“Phù --” Rốt cuộc Lăng Canh Tân đã lột sạch hỉ phục đỏ thẫm của nàng xuống, thở phào một hơi, nếu không lão nhị nhà hắn sẽ buộc hắn cầm kéo tới.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo cầm tay hắn đang định lột sạch cái yếm.
“Tiếu Nhan?” Bây giờ Lăng Canh Tân đã gần tới cực hạn, ước gì lột sạch An Nhược Hảo, nếu không phải thương tiếc, đã sớm đè lên rồi, nhưng lần nào An Nhược Hảo cũng ngăn cản như vậy, buồn bực.
“Nhị ca, bụng ta đau.”
“Sao lại đau bụng?” Lăng Canh Tân nhìn gương mặt nàng quả thật hồng hồng, nhưng đó là phấn hồng, nhìn kỹ vẫn có thể thấy sắc mặt hơi trắng bệch, trong nháy mắt liền hoảng hốt.
“Vốn chỉ hơi đau, nhưng mới vừa rồi liền vô cùng đau đớn, có thể…” An Nhược Hảo hơi áy náy, có chút xấu hổ.
“Rốt cuộc thế nào?” Lăng Canh Tân cầm tay nàng, hơi lạnh, lấy trán mình dí lên trán nàng, lại hơi nóng, “Cảm lạnh rồi hả?”
“Có thể là cái kia đến.” An Nhược Hảo che bụng, mặc dù thân thể này không có vấn đề gì lớn, nhưng kỳ sinh lý vẫn không tốt, sao lại xui xẻo thế.
“Cái gì tới?”
An Nhược Hảo biết hắn mù mờ nghe không hiểu, liền không che che giấu giấu nữa: “Nguyệt tín.”
“À.” Lăng Canh Tân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cởi quần trong của nàng.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo kinh hãi, vội vàng che.
“Để nhị ca nhìn một chút, xem rốt cuộc có phải không?”
“Đừng…” Thân thể An Nhược Hảo đang mệt, đâu phải là đối thủ của hắn. Chỉ một phát Lăng Canh Tân tháo quần trong ra, không kiêng dè nhìn nhìn, vừa nhìn thấy phía trên màu trắng có chút hồng. Lại nhìn chỗ sâu trong rừng rậm đen tối cũng có chút màu đỏ chảy ra, hơi bất đắc dĩ.
“Nhị ca lấy đai nguyệt sự cho nàng.” Lăng Canh Tân làm việc này đã quen tay, để An Nhược Hảo nằm xuống, phối hợp đi ra ngoài.
An Nhược Hảo nằm ở đó, nghĩ đến đêm tân hôn lại bị bi kịch như vậy, bị nàng phá hủy như thế, ôi. Hơn nữa, vừa rồi tiểu đệ đệ của nhị ca ý chí chiến đấu sục sôi, đột nhiên bị nàng cắt đứt, sau này sẽ không có vấn đề chứ?
An Nhược Hảo nằm trong chốc lát, Lăng Canh Tân liền ôm một đống thứ vào, nàng loáng thoáng thấy lều con vẫn còn: “Nhị ca.”
“Dùng nước nóng lau trước, chờ nước sơn tra nguội rồi uống.” Lăng Canh Tân đặt chậu nước trước mặt nàng, đưa khăn cho nàng.
An Nhược Hảo thấy hắn đứng thẳng ở đó mà “dịu dàng” nhìn nàng, hắn muốn nàng tắm trước mặt hắn? Mặc dù không phải chưa từng nhìn, nhưng dù sao cũng vẫn ngượng ngùng, mặc dù là phu thê, nàng hơi đứng dậy cũng không biết làm gì, nhận lấy khăn xong liền đứng ở đó.
“Chẳng lẽ nàng muốn nhị ca giúp?” Lăng Canh Tân hơi kinh ngạc, nhưng cười, có chút kích động.
“Không cần không cần.” An Nhược Hảo khoát tay, từ trong kẽ răng nặn ra lời, “Chàng có thể đi ra ngoài trước không?”
Nụ cười của Lăng Canh Tân ngưng trệ, buồn buồn trả lời một câu được rồi đi ra ngoài.
An Nhược Hảo thừa dịp hắn đi ra ngoài vội vàng thay “Thiên sứ” tự chế, tiện thể lấy nước nóng chà xát vết máu trên quần trong, điểm màu đỏ này không phải là lạc hồng, mà là kinh nguyệt. Có ai có thể xui xẻo hơn nàng không, đêm tân hôn…
“Nhị ca.” An Nhược Hảo vừa mở cửa, Lăng Canh Tân đang ngồi ngoài cửa, nàng có thể thấy cảnh hỗn độn trong sân. Làm tiệc mừng, nhưng công việc khắc phục hậu quả ngày mai cũng đủ để cho bọn họ bận rộn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng thu thập xong ra ngoài, nhận lấy chậu nước trên tay nàng: “Bên ngoài gió lớn, nàng nhanh đi vào, để nhị ca dọn dẹp thôi.”
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn, trong lòng áy náy, lúng ta lúng túng trở về phòng.
Đợi đến khi Lăng Canh Tân trở về phòng, thấy An Nhược Hảo nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn. Bây giờ ngược lại có thể danh chính ngôn thuận cùng giường chung gối rồi, chỉ có điều bầu không khí đêm tân hôn lại bế tắc. Nhưng hắn nghĩ thê tử của hắn coi hắn là người ngoài, hơn nữa vừa rồi không khí rất tốt, đột nhiên bị cắt ngang, hắn ngẫm nghĩ lại thì trong lòng buồn bực, đây không phải lỗi của hắn, hắn bĩu môi nằm xuống.
An Nhược Hảo nhìn đệm giường đỏ thẫm, nàng có thể cảm nhận được bây giờ trong lòng Lăng Canh Tân cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, là bởi vì bị cắt ngang. Nàng nên làm gì? Đêm tân hôn xảy ra chuyện như vậy, cũng không phải lỗi của nàng.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo nghĩ một lát, còn không chịu nổi không khí này, trước kia mặc dù có lúc giận dỗi, nhưng đều do Lăng Canh Tân chủ động xin lỗi nàng. Lần này hai bên đều không có lỗi, vậy hãy để cho nàng hạ thấp đầu một lần là được, dù sao thì cũng không đến nỗi đêm tân hôn hai phu thê ầm ĩ mâu thuẫn.
Lăng Canh Tân đang hờn dỗi nhìn chằm chằm cặp nến đỏ trên bàn, thình lình nghe được An Nhược Hảo gọi một tiếng “Nhị ca” mềm mại, trong lòng bỗng yếu mềm rồi.
An Nhược Hảo thấy hắn đưa lưng về sau không nhúc nhích, dứt khoát đưa tay vòng chắc hông hắn, khẽ nhỏm dậy tựa đầu vào hõm vai hắn, lấy lòng gọi: “Nhị ca?”
“Gọi tướng công.” Lăng Canh Tân loáng thoáng cảm thấy hôm nay hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong, trong lòng thầm dễ chịu, mặt nghiêm nghị nói.
An Nhược Hảo chép miệng: “Tướng công.”
Lăng Canh Tân “Ừ” một tiếng, không có phản ứng gì, thật ra thì một tầng thịt dưới da đã cưới đến sắp co rút rồi.
“Tướng công.” An Nhược Hảo đã chuẩn bị lấy lòng thì nịnh hót luôn, giọng nói càng thêm mềm dẻo, đưa tay đi thọc nách Lăng Canh Tân.
Lăng Canh Tân không chịu được ngứa ngáy, bật cười ha ha, xoay người ôm An Nhược Hảo vào trong ngực: “Nương tử.”
“Nhị ca thật có lỗi.”
“Còn gọi là nhị ca.” Lăng Canh Tân bất mãn nói.
An Nhược Hảo gọi nhị ca đã lâu như vây, đột nhiên đổi thành tướng công, đúng là không quen, vội sửa lại: “Tướng công.”
“Lúc này mới ngoan.”
“Đừng nóng giận, nhé?” An Nhược Hảo nhìn cặp mắt đang xoay chuyển của Lăng Canh Tân, không biết đang nghĩ gì, lại nói, “Lần sau bồi thường gấp bội cho chàng?”
“Cái gì?” Hồi lâu sau Lăng Canh Tân mới phản ứng được với nháy mắt ra hiệu của nàng, hóa ra nàng cho rằng hắn bởi vì vậy mà tức giận.
“Chờ nguyện tín của ta qua, chúng ta sẽ bổ sung?”
“Chuyện này không nghi ngờ.” Lăng Canh Tân ôm eo mềm mại của nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người nàng, cả người cũng thoải mái, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà?” An Nhược Hảo trợn to hai mắt, nhìn Lăng Canh Tân đúng là có điều muốn nói, “Chàng nói đi.”
“Tiếu Nhan, nàng không biết vì sao ta tức giận sao?”
“Không phải bởi vì bị gián đoạn sao, nhưng không phải là lỗi của ta.” An Nhược Hảo thầm nói.
“Khụ, không phải.” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo tỏ vẻ không tin, khóe miệng nhếch ra, “Ta thừa nhận, có một chút, nhưng mấu chốt không phải ở đây.”
“Mấu chốt ở chỗ nào?” Mặc dù trong bụng An Nhược Hảo còn cảm giác đau mơ hồ, nhưng uống sơn tra đã đỡ hơn nhiều rồi, hơn nữa hôm nay còn có lò sưởi ôm, cọ xát đổi tư thế.
“Nàng coi ta là người ngoài.”
“Ta coi chàng là người ngoài khi nào?” An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, bĩu môi.
“Vừa rồi, nàng, nàng đuổi ta ra ngoài.” Lăng Canh Tân nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, lửa nóng của mình cũng giảm đi một nửa trong nháy mắt.
An Nhược Hảo giống như có vẻ hiểu, hắn nhìn là thói quen, nàng lại ngượng ngùng, mặc dù đã từng lăn ga giường “tượng trưng”, nhưng cũng chỉ từng lăn mà thôi.
“Ta ngượng ngùng.”
“Nhưng thân thể của ta nàng đã nhìn rồi, thân thể của nàng ta cũng đã nhìn rồi, hơn nữa hôm nay chúng ta đã thành hôn còn có gì ngượng ngùng.” Lăng Canh Tân bắt đầu cảm thấy An Nhược Hảo nói cũng đúng, vô lực cãi lại.
“Người ta còn chưa quen.” An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ của hắn như dáng vẻ của cô vợ nhỏ, tình hình đảo ngược, tâm tình thật tốt, cọ cọ lên khóe môi hắn.
Mặc dù vừa rồi hai người dây dưa hôn, nhưng khi đó uống rựou, hơn nữa dưới thời khắc tình ý nồng nặc, bây giờ giống hệt lần đầu tiên mang chút đùa giỡn chút lấy lòng y như chuồn chuồn lướt nước, Lăng Canh Tân sờ sờ khóe môi, thoải mái như mèo gãi vậy nhưng lại cảm thấy rất khó nhịn.
An Nhược Hảo nhìn sao không hiểu, nhưng tình hình bây giờ, hắn cũng biết, viên phòng gì đó chỉ có thể lùi lại.
“Tiếu Nhan.” Đột nhiên Lăng Canh Tân cảm thấy hôn cứ như chuồn chuồn lướt nước xa xa như vậy là không đủ, lật người đặt An Nhược Hảo dưới thân, không nặng không nhẹ đè môi lên, thừa dịp An Nhược Hảo định mở miệng nói chuyện đưa đầu lưỡi dò xét vào. Mặc dù kinh nghiệm hôn thực chiến không nhiều lắm, nhưng giải quyết An Nhược Hảo là dư dả rồi, chỉ một lúc sau, An Nhược Hảo bị hôn thở không ra hơi.
“Từ khi nào thì kỹ thuật của chàng tốt như vậy rồi?” Thật lâu An Nhược Hảo mới hết ngộp nói ra một câu, mặt đỏ bừng.
“Chân lưu manh dạy ta.”
“Cái gì chàng cũng nghe hắn!” An Nhược Hảo không nói gì.
“Không có.”
“Chàng còn nghe hắn gì nữa không?”
“Hắn nói lúc gần gũi còn phải như vậy.” Lăng Canh Tân nói xong đưa tay vân vê bầu ngực khẽ nhô lên, xoa bóp một cái rồi tìm xuống phía dưới ấn một cái.
“Hmmm --” quả nhiên kỳ kinh nguyệt cũng là kỳ động dục, AnNhược Hảo cảm thấy mình bị xoa nhẹ rồi đụng xuống như vậy, dường như có chút phản ứng. Nếu như không phải cái kia, nàng nhất định sẽ bổ nhào hắn.
“Tiếu Nhan, chỗ này của ta khó chịu.” Lăng Canh Tân kéo tay nhỏ bé của nàng đặt lên chỗ nào đó, thật ra thì nhìn nàng động tình, lúc này mới lộ mục đích chân thật ra.
An Nhược Hảo không đề phòng đụng phải không nói nàng cũng biết là cái gì, hơn nữa biết tình huống gì sau đó, trong lòng nói một tiếng: chẳng lẽ muốn ta giúp hắn, cọ xát?
“Nhan Nhan, ta khó chịu.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng mơ màng, trực tiếp cởi dây lưng ra, để bàn tay nhỏ bé của nàng cầm tiểu đệ đệ của mình. Tay nàng mềm mại, cảm xúc quả nhiên không giống bản thân, Chân lưu manh nói cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ.
“Muốn ta giúp chàng?” An Nhược Hảo có chút không tin lại có phần chộn rộn, nàng quay qua nhìn một chút, dáng vẻ trông ngóng không phải đã nói cho nàng biết sao.
“Nhan Nhan, nàng tốt nhất.” Lăng Canh Tân quyết đoán bắt đầu tỏ vẻ đáng yêu *, thừa dịp nàng không chú ý mang theo tay nàng cầm lấy phía dưới, trong miệng còn thoải mái ngâm nga hai tiếng.
(*)Gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX)
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt đáng yêu của hắn càng thêm bối rối, hơn nữa nhị ca có tình nghi “sắc dụ”. Bởi vì hắn mở rộng cổ áo, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ, làn da màu lúa mì đường cong rõ ràng lại tràn đầy lực lượng, nhìn cũng có cảm giác an toàn; da thịt này sờ trơn bóng nhẵn nhụi, nhang vân da rõ ràng bụng tám múi sờ lên lại có vẻ cứng rắn, thân hình của hắn không khoa trương như các mãnh nam đã từng nhìn, nhưng lại càng khiến người ta vui tai vui mắt. Dáng người cường tráng khiến nàng muốn chảy nước miếng.
Mặc dù đầu óc An Nhược Hảo còn chưa kịp phản ứng, nhưng cảm xúc trên tay rất chân thật, hơn nữa nàng thật sự nghe lời mà “giúp” hắn.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cây gậy trong tay càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng, trên đỉnh bắt đầu toát ra thứ màu trắng sữa.
“Nhan Nhan, nhanh lên nữa.” Cả người Lăng Canh Tân cực kỳ thoải mái, lại thúc giục. Hắn nhìn động tác của An Nhược Hảo, mình cũng đi đến gần hôn hai điểm đỏ của nàng, nghe thấy An Nhược Hảo thoải mái rên ngâm, càng thêm ra sức lấy lòng nàng.
“A!” An Nhược Hảo tránh không kịp, chất lỏng phun lên người nàng, tay cũng thế, “Chàng xem!”
“Không có việc gì, ta rửa cho nàng.” Lăng Canh Tân cười nhảy xuống giường bưng nước nóng còn dư lại.
An Nhược Hảo cố gắng xoa xoa tay, lần sau tuyệt đối không giúp hắn, muốn làm tự mình làm, hừ, còn tung tóe khắp người nàng!
“Nhan Nhan, cởi xiêm áo đi.” Lăng Canh Tân cất xong chậu nước lại bò lên giường, nói.
“Này…” An Nhược Hảo nhìn áo trong màu đỏ, đây là lần đầu tiên nàng mặc đấy.
“Cởi thôi.” Lăng Canh Tân nói xong liền thay nàng cởi rồi, ném vào trong chậu nước.
Lúc lâu An Nhược Hảo mới phản ứng kịp, bây giờ nửa người trên của nàng trần truồng, vội vàng dùng tay che chắn bầu ngực, chắn một lúc cảm thấy không đúng, lập tức kéo chăn che lên.
“Nhan Nhan, không cần che, ta xem còn thiếu sao?” Lăng Canh Tân đáng đánh đòn nói, cũng dứt khoát cởi áo lót trên người mình, chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể trơn bóng của nàng, lại lấy tay nàng đặt xuống phía dưới mình.
Thật ra lực chú ý của Lăng Canh Tân vẫn tập trung trước ngực An Nhược Hảo, chăn hỉ đỏ thẫm nửa che nửa đậy càng làm nổi bật bầu ngực tròn trắng nõn cao vút, hắn chỉ nhìn là có thể tưởng tượng ra nó mềm mại như thế nào. Hắn nuốt nước miếng, thật sự muốn cắn chúng một miếng.
An Nhược Hảo nghe rõ ràng hắn nuốt nước miếng, động tác trên tay hơi chậm lại.
“Nhan Nhan, nhanh một chút.”
“A.” Tốc độ tay của An Nhược Hảo tăng nhanh, Lăng Canh Tân đã xốc chăn lên, trong thoáng chốc, hai vật tròn khiến người ta yêu thương nhảy ra trước mắt hắn, phía trên hai khối trắng nõn nà giống như hạt đậu chờ hắn thưởng thức. Lăng Canh Tân thấy nàng định che, đã trước nàng một bước cắn lên. Hắn chỉ cảm thấy khoái cảm bên dưới khiến cho hắn hô hấp dồn dập, nhu cầu cấp bách tìm một chỗ phát tiết, liền hung hăng hôn lên, không nặng không nhẹ mà mút hút một bên, còn công bằng nắm bắt bên kia.
Lăng Canh Tân len lén liếc người đang chiến đấu hăng hái vì đệ đệ của hắn, chỉ thấy mắt nàng khép hờ, lông mi dài khẽ rung, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra. Hắn mút vào trong chốc lát, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên mê người hơn, liền buông bầu ngực, hôn lên môi nàng, trên tay cũng không tự giác dò vùng mẫn cảm ở phía dưới cách mấy tầng vải bố, nếu không có nguyệt tín đáng ghét, nếu không có mấy tầng vải bố thì thật tốt, hắn thầm nghĩ.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cảm giác khác thường trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt, nàng thậm chí cảm thấy dưới thân mình bắt đầu ướt át, nàng cũng không biết rỉ ra rốt cuộc là kinh nguyệt hay là chất lỏng khiến người ta che mặt.
An Nhược Hảo che giấu bối rối của mình, trên tay lại thêm ra sức. Mặc dù cách một tầng chăn, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận đầy đủ nó khổng lồ, nóng bỏng, trong đầu không cách nào kiềm chế bắt đầu tưởng tượng hình dạng của nó.
Mà tốc độ tay của An Nhược Hảo đột nhiên tăng nhanh, Lăng Canh Tân quả thật muốn phát ra tiếng kêu, khoái cảm thình lình xảy ra khiến cho hắn muốn giơ cao mông theo bản năng, để lửa nóng của mình càng thêm dán chặt vào tay nhỏ bé mềm mại của nàng. Mà hắn hôn môi An Nhược Hảo, trình độ dây dưa miệng lưỡi cũng dần gia tăng.
Hô hấp của hai người đều bị ảnh hưởng mà rối loạn, cuối cùng An Nhược Hảo chỉ cảm thấy chất lỏng nóng bỏng bắn vào trên tay chấm dứt, mà chăn giường cũng hỏng rồi.
“Ta đi đổi chăn.” Lăng Canh Tân nịnh hót đứng dậy, ôm một cái chăn từ rương lớn ra, không để ý tới An Nhược Hảo đang che đậy, ném chăn cũ ra xa.
“Không rửa sạch đệ đệ của chàng không cho lên giường.” Sau khi An Nhược Hảo rửa sạch tay nói kiên quyết: hôm nay bị hắn hủy một bộ xiêm áo, một chăn mền, lại còn muốn mang tiểu đệ đệ đáng giận của hắn lên.
Lăng Canh Tân cười ha ha, không hề e dè bắt đầu lau đệ đệ của hắn ở trước mặt nàng. Mặc dù An Nhược Hảo cũng đã xem, sờ cũng sờ rồi, nhưng nhìn hắn rửa sạch, vẫn xấu hổ chui cả người vào trong chăn.
“Nương tử, ta xong rồi.” Lăng Canh Tân nói xong trượt một cái chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể trần truồng nhẵn bóng của nàng.
“Chàng không tắt đèn hả?”
“A.” Lăng Canh Tân không thể làm gì khác hơn là đứng lên tắt đèn. An Nhược Hảo nhìn đệ đệ của hắn thỏa mãn mà lắc qua lắc lại ở chỗ đó, đỏ mặt buồn bực.
Đợi đến sau khi Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê” ôm nàng thỏa mãn đi ngủ, nàng phát hiện đêm tân thôn của bọn họ cứ trôi qua như vậy.
Khụ khụ… Màn kịch nhỏ. Thời gian mọi người có thể cho rằng trước đại hôn, coi như Lăng Canh Tân nằm mơ là được.
An Nhược Hảo: “Nhị ca, đến đây!”
Lăng Canh Tân vô cùng khẩn trương, như lâm đại địch: Dường như Tiếu Nhan muốn ăn hắn!
An Nhược Hảo: “Nhị ca, để Nhan Nhan thương chàng thật tốt nhé.” Đôi tay nhỏ bé đặt lên bờ vai hắn, trượt đến trước ngực, cảm giác tay thật tốt, nếu là hiện đại, có thể làm mẫu nam.
An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ hắn như nàng vợ nhỏ, trong lòng vui vẻ nở hoa, hôm nay nàng muốn đè nam nhân: “Nhị ca, ta muốn ôm ôm.”
Lăng Canh Tân nhìn nàng bĩu môi, nghe lời ôm lấy nàng, sờ cái mông co dãn mười phần của nàng: sờ mông Tiếu Nhan thật tốt. Nghĩ rồi, trên tay lại duỗi ra vuốt ve.
An Nhược Hảo cảm nhận được cử chỉ mờ ám của hắn, xem ra không phải nhị ca không hiểu chuyện nam nữ, thật ra thì trong lòng là một kẻ háo sắc, nhưng hôm nay là lúc đè ngược lại, quyết không thể để cho hắn chiếm thế thượng phong. Tiếu Nhan thừa dịp hắn ôm nàng trên tay, liền vòng hai chân trên cái hông cường tráng của hắn, đưa tay cởi vạt áo, dò trước ngực hắn, sờ đến hai điểm, nhẹ nhàng véo.
“Đúng vậy.” Tiếu Nhan buồn buồn suy nghĩ một chút, kế hoạch đè ngược nên bắt đầu từ đầu, chưa nghĩ tới kế sách, phiền não.
Lăng Canh Tân thấy nàng phiền muộn nhìn ngực mình chằm chằm: “Trước ngực nhị ca có hoa?”
“Không có.” An Nhược Hảo nhìn tư thế ôm mình của Lăng Canh Tân, thật ra nếu trên người hai người không có y phục, đó chính là tư thế yêu tuyệt hảo. Nàng nghĩ đến, ôm chặt cổ Lăng Canh Tân, vòng quanh hông hắn bắt đầu cọ cọ trên đùi.
“Tiếu Nhan, rốt cuộc nàng muốn làm gì đây?” Lăng Canh Tân cảm thấy hai khối mềm mại trên ngực nàng cọ xát trước ngực hắn, thật thoải mái.
“Ta muốn ăn chàng!” An Nhược Hảo không định giả bộ, dù sao vốn cũng không phải là tiểu la lỵ thanh thuần gì đó.
Lăng Canh Tân nhìn nàng đột nhiên thay đổi nét mặt, long lanh trong đôi mắt thật to bất ngờ biến thành ngọn lửa, tay nhỏ bé của nàng đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cởi áo hắn.
An Nhược Hảo thấy ở tư thế này không cởi được quần, liền rời khỏi người hắn, tay vừa kéo, đai lưng không có, vừa tung ra, đệ đệ ngẩng đầu nhỏ đi ra: “Chàng, thì ra là chàng giả bộ ngây thơ, chàng xem đệ đệ nhà chàng đã như vậy rồi!”
Lăng Canh Tân cười xấu xa: “Nếu nàng đã phát hiện, vậy ta không cần giả bộ, không phải Tiếu Nhan muốn tình thú sao, ta tới đó!” Lăng Canh Tân giống như mãnh hổ bổ nhào thỏ, lập tức đặt An Nhược Hảo lên giường.
An Nhược Hảo thấy kế hoạch đè ngược của mình bị thất bại, nàng phải làm công! Nàng chợt lật người, ha ha, rốt cuộc Lăng Canh Tân ở dưới thân.
Lăng Canh Tân lại cảm thấy đây là một tư thế cực tốt, hắn thuận tay cởi hết vạt áo của nàng, ha ha, hai viên thịt trắng trẻo lập tức lộ ra ngay trước mắt, ta gặm, ta gặm, ta gặm ta gặm.
“Đau.” An Nhược Hảo trở mình, vỗ vỗ thứ đồ chơi đáng ghét không biết là cái gì.
Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy trên trán đau nhói, như bị cái gì đánh, vừa mở mắt, mới phát hiện hắn đang nằm mơ.
An Nhược Hảo: An Gia khốn kiếp, ta muốn làm công, ở trong mộng ngươi cũng không thỏa mãn ta, khốn kiếp!
Lăng Canh Tân: khốn kiếp, ai nói ngươi là mẹ ruột ta, lại để cho ta mừng hụt một vố, còn tưởng được ăn thịt, kết quả là nằm mơ!
Đợi đến lúc Lăng Canh Tân buông nàng ra, đã đến lượt bọn họ, Lăng Canh Tân hưng phấn nộp giấy chứng minh thư ra, viên quan mối mai mới hỏi mấy vấn đề, Lăng Canh Tân vẫn luôn nói “Dạ dạ dạ.” Viên quan mối mai quay đầu hỏi An Nhược Hảo, nàng choáng váng xây sẩm không nghe rõ hỏi cái gì.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy ánh mắt của quan mối mai này mang theo ý trêu tức, mang theo chút ý tứ nói không rõ, nàng nghĩ vừa rồi ôm hôn bên đường thật sự quá hào phóng rồi, thế cho nên quan mối mai đã nhìn quen cảnh gió trăng cũng có “vài phần kính trọng” nàng. Hơn nữa quan mối mai này không mặc áo choàng màu mận tím, lại có bộ dạng như coi bói, thật sự khó hiểu.
“Cô nương có vấn đề?” Quan mối mai thấy lúc thì nàng gật đầu lúc lại lắc đầu, hỏi.
“Không có, không có.” An Nhược Hảo lập tức lắc đầu.
Sau đó quan mối mai điểm chỉ lên giấy đăng ký của bọn họ, đưa cho hai người một “Long phượng thiếp”, còn cho bọn họ một bọc nhỏ.
Chờ An Nhược Hảo kịp thời phản ứng, bọn họ đã đi ra phố xá, gió lạnh thổi qua, nàng lập tức bừng tỉnh: “Lăng Canh Tân!”
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn nàng nịnh nọt. Thật ra vừa rồi hắn cố ý, hắn biết An Nhược Hảo nhẹ dạ nên mới làm ra nét mặt kia và nụ hôn nóng bỏng bên đường vừa rồi, đầu óc nàng lập tức hỗn độn rồi. Hà hà, hắn vẫn hiểu rõ Tiếu Nhan nhà hắn.
“Nương tử đi chết đi!” An Nhược Hảo nhéo cánh tay hắn, “Chàng rõ ràng, chàng rõ ràng…”
“Nương tử, vi phu làm sao cơ?” Lăng Canh Tân giả vờ uất ức.
“Thu hồi dáng vẻ cô vợ nhỏ của chàng lại, hừ.” An Nhược Hảo phát hiện nàng lại có thể bị hắn lừa, nàng nhìn trên tay Lăng Canh Tân cầm long phượng thiếp, bây giờ nàng đã thành phụ nữ kết hôn rồi!
Nàng, mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt để tháng ba ggả cho hắn, nhưng mà, bây giờ mới tháng giêng, hắn rõ ràng để cho nàng hồ đồ lờ mờ mà lĩnh chứng với hắn!
Nàng lại nhìn các thứ trong bọc, toàn là táo, đậu phộng, nhãn các loại, đây là chúc nàng sớm sinh quý tử đấy. Chính nàng ta còn là nha đầu miệng còn hôi sữa, quan mai mối không hiền hậu này đã chúc nàng sinh con nít rồi.
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, chép miệng, nhưng trong lòng vui như nở hoa, “Nương tử, chẳng lẽ nàng không muốn gả cho vi phu!”
“Vi phu đi chết đi, chàng, rõ ràng là chàng lừa hôn!”
“Ta lừa hôn chỗ nào.” Lúc này Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo đang đứng dưới một thân cây, ven đường người đến người đi, nghe thấy An Nhược Hảo nói lừa hôn không khỏi liếc mắt nhìn.
“Chàng, chàng mê hoặc ta, sau đó lĩnh long phượng thiếp, không phải lừa hôn thì là gì?” Lăng Canh Tân chỉ mất một khắc biến nàng thành phụ nữ đã kết hôn, trong lòng An Nhược Hảo giận dỗi không thôi, nụ hôn nóng bỏng bên đường vừa rồi đã mất hết mặt, bây giờ còn lâu mới để ý tới hình tượng, mắng thoải mái hơn.
“Nào có lừa hôn!” Đột nhiên, trong ngõ hẻm xuất hiện hai quan sai, “Hỗn tiểu tử lừa hôn đang ở đâu?”
“Tiếu Nhan, chạy mau!” Lăng Canh Tân nhìn thấy quan sai, kéo An Nhược Hảo bỏ chạy.
“Tiểu tử đừng chạy, rõ ràng ở tết nguyên tiêu lại lừa hôn! Quá ghê tởm!” Hai quan sai tức giận bất bình, “Lại còn là cô nương xinh đẹp như vậy!”
An Nhược Hảo quay đầu nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của hai vị quan sai, lạ thay nàng lại cảm thấy bọn họ đáng yêu, thật sự quá đáng yêu.
“Cô nương đừng chạy, nhanh chóng dừng lại! Bắt lấy tiểu tử lừa hôn này!” Hai quan sai vừa đuổi theo vừa kêu.
“Nhị ca, nhị ca, đừng chạy, ta chạy hết nổi rồi.” Chạy qua hai con hẻm, An Nhược Hảo chạy đến nghẹt thở, ngừng giữa hẻm sao cũng không chịu cử động, lại nhìn sau lưng, chỉ còn một quan sai.
“Nhị ca cõng nàng.” Lăng Canh Tân nói thì chậm mà xảy ra nhanh, đã cõng nàng lên lưng, lúc định ra ngõ, phía trước xuất hiện một quan sai khác. Lại nhìn sau lưng, không còn đường tiến thối.
“Hừ hừ, tiểu tử, ngươi chạy đi, chạy đi.”
“Xem ngươi có thể chạy đi đâu!” Hai quan sai chậm rãi đến gần.
“Quan sai đại ca, hắn không lừa hôn.” An Nhược Hảo nằm trên lưng hắn nói yếu ớt.
“Tiểu cô nương không phải sợ, đại ca sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, long phượng thiếp này tìm quan mai mối hủy là được.”
“Đúng, không thể để cho người xấu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Hai quan sai nói xong định tiến lên bắt Lăng Canh Tân.
Không ngờ, Lăng Canh Tân quét chân, một quan sai trong đó bị đá ngã.
“Nhị ca, chàng biết võ công?” Lúc này An Nhược Hảo đã mệt thở không ra hơi, thật sự đã lâu không chạy tám trăm mét.
“Tiếu Nhan ôm chặt.” Lăng Canh Tân không trả lời, chỉ ép chặt nàng vào lưng mình, chỉ sợ nàng té xuống.
“Ngươi đừng phản kháng, còn phản kháng ta sẽ lấy roi.” Quan sai khác nhìn thấy một cước có lực này của hắn không khỏi hơi sợ, sớm biết có thể đụng phải người luyện võ đáng lẽ ra gọi thêm người. Trong lòng hắn run rẩy, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Nhị ca, đừng đánh.” An Nhược Hảo gia tăng thêm giọng nói kêu to bên tai Lăng Canh Tân, nàng biết trong lòng Lăng Canh Tân có nút thắt, theo ý hắn quan phủ không có gì tốt cả. Lăng Canh Tân nghe thấy nàng gọi ngược lại không động thủ, chỉ đề phòng nhìn quan sai.
“Hừ, ngươi thúc thủ chịu trói đi.” Quan sai khác cố hết sức vịn tường.
An Nhược Hảo vội vàng rời khỏi lưng Lăng Canh Tân, bảo vệ trước mặt Lăng Canh Tân: “Hai vị quan sai đại ca, hắn là tướng công của ta, thật sự là tướng công của ta, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn thôi.”
“Tiểu cô nương, chúng ta sẽ chủ trì công đạo cho nàng, đừng sợ.” Hai quan sai còn tưởng An Nhược Hảo bị kiềm chế.
“Đại ca, thật sự là ta đùa giỡn, là đùa giỡn mà thôi, mấy ngày nữa chúng ta thành thân người trong thôn chúng ta ai cũng biết.” An Nhược Hảo nhìn ra ngoài ngõ hẻm, chờ mong có thể nhìn thấy người quen, nhưng không thấy.
“Cô nương, nàng xinh đẹp như vậy, kết đôi với hạng lưu manh thật đáng tiếc.” Tên quan sai bị đá oán hận nói.
“Quan sai đại ca, hắn không phải là lưu manh, hắn là tướng công của ta.” An Nhược Hảo là người bao che khuyết điểm, vội vàng làm sáng tỏ.
Lăng Canh Tân nghe nàng mở miệng nó tướng công, trên mặt, trong lòng nở hoa, mừng rỡ nhìn nàng giải thích.
“Tiểu cô nương, chúng ta vẫn tương đối tin rằng nàng bị người xấu lừa, trừ phi nàng lấy ra chứng minh nếu không hôm nay bọn ta sẽ mang mấy người đi phủ quan.”
Lăng Canh Tân nghe thấy quan phủ, xiết chặt nắm tay, An Nhược Hảo cảm nhận rõ rệt hắn đang khẩn trương, quay đầu lo lắng nhìn, cầm tay hắn: “Đại ca, hắn thật sự là tướng công của ta, nếu không ta chứng minh cho các ngươi xem?”
“Chứng minh như thế nào?” Hai quan sai vừa dứt lời, hành động của An Nhược Hảo đã khiến bọn họ choáng váng trong nháy mắt. Bởi vì An Nhược Hảo “không hề biết xấu hổ” ôm chặt lấy cổ Lăng Canh Tân, hôn hắn thật sâu. Lúc bắt đầu Lăng Canh Tân còn chưa thả ra, nhưng một lát sau thì đoạt quyền chủ động, hai người hôn đến không coi ai ra gì.
Hai vị quan sai đại ca thấy vậy, hôn đến sâu sắc, hôn đến chân tình, hôn đến quên mình, đây có thể là giả sao? Bọn họ lặng lẽ đi, đi xa còn mơ hồ truyền đến một câu: “Tiểu cô nương, lần sau đừng nói lung tung đùa giỡn.”
“Nương tử.” Lăng Canh Tân nhìn đôi môi đỏ tươi ướt át của nàng, cười vàng, xoay người đè nàng lên tường hôn tiếp.
Qua tháng giêng, nhanh chóng đến mùa xuân, đều nói xuân tháng ba, quả thật là thế. Từng tia nắng chiếu lung linh trên mặt đất, nước trong suối cũng chảy vô cùng vui sướng, chim đỗ quyên như đang gọi “thầm thì” bên tai.
Lúc tháng giêng vừa qua, Lăng Tri Ẩn lại gửi thư từ biên giới về. Không có gì khác, chỉ thúc giục hai người lập gia đình, nhưng hắn không về được, hy vọng lúc gặp lần sau có thể ẵm tôn tử.
Lăng Canh Tân nhìn thư, vui vẻ ra mặt, An Nhược Hảo nhìn thấy thì xấu hổ mặt đỏ bừng. Hơn nữa nhìn thấy một chồng thư dưới gối Lăng Canh Tân thì nàng mới biết, hóa ra Lăng Canh Tân bí mật thư từ qua lại với Lăng Tri Ẩn mà không cho nàng biết. Nàng định thò tay ra lấy, nhưng là người hiện đại… Tính cách không dòm ngó bí mật người khác lại tái phát. Nếu Lăng Canh Tân không cho xem, vậy thì không xem, kệ phụ tử bọn họ vụng trộm truyền tin.
“Tiếu Nhan, nàng tới xem, thích không?” Lăng Canh Tân nhô đầu ra từ phòng trúc. Kể từ khi sau năm mới, Lăng Canh Tân ở trong phòng trúc thay đổi cả ngày, nói là nếu An Nhược Hảo chuẩn bị ở chung với hắn, vậy phải chuẩn bị phòng tân hôn. Phòng tân hôn đương nhiên có dáng vẻ của phòng tân hôn, hắn thừa dịp còn chưa tới ngày mùa, đã làm nhiều dụng cụ gia đình.
An Nhược Hảo nhìn hắn làm xong bàn trang điểm, phía trên mặt gương đồng lóe ánh sáng màu vàng nhạt “Thật đẹp.”
“Hộp này có thể cho nàng để phấn son, hộp kia để son môi…”
“Nhị ca, cách sinh nhật ta còn mấy ngày?”
“Hai mươi ba tháng ba, còn có mười ngày. Mai mối chuẩn bị xong, phòng tân hôn cũng thỏa đáng, nàng xem còn muốn chuẩn bị gì?”
“Làm sao ta biết?” Còn mười ngày nữa là An Nhược Hảo lập gia đình rồi, thẹn thùng không thôi.
Lăng Canh Tân cười nhẹ: “Tiếu Nhan, mặc dù không cần kiệu hoa, nưhng mà ta muốn hôn lễ của Tiếu Nhan càng thêm mỹ mãn một chút. Ta đã bàn xong với thím Tào rồi, đến lúc đó sẽ đón nàng từ nhà thím Tào đến đây, coi như có chút tấm lòng có được không?”
“Được, tất cả nghe theo chàng.” An Nhược Hảo vùi đầu vào ngực hắn, hôn lễ này vốn có cũng được không có cũng không sao, nhưng Lăng Canh Tân nhất định muốn cho nàng không thiếu sót chỗ nào, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nữ nhân nào mà lại không muốn có một hôn lễ mỹ mãn. Nàng mơ hồ cảm thấy Lương Chân Chân biết nàng chú ý tới thân phận con dâu nuôi từ bé, nàng không muốn thảm như nương của Chân lưu manh hay Lương nha đầu, cho nên Lăng Canh Tân mới có thể làm những thứ kia.
“Tiếu Nhan.”
“Hả?”
“Ta sẽ làm cho cả đời nàng vui vẻ.”
“Ừ.”
Mười ngày tiếp theo, đã đến ngày sinh nhật của Lăng Tiếu Nhan, coi như ngày cập kê. Mặc dù nông gia không chú ý nhiều, nhưng thím Tào vẫn đặc biệt tới vấn tóc cho nàng, đâm cây trâm gỗ: “Tiếu Nhan, ngày mai đại hôn, tối nay đến nhà thím ngủ.”
“Được.” Mặt An Nhược Hảo ửng hồng. Ngày mai, nàng sẽ trở thành thê tử chân chính của Lăng Canh Tân. Nhớ tới, vẫn còn hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng tất cả lại là lẽ đương nhiên như vậy. Cho dù như thế nào, nếu lựa chọn hắn, từ này về sau sẽ sống tốt, nàng tin tưởng, Lăng Canh Tân sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ thương nàng cả đời: Được phu quân như thế, thê tử còn cầu gì?
Mặc dù là nữ nhi bình dân, nhưng đã đến hôn lễ, thật ra chỉ cần ngươi có tiền thì có thể mặc bộ mũ phượng giống như mệnh phụ. Bộ hỉ phục này do Lăng Tri Ẩn gửi từ biên giới về, đã thấy từ trước, hơn nữa đã từng mặc thử. Bộ hỉ phục này tốt hơn bộ của Vương Tú Lệ nhiều, hôm nay mặc lại có cảm giác không giống vậy, đây mới thực sự là mũ phượng. Chờ mặc vào người, địa vị cao quý của An Nhược Hảo mới trọn vẹn, hân hoan.
() nguyên gốc凤冠霞帔 phượng quan hà bí: bộ mũ phượng có rèm che bằng ngọc trai
“Tiếu Nhan mặc bộ y phục này vào, có thể so sánh với tiểu thư ở trấn trên rồi.” Mặc dù Vương Tú Lệ không giúp được gì, nhưng vẫn có thể ưỡn bụng ngồi bên giường nhìn.
Thím Tào còn tiếp tục tự hào: “Trong thôn chúng ta, đâu chỉ dừng lại trong thôn, vốn chính là cả trấn Cổ Nhạc, không đúng, Tiếu Nhan là cô nương đẹp nhất cả quận Dung Dương.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Phù --” Rốt cuộc Lăng Canh Tân đã lột sạch hỉ phục đỏ thẫm của nàng xuống, thở phào một hơi, nếu không lão nhị nhà hắn sẽ buộc hắn cầm kéo tới.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo cầm tay hắn đang định lột sạch cái yếm.
“Tiếu Nhan?” Bây giờ Lăng Canh Tân đã gần tới cực hạn, ước gì lột sạch An Nhược Hảo, nếu không phải thương tiếc, đã sớm đè lên rồi, nhưng lần nào An Nhược Hảo cũng ngăn cản như vậy, buồn bực.
“Nhị ca, bụng ta đau.”
“Sao lại đau bụng?” Lăng Canh Tân nhìn gương mặt nàng quả thật hồng hồng, nhưng đó là phấn hồng, nhìn kỹ vẫn có thể thấy sắc mặt hơi trắng bệch, trong nháy mắt liền hoảng hốt.
“Vốn chỉ hơi đau, nhưng mới vừa rồi liền vô cùng đau đớn, có thể…” An Nhược Hảo hơi áy náy, có chút xấu hổ.
“Rốt cuộc thế nào?” Lăng Canh Tân cầm tay nàng, hơi lạnh, lấy trán mình dí lên trán nàng, lại hơi nóng, “Cảm lạnh rồi hả?”
“Có thể là cái kia đến.” An Nhược Hảo che bụng, mặc dù thân thể này không có vấn đề gì lớn, nhưng kỳ sinh lý vẫn không tốt, sao lại xui xẻo thế.
“Cái gì tới?”
An Nhược Hảo biết hắn mù mờ nghe không hiểu, liền không che che giấu giấu nữa: “Nguyệt tín.”
“À.” Lăng Canh Tân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cởi quần trong của nàng.
“Nhị ca?” An Nhược Hảo kinh hãi, vội vàng che.
“Để nhị ca nhìn một chút, xem rốt cuộc có phải không?”
“Đừng…” Thân thể An Nhược Hảo đang mệt, đâu phải là đối thủ của hắn. Chỉ một phát Lăng Canh Tân tháo quần trong ra, không kiêng dè nhìn nhìn, vừa nhìn thấy phía trên màu trắng có chút hồng. Lại nhìn chỗ sâu trong rừng rậm đen tối cũng có chút màu đỏ chảy ra, hơi bất đắc dĩ.
“Nhị ca lấy đai nguyệt sự cho nàng.” Lăng Canh Tân làm việc này đã quen tay, để An Nhược Hảo nằm xuống, phối hợp đi ra ngoài.
An Nhược Hảo nằm ở đó, nghĩ đến đêm tân hôn lại bị bi kịch như vậy, bị nàng phá hủy như thế, ôi. Hơn nữa, vừa rồi tiểu đệ đệ của nhị ca ý chí chiến đấu sục sôi, đột nhiên bị nàng cắt đứt, sau này sẽ không có vấn đề chứ?
An Nhược Hảo nằm trong chốc lát, Lăng Canh Tân liền ôm một đống thứ vào, nàng loáng thoáng thấy lều con vẫn còn: “Nhị ca.”
“Dùng nước nóng lau trước, chờ nước sơn tra nguội rồi uống.” Lăng Canh Tân đặt chậu nước trước mặt nàng, đưa khăn cho nàng.
An Nhược Hảo thấy hắn đứng thẳng ở đó mà “dịu dàng” nhìn nàng, hắn muốn nàng tắm trước mặt hắn? Mặc dù không phải chưa từng nhìn, nhưng dù sao cũng vẫn ngượng ngùng, mặc dù là phu thê, nàng hơi đứng dậy cũng không biết làm gì, nhận lấy khăn xong liền đứng ở đó.
“Chẳng lẽ nàng muốn nhị ca giúp?” Lăng Canh Tân hơi kinh ngạc, nhưng cười, có chút kích động.
“Không cần không cần.” An Nhược Hảo khoát tay, từ trong kẽ răng nặn ra lời, “Chàng có thể đi ra ngoài trước không?”
Nụ cười của Lăng Canh Tân ngưng trệ, buồn buồn trả lời một câu được rồi đi ra ngoài.
An Nhược Hảo thừa dịp hắn đi ra ngoài vội vàng thay “Thiên sứ” tự chế, tiện thể lấy nước nóng chà xát vết máu trên quần trong, điểm màu đỏ này không phải là lạc hồng, mà là kinh nguyệt. Có ai có thể xui xẻo hơn nàng không, đêm tân hôn…
“Nhị ca.” An Nhược Hảo vừa mở cửa, Lăng Canh Tân đang ngồi ngoài cửa, nàng có thể thấy cảnh hỗn độn trong sân. Làm tiệc mừng, nhưng công việc khắc phục hậu quả ngày mai cũng đủ để cho bọn họ bận rộn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng thu thập xong ra ngoài, nhận lấy chậu nước trên tay nàng: “Bên ngoài gió lớn, nàng nhanh đi vào, để nhị ca dọn dẹp thôi.”
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn, trong lòng áy náy, lúng ta lúng túng trở về phòng.
Đợi đến khi Lăng Canh Tân trở về phòng, thấy An Nhược Hảo nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn. Bây giờ ngược lại có thể danh chính ngôn thuận cùng giường chung gối rồi, chỉ có điều bầu không khí đêm tân hôn lại bế tắc. Nhưng hắn nghĩ thê tử của hắn coi hắn là người ngoài, hơn nữa vừa rồi không khí rất tốt, đột nhiên bị cắt ngang, hắn ngẫm nghĩ lại thì trong lòng buồn bực, đây không phải lỗi của hắn, hắn bĩu môi nằm xuống.
An Nhược Hảo nhìn đệm giường đỏ thẫm, nàng có thể cảm nhận được bây giờ trong lòng Lăng Canh Tân cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu, là bởi vì bị cắt ngang. Nàng nên làm gì? Đêm tân hôn xảy ra chuyện như vậy, cũng không phải lỗi của nàng.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo nghĩ một lát, còn không chịu nổi không khí này, trước kia mặc dù có lúc giận dỗi, nhưng đều do Lăng Canh Tân chủ động xin lỗi nàng. Lần này hai bên đều không có lỗi, vậy hãy để cho nàng hạ thấp đầu một lần là được, dù sao thì cũng không đến nỗi đêm tân hôn hai phu thê ầm ĩ mâu thuẫn.
Lăng Canh Tân đang hờn dỗi nhìn chằm chằm cặp nến đỏ trên bàn, thình lình nghe được An Nhược Hảo gọi một tiếng “Nhị ca” mềm mại, trong lòng bỗng yếu mềm rồi.
An Nhược Hảo thấy hắn đưa lưng về sau không nhúc nhích, dứt khoát đưa tay vòng chắc hông hắn, khẽ nhỏm dậy tựa đầu vào hõm vai hắn, lấy lòng gọi: “Nhị ca?”
“Gọi tướng công.” Lăng Canh Tân loáng thoáng cảm thấy hôm nay hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong, trong lòng thầm dễ chịu, mặt nghiêm nghị nói.
An Nhược Hảo chép miệng: “Tướng công.”
Lăng Canh Tân “Ừ” một tiếng, không có phản ứng gì, thật ra thì một tầng thịt dưới da đã cưới đến sắp co rút rồi.
“Tướng công.” An Nhược Hảo đã chuẩn bị lấy lòng thì nịnh hót luôn, giọng nói càng thêm mềm dẻo, đưa tay đi thọc nách Lăng Canh Tân.
Lăng Canh Tân không chịu được ngứa ngáy, bật cười ha ha, xoay người ôm An Nhược Hảo vào trong ngực: “Nương tử.”
“Nhị ca thật có lỗi.”
“Còn gọi là nhị ca.” Lăng Canh Tân bất mãn nói.
An Nhược Hảo gọi nhị ca đã lâu như vây, đột nhiên đổi thành tướng công, đúng là không quen, vội sửa lại: “Tướng công.”
“Lúc này mới ngoan.”
“Đừng nóng giận, nhé?” An Nhược Hảo nhìn cặp mắt đang xoay chuyển của Lăng Canh Tân, không biết đang nghĩ gì, lại nói, “Lần sau bồi thường gấp bội cho chàng?”
“Cái gì?” Hồi lâu sau Lăng Canh Tân mới phản ứng được với nháy mắt ra hiệu của nàng, hóa ra nàng cho rằng hắn bởi vì vậy mà tức giận.
“Chờ nguyện tín của ta qua, chúng ta sẽ bổ sung?”
“Chuyện này không nghi ngờ.” Lăng Canh Tân ôm eo mềm mại của nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người nàng, cả người cũng thoải mái, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà?” An Nhược Hảo trợn to hai mắt, nhìn Lăng Canh Tân đúng là có điều muốn nói, “Chàng nói đi.”
“Tiếu Nhan, nàng không biết vì sao ta tức giận sao?”
“Không phải bởi vì bị gián đoạn sao, nhưng không phải là lỗi của ta.” An Nhược Hảo thầm nói.
“Khụ, không phải.” Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo tỏ vẻ không tin, khóe miệng nhếch ra, “Ta thừa nhận, có một chút, nhưng mấu chốt không phải ở đây.”
“Mấu chốt ở chỗ nào?” Mặc dù trong bụng An Nhược Hảo còn cảm giác đau mơ hồ, nhưng uống sơn tra đã đỡ hơn nhiều rồi, hơn nữa hôm nay còn có lò sưởi ôm, cọ xát đổi tư thế.
“Nàng coi ta là người ngoài.”
“Ta coi chàng là người ngoài khi nào?” An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, bĩu môi.
“Vừa rồi, nàng, nàng đuổi ta ra ngoài.” Lăng Canh Tân nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, lửa nóng của mình cũng giảm đi một nửa trong nháy mắt.
An Nhược Hảo giống như có vẻ hiểu, hắn nhìn là thói quen, nàng lại ngượng ngùng, mặc dù đã từng lăn ga giường “tượng trưng”, nhưng cũng chỉ từng lăn mà thôi.
“Ta ngượng ngùng.”
“Nhưng thân thể của ta nàng đã nhìn rồi, thân thể của nàng ta cũng đã nhìn rồi, hơn nữa hôm nay chúng ta đã thành hôn còn có gì ngượng ngùng.” Lăng Canh Tân bắt đầu cảm thấy An Nhược Hảo nói cũng đúng, vô lực cãi lại.
“Người ta còn chưa quen.” An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ của hắn như dáng vẻ của cô vợ nhỏ, tình hình đảo ngược, tâm tình thật tốt, cọ cọ lên khóe môi hắn.
Mặc dù vừa rồi hai người dây dưa hôn, nhưng khi đó uống rựou, hơn nữa dưới thời khắc tình ý nồng nặc, bây giờ giống hệt lần đầu tiên mang chút đùa giỡn chút lấy lòng y như chuồn chuồn lướt nước, Lăng Canh Tân sờ sờ khóe môi, thoải mái như mèo gãi vậy nhưng lại cảm thấy rất khó nhịn.
An Nhược Hảo nhìn sao không hiểu, nhưng tình hình bây giờ, hắn cũng biết, viên phòng gì đó chỉ có thể lùi lại.
“Tiếu Nhan.” Đột nhiên Lăng Canh Tân cảm thấy hôn cứ như chuồn chuồn lướt nước xa xa như vậy là không đủ, lật người đặt An Nhược Hảo dưới thân, không nặng không nhẹ đè môi lên, thừa dịp An Nhược Hảo định mở miệng nói chuyện đưa đầu lưỡi dò xét vào. Mặc dù kinh nghiệm hôn thực chiến không nhiều lắm, nhưng giải quyết An Nhược Hảo là dư dả rồi, chỉ một lúc sau, An Nhược Hảo bị hôn thở không ra hơi.
“Từ khi nào thì kỹ thuật của chàng tốt như vậy rồi?” Thật lâu An Nhược Hảo mới hết ngộp nói ra một câu, mặt đỏ bừng.
“Chân lưu manh dạy ta.”
“Cái gì chàng cũng nghe hắn!” An Nhược Hảo không nói gì.
“Không có.”
“Chàng còn nghe hắn gì nữa không?”
“Hắn nói lúc gần gũi còn phải như vậy.” Lăng Canh Tân nói xong đưa tay vân vê bầu ngực khẽ nhô lên, xoa bóp một cái rồi tìm xuống phía dưới ấn một cái.
“Hmmm --” quả nhiên kỳ kinh nguyệt cũng là kỳ động dục, AnNhược Hảo cảm thấy mình bị xoa nhẹ rồi đụng xuống như vậy, dường như có chút phản ứng. Nếu như không phải cái kia, nàng nhất định sẽ bổ nhào hắn.
“Tiếu Nhan, chỗ này của ta khó chịu.” Lăng Canh Tân kéo tay nhỏ bé của nàng đặt lên chỗ nào đó, thật ra thì nhìn nàng động tình, lúc này mới lộ mục đích chân thật ra.
An Nhược Hảo không đề phòng đụng phải không nói nàng cũng biết là cái gì, hơn nữa biết tình huống gì sau đó, trong lòng nói một tiếng: chẳng lẽ muốn ta giúp hắn, cọ xát?
“Nhan Nhan, ta khó chịu.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng mơ màng, trực tiếp cởi dây lưng ra, để bàn tay nhỏ bé của nàng cầm tiểu đệ đệ của mình. Tay nàng mềm mại, cảm xúc quả nhiên không giống bản thân, Chân lưu manh nói cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ.
“Muốn ta giúp chàng?” An Nhược Hảo có chút không tin lại có phần chộn rộn, nàng quay qua nhìn một chút, dáng vẻ trông ngóng không phải đã nói cho nàng biết sao.
“Nhan Nhan, nàng tốt nhất.” Lăng Canh Tân quyết đoán bắt đầu tỏ vẻ đáng yêu *, thừa dịp nàng không chú ý mang theo tay nàng cầm lấy phía dưới, trong miệng còn thoải mái ngâm nga hai tiếng.
(*)Gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX)
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt đáng yêu của hắn càng thêm bối rối, hơn nữa nhị ca có tình nghi “sắc dụ”. Bởi vì hắn mở rộng cổ áo, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ, làn da màu lúa mì đường cong rõ ràng lại tràn đầy lực lượng, nhìn cũng có cảm giác an toàn; da thịt này sờ trơn bóng nhẵn nhụi, nhang vân da rõ ràng bụng tám múi sờ lên lại có vẻ cứng rắn, thân hình của hắn không khoa trương như các mãnh nam đã từng nhìn, nhưng lại càng khiến người ta vui tai vui mắt. Dáng người cường tráng khiến nàng muốn chảy nước miếng.
Mặc dù đầu óc An Nhược Hảo còn chưa kịp phản ứng, nhưng cảm xúc trên tay rất chân thật, hơn nữa nàng thật sự nghe lời mà “giúp” hắn.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cây gậy trong tay càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng, trên đỉnh bắt đầu toát ra thứ màu trắng sữa.
“Nhan Nhan, nhanh lên nữa.” Cả người Lăng Canh Tân cực kỳ thoải mái, lại thúc giục. Hắn nhìn động tác của An Nhược Hảo, mình cũng đi đến gần hôn hai điểm đỏ của nàng, nghe thấy An Nhược Hảo thoải mái rên ngâm, càng thêm ra sức lấy lòng nàng.
“A!” An Nhược Hảo tránh không kịp, chất lỏng phun lên người nàng, tay cũng thế, “Chàng xem!”
“Không có việc gì, ta rửa cho nàng.” Lăng Canh Tân cười nhảy xuống giường bưng nước nóng còn dư lại.
An Nhược Hảo cố gắng xoa xoa tay, lần sau tuyệt đối không giúp hắn, muốn làm tự mình làm, hừ, còn tung tóe khắp người nàng!
“Nhan Nhan, cởi xiêm áo đi.” Lăng Canh Tân cất xong chậu nước lại bò lên giường, nói.
“Này…” An Nhược Hảo nhìn áo trong màu đỏ, đây là lần đầu tiên nàng mặc đấy.
“Cởi thôi.” Lăng Canh Tân nói xong liền thay nàng cởi rồi, ném vào trong chậu nước.
Lúc lâu An Nhược Hảo mới phản ứng kịp, bây giờ nửa người trên của nàng trần truồng, vội vàng dùng tay che chắn bầu ngực, chắn một lúc cảm thấy không đúng, lập tức kéo chăn che lên.
“Nhan Nhan, không cần che, ta xem còn thiếu sao?” Lăng Canh Tân đáng đánh đòn nói, cũng dứt khoát cởi áo lót trên người mình, chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể trơn bóng của nàng, lại lấy tay nàng đặt xuống phía dưới mình.
Thật ra lực chú ý của Lăng Canh Tân vẫn tập trung trước ngực An Nhược Hảo, chăn hỉ đỏ thẫm nửa che nửa đậy càng làm nổi bật bầu ngực tròn trắng nõn cao vút, hắn chỉ nhìn là có thể tưởng tượng ra nó mềm mại như thế nào. Hắn nuốt nước miếng, thật sự muốn cắn chúng một miếng.
An Nhược Hảo nghe rõ ràng hắn nuốt nước miếng, động tác trên tay hơi chậm lại.
“Nhan Nhan, nhanh một chút.”
“A.” Tốc độ tay của An Nhược Hảo tăng nhanh, Lăng Canh Tân đã xốc chăn lên, trong thoáng chốc, hai vật tròn khiến người ta yêu thương nhảy ra trước mắt hắn, phía trên hai khối trắng nõn nà giống như hạt đậu chờ hắn thưởng thức. Lăng Canh Tân thấy nàng định che, đã trước nàng một bước cắn lên. Hắn chỉ cảm thấy khoái cảm bên dưới khiến cho hắn hô hấp dồn dập, nhu cầu cấp bách tìm một chỗ phát tiết, liền hung hăng hôn lên, không nặng không nhẹ mà mút hút một bên, còn công bằng nắm bắt bên kia.
Lăng Canh Tân len lén liếc người đang chiến đấu hăng hái vì đệ đệ của hắn, chỉ thấy mắt nàng khép hờ, lông mi dài khẽ rung, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra. Hắn mút vào trong chốc lát, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên mê người hơn, liền buông bầu ngực, hôn lên môi nàng, trên tay cũng không tự giác dò vùng mẫn cảm ở phía dưới cách mấy tầng vải bố, nếu không có nguyệt tín đáng ghét, nếu không có mấy tầng vải bố thì thật tốt, hắn thầm nghĩ.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cảm giác khác thường trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt, nàng thậm chí cảm thấy dưới thân mình bắt đầu ướt át, nàng cũng không biết rỉ ra rốt cuộc là kinh nguyệt hay là chất lỏng khiến người ta che mặt.
An Nhược Hảo che giấu bối rối của mình, trên tay lại thêm ra sức. Mặc dù cách một tầng chăn, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận đầy đủ nó khổng lồ, nóng bỏng, trong đầu không cách nào kiềm chế bắt đầu tưởng tượng hình dạng của nó.
Mà tốc độ tay của An Nhược Hảo đột nhiên tăng nhanh, Lăng Canh Tân quả thật muốn phát ra tiếng kêu, khoái cảm thình lình xảy ra khiến cho hắn muốn giơ cao mông theo bản năng, để lửa nóng của mình càng thêm dán chặt vào tay nhỏ bé mềm mại của nàng. Mà hắn hôn môi An Nhược Hảo, trình độ dây dưa miệng lưỡi cũng dần gia tăng.
Hô hấp của hai người đều bị ảnh hưởng mà rối loạn, cuối cùng An Nhược Hảo chỉ cảm thấy chất lỏng nóng bỏng bắn vào trên tay chấm dứt, mà chăn giường cũng hỏng rồi.
“Ta đi đổi chăn.” Lăng Canh Tân nịnh hót đứng dậy, ôm một cái chăn từ rương lớn ra, không để ý tới An Nhược Hảo đang che đậy, ném chăn cũ ra xa.
“Không rửa sạch đệ đệ của chàng không cho lên giường.” Sau khi An Nhược Hảo rửa sạch tay nói kiên quyết: hôm nay bị hắn hủy một bộ xiêm áo, một chăn mền, lại còn muốn mang tiểu đệ đệ đáng giận của hắn lên.
Lăng Canh Tân cười ha ha, không hề e dè bắt đầu lau đệ đệ của hắn ở trước mặt nàng. Mặc dù An Nhược Hảo cũng đã xem, sờ cũng sờ rồi, nhưng nhìn hắn rửa sạch, vẫn xấu hổ chui cả người vào trong chăn.
“Nương tử, ta xong rồi.” Lăng Canh Tân nói xong trượt một cái chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể trần truồng nhẵn bóng của nàng.
“Chàng không tắt đèn hả?”
“A.” Lăng Canh Tân không thể làm gì khác hơn là đứng lên tắt đèn. An Nhược Hảo nhìn đệ đệ của hắn thỏa mãn mà lắc qua lắc lại ở chỗ đó, đỏ mặt buồn bực.
Đợi đến sau khi Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê” ôm nàng thỏa mãn đi ngủ, nàng phát hiện đêm tân thôn của bọn họ cứ trôi qua như vậy.
Khụ khụ… Màn kịch nhỏ. Thời gian mọi người có thể cho rằng trước đại hôn, coi như Lăng Canh Tân nằm mơ là được.
An Nhược Hảo: “Nhị ca, đến đây!”
Lăng Canh Tân vô cùng khẩn trương, như lâm đại địch: Dường như Tiếu Nhan muốn ăn hắn!
An Nhược Hảo: “Nhị ca, để Nhan Nhan thương chàng thật tốt nhé.” Đôi tay nhỏ bé đặt lên bờ vai hắn, trượt đến trước ngực, cảm giác tay thật tốt, nếu là hiện đại, có thể làm mẫu nam.
An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ hắn như nàng vợ nhỏ, trong lòng vui vẻ nở hoa, hôm nay nàng muốn đè nam nhân: “Nhị ca, ta muốn ôm ôm.”
Lăng Canh Tân nhìn nàng bĩu môi, nghe lời ôm lấy nàng, sờ cái mông co dãn mười phần của nàng: sờ mông Tiếu Nhan thật tốt. Nghĩ rồi, trên tay lại duỗi ra vuốt ve.
An Nhược Hảo cảm nhận được cử chỉ mờ ám của hắn, xem ra không phải nhị ca không hiểu chuyện nam nữ, thật ra thì trong lòng là một kẻ háo sắc, nhưng hôm nay là lúc đè ngược lại, quyết không thể để cho hắn chiếm thế thượng phong. Tiếu Nhan thừa dịp hắn ôm nàng trên tay, liền vòng hai chân trên cái hông cường tráng của hắn, đưa tay cởi vạt áo, dò trước ngực hắn, sờ đến hai điểm, nhẹ nhàng véo.
“Đúng vậy.” Tiếu Nhan buồn buồn suy nghĩ một chút, kế hoạch đè ngược nên bắt đầu từ đầu, chưa nghĩ tới kế sách, phiền não.
Lăng Canh Tân thấy nàng phiền muộn nhìn ngực mình chằm chằm: “Trước ngực nhị ca có hoa?”
“Không có.” An Nhược Hảo nhìn tư thế ôm mình của Lăng Canh Tân, thật ra nếu trên người hai người không có y phục, đó chính là tư thế yêu tuyệt hảo. Nàng nghĩ đến, ôm chặt cổ Lăng Canh Tân, vòng quanh hông hắn bắt đầu cọ cọ trên đùi.
“Tiếu Nhan, rốt cuộc nàng muốn làm gì đây?” Lăng Canh Tân cảm thấy hai khối mềm mại trên ngực nàng cọ xát trước ngực hắn, thật thoải mái.
“Ta muốn ăn chàng!” An Nhược Hảo không định giả bộ, dù sao vốn cũng không phải là tiểu la lỵ thanh thuần gì đó.
Lăng Canh Tân nhìn nàng đột nhiên thay đổi nét mặt, long lanh trong đôi mắt thật to bất ngờ biến thành ngọn lửa, tay nhỏ bé của nàng đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cởi áo hắn.
An Nhược Hảo thấy ở tư thế này không cởi được quần, liền rời khỏi người hắn, tay vừa kéo, đai lưng không có, vừa tung ra, đệ đệ ngẩng đầu nhỏ đi ra: “Chàng, thì ra là chàng giả bộ ngây thơ, chàng xem đệ đệ nhà chàng đã như vậy rồi!”
Lăng Canh Tân cười xấu xa: “Nếu nàng đã phát hiện, vậy ta không cần giả bộ, không phải Tiếu Nhan muốn tình thú sao, ta tới đó!” Lăng Canh Tân giống như mãnh hổ bổ nhào thỏ, lập tức đặt An Nhược Hảo lên giường.
An Nhược Hảo thấy kế hoạch đè ngược của mình bị thất bại, nàng phải làm công! Nàng chợt lật người, ha ha, rốt cuộc Lăng Canh Tân ở dưới thân.
Lăng Canh Tân lại cảm thấy đây là một tư thế cực tốt, hắn thuận tay cởi hết vạt áo của nàng, ha ha, hai viên thịt trắng trẻo lập tức lộ ra ngay trước mắt, ta gặm, ta gặm, ta gặm ta gặm.
“Đau.” An Nhược Hảo trở mình, vỗ vỗ thứ đồ chơi đáng ghét không biết là cái gì.
Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy trên trán đau nhói, như bị cái gì đánh, vừa mở mắt, mới phát hiện hắn đang nằm mơ.
An Nhược Hảo: An Gia khốn kiếp, ta muốn làm công, ở trong mộng ngươi cũng không thỏa mãn ta, khốn kiếp!
Lăng Canh Tân: khốn kiếp, ai nói ngươi là mẹ ruột ta, lại để cho ta mừng hụt một vố, còn tưởng được ăn thịt, kết quả là nằm mơ!