“A Hảo, dây an toàn của cậu bị đứt.”
An Nhược Hảo đang hành hạ DSLR * trong tay, nghiêng đầu sẽ chụp được một tấm hình tuyệt mỹ rồi, nhưng không ngờ bị một tiếng “Tốt bụng nhắc nhở” hài hước mà phá hư.
(*) DSLR: Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, hay DSLR) là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh. Nguyên tắc hoạt động cơ bản của DSLR là: với mục đích căn hình, gương sẽ phản xạ ánh sáng đến từ ống kính một góc 90 độ. Sau đó ánh sáng được phản xạ 2 lần bởi hệ thống phản xạ điều chỉnh sao cho mắt của người chụp ảnh có thể thấy được. Trong quá trình phơi sáng, gương sẽ được nâng lên và khẩu độ đóng lại(khi khẩu được thiết lập nhỏ hơn khẩu độ tối đa của ống kính), và cửa sập mở, cho phép ánh sáng đi qua ống kính vào cảm biến ảnh. Tiếp theo cửa sập sẽ đóng lại, che cảm biên, kết thúc quá trình phơi sáng, và gương hạ xuống. Thời gian gương nâng lên được gọi là khoảng thời gian tối ở ống ngắm. Hệ thống gương và cửa sập hoạt động nhanh được sử dụng cho việc chụp ảnh với tốc độ cao.
Tất cả các quy trình trên tự động xảy ra trong khoảng thời gian của phần trăm giây, với mật độ từ 3-10 lần trên giây Các máy ảnh DSLRs thường được sử dụng bởi các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp bởi chúng cho phép ngắm khung hình trên thời gian thực và bởi DSLRs cho phép người dùng sử dụng các ống kính khác nhau. Phần lớn các máy ảnh DSLRs đều có tính năng xem trước độ sâu của ảnh
Các nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp chọn DSLR bởi kích thước chíp cảm biến ảnh lớn hơn máy ảnh nhỏ (máy ảnh du lịch). Máy ảnh DSLRs có kích thước chíp cảm biến gần với kích thước của kích thước phim của máy ảnh phim mà họ đã quen sử dụng. Cho hiểu quả giống nhau về Độ sâu của ảnh và khung ảnh.
Thuật ngữ DSLR thường được gọi là máy ảnh kích thước 35 mm, mặc dù một số máy ảnh có kích thước sensor lớn về mặt kỹ thuật cũng là DSLRs. (Nguồn: Wikipedia)
Trên tay cô bỗng nhiên nhúc nhích, phát hiện dây đeo DSLR không biết bị cái gì làm đứt, nhưng không sao, để có thời khắc nhìn chằm chằm hoa quỳnh này, cảnh đẹp oanh liệt một thời trong chuyến dã ngoại này lqd tuyệt đối không thể bỏ qua: “Đứt liền đứt đi.”
“Không ngờ tiểu Hảo hào phóng như vậy!” Âm thanh này rất đáng đánh đòn.
Cô đang muốn tức giận, cúi đầu nhìn lại, phát hiện không phải dây đeo DSLR mà là dây váy cô bị đứt…
Cô nhìn lại người đàn ông phía sau, ánh mắt không che đậy nhìn chằm chằm vào cảnh xuân đang lộ ra: “Sắc lang!”
“A Hảo, dây đeo của em!” Lý Đường Ca bị cô đẩy ngã xuống đất cũng không giận, nhìn cô chạy trối chết, khẽ mỉm cười.
An Nhược Hảo chạy vào cánh rừng tối đen, mở điện thoại di động ra lấy ánh sáng, lại đột nhiên phát hiện có âm thanh “Sột sột soạt soạt” truyền đến từ sau lưng: “Không phải là gián điệp chứ?”
Cô vừa quay đầu, lại không có âm thanh: “《Đạo mộ bút ký》 * đã thấy nhiều.”
(*) “Đạo mộ bút ký”: Là bộ truyện của tác giả Nam Phái Tam Thúc đã được dựng thành phim. “Đạo mộ bút ký” kể về hành trình phiêu lưu khám phá bí mật về những ngôi mộ cổ huyền bí của một nhóm cao thủ trộm mộ. Câu chuyện bắt đầu từ một nhóm thợ khoét đất (dân trộm mộ) đã tìm được một quyển sách lụa, trên đó ghi lại vị trí của một cổ mộ kỳ bí từ thời Chiến quốc. Có điều đám thợ gặp chuyện vô cùng hung hiểm dưới mặt đất, khiến hầu như toàn bộ đều bỏ mạng. Năm mươi năm sau, cháu của một trong những người thợ khoét đất ngày ấy vô tình phát hiện ra bí mật trong bút ký của ông mình, bèn tập hợp một nhóm cao thủ trộm mộ có kinh nghiệm phong phú, quyết định lên đường tìm bảo vật. Có điều bọn họ không ngờ trong ngôi mộ cổ này lại ẩn chứa quá nhiều thứ quỷ dị như vậy.
Nhưng cô vừa gài chặt dây váy, lại giống như nghe thấy tiếng nói của người phía sau truyền đến, cô tăng thêm can đảm dieendaanleequuydonn cầm điện thoại chiếu về phía đó: Một đôi nam nữ thân không mảnh vải, quấn chặt lấy nhau trên mặt đất. Hai khối thân thể trắng như tuyết rất chói mắt, ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mọi người hỏi xem có phải không còn sống?
Đương nhiên là sống! Hơn nữa người đàn ông kia không phải ai khác mà chính là chồng chưa cưới của cô! Còn người phụ nữ đang thở gấp phía dưới anh ta cũng không phải người nào khác mà chính là người em gái cô cưng chiều nhất!
Trong nháy mắt đầu óc An Nhược Hảo liền bối rối: chồng chưa cưới cùng em gái, đây là tình huống cẩu huyết cỡ nào. Mặc dù chồng chưa cưới này là kéo tới làm ngụy trang, nhưng cũng quan hệ đến danh dự nhà bọn họ.
“A Hảo?” Phương Nhiễm vội vội vàng vàng kéo quần, có chút bối rối.
“Hai người cứ tiếp tục, hôn ước giữa chúng ta coi như chưa từng tồn tại.” An Nhược Hảo dứt khoát xoay người.
“A Hảo!” Lần này Phương Nhiễm lại nóng nảy, tuy nhị tiểu thư xinh đẹp hơn cô, nhưng tiền bạc nhà họ An đều nằm trên tay An Nhược Hảo.
“Đừng để ý tới chị ta, chị ta cho rằng lqd mình là Bạch Phú Mỹ *, tất cả mọi thứ phải xoay xung quanh chị ta!” Cô em gái muốn tiến lên giữ chặt lấy người đàn ông, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta chưa từng chói tai như thế, “Anh muốn tiền, em không ít hơn chị ta, hơn nữa anh không cần có cảm giác tội lỗi với em.”
(*) Bạch Phú Mỹ: Là ngôn ngữ mạng, nghĩa gốc trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp – tiêu chuẩn của một người con gái hiện đại.
An Nhược Hảo vốn định làm như không có việc gì, nhưng lời của em gái đã rất rõ ràng rồi, cuối cùng cô không nhịn được mà cả người run rẩy, chạy vội ra. Người đàn ông của cô, trước khi kết hôn một tháng bắt cá hai tay, đối tượng bắt cá hai tay lại còn là em gái của mình, mấu chốt nhất, dường như mục đích của anh ta là tiền của mình. Nhưng chuyện này vốn là lỗi của cô, không thương anh ta, lại kéo anh ta xuống nước, người họ Lý đâu dễ đối phó. Bọn họ không bôi xấu danh dự nhà mình thề không bỏ qua, bây giờ em gái như vậy chắc cũng là do có người chỉ điểm.
Cô chạy đến bên dòng suối, ngồi lên bè gỗ, dưới ánh trăng sáng tỏ, sóng nước mênh mông, nghe tiếng nước chảy róc rách. Bè gỗ theo dòng nước không hề đụng vào bờ suối, giống như trái tim của cô, không hề chạm vào lồng ngực.
Cuộc đời của cô, từ lúc sinh ra gặp nhiều khó khăn, mãi cho đến hai năm trước mới tìm được cha mẹ ruột của mình. Cô cho rằng tất cả đều tốt hơn, nhưng cô sai rồi, số mạng luôn trêu chọc cô.
“Chị.”
An Nhược Hảo quay đầu lại, cô “em gái tốt” nhìn cô mắt đầy thâm ý: “Tại sao em lại làm vậy?”
“Tất cả mọi thứ của chị bây giờ vốn là Die nd da nl e q uu ydo n của tôi, nhà cửa của tôi, tiền của tôi, công ty của tôi, di sản của ba mẹ cũng là của tôi! Nhưng, tại sao chị lại đột nhiên xuất hiện, chị đoạt đi tất cả của tôi! Tôi hận chị!”
An Nhược Hảo không thể tin nổi, cô em gái bình thường ở trước mặt cô khéo léo yên tĩnh giờ phút này trở nên dữ tợn: “Em…” Dường như để tôn lên giờ phút này, ông trời cũng bắt đầu hưng phấn, từng tia chớp đánh xuống, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào người rất đau.
“Đi chết đi!” Em gái lại có thể thừa dịp cô không chú ý cởi bỏ dây thừng ở trên cọc gỗ, nước chảy nhanh kỳ lạ, em gái đẩy một cái, bè gỗ của An Nhược Hảo liền lắc lư thuận dòng mà trôi đi.
Cô nắm thật chặt bè gỗ, không để cho bọt sóng đánh cô rớt vào trong nước.
“Phía dưới chính là thác nước, thác nước hai trăm mét, ha ha! Chị chết, tất cả toàn bộ đều là của tôi!”
“Ha ha, tiền bạc của chị, nhà cửa, công ty, đều là của tôi rồi! Ngay cả người đàn ông của chị cũng là của tôi!”
Giọng nói của em gái quanh quẩn trong khe núi, dần dần biến mất.
An Nhược Hảo bất cẩn tuột khỏi lqd bè gỗ, rơi vào trong nước, mặc dù dùng sức bắt được mép bè gỗ, nhưng chỉ cảm thấy trong lỗ tai, miệng đều là nước, cho dù cô không bị lao xuống thác nước, cũng bị chết chìm rồi.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
“A Hảo!” Lý Đường Ca đang ở bên bờ, nhìn thấy bộ dạng nguy cấp của An Nhược Hảo, gào thét thất thanh.
“Đường Ca, anh đừng xuống.” Cô không cần anh ta cứu. Nếu đã là người lạ, cô và người nhà họ Lý đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, cần gì phải sinh thêm nhiều rắc rối, mặc dù trong lòng không hề từ bỏ.
“A Hảo, em cố chịu đựng, anh sẽ tới cứu em ngay.”
“Đường Ca, xin lỗi!” Lại một đợt sóng đánh tới, An Nhược Hảo chỉ loáng thoáng thấy một bóng người nhảy xuống, liền mất đi tri giác.
Cô và Lý Đường Ca chia ly rồi tái hợp trong năm năm, cuối cùng vẫn phải khuất phục bức bách của người nhà anh ấy, hai người đều lựa chọn không thuộc về loại người có tính toán như vậy.
Kết hôn sinh tử. Cô vẫn làm bộ như không sao cả, nhưng thật ra rất khó khăn, mà bây giờ chính là lúc cô được giải thoát rồi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“A Sửu, A Sửu, rơi xuống nước woa woa woa!”
“A Sửu, A Sửu, rơi xuống nước rào rào rào!”
“A Sửu, A Sửu, vừa xấu xí * lại vừa ngu!”
“A Sửu, A Sửu…”
(*) Sửu: tiếng Trung 丑 nghĩa là xấu xí, vai hề trong tuồng chèo cũng xưng là Sửu.
An Nhược Hảo vừa mở mắt liền thấy một đám con nít vây quanh bên cạnh, trong miệng còn hát bài “Đồng dao” kỳ quái.
“Ôi, tỉnh!” Một giọng nam nhân kỳ quái mở vòng vây đám con nít ra, tay khoanh lại, nam nhân vòng tay lại.
“Đây là đâu?” An Nhược Hảo nhịn đau đớn trên người, nàng ngạc nhiên nhận ra giọng nói của mình cũng thay đổi.
“A Sửu quả nhiên là A Sửu, ha ha. Đã tới đây bao nhiêu lần đều không nhớ.” Nam nhân kia cười ha hả, chọc chọc đầu vai của nàng, đau đến mức khiến nàng nhếch miệng, nhưng nàng lại không tránh thoát.
“Một người đi thông báo cho lqd Lăng nhị ca một tiếng.”
An Nhược Hảo bị hắn làm cho hoàn toàn không rõ ràng tình hình, trên người đau đớn, đầu dần rõ ràng. Bè gỗ của nàng bị em gái đẩy vào trong nước, nước rất xiết, nàng rơi vào trong nước, sau đó giống như có một dòng thác, nàng liền rơi xuống thác nước rồi. Nhưng sao nàng rơi vào trong thác nước mà không chết? Sao có thể!
“Con ngươi A Sửu đang xoay chuyển, không biết còn tưởng cô nương thông minh nhà nào đấy.” Một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp đi tới cẩn thận nhìn tỉ mỉ, nhìn xong, rồi lại che miệng đứng đó “Khanh khách” cười không ngừng.
“Diễm Nương, không phải ngươi nhân cơ hội này đánh ngã người lỗ mãng của Lăng gia đấy chứ?” Một nam nhân trung niên mặt sẹo nói chế nhạo.
“Kẻ lỗ mãng đó, là thịt đưa tới miệng không biết ăn, không có chút sức lực nào, ta đâu cần để ý đến nàng ta.” Diễm Nương vừa nói xong, ngẩng đầu mắt lại sáng lên, “Ôi, Lăng nhị ca đến rồi!”
Nam nhân trung niên mặt sẹo nhổ rễ cỏ đang nhai trong miệng ra, bĩu môi: “Đàn bà thúi, ăn ở hai lòng.”
“Muội tử ta đâu?” Lăng nhị ca hoàn toàn lqd vô cảm đối với Diễm Nương trắng trợn quyến rũ, chạy vội tới trước mặt An Nhược Hảo: “A Sửu.”
“A Sửu?” Lúc này An Nhược Hảo mới phản ứng được Lăng nhị ca gọi nàng, nàng tên gọi là “A Sửu”? Nàng nhìn xung quanh, phát hiện trên thân những người này đều mặc áo ngắn bằng vải thô, nhìn tương đối giống nông dân, trên đầu búi tóc. Nhìn Diễm Nương đó, một búi tóc nghiêng, còn cắm hai cái trâm bằng gỗ, đây không phải là cách ăn mặc điển hình của mỹ nữ cổ điển sao, tuy mộc mạc nhưng hơi khó coi. Mà nhà cửa xung quanh đều làm bằng gỗ, tuy không tráng lệ, nhưng cũng là màu sắc cổ xưa.
Chẳng lẽ, nàng xuyên qua rồi hả?
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, không xám xịt giống như trước kia; ngắm nhìn bốn phía, núi xanh, nước xanh, không khí mát mẻ. Cho dù là khu phong cảnh tự nhiên, điều kiện cũng không có tốt như nơi này.
“A Sửu càng lúc càng u mê, trước kia còn biết tên mình là A Sửu, bây giờ lại giống như ngay cả nhị ca cũng không biết.”
“Đây là đâu?” An Nhược Hảo chỉ có thể hỏi lần nữa.
“A Sửu, ôi.” Lăng nhị ca ảo não ôm nàng dậy, lại không cẩn thận đụng phải vết thương của nàng. Lăng nhị ca nhìn nàng đau đến đầu đầy mồ hôi, nhe răng trợn mắt, nhíu mày, nhìn chằm chằm một đám nam nhân.
Một thiếu niên chừng mười lăm mười lqd sáu tuổi trong nhóm đó giải thích: “Cũng không phải chúng ta làm, lúc chúng ta phát hiện ra nàng đã như vậy rồi.”
Lăng nhị ca nhìn nàng thật sự đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, an ủi: “Nhị Ca lập tức dẫn muội về nhà, đừng khóc.”
An Nhược Hảo nghe lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của hắn – một đại nam nhân, quá dịu dàng, không tương xứng với gương mặt khôi ngô kia, đành nhịn nước mắt muốn tràn ra nơi hốc mắt.
“Lăng nhị ca, không bằng trước tiên đưa muội muội tới nhà ta bôi chút thuốc?” Cả người Diễm Nương gần như sắp dính sát rồi, vừa rồi An Nhược Hảo cũng không thấy nàng ta nhiệt tình quá mức, bây giờ bắt đầu nịnh hót.
Lăng nhị ca suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
An Nhược Hảo không thể tưởng tượng được sự tình này, dường như nàng xuyên qua rồi, nam tử ôm mình hình như là anh hai của mình, nữ nhân này tựa như muốn mang nàng về nhà.
Không đúng! Nàng ta đúng là muốn mang nhị ca về nhà chứ! Nàng ta đang quyến rũ trắng trợn!
“Nhị ca.” An Nhược Hảo cố gắng hạ thấp giọng gọi một chút, hy vọng hắn có thể tỉnh ngộ.
“A Sửu sao vậy?” Lăng nhị ca không biết nàng lén lén lút lút gọi hắn làm gì, giọng nói không lớn, Diễm Nương đã nghe thấy.
“A Sửu rất đau đi, như thế này, tỷ tỷ bôi chút dầu hồng hoa * cho muội là được rồi.”
(*) Dầu hồng hoa: Hồng hoa là một loài thực vật thuộc họ Cúc. Cây cao từ 30 cm đến 150 cm, cụm hoa đầu hình cầu gồm các màu vàng tươi hay màu da cam hoặc đỏ. Tại Việt Nam và Trung Quốc thường gặp loại hoa màu đỏ nên mới có tên gọi là hồng hoa.
Dầu hồng hoa không màu và không mùi, có thành phần dinh dưỡng tương tự như dầu hướng dương. Dầu hồng hoa ép từ hạt hồng hoa chủ yếu được dùng làm dầu ăn (trong món xốt trộn salad), cũng như để chế biến bơ thực vật. Hồng hoa cũng được sử dụng làm một vị thuốc Đông y. Dầu hạt hồng hoa được dùng chữa các bệnh thấp khớp và chữa các vết loét.
Ở đây còn có dầu hồng hoa. An Nhược Hảo kinh ngạc, thật là một nơi tuyệt vời, nhưng hiện tại không rõ tình trạng của nàng, cũng chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó rồi, ít ra xuyên qua so với ngã chết chìm còn tốt hơn
Diễm Nương dẫn hai người vào nhà gỗ của nàng, nhà khá lớn, chỉ là đối với một nữ nhân độc thân, căn nhà này cũng có vết tích “phóng túng đung đưa” của nàng ta.