An Nhược Hảo đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Canh Tân nằm lỳ trên giường, trên mặt toát mồ hôi. Nàng nhấc chăn lên, trên lưng hắn chỉ bôi một lớp thuốc bột trị thương, nhìn vết thương mà trong lòng khiếp đảm. Nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi lên mu bàn tay, lại trượt xuống.
Là nàng không tốt, nếu như nàng ở đây, nhị ca cũng sẽ không khổ cực như vậy. Người ngoài nhìn thấy chỉ có suy nghĩ, nhị ca không xứng với nàng, vốn là nàng không xứng với nhị ca. Ngoại trừ việc nàng nhận được vài chữ, còn có điểm nào tốt? Nàng không giống nữ nhân khác, cũng chỉ có chút ít vậy thôi, lúc này áy náy trong lòng nàng với nhị ca đã đến mức cao nhất.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo gọi vài tiếng, Lăng Canh Tân lại không hề phản ứng, nàng áp trán của mình lên trán hắn, “May mà không phát sốt, là quá mệt mỏi ngủ thiếp đi sao?”
An Nhược Hảo nhìn xung quanh một vòng, lập tức tìm một đống thuốc trị thương trong ngăn tủ, nhưng trên lưng hắn còn dính bùn đất, trước tiên phải đun nước lau sạch sẽ cho hắn đã. Lúc nàng lau người cho hắn mới phát hiện vết thương lan đến tận mông hắn, nàng rối rắm một lúc: dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, không cần đếm xỉa đến.
Nàng đóng cửa, đánh bạo cởi quần cho hắn, mặc dù không có ai thấy, cuối cùng vẫn đỏ mặt lau cho hắn, lại nhẹ nhàng bôi thuốc bột sát trùng.
Lăng Canh Tân giống như cảm nhận được trên ngang lưng đau đớn, vẫn luôn hừ hừ.
“Nhị ca, đau lắm hả?” An Nhược Hảo vội vàng nhẹ tay, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn rên hừ hừ, không có ngôn ngữ gì khác. Nàng bỗng nhiên nhìn thấy tay mình thế mà lại để trên cái mông tràn đầy co dãn của hắn, vội rụt trở về. Vừa lau thuốc bột lại không thể đắp chăn, nàng nhìn lại sợ hắn gặp bất trắc, nàng rối rắm nhìn Lăng Canh Tân trên giường. Bỗng nhiên nhớ ra, trên gác có mấy lò sưởi, vội lấy xuống đốt nóng rồi đặt bên cạnh nhị ca, trong nhà lại đốt chậu than, nhiệt độ mới tăng lên.
“Ục ục.” Bụng bắt đầu hát không thành kế rồi, An Nhược Hảo mở tủ chén, trong ngăn tủ chỉ có chút rau cải cùng mấy cái trứng gà, cộng thêm một chén to cơm thừa. Lăng Canh Tân sống như vậy qua ngày, lúc không có nàng cứ đối đãi với bản thân như vậy, đôi mắt đầy sương mù. Nàng xoay người nhìn Lăng Canh Tân, cuối cùng lấy ra một ít rau cùng trứng gà, cũng chỉ có thể như vậy.
An Nhược Hảo nấu một bát tô canh, mặc dù không có gia vị, nhưng chỉ có mùi thơm trứng gà là đủ rồi. Mặc dù không phải cao lương mỹ vị như ở Ngô phủ, nhưng rõ ràng những món ăn gia đình này lại tương đối phù hợp với khẩu vị của nàng.
“Nhị ca, ăn cơm.” An Nhược Hảo đẩy Lăng Canh Tân một cái, Lăng Canh Tân chỉ quay đầu sang hướng khác, ngủ tiếp.
“Ngươi mệt đến mức nào rồi, ngay cả ta gọi mà ngươi cũng không nghe thấy.” An Nhược Hảo thở dài, nhưng không ăn cơm tối không được. Nàng hạ quyết tâm, mình ngậm một hớp canh, dán lên môi hắn, cạy môi của hắn, từ từ mớm vào trong miệng hắn.
An Nhược Hảo nghe âm thanh hắn nuốt xuống, hài lòng gật gật đầu, may mà ngủ cũng có thể ăn cơm, tiếp tục lựa chọn phương thức như vậy cho hắn ăn tiếp.
Đợi đến lúc miếng cơm trộn canh cuối cùng ăn xong, bản thân An Nhược Hảo cũng no rồi, nàng nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ bóng nước, lại muốn ăn hắn. Nàng vỗ đầu mình, nàng quả nhiên là…
Lăng Canh Tân nằm sấp bên cạnh, lúc này trong miệng rỉ ra chút nước canh.
Thế mà, không biết là cái gì thúc đẩy nàng, nàng như bị ma xui quỷ khiến hôn hắn, vừa hôn liền không thể cứu vãn được Nàng lại cảm thấy hương vị trong miệng Lăng Canh Tân rất dễ chịu, không phải mùi cơm chín hay mùi đồ ăn, không biết rốt cuộc là gì. Nàng chậm rãi thăm dò, mặc dù Lăng Canh Tân không có tri giác, nhưng mà đầu lưỡi rất tự nhiên quấn quýt lấy lưỡi của nàng, giống như có lẽ đã quen thuộc hơi thở của nàng.
An Nhược Hảo đột nhiên nhớ tới mộng xuân kia, khi đó, nàng cũng hôn môi hắn như thế này, nhưng kỹ thuật của hắn vụng về, vẫn là nàng hướng dẫn hắn tiến hành. Cuối cùng, hắn học xong, bị động thành chủ động, hôn nàng đến thở không được mới bỏ qua.
Nàng dừng lại, sờ sờ cánh môi của mình, đó không phải là mộng, thật ra khi đó hắn cũng đã… Nàng nghĩ tới, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Nàng bỗng nhảy lên: “Nghĩ cái gì chứ, rửa chén rửa chén.” Lúc nàng rửa chén vẫn còn nhớ tới giấc mộng kia, đó không phải là mộng, khi đó, dường như nàng không hề bài xích hắn.
Rốt cuộc là cái gì, thúc đẩy nàng làm hành vi phản cảm như vậy với hắn?
Đột nhiên, lời của Viên Phú Cảnh, thím Tào, nương của Chân lưu mang vang lên bên tai nàng, là bởi vì bị ảnh hưởng của bọn họ sao? Là bởi vì tiếp nhận quan điểm của bọn họ sao?
Nàng không đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, nhưng lúc vô hình lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng, ảnh hưởng tới hành động của nàng.
Nàng từ từ phác họa lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, hắn không phải là nhị ca của nàng, mà là nam nhân vốn trở thành phu quân của nàng. Một lời một hành động của hắn cho nói cho nàng biết, đây là nam nhân có trách nhiệm biết gánh vác; mà tất cả biểu hiện không thể tưởng tượng nổi lúc dĩ vãng của hắn đã nói cho nàng biết, hắn coi nàng là thê tử mà cưng chiều, có lẽ đó là yêu, chỉ có điều nàng không phát hiện ra, cũng không dám phát hiện.
Bây giờ, nàng nhìn hắn, hắn không phải nhị ca, mà nên là phu quân của nàng.
“Nước, nước…”
An Nhược Hảo nằm giường bên cạnh bị choàng tỉnh trong giây lát, Lăng Canh Tân vẫn nhắm hai mắt, nhìn thấy đôi môi khô ráp mà trắng bệch, vội đi lấy nước. Tư thế nằm sấp của Lăng Canh Tân khiến hắn uống không được, An Nhược Hảo đành phải lặp lại chiêu cũ, uống nước vào trong miệng mình, lại chậm rãi mớm cho hắn. Lúc tay An Nhược Hảo chạm vào khuôn mặt hắn, chỉ một thoáng đã sợ hết hồn.
“Nóng như vậy!” An Nhược Hảo rất muốn mạnh mẽ cho mình một cái bạt tai, biết bây giờ trời lạnh, còn chưa đắp chăn cho hắn.
Nàng nhìn trong ngăn tủ, may mà trước kia a Sửu luôn ngã bệnh, thuốc trong nhà ngược lại đầy đủ hết. Sau khi nàng tìm được liền bắt đầu sắc thuốc, vừa vắt khăn ướt hạ nhiệt độ cho hắn.
Giằng co đến nửa đêm, Lăng Canh Tân uống thuốc, cuối cùng nhiệt độ giảm xuống một chút, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân mê sảng khiến An Nhược Hảo lại khẩn trương.
Mặc dù đắp chăn sẽ lau thuốc trị thương trên lưng Lăng Canh Tân, An Nhược Hảo vẫn đắp chăn lên lên cho hắn: “Nhị ca, còn lạnh không?”
“Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân nhắm mắt, cả người co lại thành một cục, nhưng đau đớn trên lưng vẫn khiến cho hắn hít hà, “Đau…”
“Ngươi đừng cử động.” An Nhược Hảo vội vàng đè hắn lại, nhưng đây cũng không phải là cách, nàng vội đi lấy lò lửa vốn chỉ dùng cho tháng chạp rét đậm ra đốt, nhiệt độ trong phòng lại cao lên một chút.
“Lạnh, lạnh…” An Nhược Hảo cảm thấy hơi nóng rồi, nhưng Lăng Canh Tân vẫn kêu lạnh.
An Nhược Hảo gấp như kiến bò trên giường đất, ngay lúc này đột nhiên nhớ tới tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình. Mặc kệ có ích hay không, thử một lần thôi.
An Nhược Hảo cởi áo ngoài bò lên giường, ôm hắn thật chặt: “Còn lạnh không?”
Lăng Canh Tân cảm thấy bên cạnh ấm áp, lập tức đưa tay ôm lấy, nhưng ôm một lát, hắn lại rụt về: “Lạnh…”
An Nhược Hảo sờ lên người, lúc này đúng là y phục còn lạnh, hạ quyết tâm, trên người cởi hết chỉ còn mỗi cái yếm. Nàng sợ Lăng Canh Tân đụng đến vết thương trên eo, tự mình chậm rãi chuyển qua dưới người hắn.
Lăng Canh Tân cảm nhận được An Nhược Hảo ấm áp dưới thân, chân mày thả lỏng, nghiêng người sang ôm chặt lấy hông của nàng. Thân thể An Nhược Hảo cứng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy cái hông cường tráng của hắn.
An Nhược Hảo nhìn ánh nến hơi yếu, lại nhìn sắc trời một chút, đã giờ Sửu rồi. Bởi vì ôm nàng trong ngực, thân thể hơi lạnh của Lăng Canh Tân từ từ ấm lại, trong chăn dần dần có hơi ấm, An Nhược Hảo đã mệt mỏi vô cùng, nặng nề thiếp đi.
Không biết ngủ thẳng tới bao giờ, An Nhược Hảo chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng gió cũng rất lớn. Nàng hơi nhúc nhích thân thể sắp tê dại, lại cảm thấy không bình thường, sao trước ngực lại hơi lạnh lẽo, còn ẩm ướt.
Nàng hơi vén chăn lên, cái yếm trên người đã không còn từ lúc nào, mà đầu Lăng Canh Tân đang ghé vào trước ngực nàng, mắt cũng không trợn, vừa gặm vừa mút, còn mút đến vui mừng!
“Lăng Canh Tân!” Nếu không phải An Nhược Hảo nể tình hắn còn bị thương, thật muốn đá hắn một cước bay xuống giường, hắn lại có thể thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà sàm sỡ nàng.
“Nương…” Trong giọng nói của Lăng Canh Tân lại mang theo ý làm nũng của con nít, “Nương…”
“Ta không phải là nương của ngươi.” An Nhược Hảo bị hắn đè ở phía dưới, im lặng nhìn trần nhà.
“Nương, tại sao sữa của người không có, Tiếu Nhan cũng không có. Nhi tử dùng sức mút cũng không có…”
Trên trán An Nhược Hảo treo vài vạch đen: “Nếu ta mà có sữa thì kỳ quái.”
Lăng Canh Tân lại liếm liếm, miệng mếu máo: “Nương, Tiếu Nhan không quan tâm nhi tử rồi, nàng ấy chê nhi tử nghèo, chê nhi tử không gặp, Tiếu Nhan muốn gả cho Ngô Đắc Nhân, nàng ấy không quan tâm nhi tử rồi…”
“Ta, ta…” An Nhược Hảo nghe thấy mà lòng chua xót, nhưng lại không biết nói gì đây?
“Nương, không phải người nói nàng ấy chính là nàng dâu của nhi tử, vĩnh viễn không chạy thoát được sao? Nhưng dì nói rồi, nàng ấy muốn Tiếu Nhan làm con dâu của nàng, nàng nói ta nghèo, Tiếu Nhan đi theo nhi tử sẽ không có ngày tốt lành.”
“Ta…” An Nhược Hảo biết hắn đang nói mơ, dứt khoát không nhận, chỉ có điều hắn có thể không nói một câu lại gặm một cái hay không?
Lăng Canh Tân mút nặng nề: “Nương, Tiếu Nhan thích Ngô Đắc Nhân, nàng ấy không muốn làm nàng dâu của nhi tử.”
“Ta nguyện ý.” An Nhược Hảo che miệng mình, sao đột nhiên nàng nói ra lời như vậy rồi, chẳng lẽ nàng đã nhanh chóng thích Lăng Canh Tân rồi hả? Chẳng lẽ nàng thật sự nguyện ý sống cả đời cùng hắn như vậy?
“Tiếu Nhan muốn làm nàng dâu của Ngô Đắc Nhân, sinh con cho Ngô Đắc Nhân, nhi tử ghét Ngô Đắc Nhân!” Lăng Canh Tân oán hận đập ván giường, mạnh đến mức đụng vào vết thương trên lưng, đau đến mở mắt ra.
“Nhị ca, sao vậy, đụng đến vết thương rồi hả?” An Nhược Hảo sốt ruột nhìn hắn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng chằm chằm yên lặng hồi lâu: “Nương, nhi tử lại nằm mơ rồi, lại nằm mơ thấy Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân nhắm nghiền hai mắt lại nằm xuống, An Nhược Hảo lại bị đè nặng nề trở về giường, may mà nằm nghiêng, nếu không chắc nàng đã bị đè bẹp.
“Tiếu Nhan không thích nhi tử nhìn thân thể của nàng, nhi tử liền không nhìn, ở trong mộng nhi tử cũng không nhìn.” Lời của Lăng Canh Tân càng lúc càng trẻ con, An Nhược Hảo nghe được mà dở khóc dở cười, “Nhưng nhi tử rất muốn nhìn, hai khối thịt của Tiếu Nhan nắm rất mềm, thật thoải mái, ăn cũng ngon. Còn nữa, mỗi lần khi phía dưới khó chịu, nhi tử cọ mấy cái giữa bắp đùi Tiếu Nhan là được rồi. Nhưng Tiếu Nhan không thích, nhi tử cũng không muốn chọc nàng mất hứng, nhưng nhi tử khó chịu, nhi tử chỉ có thể thừa dịp nàng ngủ say lại tới cọ mấy cái.”
“Chàng bại hoại!” Rốt cuộc An Nhược Hảo không nhịn được thốt ra.
“Nương, giống như nhi tử nghe thấy giọng Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân mở mắt ra, nhìn thấy An Nhược Hảo nằm phía dưới, nuốt ngụm nước miếng, “Đây là mộng, thực chân thật.”
“Đây không phải là mộng!” An Nhược Hảo cắn răng nghiến lợi.
“Không phải là mộng?” Lăng Canh Tân nhìn nàng giống như bị ép chặt, khó nhọc đứng dậy, “Đau ——”
“Đừng động, cẩn thận vết thương.” An Nhược Hảo vội ôm lấy hắn, để cho hắn nằm sấp.
Lăng Canh Tân gối đầu ngang trước ngực nàng, chỉ ngây ngốc nhìn thật lâu, nhấc chăn lên nhìn hai thân thể đang quấn quýt: “Ta đang nằm mơ.”
An Nhược Hảo bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn đến mặt đỏ bừng, kéo chăn xuống: “Đừng nhìn.”
“Đau ——” Lăng Canh Tân hít một hơi, “Sao nằm mơ lại cảm thấy đau?”
Lúc này Diệu Nhu mới biết nàng đã đạp phải đuôi cọp, trong lòng đại thiếu gia, địa vị của người mới cao hơn nàng nhiều: “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, không phải Diệu Nhu cố ý. Đại thiếu gia, thiếp hầu hạ chàng lâu như vậy, chàng không thể để cho thiếp trở về nơi đó.”
“Ai bảo ngươi khi dễ Tiếu Nhan! Tiện tỳ!” Ngô Đắc Nhân ôm lấy An Nhược Hảo gần như mềm nhũn ở trên đất, “Trước kia nể mặt ngươi hầu hạ tốt, ngươi đuổi Lục Nhi, Uyển Uyển đi bổn thiếu gia cũng nhịn, nhưng ngươi lại có thể khi dễ Tiếu Nhan, đúng là không biết điều!”
“Đại thiếu gia, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, cầu xin đại thiếu gia cho một con đường sống.”
“Khốn kiếp, còn không lôi ra!” Ngô Đắc Nhân giận dữ, hai gã sai vặt sau lưng Diệu Nhu vội kéo Diệu Nhu ra ngoài.
“Tiếu Nhan cô nương, van cô, cầu xin cô bỏ qua cho ta đi.” Diệu Nhu khóc như hoa lê đẫm mưa , nàng vừa kêu khóc đã bị kéo ra ngoài.
() Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
An Nhược Hảo không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy, mặc dù nàng không đành lòng nhìn Diệu Nhu bị bán vào kỹ viện, nhưng hông nàng vô cùng đau đớn khiến cho nàng không còn sức lực để cầu xin dùm nàng ta rồi, hơn nữa trên thực tế nàng cũng không hề tình nguyện cầu xin dùm cho nàng ta, cứ đi như vậy.
Ngô Đắc Nhân nhìn nàng đau đến cắn nát môi dưới, vội bế nàng vào phòng trong để nàng nằm sấp trên giường, đưa tay cởi vạt áo của nàng.
“Đừng…”
“Để biểu ca nhìn xem.” Ngô Đắc Nhân quen tay hay việc đã sớm tháo dây lưng của An Nhược Hảo, nhẹ nhàng vén lên, mắng một tiếng “Tiện tỳ”, xoay người sang bên cạnh cầm thuốc mỡ trong ngăn kéo.
“Để tự ta bôi.” An Nhược Hảo không biết vì sao đột nhiên mình không được tự nhiên, rõ ràng lần đầu tiên nàng đã cho Lý Đường Ca, Lý Đường Ca đã sớm nhìn thân thể của nàng. Nhưng bây giờ chỉ có phần lưng lộ ra trước mặt Ngô Đắc Nhân, cả người nàng liền không được tự nhiên, nhẹ nhàng khép xiêm áo lại.
“Nàng bôi tới sao?” Khi nàng đang thẹn thùng, Ngô Đắc Nhân đã đẩy tay nàng ra, sờ lên sống lưng bóng loáng, tiện thể vén xiêm áo của nàng lên.
Quả thật là An Nhược Hảo bôi không tới, khi vừa nhìn thấy hắn cười nàng lại bị mê hoặc, mặc cho hắn bôi thuốc mỡ lành lạnh lên cho nàng.
“Còn đau không?” Ngô Đắc Nhân hơi cúi xuống, nửa người đã đặt trên người nàng, khí nóng thổi tới bên tai nàng.
“Biểu ca.” An Nhược Hảo sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, đẩy Ngô Đắc Nhân ra, cả mặt đỏ bừng.
“Là biểu ca quá nóng lòng.” Ngô Đắc Nhân ở trên giường đứng lên, lại nói lời khiến trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp.
“Cái gì?” An Nhược Hảo túm chặt y phục, không nghe rõ.
“Không có việc gì, Tiếu Nhan đói bụng không.” Ngô Đắc Nhân cũng không đợi nàng trả lời, bồng nàng đến sát vách, “Hạ Bối, hầu hạ Tiếu Nhan dùng bữa.”
“Dạ.” Lương nha đầu đáp lời, kêu vài tiếng với bên ngoài. Ba tỳ nữ bưng hộp cơm vào, ăn mặc không khác Diệu Nhu. Khoác lụa mỏng trong suốt, cặp vú như tuyết trắng nhô lên, nhìn thấy trọn vẹn màu đen giữa hai cặp đùi thon dài đẹp đẽ, An Nhược Hảo thấy thân hình uyển chuyển như ẩn như hiện này cũng e lệ, nhưng Ngô Đắc Nhân rất cao hứng, còn sờ soạng trên người các nàng ta vài ba cái mới đã nghiền mà bỏ qua.
Đây đại khái là hứng thú tệ hại của công tử nhà giàu, An Nhược Hảo nghĩ thầm.
“Tiểu Nhan, biểu ca phải đi tiền sảnh dùng bữa, diee ndaan~leequ’ydonn nàng ăn ở đây, muốn ăn cái gì thì nói với Hạ Bối, mấy nha hoàn cũng do nàng sai sử.” Ngô Đắc Nhân nhẹ nhàng hôn một chút lên môi nàng, đi ra ngoài.
An Nhược Hảo nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn ba tỳ nữ đứng bên cạnh bàn, cảnh tượng này quá ướt át: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”
Ba tỳ nữ nghe xong, dáng vẻ thướt tha mềm mại xoay người thẳng bước đi.
“Lương nha đầu, tới đây cùng ăn.” An Nhược Hảo gọi.
“Ta phải đi tiền sảnh nhìn, ngươi dùng bữa đi.” Lương nha đầu nói xong, người đã đi ra ngoài.
An Nhược Hảo nhìn thức ăn trước mắt, hoàn toàn không có khẩu vị, mơ hồ còn nghe thấy tiếng mấy nha hoàn bên ngoài nói chuyện.
“Hừ, xem nàng ta có thể toan tính được bao lâu. Diệu Nhu được sủng ái như vậy, còn không phải đại thiếu gia mất hứng liền bị ném về Vọng Xuân Lâu.”
“Đúng đấy, chính là thế, nhìn nàng ta vẻ mặt không có vẻ mặt, dáng vẻ không có dáng vẻ, không được bao lâu đại thiếu gia sẽ ngán.”
“Các ngươi nói, buổi tối đại thiếu gia sẽ tới sao?”
“Hoàn toàn không biết, nha đầu này mới vào phủ, nói không chừng thiếu gia còn muốn nếm thức ăn tươi.”
“Dù sao Diệu Nhu đi, sẽ đến phiên chúng ta.”
An Nhược Hảo nghe lời này, cơm không ăn được, đặt đũa xuống than thở, hắn hoàn toàn khác Lý Đường Ca, là bởi vì mất trí nhớ sao?
Nàng không có tí khẩu vị nào, nhìn vườn Di Tình này một chút, thật ra thì còn tươi đẹp ướt át hơn kỹ viện trong phim truyền hình. Ngay cả trong phòng cũng là lụa mỏng bồng bềnh, mùi phấn son nồng đậm, hương thơm khiến nàng muốn hắt xì hơi.
Nàng ở trong vườn Di Tình mấy ngày, Ngô Đắc Nhân ngày ngày kề cận nhưng không đụng vào nàng, trong lòng nàng không thích cuộc sống như vậy, đặc biệt cố ý tránh hắn.
Chỉ có điều những ngày ở trong lồng tre nhỏ này khiến trong lòng càng lúc càng không có cảm giác, nàng nhìn Ngô Đắc Nhân mất trí nhớ, lại nhìn vườn Di Tình khác thường, hết sức nhớ nhung Lăng Canh Tân.
Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân đối xử với nàng như vậy vào đêm đó, trong lòng nàng có một vướng mắc cộm vào khiến lòng nàng đau. Thật ra thì nàng biết, nàng ở đây, chính là cố ý tránh Lăng Canh Tân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hôm nay, rốt cuộc hông của nàng không đau, Ngô Đắc Nhân phải đi học đường rồi, nàng không quen Ngô phủ này, chỉ đợi ở trong này.
“Từ khi nàng ta vào phủ, đại thiếu gia còn chưa từng chạm vào nàng ta!”
“Đúng vậy, nếu không phải mấy ngày nay đại thiếu gia cũng không đụng đến chúng ta, ta còn suýt nữa cho rằng nàng ta vẫn chưa được sủng ái thì là thất sủng rồi.”
An Nhược Hảo nghe “Lời nói khe khẽ” của ba tỳ nữ, nàng biết đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng không biết nàng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân cưới nàng? Ngô Đắc Nhân không phải người tốt, nàng biết. Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân khôi phục trí nhớ, sau đó nàng nói cho hắn biết hắn là Lý Đường Ca? Nàng không biết, lúc này nàng không nghĩ ra cái gì, trong lòng phiền não.
Nàng đi ngược lại với hướng của ba tỳ nữ kia, chuyển qua một hành lang gấp khúc. Vườn Di Tình này thật lớn, gian phòng cũng rất nhiều, trong phòng thường truyền đến từng tiếng cười yêu kiều, xem ra Ngô Đắc Nhân thật sự ẩn giấu không ít nữ nhân.
Bảng đá trước mắt có khắc ba chữ vườn Vu Tình, An Nhược Hảo nhìn thấy nơi này vắng vẻ lạnh lẽo hơn vườn Di Tình nhiều, không biết là nơi nào, tò mò khiến cho nàng đi vào.
Cầu nhỏ nước chảy, hoa dại thơm hương, cũng không tệ lắm.
“Hà, ngươi nhanh lên một chút, giờ đến lượt ta.” Đột nhiên, một giọng nam bỉ ổi vang lên.
An Nhược Hảo ghé vào một cửa sổ bằng đá nhìn, lại thấy một nữ nhân nằm trên cỏ, ba nam nhân vây ở bên người nàng ta, một nam nhân cưỡi trên người nàng ta vận động mãnh liệt, một nam nhân gặm trái bồ đào trước ngực nàng ta, một nam nhân hôn lên môi nàng ta! Đây là P, đây mới thật sự là P!
“Các ngươi, các ngươi thả ta ra, đại thiếu gia biết sẽ không bỏ qua các ngươi.” giọng nữ nhân nằm dưới đất yếu ớt, khó có thể nghe thấy.
“Hừ, đại thiếu gia đã sớm không nhớ ngươi rồi, mấy ngày trước còn đuổi một nha đầu được sủng ái ra cửa đấy.” Nam nhân cưỡi trên người nàng ta mãnh liệt xông tới, nữ nhân kia lớn tiếng rên rỉ, liền mất đi tiếng động.
“Gì mà đuổi ra cửa, chắc để hai đại gia ăn hết thôi.”
“Cũng phải, nam nhân đều mơ ước vườn Di Tình, trước kia tâm cao khí ngạo, bây giờ phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, không biết bây giờ có bao nhiêu nam nhân cưỡi trên người nàng ta đó.”
“Ta đã thấy người mới vào phủ, xem ra cũng không tệ lắm, chờ ngày nào đó đại thiếu gia hưởng xong chúng ta cũng đi nếm thử một chút.”
“Được.”
An Nhược Hảo nghe giọng nói ghê tởm của bọn hắn, rất muốn nôn mửa, tại sao lại có chỗ như thế này, xoay người định đi, nhưng không ngờ sau lưng đụng phải hai người.
“Ái chà, sao chưa từng thấy cô nương này, là người vừa vào phủ ngày hôm trước?” Hai gã sai vặt nhìn nàng chằm chằm, mắt sáng lên.
“Có lẽ thế, nhanh như vậy đã thất sủng rồi.” Một gã sai vặt sờ cằm.
Một gã sai vặt khác đã ép tới, đưa tay định sờ nàng.
“Bốp!”
“Tiện tỳ, dám đánh đại gia ngươi!” Gã sai vặt kia giơ tay định đánh nàng, An Nhược Hảo giơ chân đá một cước mạnh mẽ ở phía dưới hắn, nhất thời gã sai vặt này liền nằm trên mặt đất ôm phía dưới bắt đầu kêu cha gọi mẹ.
An Nhược Hảo thấy vậy, nhanh chân bỏ chạy, nơi đây không phải là nơi để nán lại.
“Đừng chạy, dám ăn hiếp huynh đệ ta!” Gã sai vặt khác vừa đuổi theo vừa gọi những người khác ở vườn Vu Tình, “Người đâu, bắt tiện tỳ này cho ta!”
“Cứu mạng!” An Nhược Hảo thấy người đuổi theo càng lúc càng nhiều, may mà đã chạy vào vườn Di Tình, Puck.dieendaan.leequ.ydonn lớn giọng kêu cứu mạng.
“Các nữ nhân trong phòng đều chui đầu ra, thấy cảnh này cũng chỉ che miệng cười, ngẫu nhiên còn có người cười cợt.
“Cứu mạng!” Đột nhiên An Nhược Hảo phát hiện lúc này nàng bị bức vào góc chết, ba mặt đều là tường, chạy không thoát.
“Đừng kêu, đại thiếu gia không cần ngươi nữa, còn có chúng ta...!”
“Nghe ngươi kêu vang như vậy, chắc chắn ở trên giường rất phóng túng.” Những gã sai vặt kia càng nói càng không có giới hạn.
“Các ngươi, các ngươi…” An Nhược Hảo dựa lưng vào tường, thở hổn hển, lại không thốt nên lời, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Tới đây, vui đùa cùng các đại gia một chút chứ.” Một gã sai vặt đưa tay định vuốt gò má nàng, đã bị một cước đạp bay ra ngoài.
“Dám bắt nạt Tiếu Nhan nhà ta, muốn chết!”
“Nhị ca?” An Nhược Hảo nhìn mắt Lăng Canh Tân đỏ lên vì tức giận, dùng sức đánh gã sai vặt kia, gã sai vặt ở bên cạnh không dám di chuyển.
“Đây hình như là muội muội của nhị ca?”
“Là đại thiếu gia vừa dẫn vào cửa, đi nhanh lên.” Một gã sai vặt ở bên sau khi biết rõ nội tình liền giải tán ngay lập tức, mặc cho Lăng Canh Tân đánh gã sai vặt trên đất đến đáng thương.
“Nhị ca, ta không biết nàng là muội muội ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi.” Gã sai vặt trên đất khóc xin khoan dung.
“Nhị ca.” Chân An Nhược Hảo mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
“Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân đập hắn ta một quyền mạnh mẽ rồi mới thả ra, “Cút!”
Gã sai vặt này vội vàng chạy.
Lăng Canh Tân nghe thấy An Nhược Hảo kêu to tới ôm lấy nàng: “Tiếu Nhan, là nhị ca không tốt, để cho nàng chịu uất ức.”
“Nhị ca.” An Nhược Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới khóc thành tiếng, “Nhị ca.”
“Đừng sợ đừng sợ, nhị ca đây, không sợ.”
An Nhược Hảo khóc một lúc rồi mới trở lại bình thường: “Nhị ca tới thăm ta sao?”
“Dì nhắn kêu ta tới một chuyến, thời gian chưa đến nên nhị ca tới thăm Tiếu Nhan một chút.”
“Dì tìm ngươi?” Trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp, lqd không phải là Ngô phu nhân làm mai cho hắn chứ.
“Biểu thiếu gia, phu nhân đang chờ ở tiền sảnh.” Ti Ti đi vào từ cửa hông, xem ra đợi đã lâu ở đó, trên mặt hơi không bình tĩnh.
“Tiếu Nhan, chúng ta đi gặp dì.” Lăng Canh Tân đỡ nàng dậy.
“Ừ.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn.
Đến tiền sảnh, An Nhược Hảo liền biết đoán không sai, bởi vì ngồi trên ghế khách chính là tiểu thư Liễu gia, cặp phu thê chắc là Liễu lão gia cùng phu nhân.
“Chàng ngốc!” Liễu tiểu thư vừa nhìn thấy Lăng Canh Tân vào cửa, lập tức đứng lên, Liễu lão gia ho khan một tiếng Liễu tiểu thư mới ỉu xìu ngồi xuống.
Lăng Canh Tân nhìn trận chiến này cũng đoán ra được đại khái ý tứ của Ngô phu nhân, nhưng vẫn miễn cưỡng nghênh đón: “Dì.”
“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu bị Ngô phu nhân trừng, vội tới đưa An Nhược Hảo ra phía sau phòng khách.
An Nhược Hảo nhìn trận thế ngoài phòng khách xuyên qua tấm rèm, hạ thấp giọng hỏi: “Nha đầu, dì đây là muốn làm mai cho nhị ca?”
“Đúng vậy, thật ra nếu nhị ca có thể ở rể Liễu gia ngược lại là chuyện tốt, sau này hàng ngày có thể trôi qua cuộc sống sung sướng một chút.”
An Nhược Hảo nhớ tới lời Ngô phu nhân đã nói: “Ngươi cũng có là như thế?”
“Tiếu Nhan, ta đã nhìn ra, mặc dù hành động của đại thiếu gia hoang đường, nhưng mà đối với ngươi rất tốt, nếu ngươi có thể gả cho hắn, là có thể có cuộc sống an nhàn cả đời; nhị ca là người tốt, mặc dù các ngươi đã có hôn ước từ trước, nưhng mà đã có phu nhân làm chủ, tự mình gả cưới cũng tốt.”
An Nhược Hảo nhìn hoa văn trên bàn đến nhập thần, Ngô Đắc Nhân kém Lý Đường Ca quá nhiều, cho dù dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng đã chệch khỏi hướng suy nghĩ trong lòng nàng; còn về Lăng Canh Tân, nàng vẫn chỉ coi hắn là nhị ca mà thôi, trong lúc này đột nhiên biết được chân tướng khiến nàng thêm bối rối mà thôi.
“Dì, ta sẽ không đồng ý, ta muốn cưới Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đang suy nghĩ đến nhập thần, Lăng Canh Tân đã vào phòng trong, kéo An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, chúng ta về nhà.”
“Nhị ca, làm sao vậy?”
“Nhị ca chỉ cần nàng, sẽ không ở rể Liễu gia.” Lăng Canh Tân vuốt ve gò má của nàng, An Nhược Hảo thấy rõ tơ tình trong mắt hắn, càng thấy hoảng hốt.
“Canh Tân, ngươi không thấy ngọc trâm trên đầu Tiếu Nhan sao? Nha đầu đó đã xác định tình ý với Đắc Nhân, vốn định để cho bốn người các ngươi đính hôn cùng một ngày.” Ngô phu nhân đi vào, cười lạnh.
“Tiếu Nhan?” Hiển nhiên là Lăng Canh Tân biết lai lịch trâm ngọc này, sững sờ nhìn trâm ngọc lóe ánh sáng xanh trên đầu nàng.
“Nhị ca…”
“Tiếu Nhan!” An Nhược Hảo đang định nói gì, dieendaanleequuydonn Ngô Đắc Nhân chạy từ bên ngoài vào, thấy tình cảnh này, kéo nàng qua, “Biểu ca, Tiếu Nhan đã đồng ý gả cho ta, nàng sẽ theo tính toán của nương thôi.”
“Tiếu Nhan, là thật?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân không thể tin còn có bi thương, “Tiếu Nhan, nàng ghét gặp nhị ca, không thích nhị ca nghèo sao?”
“Tiếu Nhan, nàng đồng ý gả cho ta có đúng không?” Ngô Đắc Nhân lắc lắc cánh tay của nàng, trong mắt mang theo vẻ đắc ý làm nũng.
Trong nháy mắt An Nhược Hảo liền hoảng hốt, nếu nàng không ở chung một chỗ với Ngô Đắc Nhân thì sẽ ở chung cả đời với Lăng Canh Tân? Cả đời dài như vậy, nhưng nàng còn chưa nhìn rõ trái tim mình.
Lăng Canh Tân cười lạnh một tiếng, đá cửa rồi đi ra ngoài.
“Tiếu Nhan, chúng ta trở về.” Rõ ràng Ngô Đắc Nhân nhìn thấy tình cảm không giống vậy trong mắt An Nhược Hảo, kéo nàng trở về vườn Di Tình.
Đợi đến khi An Nhược Hảo nhìn thấy ba chữ vườn Di Tình mới tỉnh cơn mơ, dừng bước lại.
“Tiếu Nhan, ta đã kiên quyết dạy dỗ mấy kẻ khốn kiếp bắt nạt nàng, nàng đừng oán trách ta, nhé?” Ngô Đắc Nhân nhìn sắc mặt nàng đã dịu đi không ít, kéo nàng vào vườn.
“Đến đây, ngồi xuống, nghe nói nàng không dùng đồ ăn sáng, ta để Tĩnh An nấu chút cháo hạt ý dĩ cho nàng.” Ngô Đắc Nhân cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh một ánh mắt, tỳ nữ này nhận mệnh đi ra.
“Cháo hạt ý dĩ?”