“Lạnh.” Lăng Canh Tân thành thật đáp.
“Dù sao chăn này cũng dính thuốc mỡ rồi, cứ đắp lên.” An Nhược Hảo đắp chăn cho hắn, mình thì chuẩn bị tắm rửa.
“Nhắm mắt!” An Nhược Hảo hung ác nói, Lăng Canh Tân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nhưng thừa dịp nàng không chú ý lại hé mắt ra.
An Nhược Hảo nhìn chung quanh một vòng, khi nào phải cho gian phòng này thêm vài tấm vách ngăn, treo vài tấm rèm cũng tốt, nếu không thật bất tiện. Nàng nghĩ như vậy, nhấc chân vào nước, nước ấm áp ngập qua người, thật thoải mái.
Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt hưởng thụ của An Nhược Hảo, nở nụ cười. Hắn từ từ nhớ lại chuyện tối qua, hắn còn nhớ loáng thoáng. Hắn vẫn cho rằng đó là nằm mơ, thì ra là thật, hắn nở nụ cười.
An Nhược Hảo tắm xong, cả người sảng khoái, tâm tình cũng tốt. Nàng từ từ lấy xiêm áo trong tủ quần áo ra đang định khoác thêm, lại nghe Lăng Canh Tân cau mày bắt đầu kêu la: “Tiếu Nhan, ta lạnh.”
“Sao, chẳng lẽ vừa rồi mắc mưa bị cảm lạnh rồi.” An Nhược Hảo gấp gáp đến mức xoay vòng vòng.
“Tiếu Nhan, trên giường rất lạnh.” Lăng Canh Tân co lại thành một đống.
“Đừng lộn xộn, thuốc bôi trên người chùi hết ra chăn rồi.” An Nhược Hảo ngăn động tác lộn xộn của hắn lại, cởi áo ngoài vừa mới mặc lên, trượt vào trong chăn, ôm Lăng Canh Tân thật chặt, “Ôm ta sẽ không lạnh nữa.”
“Ừ.” Lăng Canh Tân theo lời ôm lấy nàng, thật ra thì trong lòng vui như nở hoa, hóa ra Tiếu Nhan nhà hắn rất dễ lừa gạt.
“Khi nào vết thương trên người chàng mới có thể tốt nhỉ?”
“Không biết.” Lăng Canh Tân tự mình xem chừng sau năm sáu ngày là có thể tốt lên, nhưng chờ hắn tốt lên nói không chừng Tiếu Nhan sẽ không để cho hắn như vậy, vẫn cứ kéo thêm mấy ngày thôi.
“Bây giờ bắt đầu mùa đông rồi, cả ngày như vậy ngộ nhỡ cảm lạnh không tốt lên thì làm thế nào?”
“Ôm Tiếu Nhan sẽ không cảm lạnh nữa.” Đầu Lăng Canh Tân tựa vào ngực nàng, ngửi hương vị thơm tho trên người nàng.
“Ôi.” An Nhược Hảo vuốt ve mái tóc đen sáng của hắn, khẽ lo lắng.
“Tiếu Nhan, tại sao nàng không có sữa?”
An Nhược Hảo thiếu chút nữa thì bị miếng nước bọt sặc chết: “Khụ khụ.”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ngẩng đầu lên từ trước ngực nàng.
“Cái đó phải sinh em bé mới có.” Cuối cùng An Nhược Hảo vẫn giải thích.
“A, vậy sao Lương lão nhị thích mút quả phụ Tiếu, ta còn tưởng có sữa đấy.”
“Lần sau không cho nhìn, biết chưa.” An Nhược Hảo nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của quả phụ Tiếu, hơi ghen tỵ.
“A, không có sữa, tại sao muốn mút chứ?” Lăng Canh Tân hỏi vấn đề khiến An Nhược Hảo càng dở khóc dở cười.
“Nhị ca, đây chẳng qua là một mánh khóe tán tỉnh.”
“Tán tỉnh?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên bàn tay đưa tới chỗ nào đó của An Nhược Hảo, dò xét không nặng không nhẹ ấn xuống một cái, “Giống như vậy sao?”
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy trên người nàng đã lập tức bị đốt lên, nhưng lý trí để cho nàng ép xuống: “Ai dạy chàng?”
“Chân lưu manh.” Ngược lại Lăng Canh Tân thành thực, trực tiếp bán đứng người phía sau, “Hắn nói như vậy, nàng mới có thể thoải mái hơn.”
An Nhược Hảo còn chưa lên tiếng, Lăng Canh Tân lại nhấn mấy cái: “Thoải mái không, Tiếu Nhan?”
An Nhược Hảo định nói chuyện, nhưng khoái cảm này khiến cho nàng không nói ra lời, không nhịn được liền hừ hừ một tiếng: “Nhị ca, đừng động nữa.”
“Không thoải mái?”
“Ặc, rất thoải mái, nhưng đừng động đậy nữa.” An Nhược Hảo tóm lấy tay của hắn, bỏ vào trước ngực.
“Tiếu Nhan không thích?”
“Không phải, cái này, chờ thân thể nhị ca tốt lên rồi nói.” An Nhược Hảo nhắm mắt lại, nếu không phải trên người hắn có vết thương, nàng thật sự sẽ lập tức ăn hắn. Nàng phát hiện trong thoáng chốc, nàng lại, nàng lại có thể…
Không mặt mũi gặp người, không mặt mũi gặp ai…
Mấy ngày tiếp theo, Lăng Canh Tân được An Nhược Hảo cưng tận trời. Hắn tùy tiện hừ hừ hai tiếng, An Nhược Hảo gấp đến mức xoay vòng vòng. Nếu hắn nói một tiếng đói rồi, An Nhược Hảo sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn trước tiên; nếu hắn nói nhàm chán, An Nhược Hảo có bận rộn việc gì cũng để đó, bố trí kể chuyện xưa cho hắn. Cảm giác được cưng chiều thật tốt.
“Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy An Nhược Hảo đang giặt quần áo bên dòng suối, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng đến đỏ ửng.
“Chuyện gì?” An Nhược Hảo thấy vạt áo Viên Phú Cảnh qua khóe mắt, phía trên thêu chút hoa văn màu vàng, trả lời nhạt nhẽo.
“Rất lạnh chứ?”
“Không lạnh.”
“Chăm sóc nhị ca của nàng rất vất vả chứ?”
“Không khổ cực.”
“Nàng và Ngô Đắc Nhân không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.” An Nhược Hảo dừng lại một chút, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Nếu như nàng theo ta, về sau không phải giặt quần áo vào mùa đông, không cần khổ cực chăm sóc người khác, đương nhiên có người làm giúp nàng…”
“Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo đứng dậy, đối diện với hắn, “Xem ra ta cần phải nói rõ ràng với ngươi.”
“Nàng…”
“Trước đây ta không biết nên cự tuyệt ngươi như thế nào, khiến cho ngươi từng bước hiểu lầm. Viên Phú Cảnh, ta nói rõ ràng cho ngươi. Ta không thích ngươi, ta sẽ không gả cho ngươi.” Giọng điệu An Nhược Hảo không được tốt, nhìn hắn mím môi, giống như bị tổn thương tận tim.
Viên Phú Cảnh cũng không cam tâm, đúng là hắn không hiểu nữ nhân, nhưng hắn cho là hắn không hề thua kém Lăng Canh Tân ở điểm nào, thậm chí mạnh hơn hắn ta gấp trăm lần: “Ta kém nhị ca nàng ở điểm nào!”
“Không phải vấn đề hơn kém, mà là ta, vốn không thích ngươi. Lúc trước ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta cũng chỉ nể tình láng giềng không muốn vạch mặt mới chưa nói ngươi, nhưng rõ ràng là ngươi hiểu lầm. Đó không phải lạt mềm buộc chặt, là ta quá do dự, trước kia phụ thân ta cũng đã nói, ta vẫn không sửa được. Nhưng giờ phút này, ta có thể rất dứt khoát nói rõ ràng cho ngươi, ta thích nhị ca của ta, từ nay về sau ta sẽ cùng hắn!”
“Nàng, nàng nói bậy!” Mặt Viên Phú Cảnh đỏ lên.
“Ta không nói bậy, ta nói tất cả là sự thật. Ta vốn lo lắng dứt khoát nói xong sẽ làm đau lòng ngươi, nhưng uổng công ngươi là người đọc sách vẫn không hiểu ý tứ của ta.”
“Nàng chính là nói bậy, sao ta lại không sánh bằng kẻ nhà quê một cục đó!” Viên Phú Cảnh tức giận đến mức cổ cũng đỏ, hắn vẫn cho rằng mình là người đọc sách duy nhất trong thôn này, bình thường mọi người đều tâng bốc hắn, Lăng Canh Tân tuyệt đối chỉ có thể bị giẫm dưới chân. Nhưng mà An Nhược Hảo này, hoàn toàn điên đảo rồi, nàng nói nàng thích kẻ quê mùa đó, nàng không thích hắn!
“Không cho ngươi nói nhị ca là kẻ quê mùa một cục!” An Nhược Hảo nghe hắn mắng Lăng Canh Tân, cũng nổi giận.
“Ngươi đi với nhị ca ngươi đi, ngươi sẽ phải hối hận!” Viên Phú Cảnh tức giận hất thẳng tay, không đề phòng chân trượt suýt té vào trong nước, may mà An Nhược Hảo kéo được hắn.
Hắn nhìn bàn tay bé nhỏ đỏ ửng, tức giận trong lòng bốc lên, mạnh mẽ hất tay nàng ra. An Nhược Hảo bị đẩy vào trong nước. Hắn nhìn nước cạn, xoay người định rời đi, đột nhiên thấy đóa bách hợp màu vàng trên cổ nàng, trong lòng kinh hãi. Nàng lại là…
An Nhược Hảo định mắng hắn lấy oán trả ơn, quay đầu lại nhìn thấy khiếp sợ trong mắt hắn, đột nhiên giống như làm ra quyết định gì đó, bước đi nhanh. Trong nước rất lạnh, nàng vội vàng trở về thay quần áo, bây giờ nhị ca bệnh, nàng không thể bị bệnh.
Về đến nhà, Lăng Canh Tân đang làm ổ trên giường, thấy nàng ướt sũng chạy vào cửa thì nhíu mày: “Tiếu Nhan, sao vậy?”
“Vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân té.” An Nhược Hảo cười cười, đồng thời múc nước nóng từ trong nồi lớn ra thay quần áo, “Nhắm mắt.”
“Ừ.” Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nhắm mắt lại: Tiếu Nhan đi ra ngoài giặt quần áo không cẩn thận rơi xuống nước, hai ngày trước trồng rau còn không cẩn thận cắt vào tay, hắn không muốn phải tiếp tục giả bộ. “Vừa rồi ta gặp Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo suy nghĩ một chút vẫn nên nói ra.
“Cái gì?” Lăng Canh Tân mở mắt ra, hắn vẫn còn tiếp tục giả vờ rất tốt.
“Hắn ta giống như bị điên, muốn ta gả cho hắn.”
“Nàng nói sao?” Lăng Canh Tân ưu tư.
“Đương nhiên là không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.” An Nhược Hảo nghĩ, ngắt được đóa đào hoa, trong lòng sảng khoái không ít, có đôi khi vạch mặt cũng cần thiết.
“Vậy thì tốt.” Lăng Canh Tân yên lòng, nhớ tới Viên Phú Cảnh chạy tới quầy rầy Tiếu Nhan nhà hắn, trong lòng lại khó chịu, nhưng không giả bộ tiếp, sủng ái mấy ngày này sẽ không còn nữa. Nhớ tới thời gian không có người sủng ái, hắn liền đau thắt lưng.
“Sao vậy, khó chịu ở đâu?” An Nhược Hảo nhìn hắn cau mày, vểnh môi, thỉnh thoảng ấn hông.
“Ta đau thắt lưng.” Dáng vẻ gấp gáp của An Nhược Hảo hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn, thật sự đau lòng, nhưng tính toán vụn vặt trong lòng thắng được cảm tính, giả bộ mấy ngày, liền mấy ngày.
An Nhược Hảo thấy hắn ấn ngực: “Ngực cũng đau?”
“Ừ.”
“Ta đi tìm Mộc lão đầu.” Lần này An Nhược Hảo hoàn toàn sốt ruột.
“Đừng.” Lăng Canh Tân thấy nháo lớn rồi, vội vàng kéo nagnf, dùng sức quá mạnh, khi kéo nàng vào trong ngực, lần này thật sự làm bị đau hông rồi, “Đau –”
“Như thế nào?” An Nhược Hảo vội khóc.
“Đừng động.” Lăng Canh Tân đè nàng dưới thân, An Nhược Hảo nhìn hắn đau động cũng không dám động.
“Tiếu Nhan, để cho ta ôm nàng sẽ không đau.” Lăng Canh Tân xấu hổ, bây giờ sợ rằng nói dối mặt cũng không đỏ, mới không cần đỏ mặt, không cần, lưu manh nói không sai, quả nhiên phải ăn vạ mới ôm được mỹ nhân về.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo lẳng lặng vùi trong ngực hắn, lông mi dài lưu lại một bóng mờ dưới mắt, mang theo tình ý dịu dàng.
Ngay sau đó, cặp môi khêu gợi của Lăng Canh Tân đã dính vào.
An Nhược Hảo đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Canh Tân nằm lỳ trên giường, trên mặt toát mồ hôi. Nàng nhấc chăn lên, trên lưng hắn chỉ bôi một lớp thuốc bột trị thương, nhìn vết thương mà trong lòng khiếp đảm. Nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi lên mu bàn tay, lại trượt xuống.
Là nàng không tốt, nếu như nàng ở đây, nhị ca cũng sẽ không khổ cực như vậy. Người ngoài nhìn thấy chỉ có suy nghĩ, nhị ca không xứng với nàng, vốn là nàng không xứng với nhị ca. Ngoại trừ việc nàng nhận được vài chữ, còn có điểm nào tốt? Nàng không giống nữ nhân khác, cũng chỉ có chút ít vậy thôi, lúc này áy náy trong lòng nàng với nhị ca đã đến mức cao nhất.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo gọi vài tiếng, Lăng Canh Tân lại không hề phản ứng, nàng áp trán của mình lên trán hắn, “May mà không phát sốt, là quá mệt mỏi ngủ thiếp đi sao?”
An Nhược Hảo nhìn xung quanh một vòng, lập tức tìm một đống thuốc trị thương trong ngăn tủ, nhưng trên lưng hắn còn dính bùn đất, trước tiên phải đun nước lau sạch sẽ cho hắn đã. Lúc nàng lau người cho hắn mới phát hiện vết thương lan đến tận mông hắn, nàng rối rắm một lúc: dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, không cần đếm xỉa đến.
Nàng đóng cửa, đánh bạo cởi quần cho hắn, mặc dù không có ai thấy, cuối cùng vẫn đỏ mặt lau cho hắn, lại nhẹ nhàng bôi thuốc bột sát trùng.
Lăng Canh Tân giống như cảm nhận được trên ngang lưng đau đớn, vẫn luôn hừ hừ.
“Nhị ca, đau lắm hả?” An Nhược Hảo vội vàng nhẹ tay, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn rên hừ hừ, không có ngôn ngữ gì khác. Nàng bỗng nhiên nhìn thấy tay mình thế mà lại để trên cái mông tràn đầy co dãn của hắn, vội rụt trở về. Vừa lau thuốc bột lại không thể đắp chăn, nàng nhìn lại sợ hắn gặp bất trắc, nàng rối rắm nhìn Lăng Canh Tân trên giường. Bỗng nhiên nhớ ra, trên gác có mấy lò sưởi, vội lấy xuống đốt nóng rồi đặt bên cạnh nhị ca, trong nhà lại đốt chậu than, nhiệt độ mới tăng lên.
“Ục ục.” Bụng bắt đầu hát không thành kế rồi, An Nhược Hảo mở tủ chén, trong ngăn tủ chỉ có chút rau cải cùng mấy cái trứng gà, cộng thêm một chén to cơm thừa. Lăng Canh Tân sống như vậy qua ngày, lúc không có nàng cứ đối đãi với bản thân như vậy, đôi mắt đầy sương mù. Nàng xoay người nhìn Lăng Canh Tân, cuối cùng lấy ra một ít rau cùng trứng gà, cũng chỉ có thể như vậy.
An Nhược Hảo nấu một bát tô canh, mặc dù không có gia vị, nhưng chỉ có mùi thơm trứng gà là đủ rồi. Mặc dù không phải cao lương mỹ vị như ở Ngô phủ, nhưng rõ ràng những món ăn gia đình này lại tương đối phù hợp với khẩu vị của nàng.
“Nhị ca, ăn cơm.” An Nhược Hảo đẩy Lăng Canh Tân một cái, Lăng Canh Tân chỉ quay đầu sang hướng khác, ngủ tiếp.
“Ngươi mệt đến mức nào rồi, ngay cả ta gọi mà ngươi cũng không nghe thấy.” An Nhược Hảo thở dài, nhưng không ăn cơm tối không được. Nàng hạ quyết tâm, mình ngậm một hớp canh, dán lên môi hắn, cạy môi của hắn, từ từ mớm vào trong miệng hắn.
An Nhược Hảo nghe âm thanh hắn nuốt xuống, hài lòng gật gật đầu, may mà ngủ cũng có thể ăn cơm, tiếp tục lựa chọn phương thức như vậy cho hắn ăn tiếp.
Đợi đến lúc miếng cơm trộn canh cuối cùng ăn xong, bản thân An Nhược Hảo cũng no rồi, nàng nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ bóng nước, lại muốn ăn hắn. Nàng vỗ đầu mình, nàng quả nhiên là…
Lăng Canh Tân nằm sấp bên cạnh, lúc này trong miệng rỉ ra chút nước canh.
Thế mà, không biết là cái gì thúc đẩy nàng, nàng như bị ma xui quỷ khiến hôn hắn, vừa hôn liền không thể cứu vãn được Nàng lại cảm thấy hương vị trong miệng Lăng Canh Tân rất dễ chịu, không phải mùi cơm chín hay mùi đồ ăn, không biết rốt cuộc là gì. Nàng chậm rãi thăm dò, mặc dù Lăng Canh Tân không có tri giác, nhưng mà đầu lưỡi rất tự nhiên quấn quýt lấy lưỡi của nàng, giống như có lẽ đã quen thuộc hơi thở của nàng.
An Nhược Hảo đột nhiên nhớ tới mộng xuân kia, khi đó, nàng cũng hôn môi hắn như thế này, nhưng kỹ thuật của hắn vụng về, vẫn là nàng hướng dẫn hắn tiến hành. Cuối cùng, hắn học xong, bị động thành chủ động, hôn nàng đến thở không được mới bỏ qua.
Nàng dừng lại, sờ sờ cánh môi của mình, đó không phải là mộng, thật ra khi đó hắn cũng đã… Nàng nghĩ tới, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Nàng bỗng nhảy lên: “Nghĩ cái gì chứ, rửa chén rửa chén.” Lúc nàng rửa chén vẫn còn nhớ tới giấc mộng kia, đó không phải là mộng, khi đó, dường như nàng không hề bài xích hắn.
Rốt cuộc là cái gì, thúc đẩy nàng làm hành vi phản cảm như vậy với hắn?
Đột nhiên, lời của Viên Phú Cảnh, thím Tào, nương của Chân lưu mang vang lên bên tai nàng, là bởi vì bị ảnh hưởng của bọn họ sao? Là bởi vì tiếp nhận quan điểm của bọn họ sao?
Nàng không đồng ý với suy nghĩ của bọn họ, nhưng lúc vô hình lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng, ảnh hưởng tới hành động của nàng.
Nàng từ từ phác họa lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, hắn không phải là nhị ca của nàng, mà là nam nhân vốn trở thành phu quân của nàng. Một lời một hành động của hắn cho nói cho nàng biết, đây là nam nhân có trách nhiệm biết gánh vác; mà tất cả biểu hiện không thể tưởng tượng nổi lúc dĩ vãng của hắn đã nói cho nàng biết, hắn coi nàng là thê tử mà cưng chiều, có lẽ đó là yêu, chỉ có điều nàng không phát hiện ra, cũng không dám phát hiện.
Bây giờ, nàng nhìn hắn, hắn không phải nhị ca, mà nên là phu quân của nàng.
“Nước, nước…”
An Nhược Hảo nằm giường bên cạnh bị choàng tỉnh trong giây lát, Lăng Canh Tân vẫn nhắm hai mắt, nhìn thấy đôi môi khô ráp mà trắng bệch, vội đi lấy nước. Tư thế nằm sấp của Lăng Canh Tân khiến hắn uống không được, An Nhược Hảo đành phải lặp lại chiêu cũ, uống nước vào trong miệng mình, lại chậm rãi mớm cho hắn. Lúc tay An Nhược Hảo chạm vào khuôn mặt hắn, chỉ một thoáng đã sợ hết hồn.
“Nóng như vậy!” An Nhược Hảo rất muốn mạnh mẽ cho mình một cái bạt tai, biết bây giờ trời lạnh, còn chưa đắp chăn cho hắn.
Nàng nhìn trong ngăn tủ, may mà trước kia a Sửu luôn ngã bệnh, thuốc trong nhà ngược lại đầy đủ hết. Sau khi nàng tìm được liền bắt đầu sắc thuốc, vừa vắt khăn ướt hạ nhiệt độ cho hắn.
Giằng co đến nửa đêm, Lăng Canh Tân uống thuốc, cuối cùng nhiệt độ giảm xuống một chút, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân mê sảng khiến An Nhược Hảo lại khẩn trương.
Mặc dù đắp chăn sẽ lau thuốc trị thương trên lưng Lăng Canh Tân, An Nhược Hảo vẫn đắp chăn lên lên cho hắn: “Nhị ca, còn lạnh không?”
“Lạnh, lạnh…” Lăng Canh Tân nhắm mắt, cả người co lại thành một cục, nhưng đau đớn trên lưng vẫn khiến cho hắn hít hà, “Đau…”
“Ngươi đừng cử động.” An Nhược Hảo vội vàng đè hắn lại, nhưng đây cũng không phải là cách, nàng vội đi lấy lò lửa vốn chỉ dùng cho tháng chạp rét đậm ra đốt, nhiệt độ trong phòng lại cao lên một chút.
“Lạnh, lạnh…” An Nhược Hảo cảm thấy hơi nóng rồi, nhưng Lăng Canh Tân vẫn kêu lạnh.
An Nhược Hảo gấp như kiến bò trên giường đất, ngay lúc này đột nhiên nhớ tới tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình. Mặc kệ có ích hay không, thử một lần thôi.
An Nhược Hảo cởi áo ngoài bò lên giường, ôm hắn thật chặt: “Còn lạnh không?”
Lăng Canh Tân cảm thấy bên cạnh ấm áp, lập tức đưa tay ôm lấy, nhưng ôm một lát, hắn lại rụt về: “Lạnh…”
An Nhược Hảo sờ lên người, lúc này đúng là y phục còn lạnh, hạ quyết tâm, trên người cởi hết chỉ còn mỗi cái yếm. Nàng sợ Lăng Canh Tân đụng đến vết thương trên eo, tự mình chậm rãi chuyển qua dưới người hắn.
Lăng Canh Tân cảm nhận được An Nhược Hảo ấm áp dưới thân, chân mày thả lỏng, nghiêng người sang ôm chặt lấy hông của nàng. Thân thể An Nhược Hảo cứng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay ôm lấy cái hông cường tráng của hắn.
An Nhược Hảo nhìn ánh nến hơi yếu, lại nhìn sắc trời một chút, đã giờ Sửu rồi. Bởi vì ôm nàng trong ngực, thân thể hơi lạnh của Lăng Canh Tân từ từ ấm lại, trong chăn dần dần có hơi ấm, An Nhược Hảo đã mệt mỏi vô cùng, nặng nề thiếp đi.
Không biết ngủ thẳng tới bao giờ, An Nhược Hảo chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng gió cũng rất lớn. Nàng hơi nhúc nhích thân thể sắp tê dại, lại cảm thấy không bình thường, sao trước ngực lại hơi lạnh lẽo, còn ẩm ướt.
Nàng hơi vén chăn lên, cái yếm trên người đã không còn từ lúc nào, mà đầu Lăng Canh Tân đang ghé vào trước ngực nàng, mắt cũng không trợn, vừa gặm vừa mút, còn mút đến vui mừng!
“Lăng Canh Tân!” Nếu không phải An Nhược Hảo nể tình hắn còn bị thương, thật muốn đá hắn một cước bay xuống giường, hắn lại có thể thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà sàm sỡ nàng.
“Nương…” Trong giọng nói của Lăng Canh Tân lại mang theo ý làm nũng của con nít, “Nương…”
“Ta không phải là nương của ngươi.” An Nhược Hảo bị hắn đè ở phía dưới, im lặng nhìn trần nhà.
“Nương, tại sao sữa của người không có, Tiếu Nhan cũng không có. Nhi tử dùng sức mút cũng không có…”
Trên trán An Nhược Hảo treo vài vạch đen: “Nếu ta mà có sữa thì kỳ quái.”
Lăng Canh Tân lại liếm liếm, miệng mếu máo: “Nương, Tiếu Nhan không quan tâm nhi tử rồi, nàng ấy chê nhi tử nghèo, chê nhi tử không gặp, Tiếu Nhan muốn gả cho Ngô Đắc Nhân, nàng ấy không quan tâm nhi tử rồi…”
“Ta, ta…” An Nhược Hảo nghe thấy mà lòng chua xót, nhưng lại không biết nói gì đây?
“Nương, không phải người nói nàng ấy chính là nàng dâu của nhi tử, vĩnh viễn không chạy thoát được sao? Nhưng dì nói rồi, nàng ấy muốn Tiếu Nhan làm con dâu của nàng, nàng nói ta nghèo, Tiếu Nhan đi theo nhi tử sẽ không có ngày tốt lành.”
“Ta…” An Nhược Hảo biết hắn đang nói mơ, dứt khoát không nhận, chỉ có điều hắn có thể không nói một câu lại gặm một cái hay không?
Lăng Canh Tân mút nặng nề: “Nương, Tiếu Nhan thích Ngô Đắc Nhân, nàng ấy không muốn làm nàng dâu của nhi tử.”
“Ta nguyện ý.” An Nhược Hảo che miệng mình, sao đột nhiên nàng nói ra lời như vậy rồi, chẳng lẽ nàng đã nhanh chóng thích Lăng Canh Tân rồi hả? Chẳng lẽ nàng thật sự nguyện ý sống cả đời cùng hắn như vậy?
“Tiếu Nhan muốn làm nàng dâu của Ngô Đắc Nhân, sinh con cho Ngô Đắc Nhân, nhi tử ghét Ngô Đắc Nhân!” Lăng Canh Tân oán hận đập ván giường, mạnh đến mức đụng vào vết thương trên lưng, đau đến mở mắt ra.
“Nhị ca, sao vậy, đụng đến vết thương rồi hả?” An Nhược Hảo sốt ruột nhìn hắn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng chằm chằm yên lặng hồi lâu: “Nương, nhi tử lại nằm mơ rồi, lại nằm mơ thấy Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân nhắm nghiền hai mắt lại nằm xuống, An Nhược Hảo lại bị đè nặng nề trở về giường, may mà nằm nghiêng, nếu không chắc nàng đã bị đè bẹp.
“Tiếu Nhan không thích nhi tử nhìn thân thể của nàng, nhi tử liền không nhìn, ở trong mộng nhi tử cũng không nhìn.” Lời của Lăng Canh Tân càng lúc càng trẻ con, An Nhược Hảo nghe được mà dở khóc dở cười, “Nhưng nhi tử rất muốn nhìn, hai khối thịt của Tiếu Nhan nắm rất mềm, thật thoải mái, ăn cũng ngon. Còn nữa, mỗi lần khi phía dưới khó chịu, nhi tử cọ mấy cái giữa bắp đùi Tiếu Nhan là được rồi. Nhưng Tiếu Nhan không thích, nhi tử cũng không muốn chọc nàng mất hứng, nhưng nhi tử khó chịu, nhi tử chỉ có thể thừa dịp nàng ngủ say lại tới cọ mấy cái.”
“Chàng bại hoại!” Rốt cuộc An Nhược Hảo không nhịn được thốt ra.
“Nương, giống như nhi tử nghe thấy giọng Tiếu Nhan rồi.” Lăng Canh Tân mở mắt ra, nhìn thấy An Nhược Hảo nằm phía dưới, nuốt ngụm nước miếng, “Đây là mộng, thực chân thật.”
“Đây không phải là mộng!” An Nhược Hảo cắn răng nghiến lợi.
“Không phải là mộng?” Lăng Canh Tân nhìn nàng giống như bị ép chặt, khó nhọc đứng dậy, “Đau ——”
“Đừng động, cẩn thận vết thương.” An Nhược Hảo vội ôm lấy hắn, để cho hắn nằm sấp.
Lăng Canh Tân gối đầu ngang trước ngực nàng, chỉ ngây ngốc nhìn thật lâu, nhấc chăn lên nhìn hai thân thể đang quấn quýt: “Ta đang nằm mơ.”
An Nhược Hảo bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn đến mặt đỏ bừng, kéo chăn xuống: “Đừng nhìn.”
“Đau ——” Lăng Canh Tân hít một hơi, “Sao nằm mơ lại cảm thấy đau?”