“Mẫu thân —— ta muốn chơi ‘đồ chơi lúc lắc’, nhưng muội muội không cho ta chơi!” Hắn nhào vào ngực Hàn Ngữ Yên, uất ức chu miệng.
Hạ Vân Hi kinh ngạc lại hiếu kỳ nhìn tiểu nam hài tuấn tú trước mắt này, mắt phượng trong suốt thanh linh, gương mặt trắng noãn nhẵn nhụi làm người khác muốn cắn một miếng.
Chỉ thấy Hàn Ngữ Yên thương yêu ôm nhi tử đứng dậy, thuận tiện vỗ vỗ bụi bậm trên người bé: “Duệ nhi con chơi cái khác đi, mẫu thân cho con cái ‘bùn kêu kêu’ có được không.”
Bùn kêu kêu là một cái còi có thể thổi,có đủ màu sắc, sau khi thoa dầu lên vừa đen vừa sáng lại bóng loáng, thích hợp cho tiểu hài tử chơi đùa.
“Không muốn, con muốn chơi đồ chơi lúc lắc, muốn đồ chơi lúc lắc......” Sở Tuấn Duệ không thuận theo lắc lắc thân thể nho nhỏ, kháng nghị nói.
Lúc này, một tiểu cô nương nhảy cà tưng đi tới, làm mặt quỷ với Sở Tuấn Duệ: “Xấu hổ xấu hổ, lại chạy tới khóc lóc kể lể với mẫu thân, huynh vẫn là nam hài.”
Sở Bích Oánh năm nay mới hai tuổi, ngày thường mềm mại xinh đẹp. Sợi tóc đen nhánh trơn mềm búi thành búi tóc con nít, mang chuỗi ngọc san hô, còn rũ hai bím tóc, rất là đáng yêu. Y phục trên người mềm mại, áo khoác Nguyệt Nha gấm vóc Tiểu Sam, đai lưng mang theo một túi thơm, trên chân là vớ trắng cùng một đôi hài viền nhung.
“Ta không có khóc lóc kể lể, ta chỉ muốn mẫu thân cho ta công đạo.” Tiểu Tuấn Duệ không phục nhìn chằm chằm muội muội, ghét muội muội giành đồ chơi của bé.
“Mẫu thân hiểu ta nhất, sẽ không để ý tới ngươi.” Tiểu Bích Oánh đắc ý ngẩng cao đầu, mắt hạnh đen lúng liếng đảo một vòng như tiểu quỷ nghịch ngợm.
“Ngươi ——”
“Được rồi, hai đứa đừng làm rộn nữa!” Hàn Ngữ Yên nhức đầu, hoàn toàn bất lực.
Hạ Vân Hi thú vị nhìn hai tiểu bảo bối này, “Vương phi, bọn chúng… đều là con của người sao?”
Hàn Ngữ Yên mỉm cười gật đầu, tâm tình có chút kiêu ngạo.
“Thật là đáng yêu.” Nàng đã thấy nhiều tiểu hài tử, nhưng hai tiểu đáng yêu trước mắt này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nàng dám đánh cuộc, tương lai bọn chúng nhất định là đại mỹ nhân cùng mĩ nam tử xuất chúng nhất.
Mà hai tiểu đáng yêu, cũng tò mò mở to hai mắt quan sát nữ nhân xinh đẹp giống mẫu thân này.
“Duệ nhi, Oánh nhi, mau chào a di đi.”
Hàn Ngữ Yên nói, hai tiểu đáng yêu hoan hô một tiếng, lập tức xúm nhau tới trước mặt Hạ Vân Hi, thanh giọng kêu: “A di! Hoan nghênh đi tới nhà chúng ta!”
Sở Tuấn Duệ cùng Sở Bích Oánh giống như hai tiểu đại nhân, đâu ra đấy, hết sức lễ độ.
Hạ Vân Hi bị chọc vui, kéo bọn chúng đến bên cạnh, cười ha hả nói: “Ngoan, các cháu thật đáng yêu a!”
Nàng luôn thích tiểu hài tử, cực kỳ thích.
“A di, mắt của người thật là xinh đẹp, màu tím đấy!” Tiểu Bích Oánh vừa nói leo lên đầu vai nàng, muốn nhìn rõ chút.
“Ai nha, Oánh nhi, muội không lễ phép gì hết.” Tiểu Tuấn Duệ gạt muội muội, hung hăng dạy dỗ.
“Không đâu, Oánh nhi khen ngợi a di, a di sẽ vui! Có phải không a di?” Tiểu Bích Oánh nghiêng đầu, phác hoạ hình dáng xinh đẹp tương tự Hàn Ngữ Yên lại có vài phần ngây thơ đáng yêu, mắt to lóe ra cơ trí vô hạn.
“Ừ ừ, a di rất vui!” Hạ Vân Hi cười rạng rỡ, không nhịn được hôn lên đôi má mềm mại của nàng.
Tiểu Tuấn Duệ bĩu môi, hiển nhiên không thích bị muội muội đoạt danh tiếng, chủ động cọ vào ngực Hạ Vân Hi nũng nịu: ”A di, người đúng là rất đẹp a, như tiên nữ vậy, Duệ nhi thật thích a di......”
Bé ngọt ngào nói, tuyệt không sợ người lạ.
“Ha ha, bé ngoan, a di cũng rất thích con......” Hạ Vân Hi vui vẻ, cũng hôn nhẹ bé một cái.
Tuấn Duệ cao hứng, nhướng mày nhìn muội muội, mắt phượng trong suốt khoe khoang rõ rành rành.
Bích Oánh bĩu môi, lè lưỡi làm mặt quỷ, lần nữa chọc vui hai đại nhân.
Hàn Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn, hạnh phúc tràn đầy trong mắt......
Lúc này, một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ tính nhẹ nhàng vang lên: ”Ngữ Yên, nghe nói trong phủ có khách đúng không không?”
“Phụ thân!” Hai tiểu nghịch ngợm vui mừng gọi, Hạ Vân Hi ngước mắt nhìn
Vừa nhìn đã kinh ngạc. Nam nhân này...... Thật là anh tuấn!
Gương mặt cương nghị, ngũ quan rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm nồng đậm, môi mỏng khêu gợi mím chặt, gương mặt lộ vẻ nghiêm khắc, dáng người cao lớn thon dài tản ra một cỗ lãnh khí thâm trầm. Chỉ là, đôi mắt sắc bén đen như mực kia lúc này lại lóe quang ôn tình, hòa hoãn khí chất lãnh khốc của hắn.
Chẳng lẽ hắn chính là...... Bình Nam Quận Vương?
“Mẫu thân —— ta muốn chơi ‘đồ chơi lúc lắc’, nhưng muội muội không cho ta chơi!” Hắn nhào vào ngực Hàn Ngữ Yên, uất ức chu miệng.
Hạ Vân Hi kinh ngạc lại hiếu kỳ nhìn tiểu nam hài tuấn tú trước mắt này, mắt phượng trong suốt thanh linh, gương mặt trắng noãn nhẵn nhụi làm người khác muốn cắn một miếng.
Chỉ thấy Hàn Ngữ Yên thương yêu ôm nhi tử đứng dậy, thuận tiện vỗ vỗ bụi bậm trên người bé: “Duệ nhi con chơi cái khác đi, mẫu thân cho con cái ‘bùn kêu kêu’ có được không.”
Bùn kêu kêu là một cái còi có thể thổi,có đủ màu sắc, sau khi thoa dầu lên vừa đen vừa sáng lại bóng loáng, thích hợp cho tiểu hài tử chơi đùa.
“Không muốn, con muốn chơi đồ chơi lúc lắc, muốn đồ chơi lúc lắc......” Sở Tuấn Duệ không thuận theo lắc lắc thân thể nho nhỏ, kháng nghị nói.
Lúc này, một tiểu cô nương nhảy cà tưng đi tới, làm mặt quỷ với Sở Tuấn Duệ: “Xấu hổ xấu hổ, lại chạy tới khóc lóc kể lể với mẫu thân, huynh vẫn là nam hài.”
Sở Bích Oánh năm nay mới hai tuổi, ngày thường mềm mại xinh đẹp. Sợi tóc đen nhánh trơn mềm búi thành búi tóc con nít, mang chuỗi ngọc san hô, còn rũ hai bím tóc, rất là đáng yêu. Y phục trên người mềm mại, áo khoác Nguyệt Nha gấm vóc Tiểu Sam, đai lưng mang theo một túi thơm, trên chân là vớ trắng cùng một đôi hài viền nhung.
“Ta không có khóc lóc kể lể, ta chỉ muốn mẫu thân cho ta công đạo.” Tiểu Tuấn Duệ không phục nhìn chằm chằm muội muội, ghét muội muội giành đồ chơi của bé.
“Mẫu thân hiểu ta nhất, sẽ không để ý tới ngươi.” Tiểu Bích Oánh đắc ý ngẩng cao đầu, mắt hạnh đen lúng liếng đảo một vòng như tiểu quỷ nghịch ngợm.
“Ngươi ——”
“Được rồi, hai đứa đừng làm rộn nữa!” Hàn Ngữ Yên nhức đầu, hoàn toàn bất lực.
Hạ Vân Hi thú vị nhìn hai tiểu bảo bối này, “Vương phi, bọn chúng… đều là con của người sao?”
Hàn Ngữ Yên mỉm cười gật đầu, tâm tình có chút kiêu ngạo.
“Thật là đáng yêu.” Nàng đã thấy nhiều tiểu hài tử, nhưng hai tiểu đáng yêu trước mắt này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nàng dám đánh cuộc, tương lai bọn chúng nhất định là đại mỹ nhân cùng mĩ nam tử xuất chúng nhất.
Mà hai tiểu đáng yêu, cũng tò mò mở to hai mắt quan sát nữ nhân xinh đẹp giống mẫu thân này.
“Duệ nhi, Oánh nhi, mau chào a di đi.”
Hàn Ngữ Yên nói, hai tiểu đáng yêu hoan hô một tiếng, lập tức xúm nhau tới trước mặt Hạ Vân Hi, thanh giọng kêu: “A di! Hoan nghênh đi tới nhà chúng ta!”
Sở Tuấn Duệ cùng Sở Bích Oánh giống như hai tiểu đại nhân, đâu ra đấy, hết sức lễ độ.
Hạ Vân Hi bị chọc vui, kéo bọn chúng đến bên cạnh, cười ha hả nói: “Ngoan, các cháu thật đáng yêu a!”
Nàng luôn thích tiểu hài tử, cực kỳ thích.
“A di, mắt của người thật là xinh đẹp, màu tím đấy!” Tiểu Bích Oánh vừa nói leo lên đầu vai nàng, muốn nhìn rõ chút.
“Ai nha, Oánh nhi, muội không lễ phép gì hết.” Tiểu Tuấn Duệ gạt muội muội, hung hăng dạy dỗ.
“Không đâu, Oánh nhi khen ngợi a di, a di sẽ vui! Có phải không a di?” Tiểu Bích Oánh nghiêng đầu, phác hoạ hình dáng xinh đẹp tương tự Hàn Ngữ Yên lại có vài phần ngây thơ đáng yêu, mắt to lóe ra cơ trí vô hạn.
“Ừ ừ, a di rất vui!” Hạ Vân Hi cười rạng rỡ, không nhịn được hôn lên đôi má mềm mại của nàng.
Tiểu Tuấn Duệ bĩu môi, hiển nhiên không thích bị muội muội đoạt danh tiếng, chủ động cọ vào ngực Hạ Vân Hi nũng nịu: ”A di, người đúng là rất đẹp a, như tiên nữ vậy, Duệ nhi thật thích a di......”
Bé ngọt ngào nói, tuyệt không sợ người lạ.
“Ha ha, bé ngoan, a di cũng rất thích con......” Hạ Vân Hi vui vẻ, cũng hôn nhẹ bé một cái.
Tuấn Duệ cao hứng, nhướng mày nhìn muội muội, mắt phượng trong suốt khoe khoang rõ rành rành.
Bích Oánh bĩu môi, lè lưỡi làm mặt quỷ, lần nữa chọc vui hai đại nhân.
Hàn Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn, hạnh phúc tràn đầy trong mắt......
Lúc này, một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ tính nhẹ nhàng vang lên: ”Ngữ Yên, nghe nói trong phủ có khách đúng không không?”
“Phụ thân!” Hai tiểu nghịch ngợm vui mừng gọi, Hạ Vân Hi ngước mắt nhìn
Vừa nhìn đã kinh ngạc. Nam nhân này...... Thật là anh tuấn!
Gương mặt cương nghị, ngũ quan rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm nồng đậm, môi mỏng khêu gợi mím chặt, gương mặt lộ vẻ nghiêm khắc, dáng người cao lớn thon dài tản ra một cỗ lãnh khí thâm trầm. Chỉ là, đôi mắt sắc bén đen như mực kia lúc này lại lóe quang ôn tình, hòa hoãn khí chất lãnh khốc của hắn.
Chẳng lẽ hắn chính là...... Bình Nam Quận Vương?