“Còn phải nói sao? Vân Hi muội tử, lão Lý đây là nhân cơ hội chê bai muội, nói muội không có phong phạm tiểu thư khuê các.” Lục Phi Vũ nhân cơ hội khiêu khích ly gián, cười đến quỷ dị.
“Ngươi đi chết đi!” Lý Trạch Dương ném một chén trà qua: “Đừng phá đám tình cảm huynh muội chúng ta!”
“Lý đại ca yên tâm đi, tiểu muội ta luôn hướng theo người nhà!” Hạ Vân Hi cười duyên nắm tay hắn.
“Hảo hảo, đại ca cuối cùng cũng không uống công thương muội!” Lý Trạch Dương đắc ý cười to, một bộ dáng huynh muội tình thâm.
Lục Phi Vũ bĩu môi, khinh bỉ nói: “Ta nói Vân Hi muội tử, muội cũng quá thiên vị rồi, trong mắt chỉ có đại ca, không tam ca? Sớm biết vậy lần trước không giúp muội!”
“Đâu có đâu có…” Hạ Vân Hi bước lên phía trước, cười đến động lòng người kéo tay hắn: “Lục tam ca là người tốt, thường xuyên chiếu cố Vân Hi, Vân Hi cảm kích vô cùng, sao lại không để ý đến huynh chứ?”
“Ừm, vậy mới được chứ!” Lục Phi Vũ cuối cùng cũng hài lòng toét miệng.
Tề Diệp Lỗi ngồi bên cạnh cười cười, tiếc hận cảm thán nói: “Tiếc là chúng ta không được xem Vân Hi muội tử biểu diễn, thực sự là tiếc nuối!” Sớm biết đã không đi chúc mừng thái sư phủ gì đó!
“Nhị ca không cần phải thở dài, cùng lắm Vân Hi lại nhảy một lần nữa cho các huynh xem là được!” Hạ Vân Hi cười hì hì đi tới bên cạnh hắn an ủi nói.
“Thật sao? Chúng ta đang chờ xem đây!” Tam tướng kinh hỉ nhảy dựng lên.
“Đương nhiên rồi! Nói cho các huynh biết, lúc muội ở quê hương đã học thuộc rất nhiều bài hát hay, còn biết rất nhiều vũ đạo, muội biểu diễn cho các huynh xem hết…”
Hạ Vân Hi hưng trí bừng bừng nói, mọi người nghe được lại vui mừng lên.
——————————–
Cách ngày, Hạ Vân Hi mang đồ ăn sáng, sôi nổi đi về phía Cẩm Sắc cư. Ai ngờ vừa mới bước vào đã nghe ồn ào phía trước.
“… Dật Phong, ngươi đừng đuổi ta, để ta ——”nàng còn chưa nói xong đã bị đẩy ra khỏi phòng, cửa đóng sập ngay trước mắt
Hạ Vân Hi kinh ngạc, bước đến gần, thì ra là Thác Bát Nghiên đáng ghét kia!
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng quát.
“Chỉ có ngươi có thể tới sao?” Thác Bát Nghiên đứng vững, mắt to liếc nhìn nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, cút xa một chút, không cho phép tới gần Dật Phong của ta.” Nữ nhân này, lại dám trang điểm được trang điểm xinh đẹp như thế, muốn quyến rũ ai?
Hạ Vân Hi trong lòng đố kị vô hạn, tay nắm chặt thành quyền.
“Cái gì Dật Phong của ngươi, không biết xấu hổ! Hắn là phò mã của bản công chúa, ngươi mới là cút xa một chút.” Thác Bát Nghiên hừ lạnh, khinh thường nói.
Phò mã của nàng? Nữ nhân đáng chết dám nói như vậy! Hạ Vân Hi giận điên lên, đánh một chưởng về phía nàng.
Thác Bát Nghiên cả kinh, vội lắc mình tránh, nhưng nàng còn chưa kịp thở một hơi Hạ Vân Hi đã ra quyền tiếp theo, bức nàng tránh đông chạy tây.
“Buồn cười, muốn đánh nhau, cho là ta đánh không lại ngươi sao?” Thác Bát Nghiên phát hỏa, xuất mấy chiêu, tung quyền, ra nhiều đòn sắc bén cùng lúc, chiêu thức cực kỳ đẹp mắt.
Hai người cứ so chiêu trong sân như vậy, chẳng màng tới ai.
Tiêu Dật Phong mặt không thay đổi nhìn màn khôi hài ngoài cửa sổ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày.
“Trời ạ, các nàng đánh nhau thật rồi ” Tề Diệp Lỗi đứng bên cạnh chậc chậc hai tiếng, như vô ý nói: “Điện hạ, Vân Hi chúng ta thật lợi hại, bất quá không có khinh công, nàfn rất nhanh sẽ thua trong tay Thập công chúa.”
“Mặc kệ nàng!” Vẻ mặt Tiêu Dật Phong âm lãnh tựa như không liên quan.
“Có thể sẽ bị thương!” Điều này cũng mặc kệ?
“Không liên quan tới ta.” Ngữ khí của hắn cùng biểu tình như nhau không chút tình cảm dao động nào.
“Thật là máu lạnh, thật không biết lòng ngươi có phải làm bằng sắt hay không!” Tề Diệp Lỗi lắc đầu thở dài, nhìn tiểu nữ nhân đang ứng chiến ngoài cửa sổ mà thương cảm thay.
Xinh đẹp động lòng người như vậy lại coi trọng một khối đầu gỗ, rõ tự tìm tội!
Bên kia, Hạ Vân Hi cùng Thác Bát Nghiên đã đánh ra tới ngoài viện, chiêu thức sắc bén, ai cũng không nhường ai, không phân thắng bại. Dần dần Hạ Vân Hi rơi vào thế hạ phong, mặc dù thân thủ nàng nhanh nhẹn, nhưng Thác Bát Nghiên có khinh công phối hợp với chiêu thức, trên dưới tung bay, đánh cho nàng đỡ đến choáng váng.
Cuối cùng, Thác Bát Nghiên chớp thời cơ, nhảy lên tung một cước xuống, Hạ Vân Hi loạng choạng mấy bước, mắt hoa lên, choáng váng sắp té lăn ra đất ——
Bỗng một bàn tay đúng lúc ôm đầu vai nàng, giữ lại eo nàng; đồng thời, nàng cũng vội vàng vươn tay ôm chặt cổ người nọ, nàng không muốn ngã mất mặt vậy đâu.
Nằm trong lồng ngực ấm áp, nàng kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa, ý cười đong đầy mắt làm người ta cảm thấy ấm áp.
“Là ngươi, Tứ hoàng tử!” Hạ Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, hắn sao lại ở chỗ này?
“Hạ cô nương, nàng không sao chứ, có bị thương hay không?” Tiêu Dật Dương ôn nhu nói.
“Không sao, cám ơn ngươi!” Hạ Vân Hi cảm kích cười, nhớ đến mình vẫn còn núp trong lòng hắn, vội đẩy hắn ra đứng thẳng người.
Lần đầu thấy nàng cười với mình, đáy mắt thâm thúy của Tiêu Dật Dương lóe sáng, ngực hơi chấn động một chút, ánh mắt trở nên nóng bỏng, không chớp mắt nhìn nàng.
Hạ Vân Hi bị hắn nhìn như vậy có chút thẹn thùng, quay đầu tránh ánh mắt hắn, vừa vặn thấy Tiêu Dật Phong đang đứng cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng nhìn nàng…
Nàng tựa hồ thấy hắn không vui… A, không vui? Hắn đang tức giận sao? Vì sao chứ?
Chẳng lẽ… Thấy Tiêu Dật Dương đỡ nàng nên hắn không vui? Vẫn là nàng tự mình đa tình hay hoa mắt?
Giữa lúc Hạ Vân Hi muốn nhìn rõ hàm ý trong mắt kia, Tiêu Dật Phong đã ngẩng mặt lên, vẻ mặt hờ hững như cũ, tựa như cái gì cũng không phát sinh, xoay người bỏ đi.
“Dật Phong, đừng đi, chờ ta một chút!” Nàng cuống quít đuổi theo kéo tay hắn.
“Buông ra!” Lần thứ một nghìn lẻ một đẩy tay nàng, băng hàn trong tròng mắt đen lạnh lẽo không nhiệt độ.
“Sao chàng vẫn chán ghét ta như vậy?” Hạ Vân Hi không buông tha tiếp tục đuổi theo hắn: “Dật Phong, ta thực sự rất thích chàng, ta là thật tâm, chàng vì sao không chịu tiếp nhận ta? Tại sao vậy?”
Nàng chịu đủ việc bị hắn coi thường rồi!
Tiêu Dật Phong đột nhiên dừng bước, lạnh lùng liếc nàng: “Thích ta vì cái gì, vì ta là thái tử sao? Ngươi muốn vinh hoa phú quý sao?” Đúng là nữ nhân lòng tham không đáy.
“Ta chỉ thích chàng, ta không cần vinh hoa phú quý!” Sao hắn lại nghĩ nàng như vậy?
“Còn phải nói sao? Vân Hi muội tử, lão Lý đây là nhân cơ hội chê bai muội, nói muội không có phong phạm tiểu thư khuê các.” Lục Phi Vũ nhân cơ hội khiêu khích ly gián, cười đến quỷ dị.
“Ngươi đi chết đi!” Lý Trạch Dương ném một chén trà qua: “Đừng phá đám tình cảm huynh muội chúng ta!”
“Lý đại ca yên tâm đi, tiểu muội ta luôn hướng theo người nhà!” Hạ Vân Hi cười duyên nắm tay hắn.
“Hảo hảo, đại ca cuối cùng cũng không uống công thương muội!” Lý Trạch Dương đắc ý cười to, một bộ dáng huynh muội tình thâm.
Lục Phi Vũ bĩu môi, khinh bỉ nói: “Ta nói Vân Hi muội tử, muội cũng quá thiên vị rồi, trong mắt chỉ có đại ca, không tam ca? Sớm biết vậy lần trước không giúp muội!”
“Đâu có đâu có…” Hạ Vân Hi bước lên phía trước, cười đến động lòng người kéo tay hắn: “Lục tam ca là người tốt, thường xuyên chiếu cố Vân Hi, Vân Hi cảm kích vô cùng, sao lại không để ý đến huynh chứ?”
“Ừm, vậy mới được chứ!” Lục Phi Vũ cuối cùng cũng hài lòng toét miệng.
Tề Diệp Lỗi ngồi bên cạnh cười cười, tiếc hận cảm thán nói: “Tiếc là chúng ta không được xem Vân Hi muội tử biểu diễn, thực sự là tiếc nuối!” Sớm biết đã không đi chúc mừng thái sư phủ gì đó!
“Nhị ca không cần phải thở dài, cùng lắm Vân Hi lại nhảy một lần nữa cho các huynh xem là được!” Hạ Vân Hi cười hì hì đi tới bên cạnh hắn an ủi nói.
“Thật sao? Chúng ta đang chờ xem đây!” Tam tướng kinh hỉ nhảy dựng lên.
“Đương nhiên rồi! Nói cho các huynh biết, lúc muội ở quê hương đã học thuộc rất nhiều bài hát hay, còn biết rất nhiều vũ đạo, muội biểu diễn cho các huynh xem hết…”
Hạ Vân Hi hưng trí bừng bừng nói, mọi người nghe được lại vui mừng lên.
——————————–
Cách ngày, Hạ Vân Hi mang đồ ăn sáng, sôi nổi đi về phía Cẩm Sắc cư. Ai ngờ vừa mới bước vào đã nghe ồn ào phía trước.
“… Dật Phong, ngươi đừng đuổi ta, để ta ——”nàng còn chưa nói xong đã bị đẩy ra khỏi phòng, cửa đóng sập ngay trước mắt
Hạ Vân Hi kinh ngạc, bước đến gần, thì ra là Thác Bát Nghiên đáng ghét kia!
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng quát.
“Chỉ có ngươi có thể tới sao?” Thác Bát Nghiên đứng vững, mắt to liếc nhìn nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, cút xa một chút, không cho phép tới gần Dật Phong của ta.” Nữ nhân này, lại dám trang điểm được trang điểm xinh đẹp như thế, muốn quyến rũ ai?
Hạ Vân Hi trong lòng đố kị vô hạn, tay nắm chặt thành quyền.
“Cái gì Dật Phong của ngươi, không biết xấu hổ! Hắn là phò mã của bản công chúa, ngươi mới là cút xa một chút.” Thác Bát Nghiên hừ lạnh, khinh thường nói.
Phò mã của nàng? Nữ nhân đáng chết dám nói như vậy! Hạ Vân Hi giận điên lên, đánh một chưởng về phía nàng.
Thác Bát Nghiên cả kinh, vội lắc mình tránh, nhưng nàng còn chưa kịp thở một hơi Hạ Vân Hi đã ra quyền tiếp theo, bức nàng tránh đông chạy tây.
“Buồn cười, muốn đánh nhau, cho là ta đánh không lại ngươi sao?” Thác Bát Nghiên phát hỏa, xuất mấy chiêu, tung quyền, ra nhiều đòn sắc bén cùng lúc, chiêu thức cực kỳ đẹp mắt.
Hai người cứ so chiêu trong sân như vậy, chẳng màng tới ai.
Tiêu Dật Phong mặt không thay đổi nhìn màn khôi hài ngoài cửa sổ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày.
“Trời ạ, các nàng đánh nhau thật rồi ” Tề Diệp Lỗi đứng bên cạnh chậc chậc hai tiếng, như vô ý nói: “Điện hạ, Vân Hi chúng ta thật lợi hại, bất quá không có khinh công, nàfn rất nhanh sẽ thua trong tay Thập công chúa.”
“Mặc kệ nàng!” Vẻ mặt Tiêu Dật Phong âm lãnh tựa như không liên quan.
“Có thể sẽ bị thương!” Điều này cũng mặc kệ?
“Không liên quan tới ta.” Ngữ khí của hắn cùng biểu tình như nhau không chút tình cảm dao động nào.
“Thật là máu lạnh, thật không biết lòng ngươi có phải làm bằng sắt hay không!” Tề Diệp Lỗi lắc đầu thở dài, nhìn tiểu nữ nhân đang ứng chiến ngoài cửa sổ mà thương cảm thay.
Xinh đẹp động lòng người như vậy lại coi trọng một khối đầu gỗ, rõ tự tìm tội!
Bên kia, Hạ Vân Hi cùng Thác Bát Nghiên đã đánh ra tới ngoài viện, chiêu thức sắc bén, ai cũng không nhường ai, không phân thắng bại. Dần dần Hạ Vân Hi rơi vào thế hạ phong, mặc dù thân thủ nàng nhanh nhẹn, nhưng Thác Bát Nghiên có khinh công phối hợp với chiêu thức, trên dưới tung bay, đánh cho nàng đỡ đến choáng váng.
Cuối cùng, Thác Bát Nghiên chớp thời cơ, nhảy lên tung một cước xuống, Hạ Vân Hi loạng choạng mấy bước, mắt hoa lên, choáng váng sắp té lăn ra đất ——
Bỗng một bàn tay đúng lúc ôm đầu vai nàng, giữ lại eo nàng; đồng thời, nàng cũng vội vàng vươn tay ôm chặt cổ người nọ, nàng không muốn ngã mất mặt vậy đâu.
Nằm trong lồng ngực ấm áp, nàng kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa, ý cười đong đầy mắt làm người ta cảm thấy ấm áp.
“Là ngươi, Tứ hoàng tử!” Hạ Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, hắn sao lại ở chỗ này?
“Hạ cô nương, nàng không sao chứ, có bị thương hay không?” Tiêu Dật Dương ôn nhu nói.
“Không sao, cám ơn ngươi!” Hạ Vân Hi cảm kích cười, nhớ đến mình vẫn còn núp trong lòng hắn, vội đẩy hắn ra đứng thẳng người.
Lần đầu thấy nàng cười với mình, đáy mắt thâm thúy của Tiêu Dật Dương lóe sáng, ngực hơi chấn động một chút, ánh mắt trở nên nóng bỏng, không chớp mắt nhìn nàng.
Hạ Vân Hi bị hắn nhìn như vậy có chút thẹn thùng, quay đầu tránh ánh mắt hắn, vừa vặn thấy Tiêu Dật Phong đang đứng cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng nhìn nàng…
Nàng tựa hồ thấy hắn không vui… A, không vui? Hắn đang tức giận sao? Vì sao chứ?
Chẳng lẽ… Thấy Tiêu Dật Dương đỡ nàng nên hắn không vui? Vẫn là nàng tự mình đa tình hay hoa mắt?
Giữa lúc Hạ Vân Hi muốn nhìn rõ hàm ý trong mắt kia, Tiêu Dật Phong đã ngẩng mặt lên, vẻ mặt hờ hững như cũ, tựa như cái gì cũng không phát sinh, xoay người bỏ đi.
“Dật Phong, đừng đi, chờ ta một chút!” Nàng cuống quít đuổi theo kéo tay hắn.
“Buông ra!” Lần thứ một nghìn lẻ một đẩy tay nàng, băng hàn trong tròng mắt đen lạnh lẽo không nhiệt độ.
“Sao chàng vẫn chán ghét ta như vậy?” Hạ Vân Hi không buông tha tiếp tục đuổi theo hắn: “Dật Phong, ta thực sự rất thích chàng, ta là thật tâm, chàng vì sao không chịu tiếp nhận ta? Tại sao vậy?”
Nàng chịu đủ việc bị hắn coi thường rồi!
Tiêu Dật Phong đột nhiên dừng bước, lạnh lùng liếc nàng: “Thích ta vì cái gì, vì ta là thái tử sao? Ngươi muốn vinh hoa phú quý sao?” Đúng là nữ nhân lòng tham không đáy.
“Ta chỉ thích chàng, ta không cần vinh hoa phú quý!” Sao hắn lại nghĩ nàng như vậy?