“Chẳng lẽ hoàng thượng cho là, Bắc Thần quốc sư đi vào giấc mộng cảnh cáo hoàng thượng hay sao?” Dung phi có chút buồn cười, cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Chu Minh đế suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình khẩn trương vô lý, thoải mái cười một tiếng: “Ái phi nói đúng, trẫm quả thật đã nghĩ nhiều, lại vì một giấc mộng mà rối loạn không yên.”
“Hoàng thượng, mau nghỉ ngơi đi, tránh cho ngày mai vào triều sớm không có tinh thần.” Dung phi nhắc nhở.
Chu Minh đế gật đầu, cùng nàng nằm xuống đắp chăn. Giấc mộng kỳ lạ đó cũng bị hắn ném sau ót rồi.
——————————–
Nguyễn Tâm Tâm đi theo Hạ Vân Hi vào cung, cũng ở tại Tử Nguyệt các cung Hoa Dương.
Trời còn chưa sáng, nàng đã bị Hạ Vân Hi kéo rời giường, nếm thử bánh ngọt nàng mới làm.
“Trời ạ, ngươi để ta ngủ thêm một chút không được sao?” Nguyễn Tâm Tâm lim dim, ngồi trước bàn, không lầu bầu khó chịu.
“Mặt trời mọc cao ba sào rồi, còn ngủ cái gì nữa, có câu nói ‘dậy sớm chim non có côn trùng ăn’, ngươi bây giờ là có bánh ngọt ăn a!” Hạ Vân Hi vừa nói vừa đem bánh ngọt đưa tới cho nàng, cười hì hì nói: “Xem ta đối với ngươi tốt không, sáng sớm đã làm bánh ngọt cho ngươi ăn!”
“Thôi đi, rõ ràng là muốn ta nếm thử, sau đó ngươi mới yên tâm đưa cho thái tử điện hạ ăn sáng đúng không?” Tâm Tâm bĩu môi, vạch trần thủ đoạn nham hiểm của nàng.
“Ha ha, nếu đã biết rồi thì giúp ta đi!” Hạ Vân Hi cười gượng mấy tiếng, ngượng ngùng nói.
Tâm Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn ăn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng thưởng thức.
Bất chợt, Thanh Thanh xông vào như gió lốc, báo cáo tình huống mới nhất: “Hạ cô nương, mới vừa rồi Tiểu Mãn tử từ Trần công công biết được, Nam Ảnh quốc hoàng thái tử mang theo Thập công chúa hôm nay tới nước ta, điện hạ bọn họ đi theo hoàng thượng nghênh đón, cho nên hôm nay phải rất khuya mới hồi cung.”
“Nam Ảnh quốc? Thập công chúa?” Hạ Vân Hi vừa nghe đến mấy chữ này, tóc gáy cả người dựng lên cảnh báo từng trận. Bất giác nhớ tới phim cổ trang trước kia cái gì hai nước lấy nhau, hôn nhân chính trị….
“Đúng đúng, nghe nói cái Thập công chúa đó tới chọn phò mã đấy!”
Quả nhiên: “Chọn thế nào? Hoàng tử hay là Vương gia?” Nàng nhìn chằm chằm.
“Đó là tùy công chúa quyết định, chỉ nghe nói, hoàng thượng đã dự định là......” Thanh Thanh nhìn nàng một chút, muốn nói lại thôi.
“Ngươi đừng ấp úng nữa, nói nhanh lên có được không!” Hạ Vân Hi bất an.
“...... Tiểu Mãn tử nói, muốn kết thân, thái tử điện hạ là người tốt nhất.”
“Cái gì?” Hạ Vân Hi kém chút xíu bị nghẹn chết, nhảy lên rống to: “Phiên bang công chúa đáng chết, dám chạy tới giành phu quân với ta, buồn cười.”
“Vân Hi, ngươi đừng khẩn trương. ” Nguyễn Tâm Tâm vội vàng đứng lên trấn an nàng: “Thanh Thanh chỉ nói là thái tử là ứng cử viên tốt nhất, nhưng công chúa muốn chọn ai vẫn chưa biết mà.”
Hạ Vân Hi lúc này mới tỉnh táo một chút, nhưng vẫn lửa giận khó tiêu, bất an đi tới đi lui trong phòng.
“Thanh Thanh, ngươi còn nghe được gì nữa?” Lúc này là Nguyễn Tâm Tâm hỏi.
“Tiểu Mãn tử bởi vì quá bận rộn, chỉ tới kịp nói cho ta biết những thứ này.” Thanh Thanh nói.
“Không được, ta nhất định đến xem mới an tâm!” Hạ Vân Hi đứng lại, kiên quyết nói.
Nguyễn Tâm Tâm cùng Thanh Thanh nghe xong, hai mặt nhìn nhau, cẩn thận mở miệng: “Vậy ý của ngươi là......” Không thể nào, ngàn vạn lần không được nha!
“Không sai, ta muốn đến hoàng cung đi!”
Tiêu Dật Phong là người của nàng, tuyệt không cho phép người khác nhúng chàm.
“Chẳng lẽ hoàng thượng cho là, Bắc Thần quốc sư đi vào giấc mộng cảnh cáo hoàng thượng hay sao?” Dung phi có chút buồn cười, cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Chu Minh đế suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình khẩn trương vô lý, thoải mái cười một tiếng: “Ái phi nói đúng, trẫm quả thật đã nghĩ nhiều, lại vì một giấc mộng mà rối loạn không yên.”
“Hoàng thượng, mau nghỉ ngơi đi, tránh cho ngày mai vào triều sớm không có tinh thần.” Dung phi nhắc nhở.
Chu Minh đế gật đầu, cùng nàng nằm xuống đắp chăn. Giấc mộng kỳ lạ đó cũng bị hắn ném sau ót rồi.
——————————–
Nguyễn Tâm Tâm đi theo Hạ Vân Hi vào cung, cũng ở tại Tử Nguyệt các cung Hoa Dương.
Trời còn chưa sáng, nàng đã bị Hạ Vân Hi kéo rời giường, nếm thử bánh ngọt nàng mới làm.
“Trời ạ, ngươi để ta ngủ thêm một chút không được sao?” Nguyễn Tâm Tâm lim dim, ngồi trước bàn, không lầu bầu khó chịu.
“Mặt trời mọc cao ba sào rồi, còn ngủ cái gì nữa, có câu nói ‘dậy sớm chim non có côn trùng ăn’, ngươi bây giờ là có bánh ngọt ăn a!” Hạ Vân Hi vừa nói vừa đem bánh ngọt đưa tới cho nàng, cười hì hì nói: “Xem ta đối với ngươi tốt không, sáng sớm đã làm bánh ngọt cho ngươi ăn!”
“Thôi đi, rõ ràng là muốn ta nếm thử, sau đó ngươi mới yên tâm đưa cho thái tử điện hạ ăn sáng đúng không?” Tâm Tâm bĩu môi, vạch trần thủ đoạn nham hiểm của nàng.
“Ha ha, nếu đã biết rồi thì giúp ta đi!” Hạ Vân Hi cười gượng mấy tiếng, ngượng ngùng nói.
Tâm Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn ăn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng thưởng thức.
Bất chợt, Thanh Thanh xông vào như gió lốc, báo cáo tình huống mới nhất: “Hạ cô nương, mới vừa rồi Tiểu Mãn tử từ Trần công công biết được, Nam Ảnh quốc hoàng thái tử mang theo Thập công chúa hôm nay tới nước ta, điện hạ bọn họ đi theo hoàng thượng nghênh đón, cho nên hôm nay phải rất khuya mới hồi cung.”
“Nam Ảnh quốc? Thập công chúa?” Hạ Vân Hi vừa nghe đến mấy chữ này, tóc gáy cả người dựng lên cảnh báo từng trận. Bất giác nhớ tới phim cổ trang trước kia cái gì hai nước lấy nhau, hôn nhân chính trị….
“Đúng đúng, nghe nói cái Thập công chúa đó tới chọn phò mã đấy!”
Quả nhiên: “Chọn thế nào? Hoàng tử hay là Vương gia?” Nàng nhìn chằm chằm.
“Đó là tùy công chúa quyết định, chỉ nghe nói, hoàng thượng đã dự định là......” Thanh Thanh nhìn nàng một chút, muốn nói lại thôi.
“Ngươi đừng ấp úng nữa, nói nhanh lên có được không!” Hạ Vân Hi bất an.
“...... Tiểu Mãn tử nói, muốn kết thân, thái tử điện hạ là người tốt nhất.”
“Cái gì?” Hạ Vân Hi kém chút xíu bị nghẹn chết, nhảy lên rống to: “Phiên bang công chúa đáng chết, dám chạy tới giành phu quân với ta, buồn cười.”
“Vân Hi, ngươi đừng khẩn trương. ” Nguyễn Tâm Tâm vội vàng đứng lên trấn an nàng: “Thanh Thanh chỉ nói là thái tử là ứng cử viên tốt nhất, nhưng công chúa muốn chọn ai vẫn chưa biết mà.”
Hạ Vân Hi lúc này mới tỉnh táo một chút, nhưng vẫn lửa giận khó tiêu, bất an đi tới đi lui trong phòng.
“Thanh Thanh, ngươi còn nghe được gì nữa?” Lúc này là Nguyễn Tâm Tâm hỏi.
“Tiểu Mãn tử bởi vì quá bận rộn, chỉ tới kịp nói cho ta biết những thứ này.” Thanh Thanh nói.
“Không được, ta nhất định đến xem mới an tâm!” Hạ Vân Hi đứng lại, kiên quyết nói.
Nguyễn Tâm Tâm cùng Thanh Thanh nghe xong, hai mặt nhìn nhau, cẩn thận mở miệng: “Vậy ý của ngươi là......” Không thể nào, ngàn vạn lần không được nha!
“Không sai, ta muốn đến hoàng cung đi!”
Tiêu Dật Phong là người của nàng, tuyệt không cho phép người khác nhúng chàm.