Edit: Kim Phượng
"Kha Nhu......"
Hắn vô cùng dịu dàng gọi tên của nàng, giống như đó chính là tất cả của hắn, nhưng động tác của hạ thân lại vô cùng cuồng bạo, ‘bành bạch’ không hề ngừng nghỉ, liên tục đánh vào làm cho cái mông mềm mại trắng nõn của nàng cũng trở nên đỏ hồng.
Tinh dịch bị rót vào trong cơ thể trước đó giống như mị dược, khi côn th*t dùng sức khuấy đảo, từng giọt tà ác thấm ướt mỗi một khe hở của nhục bích, lúc nàng xốc xếch thở dốc, lan tràn vào trong huyết mạch toàn thân, mỗi phút mỗi giây đều làm cơ thể nàng vô cùng hoa mắt chóng mặt.
"...... A a...... Không được...... Thân thể...... A a a......"
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Kha Nhu đã bị Ngoã Đa Tư dùng nhiều loại tư thế rút ra cắm vào. Gần như tất cả chỗ mẫn cảm trong hoa huy*t của nàng đều bị côn th*t nghiền ép lên, quá nhiều khoái cảm làm cho nàng suýt nữa không thể hô hấp được, giống như lục phủ ngũ tạng cũng bị khoái cảm nấu chảy.
Mỗi khi nàng bị lửa nóng ma sát đến muốn bất tỉnh thì Ngoã Đa Tư sẽ hung hăng đâm liên tục làm cho nàng tỉnh táo lại, tiếp tục chịu đựng những cảm xúc mất hồn này. Trong một thoáng khi côn th*t không ngừng ra vào, Kha Nhu cảm giác cơ thể mình trừ hắn ra, hình như cái gì cũng không còn dư lại. Lý trí của nàng bị hắn hòa tan, thân thể của nàng bị hắn chinh phục, khi ở dưới thân hắn, nàng chỉ còn lại khát vọng đối với tình dục.
Lúc động tác Ngoã Đa Tư hơi chậm lại, nàng không tự chủ được đưa tay ra sau dò xét, móng tay để lại dấu vết khó nhịn trên bắp đùi thon dài bền chắc của hắn. Ngoã Đa Tư kề sát lên lưng của nàng, nhẹ nhàng nói: "Muốn tinh dịch của ta như vậy sao?"
"Ô...... Muốn......"
Đôi mắt Kha Nhu long lanh nước, vặn vẹo thân thể mềm mại và rên rỉ. Ngoã Đa Tư nâng lên khóe môi, cái mông vừa thu lại một cái, không chậm trễ chút nào lại buông thả ở trong cơ thể nàng lần nữa, bắn vào lượng lớn tinh dịch nóng rực, kích thích khiến hai chân nàng mềm nhũn, co rút rồi ngất đi.
Nhưng nàng đang được Ngoã Đa Tư ôm thật chặt, mặc dù bất tỉnh cũng không cách nào tránh thoát số phận bị tinh dịch hoà tan. Dưới tình huống hoa kính và tử cung bị đổ đầy tinh dịch thì hoa huy*t không ngừng văng tung tóe ra dâm mật, cũng có không ít tinh dịch theo miệng huyệt co quắp chảy xuống từ giữa đùi nàng, lan tràn ra dấu vết dâm mỹ ở hạ thân nàng.
Lúc Kha Nhu tỉnh lại, đã ở trên giường lớn của tẩm điện. Từ lúc nàng té xỉu ở bờ Vong Hà, được Ngoã Đa Tư ôm trở về đến nay, hắn vẫn an bày nàng ở đây. Căn phòng này vốn dĩ bố trí đẹp nhưng màu sắc âm u, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi phong cách, thay đổi sự đen tối quen thuộc của Minh giới, lấy màu trắng làm chủ đạo, màn lụa màu trắng ở khắp nơi xen lẫn các bức tượng thần điêu khắc tinh xảo tạo nên nét đẹp ưu nhã, làm cho người ta như ở trong thần cung của thiên giới.
Khi Kha Nhu ngủ say thì Ngoã Đa Tư vẫn nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, một tay chống cằm đưa mắt nhìn dung nhan nàng, mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt đẹp mông lung của nàng lúc vừa tỉnh dậy, Ngoã Đa Tư mới thu hồi tầm mắt, lấy một quả lựu đỏ quen thuộc trên đĩa trái cây đựng trong khay bạc ở cái bàn nhỏ bên giường, thong thả ung dung nói: "Những quả lựu này mới chín hôm nay." Bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi chia trái cây ra làm hai, lộ ra từng hạt đỏ long lanh sáng bóng bên trong: "Lựu ở Minh giới có mùi vị không quá khác lựu ở nhân gian, ta nghĩ nàng sẽ thích."
Hắn lấy ra mấy hạt lựu đỏ đưa tới bên môi nàng, ý bảo nàng ăn. Kha Nhu chần chờ một chút, vẫn hé mở môi hồng, dịu ngoan ăn thức ăn trước mắt. Trái lựu trong chua có ngọt, mùi vị cực tốt, Minh vương cực kì nhẫn nại, một viên lại một viên đút cho nàng ăn, mãi cho đến lúc Kha Nhu ăn xong cả quả lựu.
Ăn càng nhiều thức ăn của Minh giới thì thân thể của nàng sẽ càng ngày càng thích nghi với Minh giới, cũng càng khó trở lại nhân gian. Đây là chuyện Minh vương và Kha Nhu đều đã ngầm hiểu trong lòng, nhưng khi Ngoã Đa Tư muốn nàng ăn thức ăn Minh giới, Kha Nhu lại chưa bao giờ kháng cự.
Trừ lúc giao hoan có chống cự ra, đại đa số thời điểm nàng đều thuận theo và rất an tĩnh, không cự tuyệt chỉ thị của hắn, cũng sẽ không đòi hỏi gì, coi như bị ép buộc ở lại Minh giới, cũng không thấy nàng chảy xuống một giọt lệ. Dù được Minh vương nuông chiều nhưng nàng cũng chưa từng nở nụ cười thật lòng đối với hắn.
Mặc dù biết Kha Nhu vốn không phải là thiếu nữ hoạt bát, trừ lúc ở trên giường ra thì không chiếm được phản ứng lớn của nàng, thật ra thì Ngoã Đa Tư hết sức suy sụp. Từ lúc ra đời tới nay, Minh vương chưa từng lấy lòng một nữ nhân nào, nhưng đối mặt với Kha Nhu thì hắn nghĩ mình không khác gì người thiếu niên bình thường đó, cũng phí hết tâm tư chỉ vì muốn làm nàng cười một tiếng.
Hắn an bày nàng ở tòa cung điện có kiến trúc và vườn hoa xinh đẹp nhất này chỉ vì có thể để cho nàng có thể sống thoải mái trong lúc tịnh dưỡng. Sau khi quyết định ép nàng ở lại, Ngoã Đa Tư càng mất nhiều tâm tư làm cho người ta bố trí nơi này thành phong cách mà các nữ thần thích, để tạo niềm vui cho nàng.
Hoa cỏ ở Minh giới không nhiều, nhưng mỗi ngày hắn đều sẽ cho người mang lên hoa tươi đặt ở bên trong phòng nàng, ngay cả thức ăn mà hắn đút cho nàng ăn cũng là thức ăn tốt nhất từ trước đến nay. Dù có bận rộn hơn nữa, hắn đều tìm thời gian tới xem nàng một chút...... Mặc dù hắn không biết đến tột cùng nàng có muốn gặp hắn hay không?
Hắn nghĩ rất nhiều nữ thần đều thích châu báu rực rỡ và quần áo hoa lệ, cho nên hắn chọn ra một món đồ trang sức đẹp nhất trong bảo khố đưa cho nàng. Đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng chưa từng đeo nó, ngay cả những bộ y phục tinh xảo mà hắn đặc biệt cho người làm ra, nàng cũng không nhìn nhiều một cái.
Rốt cuộc hắn không nhịn được mở miệng hỏi nàng ở nơi này có thiếu thứ gì hay không thì nàng chỉ nói không, hỏi nàng có thích thứ gì không thì nàng chỉ an tĩnh lắc đầu một cái.
Hắn muốn nàng quả thật là yêu nàng, tình yêu này tới không thể tưởng tượng nổi, làm cho hắn hoang mang, làm cho hắn lo âu nhưng lại khó có thể thoát khỏi. Càng bối rối hơn chính là, trong lòng người thiếu nữ hắn yêu vĩnh viễn chỉ có tên thiếu niên người phàm kia. Nàng không cần châu báu xa hoa, xiêm áo xinh đẹp, nàng chỉ muốn tìm được người yêu đã chết của mình.
Hắn không thể nắm tay nàng, mang nàng đi ngắm những vì sao, xem trăng sáng, hoặc là qua bên kia cầu vồng rực rỡ tìm hoa tươi, vì nàng hát lên một bài tình ca, bởi vì mỗi ngày sau khi nàng tỉnh lại cũng chỉ nghĩ đến việc đến bờ Vong Hà để dệt hồi ức.
Nghĩ tới đây, lòng của Ngoã Đa Tư ẩn ẩn cảm thấy đau đớn, hắn không tiếng động thở dài, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Ở chỗ này có quen chưa?"
Nói đến đây, Minh vương mới cảm thấy không đúng lắm, hỏi một thiếu nữ từ nhân gian mà đến, bị hắn ép buộc không thể nào rời khỏi Minh giới có quen chưa, thật có chút buồn cười, nhưng câu trả lời của Kha Nhu càng làm cho hắn không biết nói gì.
"Tất cả đều tốt, cám ơn bệ hạ quan tâm."
Trên nét mặt Kha Nhu cũng không có giễu cợt hay bất bình, giống như đây là một chuyện rất bình thường. Cảnh này khiến Ngoã Đa Tư cảm thấy lúng túng hơn, một lúc lâu sau, hắn mới điềm tĩnh hỏi: "Nàng có muốn trở lại nhân gian hay không?"
Bị hắn hỏi như vậy, rốt cuộc trong con ngươi màu lam của Kha Nhu cũng để lộ ra một chút cảm xúc, nhưng nàng không trả lời cái vấn đề này của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi hắn tiếp tục nói rõ.
Thật là một nữ hài thông minh, trong lòng Ngoã Đa Tư nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Nàng rời khỏi nhân gian lâu như vậy, chắc cũng sẽ nhớ cha mẹ, ta cũng không phải là người hoàn toàn không thể thương lượng, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, ta rảnh có thể dẫn nàng quay về nhân gian đi thăm bọn họ."
Trong ký ức của Kha Nha, Ngoã Đa Tư có thể nhìn ra tình cảm thâm hậu của Kha Nhu và mẫu thân, vì vậy hắn mới đưa ra đề nghị này, làm cho Kha Nhu có chỗ cần nhờ hắn. Từ một góc độ khác đến xem, có thể khiến Kha Nhu tạm thời rời xa bờ Vong Hà, cách xa những hồi ức của nàng và thiếu niên kia, cũng là chuyện khiến Ngoã Đa Tư vui vẻ.
Nhưng mà làm hắn hơi thất vọng chính là, mặc dù vẻ mặt Kha Nhu khẽ nhúc nhích, đáy mắt lóe lên ánh sáng hiếm thấy, nhưng nàng cũng không mở miệng cầu xin hắn. Hắn nghĩ có lẽ là trong lòng Kha Nhu còn chưa có chuẩn bị tốt, cho nên khó có thể mở miệng, chỉ cần nàng nhớ cha mẹ, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ đến cầu xin hắn.
Nghĩ đến chỗ này, Ngoã Đa Tư cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hắn nằm xuống kéo Kha Nhu vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Nếu như nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho ta biết, cái hứa hẹn này là vĩnh cửu."
Kha Nhu trầm mặc một lúc lâu, mới nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói ra: "Tạ ân điển của bệ hạ."
Ngoã Đa Tư ừ một tiếng, không nói gì thêm, không bao lâu sau, ánh đèn trong phòng liền không tiếng động tắt đi, trong bóng tối Kha Nhu mở hai mắt ra, chăm chú nhìn bóng tối trước mắt.
Rời đi thời gian lâu như vậy, nàng sao có thể không nhớ mẫu thân, nhưng lúc trước, khi quyết định đến Minh giới, có một bộ phận nàng cũng coi như là đang trốn tránh, bởi vì sau khi nàng phát hiện sự thật cái chết của Hoàng Tuyền, nàng thật sự không biết nên làm sao đối mặt với tình cảm chân thành của mẫu thân.
"Mẫu thân......" Nàng không tiếng động gọi, ở trong bóng tối yên lặng chảy ra một giọt lệ.
※※※
Cây lúa thành biển, ở trong gió vũ động ra sóng biển màu vàng, thiếu nữ đứng ở trong sóng biển, quần trắng tóc vàng nhẹ nhàng bay theo cuồng phong, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo gió, nhưng tư thái nàng đứng ở trong sóng biển trông ngóng lại kiên định như vậy, hình như bất luận lực lượng nào cũng không thể dao động.
Kha Nhu ở trong gió ngắm nhìn hồi lâu, lâu đến gần như hóa thành tượng đá, mãi cho đến khi bên cạnh sóng biển xuất hiện bóng dáng nàng chờ đợi đã lâu, nàng rốt cuộc chạy như bay về phía trước.
Vốn dĩ Kha Nhu có chút lo âu muốn hỏi Hoàng Tuyền tại sao lại đến trễ như vậy, nhưng khi nàng đến gần hắn thì phát hiện thương thế của hắn thật nghiêm trọng. Ngay cả áo choàng nàng đan cho hắn đều bị tổn hại thì nàng mới nhận ra dọc theo đường đi hắn đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm.
Chính là một ngày này, nàng thật sự hiểu rõ mẫu thân đưa ra khảo nghiệm có bao nhiêu hung hiểm.
Trước đó, đối với sự khác biệt to lớn giữa người phàm và thần nhân nàng cũng không thể hoàn toàn hiểu hết, hơn nữa nàng lại ôm trong ngực tâm tư thiếu nữ, luôn cảm thấy người mình yêu là tốt nhất. Trừ lần đó ra, nàng không cho là mẫu thân sẽ cố ý gây khó khăn cho Hoàng Tuyền, chỉ cần hắn cố gắng, nhất định có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân giao phó.
Nhưng trên quần áo hắn loang lổ vết máu, trắng trợn cười nhạo sự hồn nhiên của nàng, muốn một vị người phàm không có huyết thống của thần đi hết con đường anh hùng, thực sự quá tàn khốc, cẩn thận nghĩ đến, nàng hẳn là muốn hắn lấy tánh mạng đổi lấy một cơ hội ở cùng với nàng.
Một khắc kia, Kha Nhu vì sự ngu xuẩn của mình mà cảm thấy đau lòng, cũng may chuyện còn chưa phát triển đến tình trạng xấu nhất, nghĩ đến chỗ này, nàng không nhịn được nói với Hoàng Tuyền.
"Chàng đã hoàn thành hai khảo nghiệm, khảo nghiệm thứ ba đừng đi nữa...... Quá nguy hiểm...... Ta sẽ thuyết phục mẫu thân để cho ta sống cùng với chàng."
Nàng nhớ rất rõ ràng, khi đó Hoàng Tuyền ngược sáng mỉm cười dịu dàng với nàng: "Chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh ta, ta nguyện cho nàng tất cả, bao gồm cả tánh mạng...... Bước lên con đường tiếp nhận khảo nghiệm này, là ta cam tâm tình nguyện, vì được mẫu thân nàng tán thành, những thứ này tính là cái gì."
"...... Nhưng...... Ngộ nhỡ......"
"Sẽ không có ngộ nhỡ." Hắn nhỏ giọng giải thích: "Ta để khảo nghiệm nắm chắc nhất ở cuối cùng, hiện tại ta đã trở lại, khảo nghiệm thứ ba ta nhất định có thể hoàn thành."
"...... Hoàng Tuyền......"
Kha Nhu không biết những lời này của Hoàng Tuyền đến tột cùng là thật hay giả, chỉ cảm thấy thấp thỏm, nhưng Hoàng Tuyền lại nói: "Ta muốn cưới nàng, nhưng mẫu thân nàng nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu bỏ dở ba khảo nghiệm này, ta liền không có lập trường để có thể nói lên bất kỳ yêu cầu gì. Ngược lại, nếu ta có thể hoàn thành khảo nghiệm, lời hứa của thần đáng giá nghìn vàng, nếu ta nói cái gọi là sống cùng một chỗ là muốn cưới nàng, cùng nàng sống cả đời thì mẫu thân nàng cũng rất khó đi phản đối."
Nói tới chỗ này, Hoàng Tuyền dừng lại một chút, toát ra chút lo lắng: "Hay là nàng không muốn gả cho một phàm nhân......"
Kha Nhu khó có khi giận hắn, liếc mắt một cái, vỗ vỗ lên áo choàng phong trần của hắn, nhẹ giọng nói ra: "Áo choàng của chàng rách rồi, ta giúp chàng vá lại."
Lấy được sự đáp lại của Kha Nhu, nỗi bất an trong lòng Hoàng Tuyền được thả xuống, hắn xấu hổ cởi áo choàng ra, nhìn nàng ngồi ở dưới tàng cây kiên nhẫn bắt đầu vá nơi bị mài mòn.
Dải sóng lúa ở trong gió nỉ non lời yêu thương, dưới nắng vàng, thiếu nữ cúi đầu lẳng lặng vì người yêu vá quần áo, còn thiếu niên thì nhìn nàng không chớp mắt, gương mặt bị ánh mặt trời chiếu đến ngăm đen khẽ ửng hồng, tròng mắt đen tràn đầy ánh sao.
Lúc Kha Nhu vá xong áo choàng rồi ngẩng đầu lên, hắn đột nhiên lấy ra một đóa hoa đưa tới trước mặt nàng. Hoàng Tuyền rất thường đưa hoa cho nàng, nhưng đoá hoa trước mắt có màu đỏ mỹ lệ, từng mãnh xoè ra cuộn khúc, trên cành hoa không có một chiếc lá, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Kha Nhu vừa vui mừng vừa nghi hoặc nhận lấy hoa, liền nghe Hoàng Tuyền nói: "Đây là bỉ ngạn, chỗ của chúng ta có rất ít loại hoa này, cho nên ta đặc biệt mang về cho nàng."
"...... Bỉ ngạn......" Nàng khẽ vuốt cánh hoa, dịu dàng nói: "Nghe nói lúc hoa nở không thấy lá cây, là loại hoa nhớ nhung......"
Lời nói của Kha Nhu khiến mặt Hoàng Tuyền càng đỏ hơn, hắn tâm hoảng ý loạn cầm lấy áo choàng ôm vào trong ngực, hình như muốn dựa vào cái này để che giấu điều gì, nhưng lại không ngừng giương mắt nhìn nàng. Cánh hoa đỏ tươi tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ, hắn nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được tới gần phía trước lấy môi lướt qua cánh môi của nàng.
Sau khi thiếu niên đỏ mặt, lần này đến lượt mang tai thiếu nữ đỏ bừng. Nàng rủ thấp mặt mày, ôm đóa hoa đặt ở ngực, muốn trách cứ hắn nhưng lại nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói: "Sau khi xuất phát, áo choàng không thể rời thân."
"Đây là nàng vì ta mà đan, ta sao nỡ rời khỏi nó."
Hoàng Tuyền ôm thật chặt áo choàng, Kha Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, trong tròng mắt thẹn thùng làm cho trái tim hắn rung động, hắn nắm tay nàng đặt lên tim hắn nói: "Chờ sau khi ta hoàn thành khảo nghiệm thứ ba, chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Kha Nhu không nói gì, Hoàng Tuyền lại cẩn thận hỏi: "Kha Nhu, ta yêu nàng, nàng...... yêu ta không?"
Kha Nhu đẩy hắn ra, đứng dậy dè dặt đi về phía trước vài bước, mới quay đầu lại nói: "Chàng phải bình an trở về lấy ta, có biết không?"
Lời của nàng khiến Hoàng Tuyền mừng rỡ như điên, hắn lập tức nhảy dựng lên chỉ trời thề thốt: "Ta nhất định sẽ trở về cưới nàng, ta nhất định sẽ hoàn thành khảo nghiệm trở lại cưới nàng."
Kha Nhu quay lưng đi không để ý tới hắn, nhưng bên môi nàng lại mỉm cười ngọt ngào. Khi đó nàng thật tin tưởng hắn sẽ bình an trở về, mặc dù con đường phía trước hung hiểm, nhưng khi vá áo choàng cho hắn thì nàng cũng âm thầm hạ quyết tâm, giấu thứ quan trọng nhất của mình ở trong đó.
Nàng chưa thành thần, mẫu thân lại không cho nàng ra tay giúp hắn, nàng không có bất kỳ biện pháp nào có thể bảo đảm hắn thông qua khảo nghiệm, nhưng nàng nghĩ, âm thầm bảo vệ hắn một mạng cũng không quá đáng. Nhưng Kha Nhu chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như một vị thần hạ quyết tâm muốn lấy tính mạng của hắn thì sao nàng có thể chống đỡ?
Đau nhức khiến cho Kha Nhu thức tỉnh từ trong hồi ức, buồn bã nhìn bụi gai hồi ức được nàng dệt trong tay, cùng với vết thương trên tay. Nàng không hiểu ban đầu tại sao mình lại mặc cho hắn đi lên con đường cùng, rõ ràng nàng đã quyết định mặc kệ hắn có hoàn thành khảo nghiệm hay không, nàng đều bồi hắn một đời một thế, nhưng nàng còn chưa kịp nói cho hắn biết nàng thương hắn, thì đã hoàn toàn mất đi hắn.
Kha Nhu giương mắt nhìn cây cỏ trùng điệp vô tận ở bốn phía, không biết bao nhiêu lần thầm gọi lên tên người thiếu niên nàng yêu ở trong lòng.
...... Hoàng Tuyền...... Hoàng Tuyền...... Chàng đang ở đâu? Vì sao bất luận ta tìm như thế nào cũng không tìm được chàng. Nếu chàng thật sự nhớ rõ lời ta dặn, chưa bao giờ để áo choàng rời khỏi người, vì sao ta tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của chàng?
Đoá hoa bỉ ngạn chàng tặng ta đã sớm khô héo khi ta gặp được hài cốt của chàng. Ta vì tìm kiếm chàng mà dệt ra bỉ ngạn nhưng hình như chúng vĩnh viễn sẽ không nở hoa. Có phải lúc đầu ta cầm đóa hoa kia nhìn chàng rời đi, số phận đã định sau lần đó chúng ta muôn đời không gặp được nhau hay không?
Hoàng Tuyền...... Ta thật sự sợ nếu chàng không xuất hiện nữa, ta sẽ bị Minh vương hoàn toàn chiếm hết cả thể xác và tinh thần. Có lúc ánh mắt của hắn nhìn ta giống y hệt chàng, hơi thở trên người càng làm cho ta mê hoặc, ta đã không phân rõ đó là bởi vì quá nhớ nhung chàng, hay là bởi vì ta đã động lòng với hắn.
Hoàng Tuyền...... Ta thật sợ, sợ có một ngày ta quên chàng, tình yêu của chúng ta không người nào biết được, dấu vết chàng tồn tại trên thế gian hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng vĩnh viễn không có ai biết ta yêu chàng như thế nào......
Gió lạnh thấu xương thổi bên bờ Vong Hà, thân thể được Minh vương tỉ mỉ điều dưỡng đã không sợ hãi khí lạnh của Minh giới như trước kia, nhưng Kha Nhu vẫn cảm thấy lạnh, đó là sự lạnh lẽo ở trong lòng. Nàng bất lực ngắm nhìn bốn phía, cố gắng tìm bóng dáng người yêu, không ngờ lại gặp được Mễ Nhi Tháp đã lâu chưa từng xuất hiện.
=== ====== ======
Sự tích hoa bỉ ngạn ta đã chú thích ở chương trước, còn đây là hình ảnh về nó:
Bỉ ngạn đỏ (Mạn Châu Sa Hoa)
"Kha Nhu......"
Hắn vô cùng dịu dàng gọi tên của nàng, giống như đó chính là tất cả của hắn, nhưng động tác của hạ thân lại vô cùng cuồng bạo, ‘bành bạch’ không hề ngừng nghỉ, liên tục đánh vào làm cho cái mông mềm mại trắng nõn của nàng cũng trở nên đỏ hồng.
Tinh dịch bị rót vào trong cơ thể trước đó giống như mị dược, khi côn th*t dùng sức khuấy đảo, từng giọt tà ác thấm ướt mỗi một khe hở của nhục bích, lúc nàng xốc xếch thở dốc, lan tràn vào trong huyết mạch toàn thân, mỗi phút mỗi giây đều làm cơ thể nàng vô cùng hoa mắt chóng mặt.
"...... A a...... Không được...... Thân thể...... A a a......"
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Kha Nhu đã bị Ngoã Đa Tư dùng nhiều loại tư thế rút ra cắm vào. Gần như tất cả chỗ mẫn cảm trong hoa huy*t của nàng đều bị côn th*t nghiền ép lên, quá nhiều khoái cảm làm cho nàng suýt nữa không thể hô hấp được, giống như lục phủ ngũ tạng cũng bị khoái cảm nấu chảy.
Mỗi khi nàng bị lửa nóng ma sát đến muốn bất tỉnh thì Ngoã Đa Tư sẽ hung hăng đâm liên tục làm cho nàng tỉnh táo lại, tiếp tục chịu đựng những cảm xúc mất hồn này. Trong một thoáng khi côn th*t không ngừng ra vào, Kha Nhu cảm giác cơ thể mình trừ hắn ra, hình như cái gì cũng không còn dư lại. Lý trí của nàng bị hắn hòa tan, thân thể của nàng bị hắn chinh phục, khi ở dưới thân hắn, nàng chỉ còn lại khát vọng đối với tình dục.
Lúc động tác Ngoã Đa Tư hơi chậm lại, nàng không tự chủ được đưa tay ra sau dò xét, móng tay để lại dấu vết khó nhịn trên bắp đùi thon dài bền chắc của hắn. Ngoã Đa Tư kề sát lên lưng của nàng, nhẹ nhàng nói: "Muốn tinh dịch của ta như vậy sao?"
"Ô...... Muốn......"
Đôi mắt Kha Nhu long lanh nước, vặn vẹo thân thể mềm mại và rên rỉ. Ngoã Đa Tư nâng lên khóe môi, cái mông vừa thu lại một cái, không chậm trễ chút nào lại buông thả ở trong cơ thể nàng lần nữa, bắn vào lượng lớn tinh dịch nóng rực, kích thích khiến hai chân nàng mềm nhũn, co rút rồi ngất đi.
Nhưng nàng đang được Ngoã Đa Tư ôm thật chặt, mặc dù bất tỉnh cũng không cách nào tránh thoát số phận bị tinh dịch hoà tan. Dưới tình huống hoa kính và tử cung bị đổ đầy tinh dịch thì hoa huy*t không ngừng văng tung tóe ra dâm mật, cũng có không ít tinh dịch theo miệng huyệt co quắp chảy xuống từ giữa đùi nàng, lan tràn ra dấu vết dâm mỹ ở hạ thân nàng.
Lúc Kha Nhu tỉnh lại, đã ở trên giường lớn của tẩm điện. Từ lúc nàng té xỉu ở bờ Vong Hà, được Ngoã Đa Tư ôm trở về đến nay, hắn vẫn an bày nàng ở đây. Căn phòng này vốn dĩ bố trí đẹp nhưng màu sắc âm u, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi phong cách, thay đổi sự đen tối quen thuộc của Minh giới, lấy màu trắng làm chủ đạo, màn lụa màu trắng ở khắp nơi xen lẫn các bức tượng thần điêu khắc tinh xảo tạo nên nét đẹp ưu nhã, làm cho người ta như ở trong thần cung của thiên giới.
Khi Kha Nhu ngủ say thì Ngoã Đa Tư vẫn nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, một tay chống cằm đưa mắt nhìn dung nhan nàng, mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt đẹp mông lung của nàng lúc vừa tỉnh dậy, Ngoã Đa Tư mới thu hồi tầm mắt, lấy một quả lựu đỏ quen thuộc trên đĩa trái cây đựng trong khay bạc ở cái bàn nhỏ bên giường, thong thả ung dung nói: "Những quả lựu này mới chín hôm nay." Bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi chia trái cây ra làm hai, lộ ra từng hạt đỏ long lanh sáng bóng bên trong: "Lựu ở Minh giới có mùi vị không quá khác lựu ở nhân gian, ta nghĩ nàng sẽ thích."
Hắn lấy ra mấy hạt lựu đỏ đưa tới bên môi nàng, ý bảo nàng ăn. Kha Nhu chần chờ một chút, vẫn hé mở môi hồng, dịu ngoan ăn thức ăn trước mắt. Trái lựu trong chua có ngọt, mùi vị cực tốt, Minh vương cực kì nhẫn nại, một viên lại một viên đút cho nàng ăn, mãi cho đến lúc Kha Nhu ăn xong cả quả lựu.
Ăn càng nhiều thức ăn của Minh giới thì thân thể của nàng sẽ càng ngày càng thích nghi với Minh giới, cũng càng khó trở lại nhân gian. Đây là chuyện Minh vương và Kha Nhu đều đã ngầm hiểu trong lòng, nhưng khi Ngoã Đa Tư muốn nàng ăn thức ăn Minh giới, Kha Nhu lại chưa bao giờ kháng cự.
Trừ lúc giao hoan có chống cự ra, đại đa số thời điểm nàng đều thuận theo và rất an tĩnh, không cự tuyệt chỉ thị của hắn, cũng sẽ không đòi hỏi gì, coi như bị ép buộc ở lại Minh giới, cũng không thấy nàng chảy xuống một giọt lệ. Dù được Minh vương nuông chiều nhưng nàng cũng chưa từng nở nụ cười thật lòng đối với hắn.
Mặc dù biết Kha Nhu vốn không phải là thiếu nữ hoạt bát, trừ lúc ở trên giường ra thì không chiếm được phản ứng lớn của nàng, thật ra thì Ngoã Đa Tư hết sức suy sụp. Từ lúc ra đời tới nay, Minh vương chưa từng lấy lòng một nữ nhân nào, nhưng đối mặt với Kha Nhu thì hắn nghĩ mình không khác gì người thiếu niên bình thường đó, cũng phí hết tâm tư chỉ vì muốn làm nàng cười một tiếng.
Hắn an bày nàng ở tòa cung điện có kiến trúc và vườn hoa xinh đẹp nhất này chỉ vì có thể để cho nàng có thể sống thoải mái trong lúc tịnh dưỡng. Sau khi quyết định ép nàng ở lại, Ngoã Đa Tư càng mất nhiều tâm tư làm cho người ta bố trí nơi này thành phong cách mà các nữ thần thích, để tạo niềm vui cho nàng.
Hoa cỏ ở Minh giới không nhiều, nhưng mỗi ngày hắn đều sẽ cho người mang lên hoa tươi đặt ở bên trong phòng nàng, ngay cả thức ăn mà hắn đút cho nàng ăn cũng là thức ăn tốt nhất từ trước đến nay. Dù có bận rộn hơn nữa, hắn đều tìm thời gian tới xem nàng một chút...... Mặc dù hắn không biết đến tột cùng nàng có muốn gặp hắn hay không?
Hắn nghĩ rất nhiều nữ thần đều thích châu báu rực rỡ và quần áo hoa lệ, cho nên hắn chọn ra một món đồ trang sức đẹp nhất trong bảo khố đưa cho nàng. Đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng chưa từng đeo nó, ngay cả những bộ y phục tinh xảo mà hắn đặc biệt cho người làm ra, nàng cũng không nhìn nhiều một cái.
Rốt cuộc hắn không nhịn được mở miệng hỏi nàng ở nơi này có thiếu thứ gì hay không thì nàng chỉ nói không, hỏi nàng có thích thứ gì không thì nàng chỉ an tĩnh lắc đầu một cái.
Hắn muốn nàng quả thật là yêu nàng, tình yêu này tới không thể tưởng tượng nổi, làm cho hắn hoang mang, làm cho hắn lo âu nhưng lại khó có thể thoát khỏi. Càng bối rối hơn chính là, trong lòng người thiếu nữ hắn yêu vĩnh viễn chỉ có tên thiếu niên người phàm kia. Nàng không cần châu báu xa hoa, xiêm áo xinh đẹp, nàng chỉ muốn tìm được người yêu đã chết của mình.
Hắn không thể nắm tay nàng, mang nàng đi ngắm những vì sao, xem trăng sáng, hoặc là qua bên kia cầu vồng rực rỡ tìm hoa tươi, vì nàng hát lên một bài tình ca, bởi vì mỗi ngày sau khi nàng tỉnh lại cũng chỉ nghĩ đến việc đến bờ Vong Hà để dệt hồi ức.
Nghĩ tới đây, lòng của Ngoã Đa Tư ẩn ẩn cảm thấy đau đớn, hắn không tiếng động thở dài, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Ở chỗ này có quen chưa?"
Nói đến đây, Minh vương mới cảm thấy không đúng lắm, hỏi một thiếu nữ từ nhân gian mà đến, bị hắn ép buộc không thể nào rời khỏi Minh giới có quen chưa, thật có chút buồn cười, nhưng câu trả lời của Kha Nhu càng làm cho hắn không biết nói gì.
"Tất cả đều tốt, cám ơn bệ hạ quan tâm."
Trên nét mặt Kha Nhu cũng không có giễu cợt hay bất bình, giống như đây là một chuyện rất bình thường. Cảnh này khiến Ngoã Đa Tư cảm thấy lúng túng hơn, một lúc lâu sau, hắn mới điềm tĩnh hỏi: "Nàng có muốn trở lại nhân gian hay không?"
Bị hắn hỏi như vậy, rốt cuộc trong con ngươi màu lam của Kha Nhu cũng để lộ ra một chút cảm xúc, nhưng nàng không trả lời cái vấn đề này của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi hắn tiếp tục nói rõ.
Thật là một nữ hài thông minh, trong lòng Ngoã Đa Tư nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Nàng rời khỏi nhân gian lâu như vậy, chắc cũng sẽ nhớ cha mẹ, ta cũng không phải là người hoàn toàn không thể thương lượng, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, ta rảnh có thể dẫn nàng quay về nhân gian đi thăm bọn họ."
Trong ký ức của Kha Nha, Ngoã Đa Tư có thể nhìn ra tình cảm thâm hậu của Kha Nhu và mẫu thân, vì vậy hắn mới đưa ra đề nghị này, làm cho Kha Nhu có chỗ cần nhờ hắn. Từ một góc độ khác đến xem, có thể khiến Kha Nhu tạm thời rời xa bờ Vong Hà, cách xa những hồi ức của nàng và thiếu niên kia, cũng là chuyện khiến Ngoã Đa Tư vui vẻ.
Nhưng mà làm hắn hơi thất vọng chính là, mặc dù vẻ mặt Kha Nhu khẽ nhúc nhích, đáy mắt lóe lên ánh sáng hiếm thấy, nhưng nàng cũng không mở miệng cầu xin hắn. Hắn nghĩ có lẽ là trong lòng Kha Nhu còn chưa có chuẩn bị tốt, cho nên khó có thể mở miệng, chỉ cần nàng nhớ cha mẹ, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ đến cầu xin hắn.
Nghĩ đến chỗ này, Ngoã Đa Tư cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hắn nằm xuống kéo Kha Nhu vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Nếu như nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho ta biết, cái hứa hẹn này là vĩnh cửu."
Kha Nhu trầm mặc một lúc lâu, mới nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói ra: "Tạ ân điển của bệ hạ."
Ngoã Đa Tư ừ một tiếng, không nói gì thêm, không bao lâu sau, ánh đèn trong phòng liền không tiếng động tắt đi, trong bóng tối Kha Nhu mở hai mắt ra, chăm chú nhìn bóng tối trước mắt.
Rời đi thời gian lâu như vậy, nàng sao có thể không nhớ mẫu thân, nhưng lúc trước, khi quyết định đến Minh giới, có một bộ phận nàng cũng coi như là đang trốn tránh, bởi vì sau khi nàng phát hiện sự thật cái chết của Hoàng Tuyền, nàng thật sự không biết nên làm sao đối mặt với tình cảm chân thành của mẫu thân.
"Mẫu thân......" Nàng không tiếng động gọi, ở trong bóng tối yên lặng chảy ra một giọt lệ.
※※※
Cây lúa thành biển, ở trong gió vũ động ra sóng biển màu vàng, thiếu nữ đứng ở trong sóng biển, quần trắng tóc vàng nhẹ nhàng bay theo cuồng phong, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo gió, nhưng tư thái nàng đứng ở trong sóng biển trông ngóng lại kiên định như vậy, hình như bất luận lực lượng nào cũng không thể dao động.
Kha Nhu ở trong gió ngắm nhìn hồi lâu, lâu đến gần như hóa thành tượng đá, mãi cho đến khi bên cạnh sóng biển xuất hiện bóng dáng nàng chờ đợi đã lâu, nàng rốt cuộc chạy như bay về phía trước.
Vốn dĩ Kha Nhu có chút lo âu muốn hỏi Hoàng Tuyền tại sao lại đến trễ như vậy, nhưng khi nàng đến gần hắn thì phát hiện thương thế của hắn thật nghiêm trọng. Ngay cả áo choàng nàng đan cho hắn đều bị tổn hại thì nàng mới nhận ra dọc theo đường đi hắn đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm.
Chính là một ngày này, nàng thật sự hiểu rõ mẫu thân đưa ra khảo nghiệm có bao nhiêu hung hiểm.
Trước đó, đối với sự khác biệt to lớn giữa người phàm và thần nhân nàng cũng không thể hoàn toàn hiểu hết, hơn nữa nàng lại ôm trong ngực tâm tư thiếu nữ, luôn cảm thấy người mình yêu là tốt nhất. Trừ lần đó ra, nàng không cho là mẫu thân sẽ cố ý gây khó khăn cho Hoàng Tuyền, chỉ cần hắn cố gắng, nhất định có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân giao phó.
Nhưng trên quần áo hắn loang lổ vết máu, trắng trợn cười nhạo sự hồn nhiên của nàng, muốn một vị người phàm không có huyết thống của thần đi hết con đường anh hùng, thực sự quá tàn khốc, cẩn thận nghĩ đến, nàng hẳn là muốn hắn lấy tánh mạng đổi lấy một cơ hội ở cùng với nàng.
Một khắc kia, Kha Nhu vì sự ngu xuẩn của mình mà cảm thấy đau lòng, cũng may chuyện còn chưa phát triển đến tình trạng xấu nhất, nghĩ đến chỗ này, nàng không nhịn được nói với Hoàng Tuyền.
"Chàng đã hoàn thành hai khảo nghiệm, khảo nghiệm thứ ba đừng đi nữa...... Quá nguy hiểm...... Ta sẽ thuyết phục mẫu thân để cho ta sống cùng với chàng."
Nàng nhớ rất rõ ràng, khi đó Hoàng Tuyền ngược sáng mỉm cười dịu dàng với nàng: "Chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh ta, ta nguyện cho nàng tất cả, bao gồm cả tánh mạng...... Bước lên con đường tiếp nhận khảo nghiệm này, là ta cam tâm tình nguyện, vì được mẫu thân nàng tán thành, những thứ này tính là cái gì."
"...... Nhưng...... Ngộ nhỡ......"
"Sẽ không có ngộ nhỡ." Hắn nhỏ giọng giải thích: "Ta để khảo nghiệm nắm chắc nhất ở cuối cùng, hiện tại ta đã trở lại, khảo nghiệm thứ ba ta nhất định có thể hoàn thành."
"...... Hoàng Tuyền......"
Kha Nhu không biết những lời này của Hoàng Tuyền đến tột cùng là thật hay giả, chỉ cảm thấy thấp thỏm, nhưng Hoàng Tuyền lại nói: "Ta muốn cưới nàng, nhưng mẫu thân nàng nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu bỏ dở ba khảo nghiệm này, ta liền không có lập trường để có thể nói lên bất kỳ yêu cầu gì. Ngược lại, nếu ta có thể hoàn thành khảo nghiệm, lời hứa của thần đáng giá nghìn vàng, nếu ta nói cái gọi là sống cùng một chỗ là muốn cưới nàng, cùng nàng sống cả đời thì mẫu thân nàng cũng rất khó đi phản đối."
Nói tới chỗ này, Hoàng Tuyền dừng lại một chút, toát ra chút lo lắng: "Hay là nàng không muốn gả cho một phàm nhân......"
Kha Nhu khó có khi giận hắn, liếc mắt một cái, vỗ vỗ lên áo choàng phong trần của hắn, nhẹ giọng nói ra: "Áo choàng của chàng rách rồi, ta giúp chàng vá lại."
Lấy được sự đáp lại của Kha Nhu, nỗi bất an trong lòng Hoàng Tuyền được thả xuống, hắn xấu hổ cởi áo choàng ra, nhìn nàng ngồi ở dưới tàng cây kiên nhẫn bắt đầu vá nơi bị mài mòn.
Dải sóng lúa ở trong gió nỉ non lời yêu thương, dưới nắng vàng, thiếu nữ cúi đầu lẳng lặng vì người yêu vá quần áo, còn thiếu niên thì nhìn nàng không chớp mắt, gương mặt bị ánh mặt trời chiếu đến ngăm đen khẽ ửng hồng, tròng mắt đen tràn đầy ánh sao.
Lúc Kha Nhu vá xong áo choàng rồi ngẩng đầu lên, hắn đột nhiên lấy ra một đóa hoa đưa tới trước mặt nàng. Hoàng Tuyền rất thường đưa hoa cho nàng, nhưng đoá hoa trước mắt có màu đỏ mỹ lệ, từng mãnh xoè ra cuộn khúc, trên cành hoa không có một chiếc lá, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Kha Nhu vừa vui mừng vừa nghi hoặc nhận lấy hoa, liền nghe Hoàng Tuyền nói: "Đây là bỉ ngạn, chỗ của chúng ta có rất ít loại hoa này, cho nên ta đặc biệt mang về cho nàng."
"...... Bỉ ngạn......" Nàng khẽ vuốt cánh hoa, dịu dàng nói: "Nghe nói lúc hoa nở không thấy lá cây, là loại hoa nhớ nhung......"
Lời nói của Kha Nhu khiến mặt Hoàng Tuyền càng đỏ hơn, hắn tâm hoảng ý loạn cầm lấy áo choàng ôm vào trong ngực, hình như muốn dựa vào cái này để che giấu điều gì, nhưng lại không ngừng giương mắt nhìn nàng. Cánh hoa đỏ tươi tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ, hắn nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được tới gần phía trước lấy môi lướt qua cánh môi của nàng.
Sau khi thiếu niên đỏ mặt, lần này đến lượt mang tai thiếu nữ đỏ bừng. Nàng rủ thấp mặt mày, ôm đóa hoa đặt ở ngực, muốn trách cứ hắn nhưng lại nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nói: "Sau khi xuất phát, áo choàng không thể rời thân."
"Đây là nàng vì ta mà đan, ta sao nỡ rời khỏi nó."
Hoàng Tuyền ôm thật chặt áo choàng, Kha Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, trong tròng mắt thẹn thùng làm cho trái tim hắn rung động, hắn nắm tay nàng đặt lên tim hắn nói: "Chờ sau khi ta hoàn thành khảo nghiệm thứ ba, chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Kha Nhu không nói gì, Hoàng Tuyền lại cẩn thận hỏi: "Kha Nhu, ta yêu nàng, nàng...... yêu ta không?"
Kha Nhu đẩy hắn ra, đứng dậy dè dặt đi về phía trước vài bước, mới quay đầu lại nói: "Chàng phải bình an trở về lấy ta, có biết không?"
Lời của nàng khiến Hoàng Tuyền mừng rỡ như điên, hắn lập tức nhảy dựng lên chỉ trời thề thốt: "Ta nhất định sẽ trở về cưới nàng, ta nhất định sẽ hoàn thành khảo nghiệm trở lại cưới nàng."
Kha Nhu quay lưng đi không để ý tới hắn, nhưng bên môi nàng lại mỉm cười ngọt ngào. Khi đó nàng thật tin tưởng hắn sẽ bình an trở về, mặc dù con đường phía trước hung hiểm, nhưng khi vá áo choàng cho hắn thì nàng cũng âm thầm hạ quyết tâm, giấu thứ quan trọng nhất của mình ở trong đó.
Nàng chưa thành thần, mẫu thân lại không cho nàng ra tay giúp hắn, nàng không có bất kỳ biện pháp nào có thể bảo đảm hắn thông qua khảo nghiệm, nhưng nàng nghĩ, âm thầm bảo vệ hắn một mạng cũng không quá đáng. Nhưng Kha Nhu chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như một vị thần hạ quyết tâm muốn lấy tính mạng của hắn thì sao nàng có thể chống đỡ?
Đau nhức khiến cho Kha Nhu thức tỉnh từ trong hồi ức, buồn bã nhìn bụi gai hồi ức được nàng dệt trong tay, cùng với vết thương trên tay. Nàng không hiểu ban đầu tại sao mình lại mặc cho hắn đi lên con đường cùng, rõ ràng nàng đã quyết định mặc kệ hắn có hoàn thành khảo nghiệm hay không, nàng đều bồi hắn một đời một thế, nhưng nàng còn chưa kịp nói cho hắn biết nàng thương hắn, thì đã hoàn toàn mất đi hắn.
Kha Nhu giương mắt nhìn cây cỏ trùng điệp vô tận ở bốn phía, không biết bao nhiêu lần thầm gọi lên tên người thiếu niên nàng yêu ở trong lòng.
...... Hoàng Tuyền...... Hoàng Tuyền...... Chàng đang ở đâu? Vì sao bất luận ta tìm như thế nào cũng không tìm được chàng. Nếu chàng thật sự nhớ rõ lời ta dặn, chưa bao giờ để áo choàng rời khỏi người, vì sao ta tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của chàng?
Đoá hoa bỉ ngạn chàng tặng ta đã sớm khô héo khi ta gặp được hài cốt của chàng. Ta vì tìm kiếm chàng mà dệt ra bỉ ngạn nhưng hình như chúng vĩnh viễn sẽ không nở hoa. Có phải lúc đầu ta cầm đóa hoa kia nhìn chàng rời đi, số phận đã định sau lần đó chúng ta muôn đời không gặp được nhau hay không?
Hoàng Tuyền...... Ta thật sự sợ nếu chàng không xuất hiện nữa, ta sẽ bị Minh vương hoàn toàn chiếm hết cả thể xác và tinh thần. Có lúc ánh mắt của hắn nhìn ta giống y hệt chàng, hơi thở trên người càng làm cho ta mê hoặc, ta đã không phân rõ đó là bởi vì quá nhớ nhung chàng, hay là bởi vì ta đã động lòng với hắn.
Hoàng Tuyền...... Ta thật sợ, sợ có một ngày ta quên chàng, tình yêu của chúng ta không người nào biết được, dấu vết chàng tồn tại trên thế gian hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng vĩnh viễn không có ai biết ta yêu chàng như thế nào......
Gió lạnh thấu xương thổi bên bờ Vong Hà, thân thể được Minh vương tỉ mỉ điều dưỡng đã không sợ hãi khí lạnh của Minh giới như trước kia, nhưng Kha Nhu vẫn cảm thấy lạnh, đó là sự lạnh lẽo ở trong lòng. Nàng bất lực ngắm nhìn bốn phía, cố gắng tìm bóng dáng người yêu, không ngờ lại gặp được Mễ Nhi Tháp đã lâu chưa từng xuất hiện.
=== ====== ======
Sự tích hoa bỉ ngạn ta đã chú thích ở chương trước, còn đây là hình ảnh về nó:
Bỉ ngạn đỏ (Mạn Châu Sa Hoa)