Cung Hoa Dương, Hạ Vân Hi lén la lén lút trốn sau tượng sư tử ngoài cửa, thỉnh thoảng lại duỗi đầu ra nhìn.
Đến khi một bóng dáng cao to lọt vào tầm mắt, nàng mới vội vàng rúc đầu về, cười gian đếm tiếng bước chân trầm ổn của hắn, một bước, hai bước, ba bước ——
“Dật Phong!”
Hạ Vân Hi bất ngờ leo lên lưng Tiêu Dật Phong vừa đi vào cửa, dính thật chặt, thỏa mãn hít sâu một hơi mùi hương của riêng hắn.
Hai ngày một đêm không thấy hắn, thật sự là rất nhớ!
Tiêu Dật Phong nhìn nữ nhân leo trên người mình, đúng là âm hồn bất tán đáng ghét.
“Cút ngay!” mới thanh tĩnh hai ngày bây giờ lại không được an bình rồi.
“Không chút, người ta rất nhớ chàng, tình yêu à!” Hạ Vân Hi chu môi, càng ôm chặt, còn thuận thế hôn trộm hắn một cái.
“Đáng chết, đừng đụng vào ta!” Tiêu Dật Phong giận không kìm được, rống to dùng sức đẩy nàng ra, nâng tay áo lau chùi gương mặt.
Ghê tởm, nữ nhân đáng chết, hắn muốn giết nàng.
“Tình yêu, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao?” Hạ Vân Hi tự động coi thường hắn tức giận, không ngừng cố gắng dính lên đi. Trong lòng đã sớm sướng ngất trời, nàng lại hôn đến hắn, cực kỳ hay!
“Cút!” Hắn tức giận, con mắt tràn đầy chán ghét, nghĩ lần nữa bỏ rơi nàng.
Nhưng Hạ Vân Hi đã có kinh nghiệm, tay nhỏ bé chặt níu lấy cổ áo của hắn, hai chân thon dài kẹp chặt hông của hắn, hoàn toàn một bộ dáng bạch tuộc tám chân.
“Không buông ra, đừng trách ta không khách khí.” Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, cảnh cáo nói.
Đang lúc hai người giằng co không dưới thì một đạo nam hài thanh âm thanh thúy vang lên, từ xa đến gần, chạy vội tới trước mặt bọn họ mới khẩn cấp thắng xe.
“A di! Vân Hi a di......” Sở Tuấn Duệ kêu hai tiếng, mới chú ý tới trước mắt còn có cái nam nhân khí thế bất phàm, hơn nữa sắc mặt tái xanh.
“A, Phong thúc thúc!” Ngay sau đó, hắn nhận ra thân phận của nam nhân trước mắt, lập tức vui vẻ kêu một tiếng.
“Phong thúc thúc!” Phía sau theo tới Sở Bích Oánh cũng vui mừng cực kỳ, mềm mại khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên đáng yêu nụ cười.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Tiêu Dật Phong nhăn đầu lông mày, hắn đương nhiên nhận được, đây là các con của Sở Hạo Thần.
Sở Bích Oánh cướp trả lời.”Thúc thúc, chúng ta rất nhớ ngươi, cho nên mới xem ngươi á!” Vừa nói vừa nhảy đến trước mặt hắn, cười nói.
“Dật Phong, ngươi cũng biết bọn họ sao?” Hạ Vân Hi ngạc nhiên cực kỳ. Xem bọn hắn bộ dạng, tựa hồ vẫn còn rất quen thuộc đấy.
Tiêu Dật Phong chẳng muốn đi trả lời, thầm vận nội lực, chợt hất ra trên người thuốc dán.”Đừng ám ta nữa!” Công lực bám người tựa hồ tiến bộ không ít, hắn rất hoài nghi, là có người đang dạy nàng nội công hay không?
“Ta càng muốn!” Hạ Vân Hi chu cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng cố gắng dính lên.
“Rời ngay!” Hắn thật muốn bóp chết cái nữ nhân ngu ngốc không biết xấu hổ này.
“Ca ca, bọn họ đang đùa cái gì?” Đứng ở một bên xem trò vui, Bích Oánh tò mò đặt câu hỏi, cắn một miếng bánh ngọt trong tay.
Tuấn duệ trầm tư một hồi lâu.” Trò chơi Gấu koala. Vân Hi a di là gấu koala, phong thúc thúc còn lại là đại thụ.”
Nhớ nửa năm trước phụ thân dẫn bọn hắn đi hoàng cung nước Thiên Vực, nơi đó thì có con gấu con đang bò cây, lúc ấy hắn thật tò mò hỏi phụ thân là cái gì, phụ thân liền nói cho hắn biết là gấu koala, cho nên hắn liền nhớ kỹ. Bây giờ nhìn bộ dạng Vân Hi a di cùng phong thúc thúc, giống như là ngay lúc đó gấu koala leo cây.
“Tình yêu Dật Phong, chàng cho ta ôm một cái nha, người ta hai ngày không gặp chàng rồi.” Tử nhãn trong suốt chớp chớp mắt, đáng thương nhìn hắn.
“Đừng có gọi ta bằng cái tên gọi ghê tởm này.” Hắn không nhúc nhích chút nào. Ráng sức đẩy, Hạ Vân Hi như con thằn lằn trên tường bị rớt xuống.
Tiêu Dật Phong hừ lạnh, vỗ vỗ hương hoa nhài còn phảng phất trên người, nhìn cũng không nhìn, thi triển khinh công rời đi.
Cung Hoa Dương, Hạ Vân Hi lén la lén lút trốn sau tượng sư tử ngoài cửa, thỉnh thoảng lại duỗi đầu ra nhìn.
Đến khi một bóng dáng cao to lọt vào tầm mắt, nàng mới vội vàng rúc đầu về, cười gian đếm tiếng bước chân trầm ổn của hắn, một bước, hai bước, ba bước ——
“Dật Phong!”
Hạ Vân Hi bất ngờ leo lên lưng Tiêu Dật Phong vừa đi vào cửa, dính thật chặt, thỏa mãn hít sâu một hơi mùi hương của riêng hắn.
Hai ngày một đêm không thấy hắn, thật sự là rất nhớ!
Tiêu Dật Phong nhìn nữ nhân leo trên người mình, đúng là âm hồn bất tán đáng ghét.
“Cút ngay!” mới thanh tĩnh hai ngày bây giờ lại không được an bình rồi.
“Không chút, người ta rất nhớ chàng, tình yêu à!” Hạ Vân Hi chu môi, càng ôm chặt, còn thuận thế hôn trộm hắn một cái.
“Đáng chết, đừng đụng vào ta!” Tiêu Dật Phong giận không kìm được, rống to dùng sức đẩy nàng ra, nâng tay áo lau chùi gương mặt.
Ghê tởm, nữ nhân đáng chết, hắn muốn giết nàng.
“Tình yêu, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao?” Hạ Vân Hi tự động coi thường hắn tức giận, không ngừng cố gắng dính lên đi. Trong lòng đã sớm sướng ngất trời, nàng lại hôn đến hắn, cực kỳ hay!
“Cút!” Hắn tức giận, con mắt tràn đầy chán ghét, nghĩ lần nữa bỏ rơi nàng.
Nhưng Hạ Vân Hi đã có kinh nghiệm, tay nhỏ bé chặt níu lấy cổ áo của hắn, hai chân thon dài kẹp chặt hông của hắn, hoàn toàn một bộ dáng bạch tuộc tám chân.
“Không buông ra, đừng trách ta không khách khí.” Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, cảnh cáo nói.
Đang lúc hai người giằng co không dưới thì một đạo nam hài thanh âm thanh thúy vang lên, từ xa đến gần, chạy vội tới trước mặt bọn họ mới khẩn cấp thắng xe.
“A di! Vân Hi a di......” Sở Tuấn Duệ kêu hai tiếng, mới chú ý tới trước mắt còn có cái nam nhân khí thế bất phàm, hơn nữa sắc mặt tái xanh.
“A, Phong thúc thúc!” Ngay sau đó, hắn nhận ra thân phận của nam nhân trước mắt, lập tức vui vẻ kêu một tiếng.
“Phong thúc thúc!” Phía sau theo tới Sở Bích Oánh cũng vui mừng cực kỳ, mềm mại khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên đáng yêu nụ cười.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Tiêu Dật Phong nhăn đầu lông mày, hắn đương nhiên nhận được, đây là các con của Sở Hạo Thần.
Sở Bích Oánh cướp trả lời.”Thúc thúc, chúng ta rất nhớ ngươi, cho nên mới xem ngươi á!” Vừa nói vừa nhảy đến trước mặt hắn, cười nói.
“Dật Phong, ngươi cũng biết bọn họ sao?” Hạ Vân Hi ngạc nhiên cực kỳ. Xem bọn hắn bộ dạng, tựa hồ vẫn còn rất quen thuộc đấy.
Tiêu Dật Phong chẳng muốn đi trả lời, thầm vận nội lực, chợt hất ra trên người thuốc dán.”Đừng ám ta nữa!” Công lực bám người tựa hồ tiến bộ không ít, hắn rất hoài nghi, là có người đang dạy nàng nội công hay không?
“Ta càng muốn!” Hạ Vân Hi chu cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng cố gắng dính lên.
“Rời ngay!” Hắn thật muốn bóp chết cái nữ nhân ngu ngốc không biết xấu hổ này.
“Ca ca, bọn họ đang đùa cái gì?” Đứng ở một bên xem trò vui, Bích Oánh tò mò đặt câu hỏi, cắn một miếng bánh ngọt trong tay.
Tuấn duệ trầm tư một hồi lâu.” Trò chơi Gấu koala. Vân Hi a di là gấu koala, phong thúc thúc còn lại là đại thụ.”
Nhớ nửa năm trước phụ thân dẫn bọn hắn đi hoàng cung nước Thiên Vực, nơi đó thì có con gấu con đang bò cây, lúc ấy hắn thật tò mò hỏi phụ thân là cái gì, phụ thân liền nói cho hắn biết là gấu koala, cho nên hắn liền nhớ kỹ. Bây giờ nhìn bộ dạng Vân Hi a di cùng phong thúc thúc, giống như là ngay lúc đó gấu koala leo cây.
“Tình yêu Dật Phong, chàng cho ta ôm một cái nha, người ta hai ngày không gặp chàng rồi.” Tử nhãn trong suốt chớp chớp mắt, đáng thương nhìn hắn.
“Đừng có gọi ta bằng cái tên gọi ghê tởm này.” Hắn không nhúc nhích chút nào. Ráng sức đẩy, Hạ Vân Hi như con thằn lằn trên tường bị rớt xuống.
Tiêu Dật Phong hừ lạnh, vỗ vỗ hương hoa nhài còn phảng phất trên người, nhìn cũng không nhìn, thi triển khinh công rời đi.