“Đón giao thừa không thể qua loa.” Lưng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo đã buồn ngủ đến mức sắp ngã xuống giường rồi, sớm biết như thế không nên để nàng ngồi gần mép giường, “Tiếu Nhan, ăn táo.”
“Không cần, ta đã ăn nhiều quýt rồi, bụng no lắm.” An Nhược Hảo ngáp một cái, “Nhanh đến giờ Tý đi.”
“Nào, không cho phép ngủ.” Lăng Canh Tân mạnh mẽ ôm lấy nàng, không cho nàng ngã xuống.
“Nhị ca, ta vô cùng buồn ngủ rất buồn ngủ cực kỳ buồn ngủ.”
Trong lòng Lăng Canh Tân thương vô cùng, nhìn dáng vẻ này của nàng, mặc dù rất lo lắng nhưng đánh cũng không được mắng cũng không xong: “Tiếu Nhan, nàng mà ngủ, ta sẽ hôn nàng đó.”
“Chàng hôn đi, chàng hôn của chàng, ta ngủ của ta.” An Nhược Hảo hoàn toàn ngã xuống trong khuỷu tay của hắn, môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng hít thở.
Lăng Canh Tân nói được làm được, nhìn nàng dường như ăn nhiều hạt dưa, môi hơi khô nứt, liền nhẹ nhàng liếm láp làm dịu trên môi nàng. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy môi ngứa, vô thức mà mở miệng, đầu lưỡi nóng ướt của hắn cứ như thế mà chui vào trong miệng nàng. Lăng Canh Tân dây dưa với nàng trong chốc lát, trong miệng lại mơ hồ mang theo chút tức giận: “Tiếu Nhan, chúng ta chỉ còn phụ thân thôi, chúng ta nên cầu phúc cho phụ thân, để cho người sống lâu trăm tuổi.”
“Ừm.” Rõ ràng là An Nhược Hảo nghe không rõ, cảm nhận được cơn tức giận của hắn, hơn nữa Lăng Canh Tân áp xuống hơi nặng, nàng định đẩy hắn ra, nhưng đụng vào lồng ngực cường tráng của hắn chỉ giống như gãi nhẹ vài cái.
Lăng Canh Tân bị nàng cào khiến dục hỏa dâng lên, chỉ nhẹ nhàng mở xiêm y trên người An Nhược Hảo ra, lộ ra bờ vai trắng như tuyết bóng loáng cùng một nửa bộ ngực sữa đầy đặn mượt mà, dưới ánh nến có vẻ hết sức mê người.
Mái tóc dài đen nhánh nhẵn bóng của nàng mất trật tự tản ra trên đầu vai, Lăng Canh Tân cẩn thận từng li từng tí vén chỉnh tề ra sau lưng, chậm rãi hôn lên cổ nàng, xương đòn vai. Lại đi xuống, miệng chạm đến chỗ mềm mại, hạ quyết tâm, hắn dứt khoát vén cái yếm màu đỏ chót lên, nhìn đỉnh nhọn màu hồng phấn mê người kỳ lạ, liền nhẹ nhàng liếm láp, một lúc sau liền mềm mại ướt át, chịu hết nổi lại khẽ cắn. An Nhược Hảo rầm rì một tiếng, giống như lực vân vê cắn đau nàng.
Lúc này An Nhược Hảo muốn ngủ cũng không ngủ được, trong miệng thầm thì, trên mặt không biết là giận hay vui, mặt đỏ hơn quả táo nàng vừa ăn, muốn cắn mạnh lên người vừa cắn nàng.
“Làm đau nàng?” Lăng Canh Tân khẽ cắn vành tai nàng, dừng động tác lại.
“Giờ Tý chưa?” An Nhược Hảo trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu như vậy.
“Ừ.” Lăng Canh Tân dừng lại, kìm nén dục vọng, buông nàng ra, khép lại xiêm y cho nàng, “Ta đi mở cửa đốt pháo.”
An Nhược Hảo nhìn hắn ra cửa, không lâu sau liền truyền đến tiếng đùng đùng đùng. Nàng vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, ngược lại đầu óc tỉnh táo, thấp thoáng còn nhớ hắn nói cầu phúc cho phụ thân. Ở thế giới bên kia, phụ mẫu nàng đã mất cả, một người thân cũng không có. Nhưng thế giới này còn có phụ thân, mặc dù quanh năm hành quân đánh giặc bên ngoài, chính là bảo vệ quốc gia, bất cứ lúc nào cũng có thể mất tính mạng, đó cũng là phụ thân của nàng, mặc dù chưa từng nhìn thấy mặt. Nàng lặng lẽ nhìn các thần linh được đặt trên vách tường, chậm rãi đến trước bàn quỳ xuống, khẩn cầu trời xanh phù hộ cả nhà bình an.
“Tiếu Nhan, xong rồi, có thể đi ngủ.” Lăng Canh Tân đốt pháo xong đi vào nhìn thấy An Nhược Hảo đang quỳ trước tượng thần nói lẩm bẩm, lập tức quỳ xuống bên cạnh An Nhược Hảo niệm, “Xin các thần linh phù hộ phụ thân chúng ta bình an, thân thể khỏe mạnh, sớm ngày đánh bại kẻ địch, sớm ngày về nhà, cả nhà viên mãn hạnh phúc…”
An Nhược Hảo vẫn niệm cho đến khi cảm thấy thần linh cũng thấy nàng phiền phức, nhổm người dậy lại mềm nhũn xuống, quỳ lâu quá đã tê rần.
Lăng Canh Tân thấy vậy vội ôm nàng đặt lên giường, khêu thấp ngọn đèn, “Ngọn đèn tối nay không thể tắt, Tiếu Nhan tạm chấp nhận ngủ đi.”
“Ừ.” Ánh mắt của An Nhược Hảo vẫn nhìn theo động tác của hắn, nhìn hắn cởi bỏ áo ngoài để cẩn thận sang bên cạnh, nằm ở trên giường của hắn. Nàng nghĩ kỹ, cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn cái yếm, rón ra rón rén trượt vào trong chăn mền của hắn.
“Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tân đã nhắm nghiền hai mắt, thật ra hắn cũng buồn ngủ, lúc này đột nhiên có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn bị kinh hãi.
“Ta muốn ngủ cùng chàng.” An Nhược Hảo ôm chặt hắn, có ý mà vô ý cọ cọ thân thể của hắn.
“Tiếu Nhan, ngủ đi.” Lăng Canh Tân xoay người ôm nàng, nhưng không tiến thêm bước nào.
An Nhược Hảo nghe tiếng nói của hắn, hắn đốt nàng rồi, lại giống như không có việc gì mà ngủ? Nàng thở hồn hển ngậm lấy vành tai của hắn, khiến hắn run rẩy theo phản xạ.
“Tiếu Nhan, đừng làm rộn.” Lăng Canh Tân kéo nàng vào trong ngực, không cho nàng tiếp tục, ngẹo đầu hoàn toàn ngủ thiếp đi.
An Nhược Hảo không thể động đậy, hắn rõ ràng làm Liễu Hạ Huệ, đành phải thất bại làm ổ trong ngực hắn. Vốn đã buồn ngủ đến cực điểm, nàng thầm mắng hắn vài tiếng trong lòng liền hạ hỏa thu lại dục vọng ngủ thật say.
Ngày hôm sau, khi An Nhược Hảo vừa tỉnh dậy, Lăng Canh Tân đã không ở bên cạnh rồi, ngược lại nàng mặc chỉnh tề y phục trên người, không ngờ nàng ngủ như chết vậy. An Nhược Hảo khoác áo bông dày ra cửa, liền nhìn thấy Lăng Canh Tân cầm xẻng xúc tuyết trên đường nhỏ trước cửa: “Nhị ca!”
“Tiếu Nhan tỉnh? Trong nồi có cháo đậu bo bo, tự mình múc uống.” Mặc dù tháng chạp rét đậm, nhưng Lăng Canh Tân vẫn toát mồ hôi đầy thái dương, lau một cái lớn tiếng trả lời.
An Nhược Hảo nhìn ra xa xa, chỉ thấy trên mái hiên nhà Vương bà tử và thím Tào treo đèn lồng màu đỏ rất lớn, trên mái ngói tích đầy băng. Đường từ nơi này đi đến nhà khác cũng đầy tuyết, sợ rằng hôm nay muốn sang nhà khác cũng khó rồi, chờ Lăng Canh Tân cầm xẻng xúc tuyết xong nói không chừng đi được.
“Sao còn không vào ăn, đứng ở bên ngoài đông lạnh.” Lăng Canh Tân nhìn nàng đứng bất động, trên người lại ăn mặc ít, sốt ruột nói.
“Biết rồi.” An Nhược Hảo vào nhà múc ít cháo đậu bo bo, nhẹ nhàng mím môi, dường như trù nghệ của Lăng Canh Tân càng ngày càng tốt rồi. Nàng bỗng nhiên thấy trên bàn đặt một quyển sách, cầm lấy xem thì ra là sách dạy nấu ăn, lại còn là sách dạy nấu ăn của hoàng gia. Nàng xem xét thời gian sáng tác, trước thời Đại Khánh, xem ra là lấy từ trong rương lớn ra, nhưng sao trước kia nàng chưa từng thấy?
Nàng xem vài tờ, phát hiện tất cả cơm tất niên Lăng Canh Tân làm ra đề từ nơi này, khó trách hắn đột nhiên trở nên bác học, hóa ra có một lão sư không nói chuyện ở đây dạy.
“Tiếu Nhan, no rồi sao?” Lăng Canh Tân vào cửa liền nhìn thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào sách dạy nấu ăn, vội vàng đoạt lấy, “Cái kia nhị ca cất.”
“Còn không biết xấu hổ.” An Nhược Hảo cười uống chỗ cháo đậu bo bo còn dư lại, nấu cơm nịnh nọt nàng thì nịnh nọt nàng, còn che giấu, chỉ có điều hắn cam tâm tình nguyện thì coi như xong. Dù sao trong đầu nàng có đủ loại phương pháp, không cần sách dạy nấu ăn này.
“Tiếu Nhan, hôm nay mùng một tháng riêng, vốn nên đến nhà dì chúc Tết, nhưng đường bị tuyết phủ, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Được.” Lúc này An Nhược Hảo vui vì nhàn hạ ở nhà, gật đầu.
“Tiếu Nhan, trong phòng vô vị, không bằng nhị ca dẫn nàng ra bãi đất sau núi làm người tuyết chơi cầu tuyết?”
“Được.”
Lăng Canh Tân lại lấy áo bông bao kín người nàng, nhìn trái nhìn phải không thấy lạnh mới cho nàng ra cửa.
Trên mảnh đất phía sau núi hoàn toàn trắng xóa, tuyết tích lên dày cũng gần đến ba thước, làm người tuyết ném tuyết ngược lại rất phù hợp.
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân làm một đống người tuyết, lấy cà rốt làm cái mũi đỏ rực, giống như bọn họ lúc này thật buồn cười, đều phì cười. An Nhược Hảo nhớ lại, lúc nhỏ ở quê cũng như thế này với phụ thân, mặc dù không phải thân sinh, nhưng cuối cùng phụ thân chỉ thương một mình nàng. Hẳn vẫn trách nàng, em hai của Lý Đường Ca lái xe đụng phải ông còn gây chuyện mà chạy, thế cho nên khi đưa đến bệnh viện không lâu thì ra đi. Nếu không phải sự kiện kia, không biết cô và Lý Đường Ca còn có thể hay không.
Đúng là nàng hận người Lý gia, thật ra đến tận giờ vẫn không giảm bớt, nhưng hận thì có ích lợi gì, đời này kiếp này sẽ không bao giờ nhìn thấy cái gọi là muội muội hại nàng, bình thường là người khôn ngoan có tài, nhưng mà cuối cùng vẫn phải nhận kết quả như vậy. Lúc mời đầu phụ mẫu thân sinh cũng vì kế sinh nhai mà từ bỏ nàng, cuối cùng tìm về cũng chỉ để an lòng. Nếu không phải bọn họ ra đi quá sớm, chỉ sợ cuối cùng cũng không thể trở thành một gia đình hoàn mỹ.
Phu thê nghèo hèn trăm chuyện buồn bã, cho dù cuối cùng bọn họ có tiền thì như thế nào? Vẫn còn đấu tranh lẫn nhau, thế cho nên nữ tử cũng lấy ra để đánh bạc. Nàng vẫn là người nhận mệnh, chỉ có thể nhìn An gia và Lý gia tranh đấu, dù sao nàng cũng chỉ thờ ơ nhìn, nhưng cuối cùng lửa vẫn đốt tới trên người nàng.
Tình nghĩa bốn năm đại học giữa nàng và Lý Đường Ca bị vô tình xé bỏ, An gia và Lý gia hoàn toàn đoạn tuyệt. Nói cho cùng, Lý Đường Ca vẫn yêu nàng. Nhưng đã nói là người dưng, thì không nói lại nữa. Hắn có vị hôn thê của hắn, nàng có vị hôn phu của nàng, dù biết rằng chỉ là ngụy trang, nhưng cũng đều chuẩn bị hôn thú, kể từ đó vô tình vô nghĩa rồi. Tình yêu kiếp trước buông bỏ như vậy, nắm lấy trước mắt không phải tốt sao?
Kiếp trước, nàng thừa nhận nàng không đối xử tốt với bất kỳ ai, ngoại trừ dưỡng phụ. Người nuôi nàng lớn lên, nhưng nàng còn chưa kịp hiếu kính người, người đã rời đi rồi.
“Tiếu Nhan, sao lại khóc?” Lăng Canh Tân thấy vừa rồi còn hưng phấn không thôi, giờ trên mặt lại đột nhiên mang đầy nước mắt, “Đừng khóc, mồng một tháng giêng mà khóc sẽ khóc cả năm đó.”
An Nhược Hảo bổ nhào vào trong lòng hắn: “Nhị ca, từ nay về sau dù phát sinh bất kỳ chuyện gì, đều không cho rời khỏi ta.”
“Nhị ca ước đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh Tiếu Nhan, sao có thể rời đi?” Lăng Canh Tân vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng.
An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, bởi vì vừa khóc, chóp mũi lại đỏ hơn, mang theo giọt lệ trong suốt, tình cảm của hắn, yêu thương của hắn, lúc này đều hiện ra trên mặt, thật ra, vào giờ phút này, nàng chỉ cần quý trọng người trước mắt không phải sao?
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, “Đừng khóc, nhị ca sẽ không rời đi.” Không phải nàng đã phát hiện ra điều gì chứ, theo lý thuyết những chuyện kia sẽ không có ai nói cho nàng, nàng không đi lên trấn trên vốn không thể biết.
“Nhị ca, chàng đang nghĩ gì?” An Nhược Hảo nhìn thấy dường như hắn có điều gì suy nghĩ, dừng khóc lại.
“Không có gì?” Lăng Canh Tân ôm chặt nàng, thật sự hy vọng bọn họ cứ an tĩnh yên lặng mà trôi qua, khoái lạc cả đời.
Bị vây khốn ở thôn Thuấn Thủy hơn mười ngày, trời rốt cuộc cũng quang đãng, sau hai ngày, tuyết trên đường từ thôn Thuấn Thủy đi trấn Cổ Nhạc đã tan không còn một mảnh, chỉ còn hơi lầy lội.
Ngày mười tháng giêng, Mễ lão đầu đột nhiên đưa cho bọn họ một phong thư, còn có một bọc y phục lớn, lão để xuống liền đi, An Nhược Hảo còn không kịp giữ lão lại ăn cơm tối.
“Nhị ca, là thứ gì?” An Nhược Hảo tiến tới bên cạnh.
“Do phụ thân sai người mang về.” Lăng Canh Tân xem hết thư rồi sau đó đưa cho An Nhược Hảo, “Nàng nhìn xem.” Bản thân tiếp tục cởi bọc y phục lớn kia.
An Nhược Hảo xem thư, mặt đỏ ửng: Trong thư thúc giục bọn họ chuẩn bị lập gia đình, nói vô cùng có khả năng phụ thân sẽ trở về xem lễ. Nàng nhìn cuối thư, đến giờ nàng mới biết tên phụ thân là Lăng Tri Ẩn, nghe rất giống ẩn sĩ. Hơn nữa chữ viết tinh tế có lực, không hề tưởng tượng ra là binh lính. Quả nhiên như lời Tú Lệ nói, phụ thân là người rất lợi hại, chỉ tiếc đã mai một trong thôn này, còn Lăng Canh Tân có cảm giác làm sao đó.
Nàng lại nghĩ đến câu thơ kia:
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc
Hối giáo phu tế mịch phong hầu
(Chợt thấy vạt lúa màu dương liễu
Hối hận hôn phu được phong hầu)
Néu thật sự để cho Lăng Canh Tân đi ra ngoài dốc sức, chỉ sợ nàng không nỡ, cứ bình bình thản thản như vậy thì tốt hơn.