thấy một nam tử mặc Long Văn cổ̀ phục cao lớn, kèm theo quý phụ bên cạnh mềm mại xinh đẹp vận cung trang, vừa nói vừa cười, một bộ dáng phu thê tình thâm, ghen tị chết người.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Dung phi nương nương!” Không có biện pháp, Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là hành lễ, thuận tiện lôi kéo Hạ Vân Hi cùng nhau quỳ xuống.
“Hoàng thượng Cát Tường! Dung phi nương nương Cát Tường!” Nàng cũng học theo hành lễ nói, đôi tử nhãn sáng ngời hoa mỹ lại tò mò quan sát hoàng đế trước mắt
Wow! Nam nhân cao lớn, khí vũ hiên ngang này là hoàng đế sao? Thật rất khí thế a! Gương mặt tiêu sái tuấn lãng, một chút cũng không nhìn ra dấu vết năm tháng, mi tâm toát ra sự tự tin khiến cho hắn không giận mà uy.
“Bình thân!” Chu Minh đế lạnh nhạt phất tay nói, không chú ý nhiều về bọn họ.
“Tạ hoàng thượng.” Hai người đồng thời đứng dậy.
“Ủa? Đây là cung nữ mới tiến cung sao? Vì sao lại che mặt vậy?” Dung phi kỳ quái nhìn Hạ Vân Hi, trong cung, cung nữ mặc trang phục như vậy thật đúng là lần đầu gặp.
Chu Minh đế cũng tò mò nhìn lại, đồng thời nghi hoặc. Là do màu của cái khăn che mặt ư, tại sao cảm thấy ánh mắt của nàng nhàn nhạt tử quang?
Tử quang? Hắn ngớ ngẩn, híp mắt, trong trí nhớ một màn bóng hình tuyệt lệ xinh đẹp xẹt qua tim, mang theo đau đớn quen thuộc.