Edit: Kim Phượng
Tiếng đàn Ngoã Đa Tư đột ngột dừng lại, giây tiếp theo hắn liền đứng ở trước mặt nàng, vươn ngón tay cái ra nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng: "Nàng phát hiện?"
Kha Nhu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ có ánh sáng hoang mang và chờ mong, nhưng lời nói tiếp theo của hắn lập tức huỷ diệt chút chờ mong của nàng.
"Toàn bộ cây cỏ nàng dệt lúc đầu kia đã khô héo không thấy bóng dáng, cố tình những thứ kia đều do nàng lấy hồi ức dệt thành. Thần cách của nàng tổn hại nghiêm trọng, số lượng cây cỏ lại quá nhiều, nếu loại tình trạng này lan tràn, nàng sẽ bị những hồi ức kia liên lụy, thần cách hủy hết, hoàn toàn mất đi cơ hội thành thần."
Thần cách hủy hết tương đương với việc bị giáng xuống làm người phàm, đây là chuyện hết sức nghiêm trọng. Huống chi Kha Nhu vốn là thần tử thuần huyết, nếu như nhất định không thể thành thần, không biết phải gặp bao nhiêu thờ ơ và nhạo báng.
Nghe thấy lời nói của hắn, Kha Nhu hơi hoảng hốt. Cho tới nay nàng đều rất nỗ lực muốn bỉ ngạn tràn ra khắp bờ Vong Hà, nhưng bờ Vong Hà cực kỳ rộng lớn, trừ nơi có nhiều u hồn quanh quẩn nhất ra còn có không ít địa phương cũng là nơi nhiều linh hồn quên mất kí ức qua lại. Nàng ngày qua ngày dệt ra cây cỏ, cố gắng phủ kín khu vực bát ngát này, khát vọng chúng nở hoa, lại chưa từng chú ý tới thì ra hồi ức dệt ra lúc đầu đã mất đi tung tích.
Nàng nói không nên lời cảm giác của mình đến tột cùng là gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía Minh vương. Lúc Kha Nhu rốt cuộc ngừng rơi nước mắt thì Ngoã Đa Tư cầm lên tay nàng, đặt vào lòng bàn tay của nàng một chiếc nhẫn.
Hắn từng đưa cho nàng rất nhiều châu báu hoa lệ, so với những món đồ trang sức kia, chiếc nhẫn này cực kỳ mộc mạc. Nhẫn có màu đồng cổ, trừ hoa văn đơn giản ra, trên nhẫn chỉ khảm một viên đá quý màu đen. Khối bảo thạch này không lớn, toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn giống như không nhiễm chút ánh sáng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện trong màu đen đó bao hàm chút ánh sáng tựa như ngân hà. Những ánh sáng kia không giống như là từ bên ngoài phản xạ vào, ngược lại giống như do bên trong tản ra, mang cho người ta một loại cảm giác thần bí khó lường.
Khiến Kha Nhu kinh ngạc chính là khi Minh vương đưa chiếc nhẫn cho nàng thì nàng cũng thấy rõ bên trên ngón tay thon dài của hắn cũng đeo một chiếc nhẫn cổ đồng nạm đá quý màu đen, bảo thạch trên mặt nhẫn lớn và càng chói mắt hơn. Rất rõ ràng, chiếc nhẫn trên tay hai người là một cặp.
Trước kia, khi ở chung một chỗ với Ngoã Đa Tư, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn đeo bất kỳ đồ trang sức nào, nhưng nàng có nghe nói Minh vương có chiếc nhẫn màu đồng, phía trên nạm Hắc Bảo kỳ dị, được cho là chứng nhận của Minh vương. Trong truyền thuyết, chiếc nhẫn kia thật ra có một đôi, một chiếc nhẫn khác cũng khảm viên đá quý màu đen này và chính là chứng nhận của Minh Hậu.
Dĩ nhiên, ngàn vạn năm nay, Minh giới chậm chạp chưa có Minh Hậu, cũng chưa có ai thấy qua chiếc nhẫn còn lại, nhưng bây giờ......
Đối mặt với vẻ mặt có kinh vô hỉ (*) của Kha Nhu, dù Ngoã Đa Tư mất mác nhưng cũng không thấy bất ngờ, điềm tĩnh mở miệng nói: "Bảo thạch trên mặt nhẫn chính là thần cách hoàn chỉnh. Sau khi gả cho ta, nàng sẽ là Minh Hậu và có thể trực tiếp thành thần, dù cho toàn bộ những hồi ức kia đều khô héo, nàng cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn."
(*): Chỉ có kinh ngạc, không có vui mừng.
Kha Nhu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu và đen như đêm của hắn, mờ mịt nhìn trong mắt hắn chớp động các loại cảm xúc, mở miệng muốn nói điều gì nhưng lại nói không nên lời, một lúc lâu sau, nàng mới tìm về giọng nói của mình, khô khốc hỏi: "Bệ hạ, gần trăm năm nay ngài có rời khỏi Minh giới không?"
"Không có." Mặc dù không hiểu tại sao Kha Nhu hỏi như vậy, nhưng Ngoã Đa Tư vẫn thành thật trả lời: "Ta đã thật lâu không hề rời khỏi Minh giới."
Lúc này, Kha Nhu hơi lảo đảo muốn ngã, hoang mang và tuyệt vọng đục khoét trong huyết nhục của nàng, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, run rẩy hỏi: "Vậy trăm năm qua, ngài có gặp phải chuyện gì đặc biệt...... Hay là người đặc biệt nào không?"
Ngoã Đa Tư lắc lắc đầu nói: "Trăm năm qua ta ngủ một giấc, cũng không có gặp phải chuyện gì đặc biệt."
Kha Nhu cười, cười đến bi thương tuyệt vọng như thế làm cho lòng Ngoã Đa Tư mạnh mẽ xoắn lại, lúc này Kha Nhu lại hỏi: "Bệ hạ, ngài mới vừa đàn cái thủ khúc kia là ở đâu ra vậy?"
"Đó là bài hát ta tự sáng tác."
"Bài hát rất hay." Giọng Kha Nhu rất nhẹ, nhẹ giống như gió vừa thổi thì sẽ tiêu tán: "Ngài biết không......"
Kha Nhu rất muốn nói cho Minh vương biết Hoàng Tuyền cũng đàn ra bài hát như thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra. Nếu như Minh vương không phải Hoàng Tuyền, nàng còn nói thêm gì nữa chỉ chọc giận hắn mà thôi. Nhưng nếu Minh vương thật sự là Hoàng Tuyền, vậy nàng cũng chỉ là người không quan trọng trong một giấc mộng của hắn.
Tất cả yêu, tất cả hứa hẹn, hắn đã quên hết, tất cả khổ đau, tất cả xót thương, đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là ít nhất hắn cũng không nghĩ đến tột cùng là ai giết hắn ở trong mộng.
Minh vương không biết nàng đang đấu tranh, chỉ biết bóng dáng Kha Nhu giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, khiến hắn kinh hãi, vì vậy hắn mở miệng hỏi: "Biết cái gì?"
Kha Nhu lắc đầu một cái, trả chiếc nhẫn về trong tay hắn, run rẩy nói: "Ta không thể gả cho ngài."
"Tại sao?"
Không thể nói hắn không hề chuẩn bị tâm lí, nhưng bị cự tuyệt làm Ngoã Đa Tư đau đớn như bị dao đâm vào tim. Đau đớn đã nuốt hết tất cả lý trí của Ngoã Đa Tư, hắn không hiểu vì sao lúc đối mặt với Kha Nhu bản thân luôn dễ dàng mất khống chế, nhưng hắn vẫn tận lực để cho giọng điệu của mình vững vàng: "Ta biết rõ trong lòng nàng còn có hắn, cũng không cấm sau khi nàng gả cho ta thì không được tiếp tục dệt những hồi ức kia...... Ít nhất trước khi toàn bộ nhưng cây cỏ kia khô héo, ta vẫn có thể cho phép nàng ở bờ Vong Hà...... nhớ nhung hắn."
Để cho hoàng hậu của mình đi tìm nam nhân khác, Ngoã Đa Tư cảm thấy mình đã rất rộng lượng rồi. Thành thật mà nói, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể chịu đựng được chuyện bị chụp nón xanh lên đầu này. Nhưng khát vọng muốn cưới Kha Nhu, xác định nàng sẽ không rời khỏi cứ từng ngày ăn mòn trái tim của hắn, làm cho hắn cơ hồ muốn nổi giận. Vì vậy khi hắn phát hiện những cây cỏ kia khô héo sẽ tổn hại sinh mạng của nàng thì hắn liền lập tức quyết định muốn giao cho nàng chứng nhận của Minh Hậu.
"Thần cách của nàng hư hại nghiêm trọng như thế, muốn tu bổ lại cũng cần ít nhất thời gian mấy trăm năm, căn bản không kịp đối phó với tốc độ khô héo của cây cỏ. Thần cách hoàn chỉnh lấy được không dễ, bao nhiêu người cầu cũng không được, nàng kiên trì cự tuyệt có phải muốn phá hủy bản thân mình hay không?"
"Mặc dù thần cách hủy hết, bị giáng xuống làm người phàm thì như thế nào?" Kha Nhu khổ sở nói: "Ít nhất ta không thẹn với trời đất."
Ngoã Đa Tư thấy Kha Nhu không chút cử động, rốt cuộc khó nhịn nổi giận: "Tiểu cô nương, nàng quá ngây thơ rồi. Thân là thần tử thuần huyết, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ gặp phải đau khổ trên đường đi tới Minh giới, mà dọc theo đường đi nàng may mắn có thể chịu đựng qua, chủ yếu là nhờ có hồn thể hộ thân.
Chờ nàng bị xuống làm người phàm, ăn khổ không chỉ những thứ này. Sau khi mất đi thần thể, bất kỳ vết thương nhỏ nào cũng có thể khiến cho nàng mất mạng. Thân phận không giống với bây giờ, yêu tinh và tiên nữ đều có thể tùy ý chọc ghẹo nàng, làm bản thân thấp hèn như thế, nàng có nghĩ tới tâm trạng của mẫu thân nàng hay không?"
Nghe được Ngoã Đa Tư nhắc tới mẫu thân của mình, sắc mặt của Kha Nhu trở nên trắng bệch, Ngoã Đa Tư cho rằng nàng có chỗ dao động, lại tiếp tục nói: "Nhất định mẫu thân nàng sẽ không muốn để cho nàng gả cho người phàm, mới có thể nói lên khảo nghiệm hà khắc như vậy. Nàng suy nghĩ một chút, nếu nàng bị giáng xuống làm người phàm, làm sao mẫu thân nàng có thể chịu nổi."
Nhớ lại vẻ mặt khác thường của mẫu thân lúc nói muốn khảo nghiệm và lúc cho nàng biết tin Hoàng Tuyền đã chết còn cố ý an ủi dịu dàng, đau khổ ập tới như dời núi lấp bể khiến Kha Nhu gần như thở gấp.
Mẫu thân, mẫu thân… Mẫu thân cao cao tại thượng và vô cùng xinh đẹp của nàng. Tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ sủng ái nàng. Nàng chưa bao giờ hoài nghi mẫu thân, luôn tin tưởng lời nói của người là nhất ngôn cửu đỉnh. Nàng cho rằng mẫu thân thương nàng, sẽ hiểu được tình yêu mà nàng dành cho Hoàng Tuyền. Nhưng nàng sai rồi, sai khi mù quáng tin tưởng mẫu thân.
"Bệ hạ nói không sai, ta xác thực quá ngây thơ." Giọng Kha Nhu mệt mỏi, rồi lại kiên định: "Ở nhân gian ta chưa bao giờ nghĩ tới thì ra ta cùng với hắn yêu nhau là sai lầm. Nếu hắn bởi vì tình yêu này mà chết, hiện tại tội lỗi này liền do ta một mình gánh chịu."
Ngoã Đa Tư không ngờ tới nàng sẽ trả lời như thế, nhất thời thấy hoang mang. Kha Nhu khôi phục lại bình tĩnh, chào hắn một cái liền xoay người cáo lui. Lúc này Ngoã Đa Tư không kềm nén được lo âu nữa, lớn tiếng gọi nàng lại, lạnh lùng nói: "Kha Nhu, nàng đừng cho là ta sẽ luôn dung túng nàng như vậy! Hôm nay nếu như nàng không nhận chiếc nhẫn này, ta sẽ không cho nàng một cơ hội nào khác."
Kha Nhu đưa lưng về phía hắn, không hề có ý quay đầu lại, Ngoã Đa Tư không nhịn được lại nói: "Nỗi đau khi thần cách bị hủy hết không phải nàng có thể thừa nhận, nàng cứ không muốn trở thành Minh Hậu của ta như thế?"
Nghe được câu này, Kha Nhu rốt cuộc xoay đầu lại, nhỏ giọng mà nói ra: "Bệ hạ, ta cũng không phải bài xích ngài, nhưng ngài có nghĩ tới vì sao lại là ta hay không? Rất nhiều người muốn chiếc nhẫn kia, vì sao ngài phải cho ta."
Không thể nói ra thời gian này không hiểu sao mình lại vô cùng lo lắng khiến Ngoã Đa Tư phiền não không dứt, lúc này Kha Nhu lại nói: "Bệ hạ, ta không đáng giá để ngài ban thưởng hậu vị. Huống chi lúc ấy Hoàng Tuyền đã hứa với ta, sau khi hắn hoàn thành khảo nghiệm sẽ trở về lấy ta. Lúc ấy hắn đã hoàn thành khảo nghiệm, cho nên ta phải chờ hắn thực hiện lời hứa."
"Nhưng hắn đã chết, chết đến ngay cả tìm khắp Minh giới cũng không tìm thấy."
Ngoã Đa Tư lạnh lùng nói, Kha Nhu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy, ngẩng đầu lên lạnh lẽo nói: "Đúng, hắn đã chết, hắn đã quên mất ta, nhưng ta thì không. Ta nói, nếu ta cùng hắn yêu nhau là sai, dù cho hắn đã chết và quên hết tất cả, sai lầm này ta vẫn sẽ một mình gánh chịu."
※※※
Từ ngày đó sau khi cùng Minh vương tan rã trong không vui, Kha Nhu không trở lại Liên Vân điện nữa, Minh vương cũng không cho đòi Kha Nhu vào điện. Tình cảnh này khiến cho lời đồn Kha Nhu thất sủng sôi sục truyền đi, không thể ngăn cản.
Rất nhiều tiên nữ hết sức vui mừng, cho rằng Minh vương rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, không hề bị hồ ly tinh giả cao thượng đến từ nhân gian này lừa gạt. Thậm chí còn có một số người đã khôi phục lại ảo tưởng, cảm thấy một ngày nào đó mình có thể trở thành Minh Hậu.
Dưới tình huống này, Kha Nhu vẫn đan dệt cây cỏ cả ngày lẫn đêm ở bờ Vong Hà. Tình hình trở nên rất lúng túng, thậm chí tình trạng này còn khó khăn gian khổ hơn lúc nàng vừa mới đi tới Minh giới. Lúc mới tới Minh giới, ít nhất còn có người nguyện ý giúp nàng. Lúc ấy, nàng cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì đó nên người lời ra tiếng vào châm chọc đã ít lại càng ít. Hầu hết thời gian nàng có thể yên lặng núp ở một góc, yên lặng dệt hồi ức.
Còn bây giờ, không có việc gì cũng sẽ có người tới, quanh quẩn ở phụ cận nói lời ra tiếng vào, nói nàng không biết liêm sỉ, cười nhạo nàng phí hết tâm tư quyến rũ Minh vương lại thất bại. Cũng có một ít người nói chuyện nhìn như không mang theo gai nhọn, nhưng lại cố gắng muốn dò thăm sở thích và tin tức về Minh vương từ trên người nàng.
Ác liệt hơn chính là ngoài những ngôn ngữ chê cười ra, bởi vì Minh vương không quan tâm nên có người còn cố gắng đạp lên những cây cỏ nàng đã dệt ra. Chuyện phát triển đến đây, Kha Nhu rốt cuộc không hề nhẫn nại nữa. Thường ngày thấy nàng ôn hòa nhu nhược, nhưng dù sao cũng là thần tử thuần huyết, coi như thần cách bể tan tành nhưng thần năng vẫn cao hơn không ít tiên nữ tiên tử, cộng thêm nàng có thể một mình đi tới Minh giới, vẫn còn có chút khả năng. Dưới tình huống bị đối phương ác ý khiêu khích, nàng sẽ ra tay trừng trị họ khiến đám người kia chạy trối chết.
Tuy có người lắm mồm báo cáo lên minh điện, nói lấy thân phận thiếu nữ thần ở nhân gian của Kha Nhu thì không nên tùy ý động thủ ở Minh giới, ý đồ tìm rắc rối cho nàng. Nhưng cuối cùng chuyện cũng không giải quyết được gì, bởi vì minh điện cũng không phái ra bất luận kẻ nào chỉ trích Kha Nhu không đúng.
Kết quả như thế ở trong mắt mọi người liền được giải thích là mặc dù Kha Nhu thất sủng nhưng Minh vương vẫn nguyện ý chừa chút mặt mũi cho nàng. Vì vậy dù vẫn có người đối với Kha Nhu chỉ chỉ chõ chõ không chút kiêng kỵ, nhưng không còn ai dám nổi lên va chạm với nàng.
Chỉ cần không có người làm bừa những cây cỏ này, đối với Kha Nhu mà nói đã đủ. Dưới những ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, bao hàm ác ý bàn tán xôn xao kia, Kha Nhu vẫn không dừng lại việc đan dệt trên tay nàng, thậm chí bởi vì cây cỏ lúc trước khô héo nên nàng càng thêm chăm chỉ tăng lên lượng công việc.
Đối mặt với nàng trầm mặc ẩn nhẫn như thế, tâm tình Ngoã Đa Tư đặc biệt phức tạp. Hắn phóng túng mọi người nghị luận về nàng chính là hi vọng nàng suy nghĩ rõ ràng, trước kia nàng có thể thuận lợi trồng bỉ ngạn trên Minh Thổ như vậy đều là dựa vào ân huệ của hắn. Nàng đã không thể tùy ý rời đi Minh giới, nếu không biết dựa vào hắn, tuyệt đối nửa bước khó đi.
Đáng tiếc hình như nàng hoàn toàn không tính toán đi ra ngoài, luôn đan dệt ở bờ Vong Hà, giống như đã quyết định chết mòn ở nơi này. Dù đối mặt với sự khô héo không có giới hạn của cây cỏ, nàng vẫn không hề chần chờ, dốc hết toàn lực ra làm việc.
Vốn dĩ Ngoã Đa Tư còn tưởng rằng chỉ cần thái độ của mình hơi lãnh khốc một chút khiến tình cảnh của Kha Nhu khó khăn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hạ mình trở lại cầu xin hắn. Bây giờ nhìn lại, ảo tưởng nàng sẽ cúi đầu trước mình thật sự quá ngu xuẩn. Kha Nhu quật cường khiến hắn bất ngờ, trước kia nàng cứ thuận theo và ẩn nhẫn làm cho hắn hoàn toàn quên mất ngạo khí trên người thần tử từ xưa đến nay.
Nàng không muốn cúi đầu, mà thân là Minh vương làm sao hắn có thể chủ động ăn nói khép nép? Vì vậy hắn cũng chỉ có thể lo âu nhìn nàng ngày từng ngày tiều tụy đi, lại không thể toát ra chút quan tâm nào dành cho nàng.
Chuyện phát triển đến đây, ngay cả tiếng đàn tứ huyền cầm mà hắn thích nhất cũng không thể trấn an cảm xúc buồn bực của hắn. Minh vương thật sâu cảm thấy sau khi mình tỉnh lại từ giấc ngủ mê trăm năm thì sự buồn bực này tích lũy đến nay đã đạt đến cực hạn. Mọi người xung quanh hắn rõ ràng cũng cảm nhận được Minh vương có thể bùng nổ cơn giận bất cứ lúc nào.
Ngoã Đa Tư liều mạng tự nói với mình, nếu toàn bộ cây cỏ Kha Nhu dệt ra đều khô héo khiến cho thần cách của nàng hủy hết, đến lúc đó, nàng có khả năng sẽ quên hết tất cả kí ức về Hoàng Tuyền. Chỉ cần nàng quên mất Hoàng Tuyền, hắn sẽ có cơ hội, đến thời điểm đó lại một lần nữa tiếp cận nàng là được.
Nhưng hắn không hiểu, không hiểu vì sao phải làm bản thân hèn mọn như vậy. Đường đường chúa tể một giới lại vì một nữ nhân trong lòng không có hắn mà nhiều lần nhường nhịn, thối lui đến không còn đường để lui, còn tự đào hầm cho bản thân nhảy xuống, những chuyện này sao hắn có thể nuốt trôi.
Kha Nhu nói không sai, nàng không đáng giá để hắn ban cho hậu vị. Thậm chí hắn không biết tại sao mình lại mê muội muốn kết hôn với nàng, cùng nàng vĩnh sinh vĩnh thế. Rõ ràng đoạn cảm tình này chỉ là một lúc ý loạn tình mê, chỉ cần thời gian trôi qua là hắn có thể cười cho qua chuyên, vấn đề chính là hiện tại hắn lại không thể nào tỉnh táo.
Hôm nay, tượng sư tử nóng nảy của Minh vương nổi giận đùng đùng kiểm tra lãnh địa của hắn thì ở phương hướng đại môn của Minh giới đột nhiên xuất hiện lôi điện. Rất rõ ràng, có thể là có vị anh hùng hoặc thần linh thanh thế to lớn xông vào Minh giới. Minh vương rất cần phát tiết nên lập tức cầm lên song xiên kích xông ra ngoài, nhưng khi hắn đến trước cửa Minh giới lại phát hiện xông vào Minh giới chính là một vị nữ thần xinh đẹp. Vị nữ thần này không phải Chiến thần đã đành, nàng lại còn vọt tới trước mặt hắn, tức giận đùng đùng nói.
"Trả nữ nhi lại cho ta!"
Ngoã Đa Tư sững sờ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá đối phương một lúc lâu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đối phương là một vị thần nhân gian cùng thế hệ với mình, nhưng thần linh nhân gian rất nhiều, hắn cũng đã rất lâu không để ý tới chuyện bên ngoài Minh giới nên trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là nhớ không nổi đối phương là ai.
Cũng may Tu Phổ Dạ rất có ánh mắt, lập tức tiến gần lên nhỏ giọng mà nói ra: "Là thần được mùa Địch Mật Thắc."
Minh vương ừ một tiếng, không nhịn được muốn hỏi tại sao thần được mùa tìm nữ nhi lại tìm tới Minh giới. Một giây kế tiếp hắn đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, chỉ sợ nữ nhi của Địch Mật Thắc là Kha Nhu...... Mặc dù dáng dấp hai người cũng không quá giống nhau.
"Dù ngươi là chúa tể một giới nhưng cũng không thể tùy tiện bắt đi nữ nhi của người ta, mau trả lại con gái cho ta!" Địch Mật Thắc vừa giận đùng đùng vừa nói. Nếu không phải đối phương là Minh vương, sợ rằng bà đã sớm đánh ra một cái tát.
"Kha Nhu sao?" Giọng Minh vương lại rất là bình tĩnh, dù sao đối phương cũng là mẫu thân của Kha Nhu, tạm thời hắn vẫn chưa muốn làm cho không khí quá căng: "Nàng ở bờ Vong Hà, ta mang ngươi đi."
Thái độ phối hợp của Minh vương làm cho Địch Mật Thắc thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nàng đến bờ Vong Hà thấy nữ nhi tiều tụy thì lại không nhịn được kích động.
"Kha Nhu, tiểu nữ nhi đáng thương của ta."
Thường ngày thoạt nhìn Địch Mật Thắc là một nữ thần rất có uy nghi, nhưng bây giờ nàng chỉ là một người mẫu thân lo lắng cho nữ nhi. Bà không chậm trễ chút nào chạy như bay tới bên cạnh Kha Nhu, cúi người xuống cầm tay của nữ nhi, muốn quan sát nàng thật kĩ.
Hình như Kha Nhu không ngờ tới mẫu thân lại đột nhiên xuất hiện, nàng đầu tiên là bối rối, rồi sau đó kinh ngạc, trong kinh ngạc mang theo một nửa vui mừng, một nửa sầu lo. Nàng ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt lo lắng của mẫu thân, nắm chặt hai tay của Địch Mật Thắc, nhẹ giọng nói ra: "Mẫu thân đại nhân, rất xin lỗi đã khiến người lo lắng."
Tiếng đàn Ngoã Đa Tư đột ngột dừng lại, giây tiếp theo hắn liền đứng ở trước mặt nàng, vươn ngón tay cái ra nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng: "Nàng phát hiện?"
Kha Nhu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ có ánh sáng hoang mang và chờ mong, nhưng lời nói tiếp theo của hắn lập tức huỷ diệt chút chờ mong của nàng.
"Toàn bộ cây cỏ nàng dệt lúc đầu kia đã khô héo không thấy bóng dáng, cố tình những thứ kia đều do nàng lấy hồi ức dệt thành. Thần cách của nàng tổn hại nghiêm trọng, số lượng cây cỏ lại quá nhiều, nếu loại tình trạng này lan tràn, nàng sẽ bị những hồi ức kia liên lụy, thần cách hủy hết, hoàn toàn mất đi cơ hội thành thần."
Thần cách hủy hết tương đương với việc bị giáng xuống làm người phàm, đây là chuyện hết sức nghiêm trọng. Huống chi Kha Nhu vốn là thần tử thuần huyết, nếu như nhất định không thể thành thần, không biết phải gặp bao nhiêu thờ ơ và nhạo báng.
Nghe thấy lời nói của hắn, Kha Nhu hơi hoảng hốt. Cho tới nay nàng đều rất nỗ lực muốn bỉ ngạn tràn ra khắp bờ Vong Hà, nhưng bờ Vong Hà cực kỳ rộng lớn, trừ nơi có nhiều u hồn quanh quẩn nhất ra còn có không ít địa phương cũng là nơi nhiều linh hồn quên mất kí ức qua lại. Nàng ngày qua ngày dệt ra cây cỏ, cố gắng phủ kín khu vực bát ngát này, khát vọng chúng nở hoa, lại chưa từng chú ý tới thì ra hồi ức dệt ra lúc đầu đã mất đi tung tích.
Nàng nói không nên lời cảm giác của mình đến tột cùng là gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía Minh vương. Lúc Kha Nhu rốt cuộc ngừng rơi nước mắt thì Ngoã Đa Tư cầm lên tay nàng, đặt vào lòng bàn tay của nàng một chiếc nhẫn.
Hắn từng đưa cho nàng rất nhiều châu báu hoa lệ, so với những món đồ trang sức kia, chiếc nhẫn này cực kỳ mộc mạc. Nhẫn có màu đồng cổ, trừ hoa văn đơn giản ra, trên nhẫn chỉ khảm một viên đá quý màu đen. Khối bảo thạch này không lớn, toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn giống như không nhiễm chút ánh sáng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện trong màu đen đó bao hàm chút ánh sáng tựa như ngân hà. Những ánh sáng kia không giống như là từ bên ngoài phản xạ vào, ngược lại giống như do bên trong tản ra, mang cho người ta một loại cảm giác thần bí khó lường.
Khiến Kha Nhu kinh ngạc chính là khi Minh vương đưa chiếc nhẫn cho nàng thì nàng cũng thấy rõ bên trên ngón tay thon dài của hắn cũng đeo một chiếc nhẫn cổ đồng nạm đá quý màu đen, bảo thạch trên mặt nhẫn lớn và càng chói mắt hơn. Rất rõ ràng, chiếc nhẫn trên tay hai người là một cặp.
Trước kia, khi ở chung một chỗ với Ngoã Đa Tư, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn đeo bất kỳ đồ trang sức nào, nhưng nàng có nghe nói Minh vương có chiếc nhẫn màu đồng, phía trên nạm Hắc Bảo kỳ dị, được cho là chứng nhận của Minh vương. Trong truyền thuyết, chiếc nhẫn kia thật ra có một đôi, một chiếc nhẫn khác cũng khảm viên đá quý màu đen này và chính là chứng nhận của Minh Hậu.
Dĩ nhiên, ngàn vạn năm nay, Minh giới chậm chạp chưa có Minh Hậu, cũng chưa có ai thấy qua chiếc nhẫn còn lại, nhưng bây giờ......
Đối mặt với vẻ mặt có kinh vô hỉ (*) của Kha Nhu, dù Ngoã Đa Tư mất mác nhưng cũng không thấy bất ngờ, điềm tĩnh mở miệng nói: "Bảo thạch trên mặt nhẫn chính là thần cách hoàn chỉnh. Sau khi gả cho ta, nàng sẽ là Minh Hậu và có thể trực tiếp thành thần, dù cho toàn bộ những hồi ức kia đều khô héo, nàng cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn."
(*): Chỉ có kinh ngạc, không có vui mừng.
Kha Nhu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu và đen như đêm của hắn, mờ mịt nhìn trong mắt hắn chớp động các loại cảm xúc, mở miệng muốn nói điều gì nhưng lại nói không nên lời, một lúc lâu sau, nàng mới tìm về giọng nói của mình, khô khốc hỏi: "Bệ hạ, gần trăm năm nay ngài có rời khỏi Minh giới không?"
"Không có." Mặc dù không hiểu tại sao Kha Nhu hỏi như vậy, nhưng Ngoã Đa Tư vẫn thành thật trả lời: "Ta đã thật lâu không hề rời khỏi Minh giới."
Lúc này, Kha Nhu hơi lảo đảo muốn ngã, hoang mang và tuyệt vọng đục khoét trong huyết nhục của nàng, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, run rẩy hỏi: "Vậy trăm năm qua, ngài có gặp phải chuyện gì đặc biệt...... Hay là người đặc biệt nào không?"
Ngoã Đa Tư lắc lắc đầu nói: "Trăm năm qua ta ngủ một giấc, cũng không có gặp phải chuyện gì đặc biệt."
Kha Nhu cười, cười đến bi thương tuyệt vọng như thế làm cho lòng Ngoã Đa Tư mạnh mẽ xoắn lại, lúc này Kha Nhu lại hỏi: "Bệ hạ, ngài mới vừa đàn cái thủ khúc kia là ở đâu ra vậy?"
"Đó là bài hát ta tự sáng tác."
"Bài hát rất hay." Giọng Kha Nhu rất nhẹ, nhẹ giống như gió vừa thổi thì sẽ tiêu tán: "Ngài biết không......"
Kha Nhu rất muốn nói cho Minh vương biết Hoàng Tuyền cũng đàn ra bài hát như thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra. Nếu như Minh vương không phải Hoàng Tuyền, nàng còn nói thêm gì nữa chỉ chọc giận hắn mà thôi. Nhưng nếu Minh vương thật sự là Hoàng Tuyền, vậy nàng cũng chỉ là người không quan trọng trong một giấc mộng của hắn.
Tất cả yêu, tất cả hứa hẹn, hắn đã quên hết, tất cả khổ đau, tất cả xót thương, đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là ít nhất hắn cũng không nghĩ đến tột cùng là ai giết hắn ở trong mộng.
Minh vương không biết nàng đang đấu tranh, chỉ biết bóng dáng Kha Nhu giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, khiến hắn kinh hãi, vì vậy hắn mở miệng hỏi: "Biết cái gì?"
Kha Nhu lắc đầu một cái, trả chiếc nhẫn về trong tay hắn, run rẩy nói: "Ta không thể gả cho ngài."
"Tại sao?"
Không thể nói hắn không hề chuẩn bị tâm lí, nhưng bị cự tuyệt làm Ngoã Đa Tư đau đớn như bị dao đâm vào tim. Đau đớn đã nuốt hết tất cả lý trí của Ngoã Đa Tư, hắn không hiểu vì sao lúc đối mặt với Kha Nhu bản thân luôn dễ dàng mất khống chế, nhưng hắn vẫn tận lực để cho giọng điệu của mình vững vàng: "Ta biết rõ trong lòng nàng còn có hắn, cũng không cấm sau khi nàng gả cho ta thì không được tiếp tục dệt những hồi ức kia...... Ít nhất trước khi toàn bộ nhưng cây cỏ kia khô héo, ta vẫn có thể cho phép nàng ở bờ Vong Hà...... nhớ nhung hắn."
Để cho hoàng hậu của mình đi tìm nam nhân khác, Ngoã Đa Tư cảm thấy mình đã rất rộng lượng rồi. Thành thật mà nói, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể chịu đựng được chuyện bị chụp nón xanh lên đầu này. Nhưng khát vọng muốn cưới Kha Nhu, xác định nàng sẽ không rời khỏi cứ từng ngày ăn mòn trái tim của hắn, làm cho hắn cơ hồ muốn nổi giận. Vì vậy khi hắn phát hiện những cây cỏ kia khô héo sẽ tổn hại sinh mạng của nàng thì hắn liền lập tức quyết định muốn giao cho nàng chứng nhận của Minh Hậu.
"Thần cách của nàng hư hại nghiêm trọng như thế, muốn tu bổ lại cũng cần ít nhất thời gian mấy trăm năm, căn bản không kịp đối phó với tốc độ khô héo của cây cỏ. Thần cách hoàn chỉnh lấy được không dễ, bao nhiêu người cầu cũng không được, nàng kiên trì cự tuyệt có phải muốn phá hủy bản thân mình hay không?"
"Mặc dù thần cách hủy hết, bị giáng xuống làm người phàm thì như thế nào?" Kha Nhu khổ sở nói: "Ít nhất ta không thẹn với trời đất."
Ngoã Đa Tư thấy Kha Nhu không chút cử động, rốt cuộc khó nhịn nổi giận: "Tiểu cô nương, nàng quá ngây thơ rồi. Thân là thần tử thuần huyết, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ gặp phải đau khổ trên đường đi tới Minh giới, mà dọc theo đường đi nàng may mắn có thể chịu đựng qua, chủ yếu là nhờ có hồn thể hộ thân.
Chờ nàng bị xuống làm người phàm, ăn khổ không chỉ những thứ này. Sau khi mất đi thần thể, bất kỳ vết thương nhỏ nào cũng có thể khiến cho nàng mất mạng. Thân phận không giống với bây giờ, yêu tinh và tiên nữ đều có thể tùy ý chọc ghẹo nàng, làm bản thân thấp hèn như thế, nàng có nghĩ tới tâm trạng của mẫu thân nàng hay không?"
Nghe được Ngoã Đa Tư nhắc tới mẫu thân của mình, sắc mặt của Kha Nhu trở nên trắng bệch, Ngoã Đa Tư cho rằng nàng có chỗ dao động, lại tiếp tục nói: "Nhất định mẫu thân nàng sẽ không muốn để cho nàng gả cho người phàm, mới có thể nói lên khảo nghiệm hà khắc như vậy. Nàng suy nghĩ một chút, nếu nàng bị giáng xuống làm người phàm, làm sao mẫu thân nàng có thể chịu nổi."
Nhớ lại vẻ mặt khác thường của mẫu thân lúc nói muốn khảo nghiệm và lúc cho nàng biết tin Hoàng Tuyền đã chết còn cố ý an ủi dịu dàng, đau khổ ập tới như dời núi lấp bể khiến Kha Nhu gần như thở gấp.
Mẫu thân, mẫu thân… Mẫu thân cao cao tại thượng và vô cùng xinh đẹp của nàng. Tuy bận rộn nhưng lại cực kỳ sủng ái nàng. Nàng chưa bao giờ hoài nghi mẫu thân, luôn tin tưởng lời nói của người là nhất ngôn cửu đỉnh. Nàng cho rằng mẫu thân thương nàng, sẽ hiểu được tình yêu mà nàng dành cho Hoàng Tuyền. Nhưng nàng sai rồi, sai khi mù quáng tin tưởng mẫu thân.
"Bệ hạ nói không sai, ta xác thực quá ngây thơ." Giọng Kha Nhu mệt mỏi, rồi lại kiên định: "Ở nhân gian ta chưa bao giờ nghĩ tới thì ra ta cùng với hắn yêu nhau là sai lầm. Nếu hắn bởi vì tình yêu này mà chết, hiện tại tội lỗi này liền do ta một mình gánh chịu."
Ngoã Đa Tư không ngờ tới nàng sẽ trả lời như thế, nhất thời thấy hoang mang. Kha Nhu khôi phục lại bình tĩnh, chào hắn một cái liền xoay người cáo lui. Lúc này Ngoã Đa Tư không kềm nén được lo âu nữa, lớn tiếng gọi nàng lại, lạnh lùng nói: "Kha Nhu, nàng đừng cho là ta sẽ luôn dung túng nàng như vậy! Hôm nay nếu như nàng không nhận chiếc nhẫn này, ta sẽ không cho nàng một cơ hội nào khác."
Kha Nhu đưa lưng về phía hắn, không hề có ý quay đầu lại, Ngoã Đa Tư không nhịn được lại nói: "Nỗi đau khi thần cách bị hủy hết không phải nàng có thể thừa nhận, nàng cứ không muốn trở thành Minh Hậu của ta như thế?"
Nghe được câu này, Kha Nhu rốt cuộc xoay đầu lại, nhỏ giọng mà nói ra: "Bệ hạ, ta cũng không phải bài xích ngài, nhưng ngài có nghĩ tới vì sao lại là ta hay không? Rất nhiều người muốn chiếc nhẫn kia, vì sao ngài phải cho ta."
Không thể nói ra thời gian này không hiểu sao mình lại vô cùng lo lắng khiến Ngoã Đa Tư phiền não không dứt, lúc này Kha Nhu lại nói: "Bệ hạ, ta không đáng giá để ngài ban thưởng hậu vị. Huống chi lúc ấy Hoàng Tuyền đã hứa với ta, sau khi hắn hoàn thành khảo nghiệm sẽ trở về lấy ta. Lúc ấy hắn đã hoàn thành khảo nghiệm, cho nên ta phải chờ hắn thực hiện lời hứa."
"Nhưng hắn đã chết, chết đến ngay cả tìm khắp Minh giới cũng không tìm thấy."
Ngoã Đa Tư lạnh lùng nói, Kha Nhu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy, ngẩng đầu lên lạnh lẽo nói: "Đúng, hắn đã chết, hắn đã quên mất ta, nhưng ta thì không. Ta nói, nếu ta cùng hắn yêu nhau là sai, dù cho hắn đã chết và quên hết tất cả, sai lầm này ta vẫn sẽ một mình gánh chịu."
※※※
Từ ngày đó sau khi cùng Minh vương tan rã trong không vui, Kha Nhu không trở lại Liên Vân điện nữa, Minh vương cũng không cho đòi Kha Nhu vào điện. Tình cảnh này khiến cho lời đồn Kha Nhu thất sủng sôi sục truyền đi, không thể ngăn cản.
Rất nhiều tiên nữ hết sức vui mừng, cho rằng Minh vương rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, không hề bị hồ ly tinh giả cao thượng đến từ nhân gian này lừa gạt. Thậm chí còn có một số người đã khôi phục lại ảo tưởng, cảm thấy một ngày nào đó mình có thể trở thành Minh Hậu.
Dưới tình huống này, Kha Nhu vẫn đan dệt cây cỏ cả ngày lẫn đêm ở bờ Vong Hà. Tình hình trở nên rất lúng túng, thậm chí tình trạng này còn khó khăn gian khổ hơn lúc nàng vừa mới đi tới Minh giới. Lúc mới tới Minh giới, ít nhất còn có người nguyện ý giúp nàng. Lúc ấy, nàng cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì đó nên người lời ra tiếng vào châm chọc đã ít lại càng ít. Hầu hết thời gian nàng có thể yên lặng núp ở một góc, yên lặng dệt hồi ức.
Còn bây giờ, không có việc gì cũng sẽ có người tới, quanh quẩn ở phụ cận nói lời ra tiếng vào, nói nàng không biết liêm sỉ, cười nhạo nàng phí hết tâm tư quyến rũ Minh vương lại thất bại. Cũng có một ít người nói chuyện nhìn như không mang theo gai nhọn, nhưng lại cố gắng muốn dò thăm sở thích và tin tức về Minh vương từ trên người nàng.
Ác liệt hơn chính là ngoài những ngôn ngữ chê cười ra, bởi vì Minh vương không quan tâm nên có người còn cố gắng đạp lên những cây cỏ nàng đã dệt ra. Chuyện phát triển đến đây, Kha Nhu rốt cuộc không hề nhẫn nại nữa. Thường ngày thấy nàng ôn hòa nhu nhược, nhưng dù sao cũng là thần tử thuần huyết, coi như thần cách bể tan tành nhưng thần năng vẫn cao hơn không ít tiên nữ tiên tử, cộng thêm nàng có thể một mình đi tới Minh giới, vẫn còn có chút khả năng. Dưới tình huống bị đối phương ác ý khiêu khích, nàng sẽ ra tay trừng trị họ khiến đám người kia chạy trối chết.
Tuy có người lắm mồm báo cáo lên minh điện, nói lấy thân phận thiếu nữ thần ở nhân gian của Kha Nhu thì không nên tùy ý động thủ ở Minh giới, ý đồ tìm rắc rối cho nàng. Nhưng cuối cùng chuyện cũng không giải quyết được gì, bởi vì minh điện cũng không phái ra bất luận kẻ nào chỉ trích Kha Nhu không đúng.
Kết quả như thế ở trong mắt mọi người liền được giải thích là mặc dù Kha Nhu thất sủng nhưng Minh vương vẫn nguyện ý chừa chút mặt mũi cho nàng. Vì vậy dù vẫn có người đối với Kha Nhu chỉ chỉ chõ chõ không chút kiêng kỵ, nhưng không còn ai dám nổi lên va chạm với nàng.
Chỉ cần không có người làm bừa những cây cỏ này, đối với Kha Nhu mà nói đã đủ. Dưới những ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, bao hàm ác ý bàn tán xôn xao kia, Kha Nhu vẫn không dừng lại việc đan dệt trên tay nàng, thậm chí bởi vì cây cỏ lúc trước khô héo nên nàng càng thêm chăm chỉ tăng lên lượng công việc.
Đối mặt với nàng trầm mặc ẩn nhẫn như thế, tâm tình Ngoã Đa Tư đặc biệt phức tạp. Hắn phóng túng mọi người nghị luận về nàng chính là hi vọng nàng suy nghĩ rõ ràng, trước kia nàng có thể thuận lợi trồng bỉ ngạn trên Minh Thổ như vậy đều là dựa vào ân huệ của hắn. Nàng đã không thể tùy ý rời đi Minh giới, nếu không biết dựa vào hắn, tuyệt đối nửa bước khó đi.
Đáng tiếc hình như nàng hoàn toàn không tính toán đi ra ngoài, luôn đan dệt ở bờ Vong Hà, giống như đã quyết định chết mòn ở nơi này. Dù đối mặt với sự khô héo không có giới hạn của cây cỏ, nàng vẫn không hề chần chờ, dốc hết toàn lực ra làm việc.
Vốn dĩ Ngoã Đa Tư còn tưởng rằng chỉ cần thái độ của mình hơi lãnh khốc một chút khiến tình cảnh của Kha Nhu khó khăn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hạ mình trở lại cầu xin hắn. Bây giờ nhìn lại, ảo tưởng nàng sẽ cúi đầu trước mình thật sự quá ngu xuẩn. Kha Nhu quật cường khiến hắn bất ngờ, trước kia nàng cứ thuận theo và ẩn nhẫn làm cho hắn hoàn toàn quên mất ngạo khí trên người thần tử từ xưa đến nay.
Nàng không muốn cúi đầu, mà thân là Minh vương làm sao hắn có thể chủ động ăn nói khép nép? Vì vậy hắn cũng chỉ có thể lo âu nhìn nàng ngày từng ngày tiều tụy đi, lại không thể toát ra chút quan tâm nào dành cho nàng.
Chuyện phát triển đến đây, ngay cả tiếng đàn tứ huyền cầm mà hắn thích nhất cũng không thể trấn an cảm xúc buồn bực của hắn. Minh vương thật sâu cảm thấy sau khi mình tỉnh lại từ giấc ngủ mê trăm năm thì sự buồn bực này tích lũy đến nay đã đạt đến cực hạn. Mọi người xung quanh hắn rõ ràng cũng cảm nhận được Minh vương có thể bùng nổ cơn giận bất cứ lúc nào.
Ngoã Đa Tư liều mạng tự nói với mình, nếu toàn bộ cây cỏ Kha Nhu dệt ra đều khô héo khiến cho thần cách của nàng hủy hết, đến lúc đó, nàng có khả năng sẽ quên hết tất cả kí ức về Hoàng Tuyền. Chỉ cần nàng quên mất Hoàng Tuyền, hắn sẽ có cơ hội, đến thời điểm đó lại một lần nữa tiếp cận nàng là được.
Nhưng hắn không hiểu, không hiểu vì sao phải làm bản thân hèn mọn như vậy. Đường đường chúa tể một giới lại vì một nữ nhân trong lòng không có hắn mà nhiều lần nhường nhịn, thối lui đến không còn đường để lui, còn tự đào hầm cho bản thân nhảy xuống, những chuyện này sao hắn có thể nuốt trôi.
Kha Nhu nói không sai, nàng không đáng giá để hắn ban cho hậu vị. Thậm chí hắn không biết tại sao mình lại mê muội muốn kết hôn với nàng, cùng nàng vĩnh sinh vĩnh thế. Rõ ràng đoạn cảm tình này chỉ là một lúc ý loạn tình mê, chỉ cần thời gian trôi qua là hắn có thể cười cho qua chuyên, vấn đề chính là hiện tại hắn lại không thể nào tỉnh táo.
Hôm nay, tượng sư tử nóng nảy của Minh vương nổi giận đùng đùng kiểm tra lãnh địa của hắn thì ở phương hướng đại môn của Minh giới đột nhiên xuất hiện lôi điện. Rất rõ ràng, có thể là có vị anh hùng hoặc thần linh thanh thế to lớn xông vào Minh giới. Minh vương rất cần phát tiết nên lập tức cầm lên song xiên kích xông ra ngoài, nhưng khi hắn đến trước cửa Minh giới lại phát hiện xông vào Minh giới chính là một vị nữ thần xinh đẹp. Vị nữ thần này không phải Chiến thần đã đành, nàng lại còn vọt tới trước mặt hắn, tức giận đùng đùng nói.
"Trả nữ nhi lại cho ta!"
Ngoã Đa Tư sững sờ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá đối phương một lúc lâu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đối phương là một vị thần nhân gian cùng thế hệ với mình, nhưng thần linh nhân gian rất nhiều, hắn cũng đã rất lâu không để ý tới chuyện bên ngoài Minh giới nên trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là nhớ không nổi đối phương là ai.
Cũng may Tu Phổ Dạ rất có ánh mắt, lập tức tiến gần lên nhỏ giọng mà nói ra: "Là thần được mùa Địch Mật Thắc."
Minh vương ừ một tiếng, không nhịn được muốn hỏi tại sao thần được mùa tìm nữ nhi lại tìm tới Minh giới. Một giây kế tiếp hắn đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, chỉ sợ nữ nhi của Địch Mật Thắc là Kha Nhu...... Mặc dù dáng dấp hai người cũng không quá giống nhau.
"Dù ngươi là chúa tể một giới nhưng cũng không thể tùy tiện bắt đi nữ nhi của người ta, mau trả lại con gái cho ta!" Địch Mật Thắc vừa giận đùng đùng vừa nói. Nếu không phải đối phương là Minh vương, sợ rằng bà đã sớm đánh ra một cái tát.
"Kha Nhu sao?" Giọng Minh vương lại rất là bình tĩnh, dù sao đối phương cũng là mẫu thân của Kha Nhu, tạm thời hắn vẫn chưa muốn làm cho không khí quá căng: "Nàng ở bờ Vong Hà, ta mang ngươi đi."
Thái độ phối hợp của Minh vương làm cho Địch Mật Thắc thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nàng đến bờ Vong Hà thấy nữ nhi tiều tụy thì lại không nhịn được kích động.
"Kha Nhu, tiểu nữ nhi đáng thương của ta."
Thường ngày thoạt nhìn Địch Mật Thắc là một nữ thần rất có uy nghi, nhưng bây giờ nàng chỉ là một người mẫu thân lo lắng cho nữ nhi. Bà không chậm trễ chút nào chạy như bay tới bên cạnh Kha Nhu, cúi người xuống cầm tay của nữ nhi, muốn quan sát nàng thật kĩ.
Hình như Kha Nhu không ngờ tới mẫu thân lại đột nhiên xuất hiện, nàng đầu tiên là bối rối, rồi sau đó kinh ngạc, trong kinh ngạc mang theo một nửa vui mừng, một nửa sầu lo. Nàng ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt lo lắng của mẫu thân, nắm chặt hai tay của Địch Mật Thắc, nhẹ giọng nói ra: "Mẫu thân đại nhân, rất xin lỗi đã khiến người lo lắng."