“Ta nói không phải là mộng!” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, không ngờ Lăng Canh Tân lại có lúc dễ thương như vậy, nhưng nàng sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách nàng cắn mạnh hắn một miếng.
“Nằm mơ chắc sẽ không đau, cho nên không phải chàng đang nằm mơ.”
“Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, đột nhiên trợn to mắt, lớn tiếng hỏi, “Không phải đang nằm mơ?”
“Ừ.” An Nhược Hảo gật đầu, rốt cuộc hắn hồi hồn rồi.
Lăng Canh Tân lại nhấc một góc chăn lên, nhìn An Nhược Hảo trần truồng, lại nhìn bản thân lõa lồ: “Ta, ta…”
“Thật sự không xảy ra chuyện gì!” An Nhược Hảo lại kéo chăn xuống.
“Hả.” Lăng Canh Tân uất ức đến cực điểm, cằm đặt trước ngực An Nhược Hảo, gần như hơi tham lam nhìn mặt mày An Nhược Hảo.
“Chàng đang nhìn cái gì?” An Nhược Hảo bị ánh mắt của hắn nhìn đến hốt hoảng.
“Nương, hình như Tiếu Nhan trở lại.”
“Ở đây không có nương, chỉ có chàng và ta!” An Nhược Hảo thật sự muốn nổi đóa rồi, lời này của hắn khiến cho nàng cảm thấy giống như trong phòng thật sự còn có một người khác. Hơn nữa, vừa rồi không phải hắn đã bình thường sao, thế nào lúc này lại như vậy?
“Nương, nhất định là nhi tử đang nằm mơ, nằm mơ cũng sẽ đau, thật kỳ lạ.” Lăng Canh Tân chống cằm khó hiểu nhìn An Nhược Hảo, tay còn lại vuốt ve hai trái ô mai nhỏ trước ngực An Nhược Hảo.
An Nhược Hảo không thể nhịn được nữa, nắm lấy tay không an phận của hắn, nặng nề hôn lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến vào miệng hắn. Trong miệng hắn còn mang theo mùi thuốc, nhưng không đắng, còn có vị ngòn ngọt.
Lăng Canh Tân rõ ràng bị nụ hôn thô bạo này của An Nhược Hảo hù sợ, vẻ mặt ngây ngốc, mắt mở to. An Nhược Hảo thấy hắn không có chút phản ứng nào, trong cơn tức giận lại cắn hắn một phát.
“Tiếu Nhan, đau.”
“Ai bảo chàng không có chút phản ứng nào.” An Nhược Hảo lau môi miệng, liếc nhìn hắn.
“Có phản ứng.”
“Hả?”
“Phía dưới ta trướng lên khó chịu.” Lăng Canh Tân bắt lấy tay An Nhược Hảo dò xét xuống phía dưới, An Nhược Hảo bất ngờ không kịp đề phòng, không ngoài dự đoán đụng phải một vật cứng nóng như lửa.
“Ha ha.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện nàng chơi đùa phát hỏa, nàng ngượng ngùng rút tay về, “Lăng Canh Tân, rốt cuộc chàng đã tỉnh hay chưa tỉnh?”
“Tiếu Nhan, nàng thật sự đã trở lại?” Lăng Canh Tân kéo tay nàng lại, không thể tin mà nhìn vào mắt nàng.
An Nhược Hảo nghe thấy tình cảm không giống vậy trong giọng nói của hắn, tiến tới bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã trở về, ta thật sự trở lại.”
“Nàng trở lại?” Cả khuôn mặt của Lăng Canh Tân cũng sáng lên, tràn đầy vui mừng.
“Ta đã trở về.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đột nhiên nàng phát hiện nàng giống như thích ăn môi hắn rồi, bây giờ cũng không thể nói rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai.
“Tiếu Nhan, nàng lại hôn ta một cái có được không?” Trong mắt Lăng Canh Tân đều là mong chờ.
An Nhược Hảo nhìn con ngươi màu đen của hắn, hiện lên hơi nước, trong phút chốc liền bị đầu độc rồi, hôn lên lần nữa.
Lần này, hai người đều đáp lại đối phương. Lăng Canh Tân vừa đụng đến bờ môi mềm mại của nàng, tự động ôm eo nàng. Cái lưỡi của An Nhược Hảo khiêu khích qua lại trong miệng hắn, nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ, càng thêm ra sức càn quét trong miệng nàng, hết sức mút lấy nước bọt trong miệng nàng.
Tay kia của Lăng Canh Tân nắm lấy trước ngực An Nhược Hảo theo thói quen, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cho dù Lăng Canh Tân không ăn nàng, nàng cũng sẽ đổi khách làm chủ mà ăn hắn. Bởi vì nàng cảm thấy trên người mình đã nổi phản ứng rồi, nàng muốn hắn.
“Nhị ca, chàng đói bụng không, ta đi nấu cơm.” An Nhược Hảo rời khỏi miệng hắn.
Lăng Canh Tân nhìn bờ môi hai người dính chút nước miếng, đôi môi An Nhược Hảo đỏ thẫm: “Ta không đói bụng.” Lăng Canh Tân nói xong lại hôn lên lần nữa, lưng hắn đau, chỉ có thể thỉnh thoảng xông vào giữa hai chân An Nhược Hảo, giảm bớt khó chịu chỗ nào đó.
An Nhược Hảo không chịu được tư thế không để ý sẽ lau súng cướp cò này, lửa nóng của hắn xông tới giữa hai đùi nàng, cũng không phải thật sự làm, nhưng mà chỗ đó của nàng lại căng căng rất khó chịu, nàng thừa dịp Lăng Canh Tân động thân liền rời khỏi dưới người hắn: “Ta đói bụng, ta muốn nấu cơm ăn.”
Lăng Canh Tân uất ức nhìn nàng trượt ra từ trong chăn, lại nhìn thân thể trần truồng của nàng đứng bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng: “Oh.”
An Nhược Hảo thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào phía dưới nàng, hồi lâu sau mới phản ứng được: “Sắc lang!” Ngay lập tức nàng xoay người sang chỗ khác khoác thêm áo khoác ngoài, chạy đến bếp lò.
Lăng Canh Tân nhìn nàng khoác áo đi tới đi lui chỗ đó, bắp đùi trắng như tuyết tới lui trước mắt hắn, hắn không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra chỗ màu đen của nàng. Chỗ đó của nàng giống như hơi đen một chút, vừa rồi lại dính thứ gì màu trắng trên đó, không biết là cái gì.
An Nhược Hảo nhớ tối qua hắn phát sốt, nóng đến kịch liệt, vừa nấu cơm lại vừa sắc một thang thuốc.
“Uống thuốc.”
Lăng Canh Tân nghe giọng nói dịu dàng của nàng, có chút được sủng ái mà lo sợ.
“Tính khí con nít.” Lần này đến lượt An Nhược Hảo giúp hắn uống thuốc rồi, mới biết lúc trước mình không chịu uống thuốc là cảm giác gì, “Mật ong để đâu?”
“Mật, không có.”
“Vậy thì cứ uống như vậy đi.” An Nhược Hảo nhìn thời tiết bên ngoài, “Trời mưa lớn như vậy, không phải chàng muốn ta chạy đi chứ.”
Lăng Canh Tân càng thêm uất ức: “Đắng như vậy, ta không uống.”
“Nhưng trong nhà không có mật ong.”
“Vậy ta không uống, đây là thuốc hạ sốt, dù sao ta cũng không phát sốt.” Lăng Canh Tân quay đầu đi.
An Nhược Hảo cũng nhức đầu, Lăng Canh Tân bắt đầu tính khí con nít đúng là rất khó hầu hạ. Nàng đứng ở bên giường, cứ nhìn hắn như vậy, không uống cũng không được: “Lăng Canh Tân.”
“Hả?” Lăng Canh Tân quay đầu, kinh ngạc nhìn môi đỏ mọng của nàng chào đón, hắn vui mừng hôn lên. Nhưng nước thuốc trong miệng An Nhược Hảo đắng đến mức tận cùng, khi mớm vào miệng mặt hắn liền đau khổ, “Nàng, nàng lừa ta.”
An Nhược Hảo lau nước thuốc chảy xuống từ bên miệng: “Chàng xem, ta uống thuốc cùng chàng, muốn đắng hay người cùng đắng.”
Lăng Canh Tân nghĩ cũng phải, gật đầu.
An Nhược Hảo bất lực, mặc dù nàng cũng sợ đắng, nhưng trò chơi này rất thú vị, liền miệng đổi miệng uống xong non nửa chén thuốc. Nhưng mỗi lần khi nàng muốn rút về, Lăng Canh Tân sẽ mút chặt môi nàng muốn triền miên thật lâu, cho đến khi An Nhược Hảo hơi giận trợn mắt mới bằng lòng bỏ qua.
Lúc này An Nhược Hảo mới ngửi thấy mùi khét trong nồi: “Sao chàng không nói sớm?”
“Ta, môi của nàng ăn tương đối ngon, ta liền quên.” Lăng Canh Tân dúi đầu vào trong gối. An Nhược Hảo tắt lửa trong bếp lò, thấy Lăng Canh Tân như vậy, thật muốn đổi gối đầu này thành gối đầu sứ ở Ngô gia, để cho hắn giả bộ đà điểu, để cho hắn giả bộ đáng yêu.
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo phồng má lại hết sức vui mừng, mặc dù lần này bị thương, nhưng Tiếu Nhan trở lại, hơn nữa cái gì cũng theo hắn, ngay cả hắn hôn hắn sờ nàng nhìn nàng đều không tức giận.
“Tiếu Nhan, trong hũ kia có cá ướp bã rượu.” Lăng Canh Tân chỉ về phía hộc tủ bên cạnh.
An Nhược Hảo đi qua, mở hũ Lăng Canh Tân chỉ, quả nhiên bốc lên mùi thơm của cá cùng bã rượu: “Chàng làm khi nào?”
“Sau ngày nàng đi, ta nhớ nàng thích ăn, mặc dù nói không biết khi nào nàng trở lại, nhưng dù sao ta cũng không có việc gì nên ướp một chút.”
An Nhược Hảo lại mở mấy cái hũ khác, đều là thức ăn mà nàng thích, trong mắt lại nổi lên sương mù, nam nhân này quá tốt với nàng, nàng quả thật không có gì báo đáp.
“Ừ, lập tức xong rồi.” An Nhược Hảo xoa bên khóe mắt, bày ra các loại món ăn, bắt đầu chuẩn bị không biết là cơm trưa hay cơm tối.
Chờ làm xong thức ăn, An Nhược Hảo phát hiện vấn đề, Lăng Canh Tân nằm trên giường, đây không phải là có ý muốn nàng tới đút?
“Tiếu Nhan, ta nằm sấp vì bị thương.” Lăng Canh Tân lên tiếng trước khi nàng nói.
An Nhược Hảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là mang ghế qua, bày món ăn trên ghế tròn, mình thì ngồi trên một chiếc ghế con khác, vừa vặn cao ngang Lăng Canh Tân.
An Nhược Hảo nhìn tính con nít khó có của hắn, đút từng miếng từng miếng một cho hắn ăn.
“Tiếu Nhan, nàng làm món ăn ngày càng ngon.” Lăng Canh Tân ăn vẫn không quên tán dương.
“Tất nhiên, cũng không nhìn là ai làm.”
“Hì hì.” Lăng Canh Tân nghĩ tới Tiếu Nhan nhà hắn rất không biết xấu hổ.
“No chưa?”
“Ừ.” Lăng Canh Tân hài lòng nằm lỳ trên giường, cảm giác phục vụ này thật chân thật, hơn nữa Tiếu Nhan không giận hắn, cái gì cũng làm cho hắn.
“Tiếu Nhan…”
“Hả?” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt khó xử của Lăng Canh Tân, “Sao vậy?”
“Ta, ta, ta…”
“Làm sao?” An Nhược Hảo nhìn mặt hắn sung huyết đỏ bừng, “Sốt?”
“Ta, ta…” Lăng Canh Tân cúi đầu trầm mặc một lúc, “Ta muốn đi ra ngoài.”
An Nhược Hảo im lặng, ý này là muốn nàng hầu hạ hắn đi nhà xí!
“Tiếu Nhan, ta không nhịn được.”
“Ôi, đợi chút.” An Nhược Hảo lấy thêm áo ngoài khoác thêm cho hắn, cố gắng dìu, lại phủ thêm áo tơi, “Cứ đè trên người ta, đừng làm bị thương eo.”
“Ừ.” Hai người đi ra khỏi cửa phòng, Lăng Canh Tân vội che An Nhược Hảo trong áo tơi, “Đừng dính ướt.”
Hai người liền bước thấp bước cao vịn đến bên nhà xí.
“Muốn ta đỡ chàng đi vào?” Trong lòng An Nhược Hảo vẽ vòng tròn, lần xuyên qua lừa bịp này, chuyện 囧 cũng để cho nàng gặp phải.
“Bên ngoài trời mưa đấy.” Lăng Canh Tân nói xong liền kéo nàng đi vào, “Nàng, nhắm mắt lại là được.”
An Nhược Hảo cũng không còn cách nào, cho dù nàng đứng ở bên ngoài, nói không chừng Lăng Canh tân sẽ cắm đầu ngã vào, quay lưng nhắm mắt lại.
“Xong rồi, Tiếu Nhan.”
“Ừ.” An Nhược Hảo lại đỡ hắn trở về.
Mặc dù mặc áo tơi, nhưng mưa lớn như vậy, hai người vẫn dính ướt.
“Chàng nằm trước, ta đun chút nước, vừa vặn lau thân thể cho chàng rồi bôi thuốc.” An Nhược Hảo cởi áo tơi cho hắn.
Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nằm trên giường: “Ừ.”
“Được rồi.” Lần này An Nhược Hảo cũng không kiêng dè, vén chăn lên, “Cởi quần áo.”
“Tiếu Nhan, nàng không ngại nữa hả?”
“Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
“Hả.” Lăng Canh Tân đỏ mặt, “Nhưng ta không cởi được phía dưới.”
An Nhược Hảo thở dài, đưa tay cởi, sao nhìn cảnh tượng này giống như nàng cưỡng ép hắn, vẻ mặt giống như nàng dâu nhỏ.
“Tiếu Nhan, nàng cũng nên tắm thôi.”
“Tại sao?”
“Chỗ của nàng dính vật bẩn.” Lăng Canh Tân chỉ vào phía dưới nàng nói.
“Sắc lang!” An Nhược Hảo nặng nề véo mông hắn, nhìn lại mình một chút, vừa rồi lại có thể không kịp phản ứng, nàng cởi đồ dính dị vật, còn là chuyện tốt do hắn làm ra.
An Nhược Hảo vội vàng che chắn, tùy tiện xoa xoa cho hắn, mặt oán giận mà bôi thuốc.
“Tiếu Nhan, nhẹ một chút.”
“Đau chết chàng thì thôi.” Ngoài miệng An Nhược Hảo cứng rắn, nhưng trong lòng đau nhói, nhẹ nhàng bôi thuốc phía sau lưng còn có trên mông, “Có lạnh không?”
“Nghe biểu ca nói nàng thích uống cháo hạt ý dĩ, ta đặc biệt kêu Tĩnh An nấu cho nàng.” Ngô Đắc Nhân nhận chén cháo hạt ý dĩ trong tay Tĩnh An, đưa tới tay nàng, “Uống đi.”
An Nhược Hảo uống thử một ngụm, mặc dù chất lượng hạt ý dĩ tốt hơn nhà Mễ lão đầu, nhưng mùi vị này không giống như Mễ lão đầu làm.
“Sao vậy, uống không ngon?” Ngô Đắc Nhân cẩn thận canh chừng sắc mặt nàng từng li từng tý, có dấu hiệu muốn khóc.
“Không phải.” An Nhược Hảo vừa nói, nước mắt đã chảy xuống, dường như nàng nhớ Lăng Canh Tân rồi, nhưng tại sao nàng lại nhớ hắn? Hắn đối xử tốt với nàng, nhưng nàng chỉ là con dâu nuôi từ bé, còn lâu nàng mới cần cái gì gọi là con dâu nuôi từ bé. Hắn còn đối xử với nàng như vậy, để cho hắn cưới tiểu thư Liễu gia đi, tên ngốc đó!
“Uống không ngon thì đừng uống.” Ngô Đắc Nhân đoạt chén trong tay nàng, “Rốt cuộc nàng thế nào?”
“Không có việc gì.”
“Mặc dù ta đã từng chạm rất nhiều nữ nhân, nhưng không có ai giống nàng, ta thật sự không đoán được tâm tư của nàng, nàng cứ nói đi.” Ngô Đắc Nhân dựa vào bên cạnh bàn, rất buồn bực.
Lời này lại giống như một cái gai đâm vào trong lòng An Nhược Hảo, hắn không phải là người nàng muốn.
“Thật mất hứng.” Ngô Đắc Nhân nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng, chỉ an ủi qua loa, vung tay áo đi ra cửa.
An Nhược Hảo nằm sấp bên cạnh bàn khóc sụt sùi thật lâu, đột nhiên nàng phát hiện nàng không thấy rõ tim mình rồi, ngay lúc này thì đột nhiên nàng bị mất phương hướng.
“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu đau lòng vắt khăn ướt lau mặt cho nàng, “Sao vậy, cãi nhau với đại thiếu gia?”
An Nhược Hảo lắc lắc đầu, bây giờ nàng rất khó chịu, cổ họng như bị chặn lại, nói không ra lời.
“Ôi, mặc dù ta đã nói Ngô gia là một gia đình lớn, cuộc sống an nhàn, nhưng gia đình giàu có cũng có bi ai của gia đình giàu có, ngươi nhất định chỉ có thể làm tiểu thiếp, mà bây giờ đại thiếu gia rất tốt với ngươi, sau này chưa chắc. Có vẻ như, bây giờ không được tốt lắm, đại thiếu gia là người có mới nới cũ, không biết Tiếu Nhan có thể nắm chặt trái tim của đại thiếu gia không đây?” Lương nha đầu cứ thở dài như thế, lau mặt cho nàng xong bưng chậu nước ra ngoài.
“Đại thiếu gia, người tới bắt ta đi, tới đi tới đi.” Ngoài cửa tiếng cười yêu kiểu liên tục, dường như Ngô Đắc Nhân chơi rất vui mừng.
“Ha ha, bắt được ngươi, đến đây cho bản thiếu gia hôn một cái.”
“Đại thiếu gia, hôn một cái làm sao đã nghiền đây?” Nha đầu bên cạnh nói ồn ào.
“Vậy lột tầng lụa mỏng này ra, các ngươi đều tới đây phục vụ bản thiếu gia cho tốt!”
“Dạ.” Ngô Đắc Nhân ra lệnh một tiếng, chúng tỳ nữ mềm mại đáp lời vây quanh.
Chỉ một lát sau, có thể nói thân thể nữ nhân hoàn mỹ đã nằm trên cỏ, tư thế phóng túng, ánh mắt xinh đẹp, tất cả đều chỉ để nhận được một giọt mưa móc của Ngô Đắc Nhân, có lẽ chỉ là một nụ hôn ân huệ.
An Nhược Hảo đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng hoang đường này, đúng là Ngô Đắc Nhân tự coi mình là hoàng thượng, nuôi nhiều nữ nhân như vậy ở đây. Người Ngô gia cũng mặc cho hắn làm loạn, An Nhược Hảo không nghĩ ra những người này rốt cuộc nghĩ gì, có tiền thì có thể tùy tiện đến đây sao?
“Ôi.” An Nhược Hảo ngồi ở trong phòng cũng chỉ có thể thở dài.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm nguyệt hắc phong cao , An Nhược Hảo nằm trên giường thở dài, cuối cùng cũng híp mắt.
() thích hợp làm chuyện xấu
“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân say khướt đi vào, sờ An Nhược Hảo ở trên giường.
Trong lúc mơ màng An Nhược Hảo được hắn ôm chặt vào lòng, thân thể nóng như lửa còn có mùi rượu ngất trời khiến nàng tỉnh táo trong nháy mắt: “Biểu ca!”
“Tiếu Nhan, ta muốn nàng.” Ngô Đắc Nhân tiến cả người đến gần, dồn An Nhược Hảo vào góc giường, “Ta muốn nàng.”
“Biểu ca, huynh say.” An Nhược Hảo lợi dụng ánh đèn lồng yếu ớt thấy trên người Ngô Đắc Nhân chỉ khoác một áo khoác dài, vừa rồi đụng chạm nhiều nữ nhân như vậy, còn muốn tới chỗ nàng đòi hỏi vui thích.
“Tiếu Nhan, những nữ nhân kia đúng là không có ý tứ, nhưng nàng thì có. Cao hứng thì cao hứng, tức giận thì tức giận, đám nữ nhân đó chỉ biết cười với ta, quyến rũ ta, cả ngày mượn thân thể của chính mình đến quấn quýt lấy ta.” Ngô Đắc Nhân nhào tới, một tay giữ An Nhược Hảo dưới thân.
“Biểu ca!”
“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân mê muội hôn gương mặt nàng, “Tiếu Nhan đừng sợ, sẽ không làm nàng đau.”
“Biểu ca huynh say thật rồi.” An Nhược Hảo định đẩy hắn ra, nhưng toàn bộ sức nặng của Ngô Đắc Nhân đặt ở phía trên, nàng vốn không đẩy được.
“Vừa rồi ta không đụng ai hết, nàng yên tâm, ta rất có sức.” Ngô Đắc Nhân đưa tay cởi cái yếm của An Nhược Hảo.
“Bốp!” Một gối sứ nện vào phía sau gáy Ngô Đắc Nhân.
An Nhược Hảo nhìn Ngô Đắc Nhân bị đánh ngất xỉu, thở phào nhẹ nhõm. Thật may là gối đầu đánh vào gáy, không có bất kỳ vết thương nào, nàng lắng nghe tiếng động bên ngoài, dùng hết sức mang hắn đến phòng ngủ của hắn.
An Nhược Hảo ở đây chưa tới nửa tháng, nàng đã không nhịn nổi, hắn không phải là Lý Đường Ca của nàng, Lý Đường Ca của nàng đã cách xa nàng trong đêm mưa đó, bọn họ đã coi như là người lạ, nếu như thế, đây chỉ là người dưng có bề ngoài giống hắn mà thôi.
“Sao vậy?” An Nhược Hảo tưởng chuyện nàng đánh Ngô Đắc Nhân đã bị phát hiện rồi, trong lòng căng thẳng.
“Vừa rồi Mễ lão đầu tới đây nói, nhị ca không cẩn thận bị xà ngang nện vào rồi, bị thương rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?” Trong đầu An Nhược Hảo ầm một tiếng.
“Ngươi có muốn về xem không, bây giờ hắn bị thương, lại không ai chăm sóc…” Lời Lương nha đầu còn chưa dứt, An Nhược Hảo đã chạy ra ngoài.
An Nhược Hảo chạy ra khỏi Ngô phủ, xuyên qua chợ, chạy thẳng qua tiệm cháo của Mễ lão đầu cũng không kịp hỏi kỹ. Mặc dù lúc này là đầu đông, gió thổi trên người rất lạnh, nhưng lúc An Nhược Hảo chạy được nửa đường đã mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
Thật ra thì không phải trong lòng nàng không có tình cảm với hắn, nhưng suy nghĩ ban đầu ảnh hưởng tới nàng, nàng cảm thấy Lăng Canh Tân là nhị ca của nàng, không có khả năng khác.
Nhưng Lăng Canh Tân lại không phải nhị ca của nàng, nàng cũng không phải là muội muội kia, mà là con dâu nuôi từ bé có địa vị thấp kém.
Nàng nhớ mỗi lần Lăng Canh Tân muốn nói lại thôi, ánh mắt người trong thôn nhìn nàng, là nàng quá ngốc nghếch, là nàng không muốn nghĩ sâu.
Nàng nhớ đến cho tới nay Lăng Canh Tân đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng, nàng coi hết thảy là chuyện đương nhiên.
Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân, dieendaanleequuydonn trong cổ họng liền vô cùng buồn bực, nhưng lúc này nàng không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi chồm hổm ở ven đường rơi lệ.
“Tiếu Nhan?” Thím Tào ngồi trên xe trâu, kinh ngạc nhìn nàng đang ngồi chồm hổm ven đường.
“Thím.” An Nhược Hảo vất vả đứng dậy, thím Tào đỡ nàng lên xe.
“Nghe nói ngươi đi Ngô phủ, sao lại ở đây?”
“Ta nghe nói nhị ca bị xà ngang đập bị thương, sao hắn lại bị xà ngang nện vô chứ?”
“À, khoảng thời gian này, nhị ca của ngươi tạo một gian nhà trúc ở bên phòng ngươi, ngươi không biết sao?” Thím Tào càng thêm buồn bực, “Nhị ca của ngươi còn nói là làm cho ngươi đó.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo nhớ trước kia nàng đã từng nói nàng muốn một gian phòng trúc, không ngờ Lăng Canh Tân ghi tạc trong lòng lời nàng thuận miệng nói ra. Lăng Canh TÂn không chỉ coi nàng là nàng dâu nhặt về, hắn có cảm tình với nàng, là tình yêu sao?
“Trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, nhị ca của ngươi liều mạng, nhị ca một mực góp tiền chờ tháng ba sang năm cưới ngươi.” Thím Tào thao thao bất tuyệt suốt dọc đường nói cho nàng biết về tình trạng của Lăng Canh Tân gần đây, An Nhược Hảo nghe được không biết nên khóc hay nên cười, hắn làm tất cả đều là vì nàng.
“Nhị ca, nhị ca!” Xe trâu vừa mới qua cầu đá thôn Thuấn Thủy, An Nhược Hảo liền nhảy xuống, tốc độ xe trâu đã không thỏa mãn được sự chờ đợi trong lòng nàng. Nàng nghĩ đã nghỉ đủ rồi, chạy như bay mà về.
Nàng vừa đến cửa, trong lòng lại lo sợ, giờ phút này nàng đã rất rõ ràng, nơi này mới là nơi mà tận trong đáy lòng nàng mong muốn ở lại. nàng bị quá khứ mê hoặc mới có thể ở lại Ngô phủ, tình cảm kiếp trước ràng buộc khiến cho nàng hơi không cam lòng. Nhưng một chút không cam lòng đã là cái gì khi so với Lăng Canh Tân? Thật ra thì khi nàng biết rõ chân tướng, thật ra nàng bất bình với số phận, chứ không phải chán ghét Lăng Canh Tân.
Nếu thật sự nói về cảnh ngộ trong khoảng thời gian này, nói nàng không có tình cảm gì với Lăng Canh Tân là giả, có lẽ đã sớm từ tình huynh muội thành tình yêu, chỉ có điều cảm giác tủi thân vẫn đè nặng trong lòng nàng khiến nàng đè nén tình cảm của mình. Bản thân trong mộng rõ ràng hơn khi tỉnh táo, cảm giác đêm kia rõ ràng. Trong nội tâm nàng có hắn, nếu có thể không hề cố kỵ, nàng còn ở đây do dự làm gì, sợ cái gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ta nói không phải là mộng!” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, không ngờ Lăng Canh Tân lại có lúc dễ thương như vậy, nhưng nàng sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách nàng cắn mạnh hắn một miếng.
“Nằm mơ chắc sẽ không đau, cho nên không phải chàng đang nằm mơ.”
“Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, đột nhiên trợn to mắt, lớn tiếng hỏi, “Không phải đang nằm mơ?”
“Ừ.” An Nhược Hảo gật đầu, rốt cuộc hắn hồi hồn rồi.
Lăng Canh Tân lại nhấc một góc chăn lên, nhìn An Nhược Hảo trần truồng, lại nhìn bản thân lõa lồ: “Ta, ta…”
“Thật sự không xảy ra chuyện gì!” An Nhược Hảo lại kéo chăn xuống.
“Hả.” Lăng Canh Tân uất ức đến cực điểm, cằm đặt trước ngực An Nhược Hảo, gần như hơi tham lam nhìn mặt mày An Nhược Hảo.
“Chàng đang nhìn cái gì?” An Nhược Hảo bị ánh mắt của hắn nhìn đến hốt hoảng.
“Nương, hình như Tiếu Nhan trở lại.”
“Ở đây không có nương, chỉ có chàng và ta!” An Nhược Hảo thật sự muốn nổi đóa rồi, lời này của hắn khiến cho nàng cảm thấy giống như trong phòng thật sự còn có một người khác. Hơn nữa, vừa rồi không phải hắn đã bình thường sao, thế nào lúc này lại như vậy?
“Nương, nhất định là nhi tử đang nằm mơ, nằm mơ cũng sẽ đau, thật kỳ lạ.” Lăng Canh Tân chống cằm khó hiểu nhìn An Nhược Hảo, tay còn lại vuốt ve hai trái ô mai nhỏ trước ngực An Nhược Hảo.
An Nhược Hảo không thể nhịn được nữa, nắm lấy tay không an phận của hắn, nặng nề hôn lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến vào miệng hắn. Trong miệng hắn còn mang theo mùi thuốc, nhưng không đắng, còn có vị ngòn ngọt.
Lăng Canh Tân rõ ràng bị nụ hôn thô bạo này của An Nhược Hảo hù sợ, vẻ mặt ngây ngốc, mắt mở to. An Nhược Hảo thấy hắn không có chút phản ứng nào, trong cơn tức giận lại cắn hắn một phát.
“Tiếu Nhan, đau.”
“Ai bảo chàng không có chút phản ứng nào.” An Nhược Hảo lau môi miệng, liếc nhìn hắn.
“Có phản ứng.”
“Hả?”
“Phía dưới ta trướng lên khó chịu.” Lăng Canh Tân bắt lấy tay An Nhược Hảo dò xét xuống phía dưới, An Nhược Hảo bất ngờ không kịp đề phòng, không ngoài dự đoán đụng phải một vật cứng nóng như lửa.
“Ha ha.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện nàng chơi đùa phát hỏa, nàng ngượng ngùng rút tay về, “Lăng Canh Tân, rốt cuộc chàng đã tỉnh hay chưa tỉnh?”
“Tiếu Nhan, nàng thật sự đã trở lại?” Lăng Canh Tân kéo tay nàng lại, không thể tin mà nhìn vào mắt nàng.
An Nhược Hảo nghe thấy tình cảm không giống vậy trong giọng nói của hắn, tiến tới bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã trở về, ta thật sự trở lại.”
“Nàng trở lại?” Cả khuôn mặt của Lăng Canh Tân cũng sáng lên, tràn đầy vui mừng.
“Ta đã trở về.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đột nhiên nàng phát hiện nàng giống như thích ăn môi hắn rồi, bây giờ cũng không thể nói rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai.
“Tiếu Nhan, nàng lại hôn ta một cái có được không?” Trong mắt Lăng Canh Tân đều là mong chờ.
An Nhược Hảo nhìn con ngươi màu đen của hắn, hiện lên hơi nước, trong phút chốc liền bị đầu độc rồi, hôn lên lần nữa.
Lần này, hai người đều đáp lại đối phương. Lăng Canh Tân vừa đụng đến bờ môi mềm mại của nàng, tự động ôm eo nàng. Cái lưỡi của An Nhược Hảo khiêu khích qua lại trong miệng hắn, nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ, càng thêm ra sức càn quét trong miệng nàng, hết sức mút lấy nước bọt trong miệng nàng.
Tay kia của Lăng Canh Tân nắm lấy trước ngực An Nhược Hảo theo thói quen, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cho dù Lăng Canh Tân không ăn nàng, nàng cũng sẽ đổi khách làm chủ mà ăn hắn. Bởi vì nàng cảm thấy trên người mình đã nổi phản ứng rồi, nàng muốn hắn.
“Nhị ca, chàng đói bụng không, ta đi nấu cơm.” An Nhược Hảo rời khỏi miệng hắn.
Lăng Canh Tân nhìn bờ môi hai người dính chút nước miếng, đôi môi An Nhược Hảo đỏ thẫm: “Ta không đói bụng.” Lăng Canh Tân nói xong lại hôn lên lần nữa, lưng hắn đau, chỉ có thể thỉnh thoảng xông vào giữa hai chân An Nhược Hảo, giảm bớt khó chịu chỗ nào đó.
An Nhược Hảo không chịu được tư thế không để ý sẽ lau súng cướp cò này, lửa nóng của hắn xông tới giữa hai đùi nàng, cũng không phải thật sự làm, nhưng mà chỗ đó của nàng lại căng căng rất khó chịu, nàng thừa dịp Lăng Canh Tân động thân liền rời khỏi dưới người hắn: “Ta đói bụng, ta muốn nấu cơm ăn.”
Lăng Canh Tân uất ức nhìn nàng trượt ra từ trong chăn, lại nhìn thân thể trần truồng của nàng đứng bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng: “Oh.”
An Nhược Hảo thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào phía dưới nàng, hồi lâu sau mới phản ứng được: “Sắc lang!” Ngay lập tức nàng xoay người sang chỗ khác khoác thêm áo khoác ngoài, chạy đến bếp lò.
Lăng Canh Tân nhìn nàng khoác áo đi tới đi lui chỗ đó, bắp đùi trắng như tuyết tới lui trước mắt hắn, hắn không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra chỗ màu đen của nàng. Chỗ đó của nàng giống như hơi đen một chút, vừa rồi lại dính thứ gì màu trắng trên đó, không biết là cái gì.
An Nhược Hảo nhớ tối qua hắn phát sốt, nóng đến kịch liệt, vừa nấu cơm lại vừa sắc một thang thuốc.
“Uống thuốc.”
Lăng Canh Tân nghe giọng nói dịu dàng của nàng, có chút được sủng ái mà lo sợ.
“Tính khí con nít.” Lần này đến lượt An Nhược Hảo giúp hắn uống thuốc rồi, mới biết lúc trước mình không chịu uống thuốc là cảm giác gì, “Mật ong để đâu?”
“Mật, không có.”
“Vậy thì cứ uống như vậy đi.” An Nhược Hảo nhìn thời tiết bên ngoài, “Trời mưa lớn như vậy, không phải chàng muốn ta chạy đi chứ.”
Lăng Canh Tân càng thêm uất ức: “Đắng như vậy, ta không uống.”
“Nhưng trong nhà không có mật ong.”
“Vậy ta không uống, đây là thuốc hạ sốt, dù sao ta cũng không phát sốt.” Lăng Canh Tân quay đầu đi.
An Nhược Hảo cũng nhức đầu, Lăng Canh Tân bắt đầu tính khí con nít đúng là rất khó hầu hạ. Nàng đứng ở bên giường, cứ nhìn hắn như vậy, không uống cũng không được: “Lăng Canh Tân.”
“Hả?” Lăng Canh Tân quay đầu, kinh ngạc nhìn môi đỏ mọng của nàng chào đón, hắn vui mừng hôn lên. Nhưng nước thuốc trong miệng An Nhược Hảo đắng đến mức tận cùng, khi mớm vào miệng mặt hắn liền đau khổ, “Nàng, nàng lừa ta.”
An Nhược Hảo lau nước thuốc chảy xuống từ bên miệng: “Chàng xem, ta uống thuốc cùng chàng, muốn đắng hay người cùng đắng.”
Lăng Canh Tân nghĩ cũng phải, gật đầu.
An Nhược Hảo bất lực, mặc dù nàng cũng sợ đắng, nhưng trò chơi này rất thú vị, liền miệng đổi miệng uống xong non nửa chén thuốc. Nhưng mỗi lần khi nàng muốn rút về, Lăng Canh Tân sẽ mút chặt môi nàng muốn triền miên thật lâu, cho đến khi An Nhược Hảo hơi giận trợn mắt mới bằng lòng bỏ qua.
Lúc này An Nhược Hảo mới ngửi thấy mùi khét trong nồi: “Sao chàng không nói sớm?”
“Ta, môi của nàng ăn tương đối ngon, ta liền quên.” Lăng Canh Tân dúi đầu vào trong gối. An Nhược Hảo tắt lửa trong bếp lò, thấy Lăng Canh Tân như vậy, thật muốn đổi gối đầu này thành gối đầu sứ ở Ngô gia, để cho hắn giả bộ đà điểu, để cho hắn giả bộ đáng yêu.
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo phồng má lại hết sức vui mừng, mặc dù lần này bị thương, nhưng Tiếu Nhan trở lại, hơn nữa cái gì cũng theo hắn, ngay cả hắn hôn hắn sờ nàng nhìn nàng đều không tức giận.
“Tiếu Nhan, trong hũ kia có cá ướp bã rượu.” Lăng Canh Tân chỉ về phía hộc tủ bên cạnh.
An Nhược Hảo đi qua, mở hũ Lăng Canh Tân chỉ, quả nhiên bốc lên mùi thơm của cá cùng bã rượu: “Chàng làm khi nào?”
“Sau ngày nàng đi, ta nhớ nàng thích ăn, mặc dù nói không biết khi nào nàng trở lại, nhưng dù sao ta cũng không có việc gì nên ướp một chút.”
An Nhược Hảo lại mở mấy cái hũ khác, đều là thức ăn mà nàng thích, trong mắt lại nổi lên sương mù, nam nhân này quá tốt với nàng, nàng quả thật không có gì báo đáp.
“Ừ, lập tức xong rồi.” An Nhược Hảo xoa bên khóe mắt, bày ra các loại món ăn, bắt đầu chuẩn bị không biết là cơm trưa hay cơm tối.
Chờ làm xong thức ăn, An Nhược Hảo phát hiện vấn đề, Lăng Canh Tân nằm trên giường, đây không phải là có ý muốn nàng tới đút?
“Tiếu Nhan, ta nằm sấp vì bị thương.” Lăng Canh Tân lên tiếng trước khi nàng nói.
An Nhược Hảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là mang ghế qua, bày món ăn trên ghế tròn, mình thì ngồi trên một chiếc ghế con khác, vừa vặn cao ngang Lăng Canh Tân.
An Nhược Hảo nhìn tính con nít khó có của hắn, đút từng miếng từng miếng một cho hắn ăn.
“Tiếu Nhan, nàng làm món ăn ngày càng ngon.” Lăng Canh Tân ăn vẫn không quên tán dương.
“Tất nhiên, cũng không nhìn là ai làm.”
“Hì hì.” Lăng Canh Tân nghĩ tới Tiếu Nhan nhà hắn rất không biết xấu hổ.
“No chưa?”
“Ừ.” Lăng Canh Tân hài lòng nằm lỳ trên giường, cảm giác phục vụ này thật chân thật, hơn nữa Tiếu Nhan không giận hắn, cái gì cũng làm cho hắn.
“Tiếu Nhan…”
“Hả?” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt khó xử của Lăng Canh Tân, “Sao vậy?”
“Ta, ta, ta…”
“Làm sao?” An Nhược Hảo nhìn mặt hắn sung huyết đỏ bừng, “Sốt?”
“Ta, ta…” Lăng Canh Tân cúi đầu trầm mặc một lúc, “Ta muốn đi ra ngoài.”
An Nhược Hảo im lặng, ý này là muốn nàng hầu hạ hắn đi nhà xí!
“Tiếu Nhan, ta không nhịn được.”
“Ôi, đợi chút.” An Nhược Hảo lấy thêm áo ngoài khoác thêm cho hắn, cố gắng dìu, lại phủ thêm áo tơi, “Cứ đè trên người ta, đừng làm bị thương eo.”
“Ừ.” Hai người đi ra khỏi cửa phòng, Lăng Canh Tân vội che An Nhược Hảo trong áo tơi, “Đừng dính ướt.”
Hai người liền bước thấp bước cao vịn đến bên nhà xí.
“Muốn ta đỡ chàng đi vào?” Trong lòng An Nhược Hảo vẽ vòng tròn, lần xuyên qua lừa bịp này, chuyện 囧 cũng để cho nàng gặp phải.
“Bên ngoài trời mưa đấy.” Lăng Canh Tân nói xong liền kéo nàng đi vào, “Nàng, nhắm mắt lại là được.”
An Nhược Hảo cũng không còn cách nào, cho dù nàng đứng ở bên ngoài, nói không chừng Lăng Canh tân sẽ cắm đầu ngã vào, quay lưng nhắm mắt lại.
“Xong rồi, Tiếu Nhan.”
“Ừ.” An Nhược Hảo lại đỡ hắn trở về.
Mặc dù mặc áo tơi, nhưng mưa lớn như vậy, hai người vẫn dính ướt.
“Chàng nằm trước, ta đun chút nước, vừa vặn lau thân thể cho chàng rồi bôi thuốc.” An Nhược Hảo cởi áo tơi cho hắn.
Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nằm trên giường: “Ừ.”
“Được rồi.” Lần này An Nhược Hảo cũng không kiêng dè, vén chăn lên, “Cởi quần áo.”
“Tiếu Nhan, nàng không ngại nữa hả?”
“Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
“Hả.” Lăng Canh Tân đỏ mặt, “Nhưng ta không cởi được phía dưới.”
An Nhược Hảo thở dài, đưa tay cởi, sao nhìn cảnh tượng này giống như nàng cưỡng ép hắn, vẻ mặt giống như nàng dâu nhỏ.
“Tiếu Nhan, nàng cũng nên tắm thôi.”
“Tại sao?”
“Chỗ của nàng dính vật bẩn.” Lăng Canh Tân chỉ vào phía dưới nàng nói.
“Sắc lang!” An Nhược Hảo nặng nề véo mông hắn, nhìn lại mình một chút, vừa rồi lại có thể không kịp phản ứng, nàng cởi đồ dính dị vật, còn là chuyện tốt do hắn làm ra.
An Nhược Hảo vội vàng che chắn, tùy tiện xoa xoa cho hắn, mặt oán giận mà bôi thuốc.
“Tiếu Nhan, nhẹ một chút.”
“Đau chết chàng thì thôi.” Ngoài miệng An Nhược Hảo cứng rắn, nhưng trong lòng đau nhói, nhẹ nhàng bôi thuốc phía sau lưng còn có trên mông, “Có lạnh không?”