“Tiếu Nhan, chưa tới mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, nhị ca đi trấn trên mua đồ, nàng ở trong nhà đợi.”
“Ừ.” An Nhược Hảo đang đứng ở cửa cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Tiếu Nhan, sao vậy, không nỡ xa nhị ca?” Lăng Canh Tân cười phủi tuyết rơi đầy vai.
“Nhị ca, chàng đi trấn trên cẩn thận một chút.”
Lăng Canh Tân nhìn nàng như vậy cũng biết nàng đang nghĩ gì: “Ta sẽ đi xem dì và biểu đệ một chút, hiện giờ vì sao dượng bị bỏ tù cũng không nói rõ, nhưng dầu gì Ngô gia cũng có quyền thế, đều nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nàng đừng lo lắng.”
“Đang yên ổn sao dượng lại bị bỏ tù chứ?”
“Chuyện của quan gia, ai cũng không nói được. Cho nên cha ta đã có dự kiến trước, ngàn vạn lần đừng giao thiệp với quan lại, nếu không chết thế nào cũng không biết.” Lăng Canh Tân đẩy nàng vào trong phòng, “Ngoan ngoãn đợi, nhị ca đi mua đồ tết.”
“Được.” An Nhược Hảo hơi cúi đầu, nàng vốn định đi theo, nhưng Lăng Canh Tân sống chết không chịu, còn nói sẽ liên lụy lộ trình của hắn, tức chết nàng. Chỉ có điều nàng suy nghĩ một chút cũng phải, trước kia do Lăng Canh Tân kéo xe đẩy mang theo nàng, nhưng bây giờ trên đường kết băng không thể kéo xe, nàng đi không quen sẽ liên lụy đến hắn. Chỉ tiếc không thể lên trấn trên chơi một chút, tính ra đã lâu chưa đi.
Nàng chỉ ở trong phòng, ở chỗ đó suốt, bởi vì nhà này có Lăng Canh Tân, bình thường dọn sạch sẽ chỉnh tề, cuối năm không cần quét dọn. Nàng gả cho hắn thật sự là phúc phần của nàng, cái gì cũng không phải làm cái gì cũng không phải nghĩ, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được, thật ra cuộc sống như thế vô cùng tốt không phải sao?
An Nhược Hảo nghĩ thế, tự cười đến vui vẻ.
“Tiếu Nhan, chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Không có, không có gì.” An Nhược Hảo vội dìu Vương Tú Lệ vào, “Đã lớn như vậy, còn đi loạn tới đây.”
“Chân Thất lên trấn trên làm đồ tết rồi, một mình ta ở nhà vô cùng buồn bực.” Vương Tú Lệ chống nạnh ngồi xuống bên giường, “Ngươi ngược lại chỉnh tề hơn trước rồi, ngươi không biết mấy ngày ngươi không ở đây nhị ca như người mất hồn, ngươi trở lại nhà này giống như có dáng vẻ rồi.”
An Nhược Hảo không biết nên tiếp lời này ra sao, trầm mặc.
“Tiếu Nhan.” Vương Tú Lệ cầm tay của nàng, kéo nàng ngồi xuống, “Tiếu Nhan, ngươi thích nhị ca?”
Lần này An Nhược Hảo xác định gật gật đầu.
“Xem ra truyền thuyết về mặc châu là thật.”
“Cái gì?”
“Đều nói bắt được mặc châu một cặp nam nữ sẽ yêu nhau, đời này không tách ra.” Vương Tú Lệ cười.
An Nhược Hảo nhíu mày, lấy ra hộp đựng mặc châu dưới gối.
Vương Tú Lệ nhận lấy nhìn xem: “Thật xinh đẹp, viên kia của nhị ca ngươi đâu?”
“Nhị ca của ta cũng có một viên?”
“Ngươi không biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc, dừng một lát, cười nói, “Không phải nhị ca ngượng ngùng chứ, thật là.”
“Chuyện này là sao?”
Vương Tú Lệ tỉ mỉ nghiền ngẫm nét mặt của nàng, nàng ấy thật sự không biết: “Tiếu Nhan, thật ra nhị ca đối xử rất tốt với ngươi. Vì lấy mặc châu, hắn liều mạng, sau khi Chân Thất nói cho ta vẫn còn sợ hãi đấy.”
“Nhưng lúc ta tới, mặc châu đã vào tay họ rồi, rốt cuộc là thế nào?”
“Thật ra không biết cũng tốt, ngươi chỉ cần biết nhị ca thật lòng đối xử với ngươi, hắn đối tốt với ngươi tuyệt đối hơn Chân Thất đối với ta. Mặc dù mặc châu bảo vệ tình yêu là truyền thuyết, nhưng nhị ca cũng chính là một truyền thuyết.
“Tú Lệ tỷ, ngươi nói rõ ràng đi.” An Nhược Hảo hơi nóng lòng.
“Đoạn thời gian ngắn trước khi lấy mặc châu, người trong thôn gặp hắn cũng sẽ hỏi thăm ngươi, nhưng hỏi hắn có phải nên gả ngươi cho Viên thiếu gia không. Dù sao ngươi là cô nương đầu tiên ở thôn Thuấn Thủy biết chữ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, gả cho một anh nông dân thật đáng tiếc, mọi người đều cảm thấy như bông hoa tươi cắm bãi phân trâu. Vì thế nhị ca rất phiền muộn, vì xứng với ngươi, hắn đặc biệt tìm Ngô phu nhân giới thiệu, đi theo Liễu tiên sinh học chữ. Liễu tiên sinh là ai, hắn bị ngươi làm cho không xuống đài được, đương nhiên trút giận lên hắn. Nhưng nhị ca vẫn nhịn, vì ngươi. Đáng tiếc Viên thiếu gia còn giễu cợt hắn, nói với hắn là biết mấy chữ chính là người đọc sách rồi, xứng với ngươi rồi. Mặc dù nhị ca ngươi căm tức nhưng cũng không có cách nào, mà khoảng thời gian đó ngươi và Viên thiếu gia lại có dấu hiệu tốt hơn, phiền muộn trong lòng nhị ca không thể nói ra với ngươi. Sau lại nghĩ tới phương pháp xử lý dùng mặc châu cầu tình ái, mặc dù là truyền thuyết, nhưng nhị ca thật sự yêu ngươi đến tận xương tủy.”
An Nhược Hảo nghe xong, nhớ tới Lăng Canh Tân khoảng thời gian trước, bây giờ nghĩ lại cũng có thể giải thích. Không phải vấn đề của hắn, mà là nàng chưa chính thức quan tâm hắn, nàng sờ mặc châu trong hộp, hơi nước trong mắt dâng lên.
“Tiếu Nhan, mặc dù Viên thiếu gia có tiền đồ, nhưng nữ nhân tìm một nam nhân yêu mình mới là chính đạo, về sau hãy sống qua ngày thật tốt với nhị ca.”
“Biết rồi.”
“Ta cũng phải trở về, nếu không bà bà * sẽ lo lắng.” Vương Tú Lệ cười ra cửa.
(*) bà bà: mẹ chồng.
An Nhược Hảo đưa mắt nhìn nàng ấy đi xa, nhớ tới hành động việc làm của mình, trong lòng lại áy náy thêm một phần với Lăng Canh Tân, có lẽ tình yêu cũng tăng thêm một phần: hắn đối xử với nàng quá tốt, nàng không thương hắn thì có thể yêu ai?
An Nhược Hảo đứng tựa vào cửa sỏ, nhìn phòng trúc bên nhà, nhìn ba chữ “Nhà Tiếu Nhan” phía trên, đây là do Lăng Canh Tân tự tay viết, hắn học chữ thứ nhất chính là Tiếu Nhan. Mặc dù hắn không nói lời tâm tình, hắn không hiểu lãng mạn, nhưng hắn dùng hành động để biểu lộ cõi lòng hắn với nàng.
Nàng nhìn đến xuất thần, cũng sắp trưa, bắt đầu lấy gạo nấu cơm, trời lạnh như thế này, về sau không để cho hắn ra ngoài. Dù sao thức ăn trong sân cũng nhiều, món ăn trong hầm cũng không thiếu, đồ ăn qua mùa đông đã dư dả rồi, không bằng nàng dạy hắn biết chữ, tránh cho về sau bị Liễu tiên sinh ức hiếp.
Nàng đang nấu ăn, một thân thể lạnh lẽo dựa lên sau lưng: “Nhị ca?”
Lăng Canh Tân nhìn nàng rụt lại, lui ra sau: “Nhị ca quên mất trên người toàn tuyết, làm lạnh Tiếu Nhan rồi.”
An Nhược Hảo bỏ đồ ăn vào trong chén, nhìn hắn cởi áo khoác xuống, nhào vào trong ngực hắn ôm thật chặt: “Nhị ca.”
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân cúi đầu nhìn nàng, “Lại không vui sao?”
“Không phải.” An Nhược Hảo khụt khịt mũi.
Lăng Canh Tân khẽ đẩy nàng ra: “Trên người nhị ca lạnh, chờ người nhị ca ấm đã rồi ôm.”
“Ta muốn ôm.” An Nhược Hảo ôm chặt hơn, lúc nào hắn cũng đều nghĩ cho nàng.
Lăng Canh Tân cảm thấy nàng hơi yếu ớt, ôm ngược lấy vòng eo mềm mại của nàng: “Sao vậy?”
“Ta yêu chàng.” An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt hắn.
“Tiếu, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị tỏ tỉnh bất thình lình sợ choáng váng, nói lắp bắp.
An Nhược Hảo hôn tỉ mỉ khóe môi hắn, nàng sờ nhẹ bờ môi của hắn, hít lấy hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, luôn khiến nàng mê muội rơi vào tay giặc.
Hắn cũng bắt đầu dịu dàng hôn nàng, hôn vành tai xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tay không ngừng trượt xuống theo đường cong thân thể, bụng dưới của nàng cũng không ngừng đau quặn. Ánh mắt của hắn trở nên mê ly tối tăm, dưới vuốt ve của hắn thân thể nàng cũng run rẩy theo, không cách nào khống chế. Trên người rất nóng lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, nàng muốn ôm hắn lại bị hắn đẩy ra.
“Trên người nhị ca rất lạnh, hơ lửa trước một lát.” Lăng Canh Tân đi tới trước lò lửa hơ tay. Không ngờ An Nhược Hảo bám riết không tha mà ôm hông hắn lần nữa, đứng sau lưng hắn nhẹ nhàng nói: “Ta yêu chàng.”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân xoay người lại, nhìn nàng, “Nàng lặp lại lần nữa.”
“Không nói.” Lần này An Nhược Hảo lại không được tự nhiên, nói với hắn hai lần không có phản ứng, lúc này bầu không khí đã bị mất, còn kêu nàng lặp lại lần nữa.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân khẽ vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng bàn tay đã có ấm áp, vuốt ve khuôn mặt An Nhược Hảo, vuốt đến trong lòng nàng cũng hơi ngứa ngáy.
“Ta nói ta yêu chàng.” An Nhược Hảo nói xong lần này, trực tiếp vùi đầu trong ngực hắn, kéo thế nào cũng không ra ngoài.
“Tiếu Nhan, mặc dù không phải lần đầu tiên nàng trải lòng, nhưng thẳng thắn như vậy, nhị ca thật sự hơi, có chút được tâng bốc mà kinh sợ.” Lăng Canh Tân kích động cố gắng tìm kiếm từ thích hợp để diễn tả cảm nhận trong lòng hắn.
An Nhược Hảo nghe, cười khanh khách rồi.
“Tiếu Nhan, nàng cười cái gì?”
“Nhị ca, về sau ta dạy chàng học chữ được không?” An Nhược Hảo lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Lăng Canh Tân khựng lại, chống cằm lên đỉnh đầu nàng: “Được.”
“Nhị ca, nhị ca!”
An Nhược Hảo nghe thấy giọng Chân lưu manh, mắc cỡ vội vàng rời khỏi ngực Lăng Canh Tân, đứng một bên.
“Nhị ca.” Chân lưu manh vịn khung cửa nhìn hai người lúng túng, “Lộ liễu hơn ta đã nhìn rồi, các ngươi chỉ ôm như vậy có gì mà phải ngượng ngùng.”
“Chân lưu manh!” Hai gò má An Nhược Hảo đỏ ửng, dậm chân một cái đứng ra xa hơn.
“Nhị ca, này. Vừa rồi ngươi làm rơi ở trong tiệm, may mà ta thấy được.” Chân lưu manh đưa cho Lăng Canh Tân một bọc giấy màu đỏ.
“Uhm.” Lăng Canh Tân vỗ đầu mình một cái, “Nhìn trí nhớ ta đây.”
“Nhị ca mua nhiều đồ, quên cũng bình thường, nhị ca nhanh chóng đưa cho Tiếu Nhan đi.” Chân lưu manh vỗ bả vai Lăng Canh Tân, nhìn thời tiết một chút, “Nhị ca, đồ Tết mua đủ chứ, nhìn trận tuyết rơi này, chỉ sợ ngày mai núi sẽ bị cô lập.”
Lăng Canh Tân liếc nhìn tuyết bỗng nhiên rơi như lông ngỗng bên ngoài, gật đầu: “Chắc là đủ dùng trong một tháng.”
“Tú Lệ còn chờ ta ăn cơm, ta về trước.” Chân lưu manh nói xong liền chạy.
An Nhược Hảo nhìn Chân lưu manh đi xa, tiến lên gần: “Nhị ca, thứ gì vậy?”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên nồng nàn nhìn nàng, thấy An Nhược Hảo mà tim đập như hươu chạy.
An Nhược Hảo hoài nghi mở bọc giấy ra, bên trong là một hộp gỗ thượng hạng, lại mở ra thì nhìn thấy một đôi bông tai, dùng bạc tạo nên, bạch ngọc làm nhụy, giống như hình dáng một bông hoa bách hợp: “Đây là cho ta?”
“Tiếu Nhan, bông tai này coi như là tín vật đính ước nhị ca đưa cho nàng.”
“Được.” An Nhược Hảo vuốt viên ngọc mát lạnh, gật đầu.
Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ ra Ngô Đắc Nhân đã từng cho nàng một cây trâm, kể từ khi về nhà nàng vẫn cất đi, vội vàng tìm ra.
“Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân không biết lúc này lấy ra cây trâm này là có ý gì.
“Nhị ca, chờ hết năm, chàng trả lại giúp ta.”
“Được.” Lần này Lăng Canh Tân phấn chấn, vui tươi hớn hở thu cây trâm lại.
“Bông tai này thật đẹp, tiếc là ta không mang được.”
“Tiếu Nhan, không có lỗ tai.” Lúc này Lăng Canh Tân mới nhận ra vấn đề.
“Ơ.” An Nhược Hảo che lỗ tai, chẳng lẽ định xỏ cho nàng cái lỗ, cổ đại không có xỏ lỗ tai không đau, cần phải dùng kim châm từng chút một đến khi xuyên qua, sẽ đau chết!
“Tiếu Nhan, ăn cơm trước, cơm nước xong nhị ca xỏ lỗ tai cho nàng.” Lăng Canh Tân kéo nàng ngồi xuống ăn cơm.
An Nhược Hảo lúng ta lúng túng bới chút cơm: “Nhị ca, xỏ lỗ tai rất đau.”
“Nhị ca sẽ nhẹ một chút.” Lăng Canh Tân cười.
“Nhẹ một chút vẫn đau.” An Nhược Hảo dẩu môi.
“Tiếu Nhan, đây là vật đính ước nhị ca đưa cho nàng, chẳng lẽ nàng định cất đi sao? Hay không thích?” Lăng Canh Tân tỏ vẻ thất vọng.
“Không phải vậy, nhị ca.” An Nhược Hảo thấy hắn như vậy liền luống cuống, “Ta, ta chỉ sợ đau.”
“Nhị ca sẽ nhẹ một chút.”
An Nhược Hảo nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu.
Ăn cơm tối xong, Lăng Canh Tân liền mang đến hai cây kim, mấy hạt đậu xanh, còn có lá trà. Lăng Canh Tân hơ kim trên lửa, cầm đậu xanh đè lên lăn lăn trước sau vành tai, từ từ tăng lực, cho đến khi tai An Nhược Hảo tê dại mất cảm giác rồi, hắn mới lấy kim đâm lên.
“Nhị ca, xỏ có được không?” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy lửa nóng nơi lỗ tai, chết lặng.
“Nhị ca quên xỏ dây.” Lăng Canh Tân lúng túng nói
“Nhị ca!” An Nhược Hảo vung tay nhưng không dùng sức, nàng sắp phát điên, lỗ tai chết tiệt.
Lăng Canh Tân cười gượng liền xỏ dây lên lỗ tai cho nàng, sau đó mới dùng kim đâm qua, An Nhược Hảo nhìn qua gương thấy trên lỗ tai treo hai dây đỏ, mặc dù nhìn rất quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng xỏ xong rồi. dieendaanleequuydonn
“Chảy máu.” Lăng Canh Tân đau lòng nói.
“Kim đâm, chắc chắn phải chảy máu.” An Nhược Hảo định đưa tay bịt lỗ tai, lại bị Lăng Canh Tân kéo lại.
“Đừng đụng.” Lăng Canh Tân cầm tay nàng, nhìn lỗ tai của nàng một chút, hôn thẳng lên.
“Nhị ca?”
“Nhị ca cầm máu cho nàng.” Lăng Canh Tân liếm vành tai của nàng, dùng nước miếng trừ độc cầm máu cho nàng.
An Nhược Hảo nhìn tư thế mập mờ trong gương, mặt cháy sạch đỏ bừng, một lát sau, cảm giác tê dại trên lỗ tai mất đi, cảm giác ướt át chỗ Lăng Canh Tân liếm láp lại càng thêm rõ ràng.
“Đã ngừng lại.” Lăng Canh Tân nhìn một lát, bôi lá trà lên lỗ tai.
“Nhị ca, tại sao phải dùng lá trà?”
“Lá trà mát mẻ có tác dụng giải nhiệt, lỗ tai sẽ không sinh mủ.”
“À.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy tuy lỗ tai đỏ đến muốn nhỏ máu, nhưng nó không đau.
“Phì.” Lăng Canh Tân nhìn lỗ tai của nàng lại không nhịn được cười.
“Chàng còn cười, chàng còn cười…” An Nhược Hảo tức giận đến chọc lét hắn.
“Uỳnh!” Hai người chơi đùa không cẩn thận cùng ngã xuống giường, An Nhược Hảo muốn rời khỏi người hắn, lại bị Lăng Canh Tân đè lại.
“Bao giờ eo của chàng mới có thể tốt đây?” An Nhược Hảo rút tay lại, đặt bên hông hắn, có thể cảm nhận thấy cơ thể bên hông căng cứng của Lăng Canh Tân, vết sẹo trên lưng rất nhỏ, cũng đã nhạt đi rồi, sao hông luôn đau.
Lăng Canh Tân chột dạ hôn lên mắt nàng: “Không sao, từ từ sẽ tốt thôi.”
An Nhược Hảo nghĩ thầm: Chắc không phải cố ý chứ.
Lăng Canh Tân liếc nhìn ánh mắt mở to tỏ vẻ không tin hắn của nàng, hôn môi nàng lần nữa, lúc này sẽ không dịu dàng như trước, không hôn nàng đến đầu óc choáng váng, có thể bị lộ rồi.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở Lăng Canh Tân đột nhiên dồn dập lên, đầu lưỡi cũng linh hoạt trượt vào dây dưa với mình, khi thì nhảy múa cùng lưỡi của nàng, khi lại lướt qua răng nàng, tóm lại chính là hôn nàng đến mức nàng gần như không thở nổi. Không bao lâu, đầu nàng đã hỗn độn rồi.
Lăng Canh Tân hơi hé mắt, bởi vì bị ngộp thở nên gương mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn mê man, đã nói không ra lời, bắt đầu ám chỉ nàng: “Nàng mệt rồi hả?”
“Ừ, buồn ngủ quá.” Ánh mắt mê man của An Nhược Hảo nhắm lại.
Quả nhiên là cô nương dễ gạt, Lăng Canh Tân cười nói, đưa tay đỡ đầu nàng, chăm chú ôm lấy nàng, tay kia thì đưa vào trong chăn, vuốt ve trái ô mai của nàng.
Chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, An Nhược Hảo lại mời Mộc lão đầu tới: “Mộc đại gia, ngài kiểm tra cho nhị ca, sao hông của hắn không đỡ?”
Mộc lão đầu vừa vào cửa, Lăng Canh Tân căng thẳng: “Tiếu, Tiếu Nhan, sao nàng lại mời Mộc đại gia tới?”
“Eo của chàng mãi không đỡ, ta sợ lưu lại tật bệnh gì.” An Nhược Hảo lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường.
“Tại sao ta phải ra ngoài?” Không phải An Nhược Hảo chưa từng nhìn, nhưng mà tưởng tượng người ngoài cũng biết bọn họ thân mật như thế, mặt đỏ lên, ngượng ngùng đi ra ngoài. Vẫn là Lăng Canh Tân suy nghĩ chu đáo, nếu không nàng đã có thể mất thể diện.
An Nhược Hảo ra ngoài cho gà ăn, lại ra sau vườn hái chút rau dưa mới lạ, chờ ở cửa rửa xong thức ăn, rốt cuộc Mộc lão đầu mở cửa ra.
“Mộc đại gia, nhị ca của ta hắn như thế nào?”
“Khụ khụ, không có tật gì xấu, chính là còn cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn. Thuốc ta đã cho hắn rồi.” Vẻ mặt Mộc lão đầu tươi cười, ánh mắt kia thấy An Nhược Hảo ngượng ngùng, giống như đã biết bí mật của bọn hắn rồi. Mộc lão đầu nhìn nàng e lệ, cười ranh mãnh, trên tay cầm theo xâu thịt heo rừng muối đi.
An Nhược Hảo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta đi xa, không phải nàng đã cho tiền sao, tại sao nhị ca lại cho ông ta xâu thịt heo rừng? Hơn nữa, giống như là bị lừa. Nàng xoay người đi vào: “Nhị ca…”
“Tiếu Nhan, ta đói rồi.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng chưa kịp hỏi làm nũng trước, “Ta muốn ăn ngon, hôm nay Tiếu Nhan sẽ đổi lại đa dạng chứ.”
An Nhược Hảo vẫn không ngăn được khi hắn làm nũng với mình, trong nháy mắt đã quên chuyện thịt heo rừng, gật gật đầu: “Được, nấu cơm cho chàng ăn.”
Đợi đến khi thân thể Lăng Canh Tân tốt lên, đã là đầu tháng mười hai rồi, tuyết nhẹ nhàng rơi đầy trời, rơi đầy trên mặt đất.
“Tiếu Nhan, sao đứng ở cửa vậy, mau vào đi, đừng để bị lạnh.” Lăng Canh Tân bỏ bao vải không biết đựng thứ gì ở trên vai xuống, ôm An Nhược Hảo đang đứng đó nghịch tuyết vào trong lòng, mang theo vào cửa.
“Nhị ca, đi trấn trên mua gì?”
“Tiếu Nhan, nhà dì xảy ra chuyện.”
“Sao vậy?” Trong lòng An Nhược Hảo dâng lên dự cảm không tốt.
“Lúc ta tới, phát hiện cửa dán niêm phong, hỏi người xung quanh, nghe nói dượng phạm vào chuyện, bị quan phủ hạ ngục rồi.”
“Vậy còn dì cùng biểu ca?”
“Dì cùng biểu ca bị bắt nhốt ở trong phủ, nghe hàng xóm nói không sao.” Lăng Canh Tân đặt tay nàng vào trong tay mình hà hơi.
“Bây giờ chúng ta tìm quan sai dàn xếp, tháng chạp rét đậm, sợ dì không qua được.”
“Không được.” Lăng Canh Tân khựng lại, “Phụ thân từng dặn đi dặn lại, cho dù như thế nào cũng không thể tiếp xúc với quan phủ, chúng ta phải nghe lời phụ thân.”
“Nhưng mà dì và biểu ca…”
“Tiếu Nhan, nàng lo lắng cho Ngô Đắc Nhân?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân nghiêm nghị, cứng rắn.
“Hắn là biểu ca ta và chàng là biểu đệ, ta đương nhiên lo lắng.”
“Nàng thích hắn đúng không, nàng vẫn luôn thích hắn đúng không?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân đau khổ.
“Nhị ca.” Thật ra An Nhược Hảo đã thấy rõ lòng mình, chỉ có điều nàng chưa bao giờ lộ ra với hắn, nhìn hắn như vậy bản thân cũng không chịu nổi, “Nhị ca, ta thích chàng, người ta thích chính là chàng.”
“Vậy nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
“Đây là chàng cầu hôn?” An Nhược Hảo hơi sửng sốt.
“Cầu hôn?”
An Nhược Hảo biết ngay không thể lãng mạn với hắn, cúi đầu.
“Tiếu Nhan, ta chỉ biết ta muốn ở cùng nàng cả đời, nàng nguyện ý gả cho ta, theo ta cả đời không?” Lăng Canh Tân nắm chặt tay nàng, hơi run.
Hắn không phải là Lý Đường Ca, cũng không nhiều tế bào lãng mạn như người hiện đại, nhưng mà hắn thương nàng yêu nàng bảo vệ nàng, nàng còn cầu gì hơn? Thật ra Lăng Canh Tân nguyện ý đối xử tốt với một mình nàng như thế, nàng không thể quá mức khắt khe, An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, kiễng chân, tiến đến bên lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan: “Ta nguyện ý.”
“Thật?” Lăng Canh Tân như mở cờ trong bụng.
“Thật sự.”
“Nàng nguyện ý gả cho ta, nguyện ý làm nương tử của ta, nguyện ý sinh nhi tử cho ta?”
“Nguyện ý, đều nguyện ý.” Tâm tình kích động của Lăng Canh Tân lây sang nàng, nàng cũng kích động.
“Tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
“Được.”
“Tiếu Nhan, cho nàng xem đồ này.” Lăng Canh Tân cột chặt cổ áo cho nàng, mang nàng ra cửa, mở bao bố lấy ra một tấm biển dài.
“Nhà Tiếu Nhan?”
“Đến đây.” Lăng Canh Tân nâng bảng hiệu, mang nàng đến nhà trúc, “Nàng xem, đây là xây cho nàng, gọi là nhà Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đã biết trước nhà trúc này là vì nàng, nhưng khi nàng nhìn Lăng Canh Tân mang bảng hiệu treo lên, thông báo với tất cả mọi người rằng nhà trúc này là của nàng, chỉ thuộc về mình nàng, phần tâm ý này khiến nàng cảm động đến tột đỉnh.
“Thích.” An Nhược Hảo bổ nhào vào lòng hắn, “Thích, đều thích.”
Lăng Canh Tân ôm nàng vào cửa: “Tiếu Nhan thích là tốt rồi, đây là giường mứoi chăn mền mới còn có bàn trang điểm của Tiếu Nhan, chờ nhị ca làm thêm vài món đồ dùng trong nhà, Tiếu Nhan có thể vào đây ở rồi.”
“Tiếu Nhan muốn ở cùng nhị ca.”
“Tiếu Nhan…”
“Ta yêu chàng…” An Nhược Hảo kiễng chân, hôn môi hắn, bởi vì gió lạnh thổi qua mang theo lạnh lẽo, nhưng hai khối thân thể nóng như lửa quấn lấy nhau không hề có cảm giác lạnh.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo hôn đến tâm viên ý mã , hơi thở dồn dập, “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
() Tâm viên ý mã: Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhảy lung tung như khỉ, chạy loăng quăng như ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt lại nghĩ sang chuyện khác.
“Nhị ca, đừng gấp, ta nguyện ý, tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.” An Nhược Hảo vòng lên cổ hắn, hơi thở nóng ấm phun bên tai hắn, nhẹ nhàng liếm láp.
Dục hỏa trên người Lăng Canh Tân càng mạnh, bế nàng đến bên giường trúc: “Tiếu Nhan, ta muốn nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo kéo cổ hắn xuống, nụ hôn như mưa lớn của Lăng Canh Tân rơi xuống, rơi trên mặt, bên tai, rơi trên cổ, nụ hôn của hắn đi thẳng xuống dưới.
“Nàng thật thơm…” Môi lưỡi dây dưa, hắn nói nhỏ trong miệng An Nhược Hảo, bàn tay to cách quần áo vuốt ve mềm mại trước ngực An Nhược Hảo. Lúc hắn dùng miệng cắn móc hình hoa văn trên vạt áo, đưa tay tiến vào, nhẹ nhàng xoa nắn. An Nhược Hảo biết làm như vậy có thể sẽ có hậu quả gì, nhưng nàng không từ chối, thuận theo để cho hắn cởi quần áo trên người mình.
Nàng vươn tay xoa mặt hắn muốn xá định nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là người yêu của nàng không, tay của hắn cũng bao phủ gương mặt nàng, lòng bàn tay vuốt ve thân mật gò má của nàng: “Tiếu Nhan.”
“Nhị ca.”
“Đừng gọi ta là nhị ca nữa.”
“Canh Tân.”
“Ta thích nghe, gọi thêm vài tiếng.”
“Canh Tân, Canh Tân, Canh Tân của ta.”
“Tiếu Nhan của ta.”
Phần váy phía dưới đã sớm bị ném xuống đất bên cạnh giường, cả phần dưới cơ thể An Nhược Hảo trần truồng trong không khí, ngón tay của hắn tiến vào di chuyển ở chỗ đó của nàng nhiều lần, nàng giãy dụa thắt lưng, chịu hết nổi rên rỉ ra tiếng.
An Nhược Hảo dạng chân, nhưng Lăng Canh Tân chậm chạp không tiến vào, chỉ dùng một ngón tay chuyển động lên xuống như vậy.
Nàng đã không chịu được từng trận thủy triều sảng khoái, nàng rất cần tìm một chỗ phát tiết, nàng xoay người đè lên hắn vội vàng hôn môi hắn.
Lăng Canh Tân chần chừ một lúc, lập tức đè ngược lại, thân hình cường tráng bao vây nàng hoàn toàn, lưỡi trơn ướt chăm chú quấn lấy lưỡi nàng, tay của hắn cầm bầu ngực mềm mại của nàng vuốt ve mạnh mẽ, đầu lưỡi tiến vào dò xét trong cổ họng của nàng.
Lăng Canh Tân cởi đai lưng xuống, kéo quần trong ra giải thoát lửa nóng đang rung động, nàng ưỡn người nghênh đón hắn. Lăng Canh Tân cũng kéo căng hai đùi tuyết trắng của An Nhược Hảo, chỗng đỡ giữa hai chân trắng nõn của An Nhược Hảo, đưa đẩy một trận.
Thân thể An Nhược Hảo run rẩy, khi hắn cứng rắn xâm phạm, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật trơn ướt. Nhưng mà, Lăng Canh Tân vẫn chỉ ma sát giữa đùi nàng, chậm chạp không tiến vào.
“Tiếu Nhan, ta định lưu lại đến đêm tân hôn của chúng ta…”
An Nhược Hảo kịp phản ứng, thì ra hắn vẫn muốn lưu lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, trong lòng cảm động. Hắn là nam nhân có trách nhiệm, thật ra hắn cũng không muốn nàng chưa kết hôn mà có con: “Ta yêu chàng.” An Nhược Hảo hôn môi hắn, chịu đựng dục vọng và không thoải mái, vịn lấy hông của hắn cho hắn tùy ý xông tới giữa hai đùi.
Mặc dù An Nhược Hảo và hắn không chính thức gắn liền, nhưng yêu mến như vậy khiến cho An Nhược Hảo cảm nhận được sung sướng tới cực hạn. Đợi đến lúc hai người cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn mà ôm đối phương, hấp thu nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt tình của đối phương.
Lăng Canh Tân mở mắt, phát hiện An Nhược Hảo đang nằm trong lòng mình, nàng còn đang ngủ, toàn thân tràn ngập một hương vị ngọt ngào. Hắn nhẹ nhàng nhúc nhích, nàng thay đổi tư thế, cả người trèo lên trên người hắn, thỉnh thoảng như mèo nhỏ cọ xát hắn, khiến cho hắn vô thức rên rỉ ra tiếng. Nàng giống như bị tiếng của hắn làm ầm ĩ, bất mãn rầm rì một tiếng, xoay người chui vào trong ngực hắn, hắn buồn cười vỗ vỗ cái mông vểnh lên ở bên ngoài của nàng, kéo chăn mền.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tiếu Nhan, chưa tới mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, nhị ca đi trấn trên mua đồ, nàng ở trong nhà đợi.”
“Ừ.” An Nhược Hảo đang đứng ở cửa cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Tiếu Nhan, sao vậy, không nỡ xa nhị ca?” Lăng Canh Tân cười phủi tuyết rơi đầy vai.
“Nhị ca, chàng đi trấn trên cẩn thận một chút.”
Lăng Canh Tân nhìn nàng như vậy cũng biết nàng đang nghĩ gì: “Ta sẽ đi xem dì và biểu đệ một chút, hiện giờ vì sao dượng bị bỏ tù cũng không nói rõ, nhưng dầu gì Ngô gia cũng có quyền thế, đều nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nàng đừng lo lắng.”
“Đang yên ổn sao dượng lại bị bỏ tù chứ?”
“Chuyện của quan gia, ai cũng không nói được. Cho nên cha ta đã có dự kiến trước, ngàn vạn lần đừng giao thiệp với quan lại, nếu không chết thế nào cũng không biết.” Lăng Canh Tân đẩy nàng vào trong phòng, “Ngoan ngoãn đợi, nhị ca đi mua đồ tết.”
“Được.” An Nhược Hảo hơi cúi đầu, nàng vốn định đi theo, nhưng Lăng Canh Tân sống chết không chịu, còn nói sẽ liên lụy lộ trình của hắn, tức chết nàng. Chỉ có điều nàng suy nghĩ một chút cũng phải, trước kia do Lăng Canh Tân kéo xe đẩy mang theo nàng, nhưng bây giờ trên đường kết băng không thể kéo xe, nàng đi không quen sẽ liên lụy đến hắn. Chỉ tiếc không thể lên trấn trên chơi một chút, tính ra đã lâu chưa đi.
Nàng chỉ ở trong phòng, ở chỗ đó suốt, bởi vì nhà này có Lăng Canh Tân, bình thường dọn sạch sẽ chỉnh tề, cuối năm không cần quét dọn. Nàng gả cho hắn thật sự là phúc phần của nàng, cái gì cũng không phải làm cái gì cũng không phải nghĩ, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được, thật ra cuộc sống như thế vô cùng tốt không phải sao?
An Nhược Hảo nghĩ thế, tự cười đến vui vẻ.
“Tiếu Nhan, chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Không có, không có gì.” An Nhược Hảo vội dìu Vương Tú Lệ vào, “Đã lớn như vậy, còn đi loạn tới đây.”
“Chân Thất lên trấn trên làm đồ tết rồi, một mình ta ở nhà vô cùng buồn bực.” Vương Tú Lệ chống nạnh ngồi xuống bên giường, “Ngươi ngược lại chỉnh tề hơn trước rồi, ngươi không biết mấy ngày ngươi không ở đây nhị ca như người mất hồn, ngươi trở lại nhà này giống như có dáng vẻ rồi.”
An Nhược Hảo không biết nên tiếp lời này ra sao, trầm mặc.
“Tiếu Nhan.” Vương Tú Lệ cầm tay của nàng, kéo nàng ngồi xuống, “Tiếu Nhan, ngươi thích nhị ca?”
Lần này An Nhược Hảo xác định gật gật đầu.
“Xem ra truyền thuyết về mặc châu là thật.”
“Cái gì?”
“Đều nói bắt được mặc châu một cặp nam nữ sẽ yêu nhau, đời này không tách ra.” Vương Tú Lệ cười.
An Nhược Hảo nhíu mày, lấy ra hộp đựng mặc châu dưới gối.
Vương Tú Lệ nhận lấy nhìn xem: “Thật xinh đẹp, viên kia của nhị ca ngươi đâu?”
“Nhị ca của ta cũng có một viên?”
“Ngươi không biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc, dừng một lát, cười nói, “Không phải nhị ca ngượng ngùng chứ, thật là.”
“Chuyện này là sao?”
Vương Tú Lệ tỉ mỉ nghiền ngẫm nét mặt của nàng, nàng ấy thật sự không biết: “Tiếu Nhan, thật ra nhị ca đối xử rất tốt với ngươi. Vì lấy mặc châu, hắn liều mạng, sau khi Chân Thất nói cho ta vẫn còn sợ hãi đấy.”
“Nhưng lúc ta tới, mặc châu đã vào tay họ rồi, rốt cuộc là thế nào?”
“Thật ra không biết cũng tốt, ngươi chỉ cần biết nhị ca thật lòng đối xử với ngươi, hắn đối tốt với ngươi tuyệt đối hơn Chân Thất đối với ta. Mặc dù mặc châu bảo vệ tình yêu là truyền thuyết, nhưng nhị ca cũng chính là một truyền thuyết.
“Tú Lệ tỷ, ngươi nói rõ ràng đi.” An Nhược Hảo hơi nóng lòng.
“Đoạn thời gian ngắn trước khi lấy mặc châu, người trong thôn gặp hắn cũng sẽ hỏi thăm ngươi, nhưng hỏi hắn có phải nên gả ngươi cho Viên thiếu gia không. Dù sao ngươi là cô nương đầu tiên ở thôn Thuấn Thủy biết chữ, hơn nữa xinh đẹp như vậy, gả cho một anh nông dân thật đáng tiếc, mọi người đều cảm thấy như bông hoa tươi cắm bãi phân trâu. Vì thế nhị ca rất phiền muộn, vì xứng với ngươi, hắn đặc biệt tìm Ngô phu nhân giới thiệu, đi theo Liễu tiên sinh học chữ. Liễu tiên sinh là ai, hắn bị ngươi làm cho không xuống đài được, đương nhiên trút giận lên hắn. Nhưng nhị ca vẫn nhịn, vì ngươi. Đáng tiếc Viên thiếu gia còn giễu cợt hắn, nói với hắn là biết mấy chữ chính là người đọc sách rồi, xứng với ngươi rồi. Mặc dù nhị ca ngươi căm tức nhưng cũng không có cách nào, mà khoảng thời gian đó ngươi và Viên thiếu gia lại có dấu hiệu tốt hơn, phiền muộn trong lòng nhị ca không thể nói ra với ngươi. Sau lại nghĩ tới phương pháp xử lý dùng mặc châu cầu tình ái, mặc dù là truyền thuyết, nhưng nhị ca thật sự yêu ngươi đến tận xương tủy.”
An Nhược Hảo nghe xong, nhớ tới Lăng Canh Tân khoảng thời gian trước, bây giờ nghĩ lại cũng có thể giải thích. Không phải vấn đề của hắn, mà là nàng chưa chính thức quan tâm hắn, nàng sờ mặc châu trong hộp, hơi nước trong mắt dâng lên.
“Tiếu Nhan, mặc dù Viên thiếu gia có tiền đồ, nhưng nữ nhân tìm một nam nhân yêu mình mới là chính đạo, về sau hãy sống qua ngày thật tốt với nhị ca.”
“Biết rồi.”
“Ta cũng phải trở về, nếu không bà bà * sẽ lo lắng.” Vương Tú Lệ cười ra cửa.
(*) bà bà: mẹ chồng.
An Nhược Hảo đưa mắt nhìn nàng ấy đi xa, nhớ tới hành động việc làm của mình, trong lòng lại áy náy thêm một phần với Lăng Canh Tân, có lẽ tình yêu cũng tăng thêm một phần: hắn đối xử với nàng quá tốt, nàng không thương hắn thì có thể yêu ai?
An Nhược Hảo đứng tựa vào cửa sỏ, nhìn phòng trúc bên nhà, nhìn ba chữ “Nhà Tiếu Nhan” phía trên, đây là do Lăng Canh Tân tự tay viết, hắn học chữ thứ nhất chính là Tiếu Nhan. Mặc dù hắn không nói lời tâm tình, hắn không hiểu lãng mạn, nhưng hắn dùng hành động để biểu lộ cõi lòng hắn với nàng.
Nàng nhìn đến xuất thần, cũng sắp trưa, bắt đầu lấy gạo nấu cơm, trời lạnh như thế này, về sau không để cho hắn ra ngoài. Dù sao thức ăn trong sân cũng nhiều, món ăn trong hầm cũng không thiếu, đồ ăn qua mùa đông đã dư dả rồi, không bằng nàng dạy hắn biết chữ, tránh cho về sau bị Liễu tiên sinh ức hiếp.
Nàng đang nấu ăn, một thân thể lạnh lẽo dựa lên sau lưng: “Nhị ca?”
Lăng Canh Tân nhìn nàng rụt lại, lui ra sau: “Nhị ca quên mất trên người toàn tuyết, làm lạnh Tiếu Nhan rồi.”
An Nhược Hảo bỏ đồ ăn vào trong chén, nhìn hắn cởi áo khoác xuống, nhào vào trong ngực hắn ôm thật chặt: “Nhị ca.”
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân cúi đầu nhìn nàng, “Lại không vui sao?”
“Không phải.” An Nhược Hảo khụt khịt mũi.
Lăng Canh Tân khẽ đẩy nàng ra: “Trên người nhị ca lạnh, chờ người nhị ca ấm đã rồi ôm.”
“Ta muốn ôm.” An Nhược Hảo ôm chặt hơn, lúc nào hắn cũng đều nghĩ cho nàng.
Lăng Canh Tân cảm thấy nàng hơi yếu ớt, ôm ngược lấy vòng eo mềm mại của nàng: “Sao vậy?”
“Ta yêu chàng.” An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt hắn.
“Tiếu, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị tỏ tỉnh bất thình lình sợ choáng váng, nói lắp bắp.
An Nhược Hảo hôn tỉ mỉ khóe môi hắn, nàng sờ nhẹ bờ môi của hắn, hít lấy hơi thở của hắn, mùi vị của hắn, luôn khiến nàng mê muội rơi vào tay giặc.
Hắn cũng bắt đầu dịu dàng hôn nàng, hôn vành tai xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tay không ngừng trượt xuống theo đường cong thân thể, bụng dưới của nàng cũng không ngừng đau quặn. Ánh mắt của hắn trở nên mê ly tối tăm, dưới vuốt ve của hắn thân thể nàng cũng run rẩy theo, không cách nào khống chế. Trên người rất nóng lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, nàng muốn ôm hắn lại bị hắn đẩy ra.
“Trên người nhị ca rất lạnh, hơ lửa trước một lát.” Lăng Canh Tân đi tới trước lò lửa hơ tay. Không ngờ An Nhược Hảo bám riết không tha mà ôm hông hắn lần nữa, đứng sau lưng hắn nhẹ nhàng nói: “Ta yêu chàng.”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân xoay người lại, nhìn nàng, “Nàng lặp lại lần nữa.”
“Không nói.” Lần này An Nhược Hảo lại không được tự nhiên, nói với hắn hai lần không có phản ứng, lúc này bầu không khí đã bị mất, còn kêu nàng lặp lại lần nữa.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân khẽ vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng bàn tay đã có ấm áp, vuốt ve khuôn mặt An Nhược Hảo, vuốt đến trong lòng nàng cũng hơi ngứa ngáy.
“Ta nói ta yêu chàng.” An Nhược Hảo nói xong lần này, trực tiếp vùi đầu trong ngực hắn, kéo thế nào cũng không ra ngoài.
“Tiếu Nhan, mặc dù không phải lần đầu tiên nàng trải lòng, nhưng thẳng thắn như vậy, nhị ca thật sự hơi, có chút được tâng bốc mà kinh sợ.” Lăng Canh Tân kích động cố gắng tìm kiếm từ thích hợp để diễn tả cảm nhận trong lòng hắn.
An Nhược Hảo nghe, cười khanh khách rồi.
“Tiếu Nhan, nàng cười cái gì?”
“Nhị ca, về sau ta dạy chàng học chữ được không?” An Nhược Hảo lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Lăng Canh Tân khựng lại, chống cằm lên đỉnh đầu nàng: “Được.”
“Nhị ca, nhị ca!”
An Nhược Hảo nghe thấy giọng Chân lưu manh, mắc cỡ vội vàng rời khỏi ngực Lăng Canh Tân, đứng một bên.
“Nhị ca.” Chân lưu manh vịn khung cửa nhìn hai người lúng túng, “Lộ liễu hơn ta đã nhìn rồi, các ngươi chỉ ôm như vậy có gì mà phải ngượng ngùng.”
“Chân lưu manh!” Hai gò má An Nhược Hảo đỏ ửng, dậm chân một cái đứng ra xa hơn.
“Nhị ca, này. Vừa rồi ngươi làm rơi ở trong tiệm, may mà ta thấy được.” Chân lưu manh đưa cho Lăng Canh Tân một bọc giấy màu đỏ.
“Uhm.” Lăng Canh Tân vỗ đầu mình một cái, “Nhìn trí nhớ ta đây.”
“Nhị ca mua nhiều đồ, quên cũng bình thường, nhị ca nhanh chóng đưa cho Tiếu Nhan đi.” Chân lưu manh vỗ bả vai Lăng Canh Tân, nhìn thời tiết một chút, “Nhị ca, đồ Tết mua đủ chứ, nhìn trận tuyết rơi này, chỉ sợ ngày mai núi sẽ bị cô lập.”
Lăng Canh Tân liếc nhìn tuyết bỗng nhiên rơi như lông ngỗng bên ngoài, gật đầu: “Chắc là đủ dùng trong một tháng.”
“Tú Lệ còn chờ ta ăn cơm, ta về trước.” Chân lưu manh nói xong liền chạy.
An Nhược Hảo nhìn Chân lưu manh đi xa, tiến lên gần: “Nhị ca, thứ gì vậy?”
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên nồng nàn nhìn nàng, thấy An Nhược Hảo mà tim đập như hươu chạy.
An Nhược Hảo hoài nghi mở bọc giấy ra, bên trong là một hộp gỗ thượng hạng, lại mở ra thì nhìn thấy một đôi bông tai, dùng bạc tạo nên, bạch ngọc làm nhụy, giống như hình dáng một bông hoa bách hợp: “Đây là cho ta?”
“Tiếu Nhan, bông tai này coi như là tín vật đính ước nhị ca đưa cho nàng.”
“Được.” An Nhược Hảo vuốt viên ngọc mát lạnh, gật đầu.
Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ ra Ngô Đắc Nhân đã từng cho nàng một cây trâm, kể từ khi về nhà nàng vẫn cất đi, vội vàng tìm ra.
“Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân không biết lúc này lấy ra cây trâm này là có ý gì.
“Nhị ca, chờ hết năm, chàng trả lại giúp ta.”
“Được.” Lần này Lăng Canh Tân phấn chấn, vui tươi hớn hở thu cây trâm lại.
“Bông tai này thật đẹp, tiếc là ta không mang được.”
“Tiếu Nhan, không có lỗ tai.” Lúc này Lăng Canh Tân mới nhận ra vấn đề.
“Ơ.” An Nhược Hảo che lỗ tai, chẳng lẽ định xỏ cho nàng cái lỗ, cổ đại không có xỏ lỗ tai không đau, cần phải dùng kim châm từng chút một đến khi xuyên qua, sẽ đau chết!
“Tiếu Nhan, ăn cơm trước, cơm nước xong nhị ca xỏ lỗ tai cho nàng.” Lăng Canh Tân kéo nàng ngồi xuống ăn cơm.
An Nhược Hảo lúng ta lúng túng bới chút cơm: “Nhị ca, xỏ lỗ tai rất đau.”
“Nhị ca sẽ nhẹ một chút.” Lăng Canh Tân cười.
“Nhẹ một chút vẫn đau.” An Nhược Hảo dẩu môi.
“Tiếu Nhan, đây là vật đính ước nhị ca đưa cho nàng, chẳng lẽ nàng định cất đi sao? Hay không thích?” Lăng Canh Tân tỏ vẻ thất vọng.
“Không phải vậy, nhị ca.” An Nhược Hảo thấy hắn như vậy liền luống cuống, “Ta, ta chỉ sợ đau.”
“Nhị ca sẽ nhẹ một chút.”
An Nhược Hảo nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu.
Ăn cơm tối xong, Lăng Canh Tân liền mang đến hai cây kim, mấy hạt đậu xanh, còn có lá trà. Lăng Canh Tân hơ kim trên lửa, cầm đậu xanh đè lên lăn lăn trước sau vành tai, từ từ tăng lực, cho đến khi tai An Nhược Hảo tê dại mất cảm giác rồi, hắn mới lấy kim đâm lên.
“Nhị ca, xỏ có được không?” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy lửa nóng nơi lỗ tai, chết lặng.
“Nhị ca quên xỏ dây.” Lăng Canh Tân lúng túng nói
“Nhị ca!” An Nhược Hảo vung tay nhưng không dùng sức, nàng sắp phát điên, lỗ tai chết tiệt.
Lăng Canh Tân cười gượng liền xỏ dây lên lỗ tai cho nàng, sau đó mới dùng kim đâm qua, An Nhược Hảo nhìn qua gương thấy trên lỗ tai treo hai dây đỏ, mặc dù nhìn rất quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng xỏ xong rồi. dieendaanleequuydonn
“Chảy máu.” Lăng Canh Tân đau lòng nói.
“Kim đâm, chắc chắn phải chảy máu.” An Nhược Hảo định đưa tay bịt lỗ tai, lại bị Lăng Canh Tân kéo lại.
“Đừng đụng.” Lăng Canh Tân cầm tay nàng, nhìn lỗ tai của nàng một chút, hôn thẳng lên.
“Nhị ca?”
“Nhị ca cầm máu cho nàng.” Lăng Canh Tân liếm vành tai của nàng, dùng nước miếng trừ độc cầm máu cho nàng.
An Nhược Hảo nhìn tư thế mập mờ trong gương, mặt cháy sạch đỏ bừng, một lát sau, cảm giác tê dại trên lỗ tai mất đi, cảm giác ướt át chỗ Lăng Canh Tân liếm láp lại càng thêm rõ ràng.
“Đã ngừng lại.” Lăng Canh Tân nhìn một lát, bôi lá trà lên lỗ tai.
“Nhị ca, tại sao phải dùng lá trà?”
“Lá trà mát mẻ có tác dụng giải nhiệt, lỗ tai sẽ không sinh mủ.”
“À.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy tuy lỗ tai đỏ đến muốn nhỏ máu, nhưng nó không đau.
“Phì.” Lăng Canh Tân nhìn lỗ tai của nàng lại không nhịn được cười.
“Chàng còn cười, chàng còn cười…” An Nhược Hảo tức giận đến chọc lét hắn.