“Hạ cô nương, đến lúc dùng bữa rồi.” Thanh Thanh bưng một khay đồng đi vào, phía trên đầy đủ thức ăn ngon miệng.
“Ta không đói bụng, lát nữa ăn cũng được.” Bây giờ nàng một chút tâm tình cũng không có.
Thanh Thanh thở dài, nhìn chủ tử ngẩn người mất hồn, biết nàng tám phần lại đang nghĩ tới thái tử điện hạ rồi.
“Hạ cô nương, coi như xong! Thái tử trời sinh lạnh lùng, trừ hoàng hậu cùng Sở gia nhị vị Vương gia, ta cũng không thấy người thân thiết với ai nữa cả, ta thấy người vẫn là nên chết tâm thôi.” Thanh Thanh nản lòng thoái chí khuyên nàng.
Không phải nàng muốn dội nước lạnh, thật sự là hòa tan băng sơn ngàn năm quá khó khăn, không cẩn thận sẽ cóng đến khắp cả người, sao phải khổ như thế chứ?
Chết tâm sao? Hạ Vân Hi ngẩn người, trong đầu thoáng qua gương mặt tuyệt tuấn của Tiêu Dật Phong—— Hhông, nàng không muốn buông tay, thật vất vả mới gặp được người mình thích, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng?
“Không! Chưa giành được ta sẽ tuyệt đối không buông tha!” Hạ Vân Hi nắm tay thành đấm, khí thế ngút trời.
Nói không chừng chỉ cần nàng cố gắng nhiều hơn, Tiêu Dật Phong sẽ bị chân tình nàng làm cảm động mà tiếp nhận nàng, nhất định sẽ.
“Hạ cô nương, người thật có ý chí!” Thanh Thanh lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ nói. Chỉ là trong lòng nàn, vẫn hi vọng Hạ cô nương có thể thành công, mặc dù thật sự rất khó.
“Thanh Thanh, ta không thể ngồi đợi nữa, ta quyết định đánh cuộc một lần.” Nàng nhẹ cong môi anh đào, tử nhãn lóe ánh sáng giảo hoạt hoa mỹ như mèo.
Nàng cũng không tin hắn có thể thờ ơ mãi như vậy.
———————————-
Sáng nay, hoàng hậu cứ theo lẽ thường sai người đưa chút điểm tâm đến Tử Nguyệt các, hầu hạ Hạ Vân Hi hành động bất tiện dùng bữa, nhưng nàng lại kiên trì tự mình ăn, kết quả chân tay vụng về làm đổ. Ngọ thiện, thái giám Tiểu Lý Tử đưa đồ ăn cho nàng, kết quả vẫn như cũ.
Hoàng hậu muốn khuyên can nhưng thấy nàng nhất quyết kiên trì, bất đắc dĩ phải bỏ đi.
Buổi tối, một ngày Hạ Vân Hi không có gì vào bụng, đói đến nỗi da bụng dán da lưng, nhưng nàng vẫn kiên trì tự mình dùng bữa, không cho bất luận kẻ nào giúp một tay. Vì vậy đồ ăn trên bàn đã đưa tới hơn nửa canh giờ nhưng cũng vẫn không ăn được bao nhiêu, vết thương trên cánh tay phải cùng thân thể suy yếu làm nàng chỉ có thể ngắm ‘cơm’ mà than thở.
Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm nước cốt gà đậu phụ lá cuốn trên bàn, bên cạnh còn có chi chít hạt cơm cùng rau cải. Nguyên nhân Hạ đại tiểu thư nàng dùng tay trái gắp đồ ăn không thuận, không cẩn thận rơi xuống bàn, vung vãi đầy đất.
Đáng ghét, Tiêu Dật Phong sao vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hắn không nghe nói mình đã một ngày không ăn được cơm rồi sao? Hay là hắn căn bản là chẳng hề để ý.
Lệ quang từ từ dâng trào —— đồng sắc Hạ Vân Hi âm u, trong lòng xông lên một cỗ cảm giác mất mát trầm thống. Nàng quá mức vọng tưởng rồi sao…
Đang lúc thời điểm nàng ăn năn hối hận, một đạo thanh âm lạnh nhạt chí cực vang lên.
“Đừng giống như heo, ăn mà vương đầy đất!”
Hạ Vân Hi toàn thân chấn động, vội theo tiếng nói nhìn lại, nam nhân anh tuấn phi phàm, tựa như lạnh như băng nhưng tuấn mỹ, không phải Tiêu Dật Phong thì là ai?
“Chàng đã đến rồi......”
Nàng mừng rỡ như điên, kích động đến cơ hồ muốn rơi nước mắt, tử nhãn trong suốt sáng rực rỡ, một cái chớp mắt cũng không, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trước mắt. Tất cả thâm tình toàn bộ hòa tan hết sự chán nản của nàng, trong mắt ngập tràn chân tình.
Thấy vẻ mặt này của nàng, đáy lòng của Tiêu Dật Phong lại xao động khác thường, lưu động sâu trong lòng......
Không thể phủ nhận, khi hắn nghe nói nàng cự tuyệt bất luận không chịu ai giúp, không có cách nào dùng bữa bình thường được, thì trong lòng hắn không khỏi lo lắng, muốn đến xem nàng thế nào.
Đến bây giờ hắn cũng không cách nào hiểu mình sao lại có cảm giác này!
“Dật Phong, chàng tới đây đút ta được không, ta đói bụng lắm.” Hạ Vân Hi cười ngọt ngào, làm nũng nói. Hắn quả nhiên vẫn tới, chứng tỏ hắn cũng có quan tâm nàng, không phải sao?
Trận cược này, nàng thắng!
Tiêu Dật Phong lẳng lặng nhìn nàng cười ngọt ngào, trong lòng có chút buồn bực, nàng không phải giận hắn ư, sao lại khôi phục bộ dáng yêu dính người rồi?
“Dật Phong!” Nàng đáng thương nhìn hắn, cố ý vuốt vuốt tay phải quấn băng, hy vọng hắn có thể thương tiếc một chút.
Tiêu Dật Phong thầm thở dài, bước lên, làm một chuyện mình cũng không tin được —— đút nàng ăn cơm!
“Cám ơn chàng, Dật Phong, ta biết là chàng tốt nhất mà!” Hạ Vân Hi nuốt thức ăn hắn đưa tới, cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, cả người cũng nhẹ nhàng sắp bay lên.
Tiêu Dật Phong liếc nàng một cái, nữ nhân nói nhảm này, ăn cơm cũng không an tĩnh được.
Nuốt xuống một miếng đậu phụ lá cuốn, nàng tiếp tục líu rít không ngừng.
“Tình yêu, chàng biết không, ta thật sự rất thích chàng! Chỉ cần ở cùng chàng, ta sẽ cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, thế giới đều là sáng ngời......Ưm......”
Tỏ tình chưa xong Tiêu Dật Phong đã không khách khí đem một miếng đậu phụ lá cuốn nhét vào miệng nàng.
Hạ Vân Hi phồng má, nhẹ nhàng nhai thức ăn người yêu đút nàng, trong lòng lại như đang nếm mật đường, thật ngọt.
“Hạ cô nương, đến lúc dùng bữa rồi.” Thanh Thanh bưng một khay đồng đi vào, phía trên đầy đủ thức ăn ngon miệng.
“Ta không đói bụng, lát nữa ăn cũng được.” Bây giờ nàng một chút tâm tình cũng không có.
Thanh Thanh thở dài, nhìn chủ tử ngẩn người mất hồn, biết nàng tám phần lại đang nghĩ tới thái tử điện hạ rồi.
“Hạ cô nương, coi như xong! Thái tử trời sinh lạnh lùng, trừ hoàng hậu cùng Sở gia nhị vị Vương gia, ta cũng không thấy người thân thiết với ai nữa cả, ta thấy người vẫn là nên chết tâm thôi.” Thanh Thanh nản lòng thoái chí khuyên nàng.
Không phải nàng muốn dội nước lạnh, thật sự là hòa tan băng sơn ngàn năm quá khó khăn, không cẩn thận sẽ cóng đến khắp cả người, sao phải khổ như thế chứ?
Chết tâm sao? Hạ Vân Hi ngẩn người, trong đầu thoáng qua gương mặt tuyệt tuấn của Tiêu Dật Phong—— Hhông, nàng không muốn buông tay, thật vất vả mới gặp được người mình thích, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng?
“Không! Chưa giành được ta sẽ tuyệt đối không buông tha!” Hạ Vân Hi nắm tay thành đấm, khí thế ngút trời.
Nói không chừng chỉ cần nàng cố gắng nhiều hơn, Tiêu Dật Phong sẽ bị chân tình nàng làm cảm động mà tiếp nhận nàng, nhất định sẽ.
“Hạ cô nương, người thật có ý chí!” Thanh Thanh lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ nói. Chỉ là trong lòng nàn, vẫn hi vọng Hạ cô nương có thể thành công, mặc dù thật sự rất khó.
“Thanh Thanh, ta không thể ngồi đợi nữa, ta quyết định đánh cuộc một lần.” Nàng nhẹ cong môi anh đào, tử nhãn lóe ánh sáng giảo hoạt hoa mỹ như mèo.
Nàng cũng không tin hắn có thể thờ ơ mãi như vậy.
———————————-
Sáng nay, hoàng hậu cứ theo lẽ thường sai người đưa chút điểm tâm đến Tử Nguyệt các, hầu hạ Hạ Vân Hi hành động bất tiện dùng bữa, nhưng nàng lại kiên trì tự mình ăn, kết quả chân tay vụng về làm đổ. Ngọ thiện, thái giám Tiểu Lý Tử đưa đồ ăn cho nàng, kết quả vẫn như cũ.
Hoàng hậu muốn khuyên can nhưng thấy nàng nhất quyết kiên trì, bất đắc dĩ phải bỏ đi.
Buổi tối, một ngày Hạ Vân Hi không có gì vào bụng, đói đến nỗi da bụng dán da lưng, nhưng nàng vẫn kiên trì tự mình dùng bữa, không cho bất luận kẻ nào giúp một tay. Vì vậy đồ ăn trên bàn đã đưa tới hơn nửa canh giờ nhưng cũng vẫn không ăn được bao nhiêu, vết thương trên cánh tay phải cùng thân thể suy yếu làm nàng chỉ có thể ngắm ‘cơm’ mà than thở.
Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm nước cốt gà đậu phụ lá cuốn trên bàn, bên cạnh còn có chi chít hạt cơm cùng rau cải. Nguyên nhân Hạ đại tiểu thư nàng dùng tay trái gắp đồ ăn không thuận, không cẩn thận rơi xuống bàn, vung vãi đầy đất.
Đáng ghét, Tiêu Dật Phong sao vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hắn không nghe nói mình đã một ngày không ăn được cơm rồi sao? Hay là hắn căn bản là chẳng hề để ý.
Lệ quang từ từ dâng trào —— đồng sắc Hạ Vân Hi âm u, trong lòng xông lên một cỗ cảm giác mất mát trầm thống. Nàng quá mức vọng tưởng rồi sao…
Đang lúc thời điểm nàng ăn năn hối hận, một đạo thanh âm lạnh nhạt chí cực vang lên.
“Đừng giống như heo, ăn mà vương đầy đất!”
Hạ Vân Hi toàn thân chấn động, vội theo tiếng nói nhìn lại, nam nhân anh tuấn phi phàm, tựa như lạnh như băng nhưng tuấn mỹ, không phải Tiêu Dật Phong thì là ai?
“Chàng đã đến rồi......”
Nàng mừng rỡ như điên, kích động đến cơ hồ muốn rơi nước mắt, tử nhãn trong suốt sáng rực rỡ, một cái chớp mắt cũng không, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trước mắt. Tất cả thâm tình toàn bộ hòa tan hết sự chán nản của nàng, trong mắt ngập tràn chân tình.
Thấy vẻ mặt này của nàng, đáy lòng của Tiêu Dật Phong lại xao động khác thường, lưu động sâu trong lòng......
Không thể phủ nhận, khi hắn nghe nói nàng cự tuyệt bất luận không chịu ai giúp, không có cách nào dùng bữa bình thường được, thì trong lòng hắn không khỏi lo lắng, muốn đến xem nàng thế nào.
Đến bây giờ hắn cũng không cách nào hiểu mình sao lại có cảm giác này!
“Dật Phong, chàng tới đây đút ta được không, ta đói bụng lắm.” Hạ Vân Hi cười ngọt ngào, làm nũng nói. Hắn quả nhiên vẫn tới, chứng tỏ hắn cũng có quan tâm nàng, không phải sao?
Trận cược này, nàng thắng!
Tiêu Dật Phong lẳng lặng nhìn nàng cười ngọt ngào, trong lòng có chút buồn bực, nàng không phải giận hắn ư, sao lại khôi phục bộ dáng yêu dính người rồi?
“Dật Phong!” Nàng đáng thương nhìn hắn, cố ý vuốt vuốt tay phải quấn băng, hy vọng hắn có thể thương tiếc một chút.
Tiêu Dật Phong thầm thở dài, bước lên, làm một chuyện mình cũng không tin được —— đút nàng ăn cơm!
“Cám ơn chàng, Dật Phong, ta biết là chàng tốt nhất mà!” Hạ Vân Hi nuốt thức ăn hắn đưa tới, cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, cả người cũng nhẹ nhàng sắp bay lên.
Tiêu Dật Phong liếc nàng một cái, nữ nhân nói nhảm này, ăn cơm cũng không an tĩnh được.
Nuốt xuống một miếng đậu phụ lá cuốn, nàng tiếp tục líu rít không ngừng.
“Tình yêu, chàng biết không, ta thật sự rất thích chàng! Chỉ cần ở cùng chàng, ta sẽ cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, thế giới đều là sáng ngời......Ưm......”
Tỏ tình chưa xong Tiêu Dật Phong đã không khách khí đem một miếng đậu phụ lá cuốn nhét vào miệng nàng.
Hạ Vân Hi phồng má, nhẹ nhàng nhai thức ăn người yêu đút nàng, trong lòng lại như đang nếm mật đường, thật ngọt.