“Hơi lạnh, dầu hồng hoa trên tay chàng…” An Nhược Hảo dở khóc dở cười, có khoải cảm, nhưng mang theo lạnh lẽo, cảm giác này nói không ra được.
Lăng Canh Tân nghe vậy, thu tay lại lau chùi, sau đó đưa tay tách hai chân An Nhược Hảo ra: “Như thế này?”
“Không lạnh.” An Nhược Hảo cảm giác cả người hắn chụp lên lưng nàng, hôn lên sống lưng nàng, tay đã từ từ tách bắp đùi của nàng ra, vuốt ve da thịt phía trong, cuối cùng tiến vào vùng đất tư mật nhất, nàng bị khoái cảm hành hạ đến nói không ra lời.
Lăng Canh Tân cảm giác nàng không căng thẳng nữa, sau một khắc ngón tay dễ dàng xâm nhập vào trong huyệt nhỏ ngọt ngào, một tay khác vòng qua trước mặt cầm lấy một bên ngực, cảm giác đầy một nắm tay thật tốt.
“Ừ… A…” Nàng cảm thấy vật lạ xâm lấn, ngón tay xâm nhập, trên dưới vuốt ve khiến cho kích thích càng tăng lên, tiếng thở dốc của An Nhược Hảo càng lúc càng nặng, mồ hôi chảy ròng ròng, mà phía dưới đã sớm ướt đẫm.
An Nhược Hảo còn nhạy cảm cảm thấy thứ khổng lồ của Lăng Canh Tân ở chỗ đó, ẩm ướt dưới thân còn có xu thế lan rộng. Nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Lăng Canh Tân, lửa dục trong mắt hắn đã mạnh đến mức gần như muốn đả thương nàng.
Lăng Canh Tân đối diện với ánh mắt thẹn thùng của nàng, liếm môi một cái, giọng khàn khàn: “Ta muốn tiến vào, từ phía sau.”
An Nhược Hảo mắc cỡ gò má ửng hồng, nghiêng đầu đi, hắn cười hì hì, đột nhiên nâng eo An Nhược Hảo lên, đút hai cái gối dưới người nàng, đưa thứ đã sớm cứng rắn vào trong cơ thể An Nhược Hảo, sung sướng vô cùng. An Nhược Hảo hừ hừ hai tiếng, chân mày nhíu lại, cảm thấy hắn xâm nhập, hai chân tự nhiên tách ra, khiến phía dưới mở rộng ra thêm để chứa thứ rất to kia.
Lăng Canh Tân hít thở thật sâu một cái, dục vọng mãnh liệt khiến cho thân thể hắn đột nhiên dùng sức lên trước, chỉ thấy tư thế của nàng lập tức cứng ngắc, vài giọt nước mắt rơi trên áo ngủ bằng gấm.
Mồ hôi trên người An Nhược Hảo rơi xuống, nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào: “Đau, đau chết ta, Lăng Canh Tân tên khốn kiếp này! Ai dạy chàng vào từ phía sao!”
Hắn vội vàng cúi đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vô cùng lo lắng lại trìu mến vuốt lưng của nàng: Rất đau? Là ta không tốt, ta quá nóng lòng.”
“Được rồi, đi vào chậm một chút.” An Nhược Hảo nghỉ ngơi một lát, cắn môi nói, đợi lát nữa phải dạy dỗ hắn thật tốt, không biết học ở đâu.
Lăng Canh Tân hơi dừng lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp, vẫn sợ kỹ thuật tệ hại của mình làm đau nàng lần nữa. Hắn thận trọng đi tới một chút xíu, cho đến khi hoàn toàn kết hợp với nàng, mới thở ra một hơi thật dài, đưa tay ôm lấy nàng, dán lên lưng nàng lẳng lặng hô hấp. Nhìn nàng gần như vậy, cảm nhận nàng rõ ràng như thế, trong lòng phơi phới một xúc động.
“Sao chàng lại bất động?” An Nhược Hảo mặc cho hắn ôm, nhưng hắn lại bất động ở bên trong, thật sự không thể kiên nhẫn.
“Vậy ta động rồi hả?” Hắn không nhịn được hầm hừ thật thấp, mang theo sức lực đè nén, ra sức rút ra đâm vào trong cơ thể nàng.
Nàng bám chặt chăn mền phía dưới, cảm giác kỳ diệu từ từ dâng lên, không ngừng che lấp đau đớn và khó chịu lúc trước, như có như không rót vào từng huyệt vị khắp toàn thân, vừa kích thích lại thoải mái, vừa ngọt ngào lại sợ hãi. Góc độ này rất tốt, nàng hạ mắt là có thể nhìn thấy chỗ hai người kết hợp, một sâu một cạn, tỏa ra bóng nước óng ánh, nơi ma sát truyền đến tiếng vang nho nhỏ.
Lăng Canh Tân nắm eo thon của nàng, sau khi chạy nước rút mấy lần, cảm thấy An Nhược Hảo giống như hơi cố hết sức, liền từ từ rút ra.
“Ừ, a…” An Nhược Hảo cảm giác thứ to lớn của hắn đi ra ngoài, trong thân thể giống như trống rỗng, “Tướng công.”
“Đừng nóng vội.” Lăng Canh Tân xoay ngược nàng lại, “Như vậy nàng có thể dùng sức ít hơn.”
An Nhược Hảo bị hắn xoay ngược lại, thấy thứ màu đỏ vừa mới đâm vô đó, lâu như vậy mà không mềm đi. Trên đỉnh còn chất lỏng màu trắng, không biết là của nàng hay của hắn, mắc cỡ quay mặt đi chỗ khác.
“Từng nhìn thấy nhiều lần như vậy còn ngượng ngùng?” Lăng Canh Tân cười xấu xa, đưa chân của nàng lên vai, đưa lửa nóng cứng rắn đi vào. Bởi vì vừa rồi từng làm, chạy nước rút lần này thuận lợi hơn lần trước.
An Nhược Hảo nằm như vậy, quả đúng là dùng ít sức, nắm lấy bả vai hắn, thở ra: “Lần sau ta muốn ở trên.”
“Được.” Lăng Canh Tân chạy nước rút lần cuối cùng, đáp một tiếng, ôm chặt lấy nàng hôn lên trán.
“Ừ.” Bây giờ cả người An Nhược Hảo không có sức, nhưng rất thoải mái, yếu ớt ôm hông của Lăng Canh Tân, mơ mơ màng màng đi tìm Chu công.
Lăng Canh Tân lại cảm thấy tiểu đệ đệ của mình giống như chưa ăn no, nhưng Nhan Nhan đã mệt mỏi thành ra như vậy, lần sau phải cho nàng ăn lót dạ thuốc bồi bổ. Hắn nghĩ như vậy liền nhét đệ đệ của mình vào giữa hai chân An Nhược Hảo mà cọ xát, cứ kẹp như vậy cũng thật thoải mái, cười mà ngủ.
Sau ngày cưới là thời gian nhàn hạ, thanh thản, lúc cần ra cửa làm việc tay chân, lúc ở không hai người cầm sách đọc.
Một ngày kia, Lăng Canh Tân lại lên trấn trên rồi, An Nhược Hảo ra bờ suối giặt quần áo. Thật sự kỳ lạ, kể từ sau Nguyên tiêu, dù thế nào Lăng Canh Tân cũng không cho nàng lên trấn trên, nói bởi vì mâu thuẫn chiến sự ở biên giới tăng lên khiến cho trấn nhỏ này cũng không yên bình, thế cho nên dì dượng cũng không dám ra ngoài cửa, ngay cả tiệc mừng cũng không tham gia.
Lời nói không cân nhắc này, nàng vốn định đi theo lên trấn trên dò xét đến cùng, nhưng An Nhược Hảo nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, nàng không kiên trì nữa, trong nhà cái gì cần đều có, Lăng Canh Tân lại để cho nàng đau đến tận xương tủy, còn ngày ngày “Giày vò” nàng, qua một khoảng thời gian ngắn nàng liền quên tra xét việc này.
Tề Phỉ Dương không biết vì sao lại thẳng đường đi tới chỗ vắng vẻ trong thôn này, đang muốn tìm người hỏi đường, lại nhìn thấy một co nương xinh đẹp đang giặt quần áo bên bờ suối. Thân hình kia, rất quen thuộc. Nhìn nàng giặt quần áo dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng mái tóc dài còn trượt về đằng trước. Không đúng, màu vàng kia là gì? Hắn là người luyện võ, hơi đến gần một chút liền xác định rõ ràng. Hoa bách hợp màu vàng kim, dấu hiệu độc nhất vô nhị, trên đời này sẽ không có người thứ hai có đóa bách hợp như vậy. Đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công, tìm mười năm, nàng lại ở đây!
Nhưng mà, hắn lại không rõ ràng lắm tình trạng của nàng, thói đời bây giờ, hắn cũng phải cẩn thận là hơn.
An Nhược Hảo đang suy nghĩ tối hôm nay Lăng Canh Tân có thể lại lật đi lật lại giày vò nàng không, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một người đang té về phía nàng.
“Đại thúc, đại thúc, người làm sao vậy?” An Nhược Hảo thấy môi hắn trắng bệch, nằm trên đất run lẩy bẩy, một mình nàng lại đỡ hắn đang bất động, vội vàng chạy đến nhà Vương bà tử, đúng lúc Chân lưu manh cũng đang ở đây, giúp đỡ khiêng người trở về nhà.
Đại thúc này co ro trên ghế dựa, cả người run rẩy, mấy người nhìn vậy cũng không phải là cách, Chân lưu manh không thể làm gì khác hơn là chạy một chuyến đến Trần Gia Bình mời lang trung Mộc lão đầu tới.
Mộc lão đầu kiểm tra một chút: “Y thuật của ta kém, không nhìn ra bệnh gì, không bằng đưa lên trấn trên đi, nơi đó nhiều người tài ba.”
Mộc lão đầu vừa nói xong, đại gia này bỗng nhiên ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm ra đằng trước, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, ngoài khoảng không chỉ có hoa đỏ lá xanh, cũng không có gì khác.
“Đại thúc?” An Nhược Hảo lo lắng kêu một tiếng.
“Đây là nơi nào?” Qua một lúc lâu, rốt cuộc đại thúc này phục hồi tinh thần lại.
“Đây là thôn Thuấn Thủy.”
“Thôn Thuấn Thủy?” Sau khi đại thúc nghe xong rơi vào trầm tư, lúc sau lại gật đầu một cái, giống như đã nghĩ thông suốt gì đó.
“Đại thúc, ngài từ đâu tới đây?”
“Ta từ Kỷ Hành tới, buôn bán ở đó, nhưng mà gặp tiểu nhân hãm hại, làm hại ta nhà tan cửa nát, thân thể cũng bị bệnh tật, nhưng dầu gì cũng trốn được ra.” Đại thúc này tuy nói chuyện hỗn loạn, nhưng cách nói vẫn rõ ràng, mọi người ở đây nghe đều hiểu.
“Đại thúc còn có người nhà không?”
Ánh mắt đại thúc buồn bã: “Không có.”
An Nhược Hảo mấp máy môi nói xin lỗi, nhìn hắn, tỏ vẻ thương tiếc
“Bây giờ ở bên ngoài không yên ổn.” Vương lão đầu than một tiếng, “Không ngờ chốn Kỷ Hành nhìn như đào nguyên lại có chuyện không thể để người khác nhìn thấy.”
“Vậy…” Thân thế của hắn đáng thương, không có chỗ đi rồi, bây giờ An Nhược Hảo dẫn hắn về nhà, tất cả mọi người đều nhìn An Nhược Hảo.
An Nhược Hảo nghĩ trong nhà nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề, nhưng không rõ lắm, vẫn hỏi qua Lăng Canh Tân thì tốt hơn. Tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, đương nhiên nàng biết có ý gì, đứng dậy: “Đại thúc, nhìn sắc mặt ngài chắc nhiều ngày chưa ăn gì, vừa đúng trong nồi có cháo ý dĩ, hay là uống trước một chút?”
“Được, đa tạ cô nương.” Tề Phỉ Dương là người lẫn vào chốn quan trường, làm sao không biết tâm tư của mọi người, nhưng hắn nhất định phải lưu lại. Cô nương không có chủ kiến, nghĩ đến trong nhà còn có người khác, chờ chính chủ trở lại thì tính.
An Nhược Hảo múc một chén to cháo ý dĩ đưa cho Tề Phỉ Dương: “Đại thúc, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Tề Phỉ Dương vừa uống, nước mắt liền rơi xuống: mùi vị này, quá quen thuộc.
“Đại thúc, sao vậy?” An Nhược Hảo nhìn hắn rơi lệ, không khỏi chua xót trong lòng, chắc nghĩ đến người nhà mình rồi.
“Ta từng có người bạn cũng thích cháo ý dĩ, mỗi một lần đi tới chỗ nàng ấy đều lấy cháo này ra chiêu đãi, nhưng nàng ấy đã đi mười năm, sau đó cũng không còn được uống.” Tề Phỉ Dương thật sự nhớ cố nhân, nói chuyện cũng hết sức cảm động, người ở đây không khỏi lộ vẻ xúc động.
Chân lưu manh thấy vậy nói: “Đại thúc cứ việc ở lại thôn Thuấn Thủy, nhị ca là người nhiệt tình, không cần lo lắng.”
“Cô nương, ngươi đã kết hôn?” Lúc này Tề Phỉ Dương mới để ý tới An Nhược Hảo búi tóc.
“Đúng vậy, phu quân họ Lăng.”
“Lăng?” Tề Phỉ Dương kinh hãi.
“Đại thúc sao vậy?” An Nhược Hảo cảm giác biểu hiện của hắn hơi lạ.
“Không có việc gì, chỉ là từng có người bạn cũ họ Lăng, hơi cảm động.” Tề Phỉ Dương xua xua tay, húp cháo che giấu lqd bối rối của mình, hôm nay quá kích động, càng không che giấu được tâm tư của mình rồi. Nếu đại nhân biết, chỉ sợ sẽ chế nhạo hắn.
“Người họ Lăng trên cõi đời này không biết bao nhiêu, đại thúc có gì ngạc nhiên.” An Nhược Hảo đang định nói chuyện, không ngờ Lăng Canh Tân đã tiến vào từ ngoài cửa.
“Chàng trở lại.” An Nhược Hảo bước nhỏ chạy lên, đỡ thứ trên vai hắn đặt xuống, “Vị đại thúc này hôm nay lẻ loi một mình rất đáng thương, không bằng chứa chấp ngài ấy đi?”
“Đại thúc đến từ đâu?” Lăng Canh Tân mang theo chút địch ý với hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn Lăng Canh Tân đã cảm thấy không yên tâm. Nhìn vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, mặc dù khuôn mặt thoáng mệt mỏi nhưng hai mắt sáng ngời có thần. Nhìn trên cánh tay hắn có vết đao, xem ra cũng không đơn giản.
“Kỷ Hành.” Tề Phỉ Dương không nhìn ra điều gì từ người thanh niên này, chỉ cảm thấy trên người hắn ta có một hơi thở không nói rõ ra được, không hợp với thôn nhỏ vắng vẻ này, nhưng hành động bình thường giống nông dân, khẽ nhíu mày, nhưng hoàn toàn không lộ tâm tư ra mặt.
“Kỷ Hành?” An Nhược Hảo hơi kinh ngạc, vừa rồi hắn nói nàng không phản ứng, lúc này lặp lại lần nữa, nàng nhớ ra, Lăng Canh Tân từng nói hắn chào đời ở Kỷ Hành.
“Cô nương có ấn tượng?” Tề Phỉ Dương luôn không nhịn được mà quan tâm đến chuyện của An Nhược Hảo.
“Không có.” An Nhược Hảo đưa mắt ra hiệu với Lăng Canh Tân, nuốt lời nói đã ra đến cổ họng xuống.
Tề Phỉ Dương phát hiện thanh niên họ Lăng này đã sinh lòng đề phòng với mình, hắn cũng hiểu vì lai lịch không rõ của mình, nhưng vì cô nương này, hắn nhất định phải vô lại ở lại chỗ này, nghĩ ra một kế: “Cô nương có dáng dấp rất giống một người mà Tề mỗ quen, nàng ấy cũng là người Kỷ Hành.”
Quả nhiên, mắt An Nhược Hảo sáng rực lên, Lăng Canh Tân khẩn trương: “Cõi đời này người giống người nhiều không kể xiết, đại thúc cũng không cần quá kinh ngạc.”
Chân lưu manh là người khôn khéo cỡ nào, nhìn một cái cũng biết người nnày có vấn đề, nhưng Vương bà tử mắt vụng, nhìn không ra, trước khi mọi người đuổi người đã lên tiếng: “Đại thúc này lưu lạc đến thôn Thuấn Thủy, hôm nay khổ sở không nơi nương tựa, thật sự đáng thương, cứ ở lại thôn Thuấn Thủy thôi. Lăng gia cũng có hai gian phòng rồi, lưu lại một người cũng không có vấn đề gì, thỉnh thoảng có thể đến nhà ma ma ăn bữa cơm.”
Sáng ngày hôm sau, Lăng Canh Tân thấy sắc mặt nàng không tốt không bắt nàng làm, ngay cả điểm tâm cũng giải quyết trên giường, An Nhược Hảo không thoải mái trên người đương nhiên mừng rỡ nằm ngay đơ trên giường, nhưng nằm lâu cũng đau thắt lưng, nằm chết dí đến khi mặt trời lên cao nàng không nằm nữa, quả nhiên vẫn là số mệnh vất vả.
Nàng không đứng dậy không biết, đứng dậy rồi mới giật mình, tối hôm qua đêm đen nhìn không rõ, sáng nay thấy rõ ràng. Trong sân hoàn toàn hỗn độn, giống như bị cướp.
Xem ra tiệc rượu tối qua thật sự rất “Náo nhiệt”, nhị ca bị làm khó lại có thể không uống say, còn còn thể dùng “Sắc dụ” nàng.
Từ xa Lăng Canh Tân thấy nàng đưa tay muốn dọn dẹp, vội ngăn cản nàng: “Nàng không thoải mái thì đừng thò tay, ta tới là được rồi.”
Quả thật là tay An Nhược Hảo đã cạn sạch sức lực, đây là tối qua “dùng sức” quá độ. Do hắn tạo thành, vậy hãy để hắn tới gánh chịu “quả” này.
Nàng cười cười, vào nhà nghỉ ngơi. Nhà Tiếu Nhan làm tân phòng, sau này nhà chính có thể làm phòng bếp đơn thuần dự trữ đồ rồi. Mặc dù nàng không có hơi sức dọn dẹp, nhưng nhìn Lăng Canh Tân giấu đi sách dạy nấu ăn mà nấu cơm cũng không tệ lắm, mấu chốt chính là hắn cất giấu mấy bản “tranh đùa giỡn đêm xuân”.
Đợi đến khi nguyệ sự của nàng kết thúc, việc nhà nông đã bắt đầu nhiều hơn, Lăng Canh Tân ở bên ngoài cả ngày bận rộn, nàng chỉ có thể ở nhà chuẩn bị cơm.
Tiết xuân, tâm trạng cực kỳ dễ chịu, nàng ở ngưỡng cửa nhìn mây đỏ lúc chạng vạng, vào nhà chuẩn bị cơm tối.
Nàng nhìn quanh một vòng, đồ ăn trong nhà không ít, nàng không cần hầu hạ cha mẹ chồng và em gái chồng, nhưng làm tốt món ăn cho tướng công vẫn là cần thiết. Hơn nữa trong khoảng thời gian này bị buộc kêu rất nhiều tiếng tướng công, bây giờ cảm giác không tệ, chẳng lẽ kêu mãi thành thói quen?
An Nhược Hảo lấy măng Lăng Canh Tân mới đào và thịt heo đã ướp mấy ngày ra cắt, trên mặt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc. Nàng đổ chút dầu, xào hành lá bốc lên mùi thơm nồng nặc, cả căn phòng lập tức tràn đầy mùi thơm, cho thịt heo và măng vào xào, một món ăn đã làm xong, thật ra món ăn này do Lăng Canh Tân dạy. Nhưng nàng cảm thấy nàng làm thơm hơn Lăng Canh Tân, do tâm trạng sung sướng? dieneddanle euquyddoonn
Trong nhà còn có chút thịt dê do nhà thím Tào đưa tới, làm thịt dê hầm bồi bổ cho tướng công, đây hoàn toàn là suy nghĩ vì đời sau của mình. Cá hồi rau hẹ trứng xào, nếu nói canh phỉ thúy bạch ngọc tức canh rau cải bí đao, hai người ba món ăn một món canh, vậy là đủ rồi.
Cuộc sống hòa thuận mỹ mãn, có ăn có mặc, đúng là vô cùng hạnh phúc.
Đều nói no bụng thì nghĩ đến phóng túng, đúng lúc động phòng. An Nhược Hảo nghĩ vậy, thật ra thì Lăng Canh Tân cũng nghĩ vậy, đặc biệt là khi hắn vừa vào nhà thì thấy nàng mặt mày hớn hở, gương mặt đỏ ửng còn đẹp hơn hoa đỗ quyên trên núi, trong lòng hắn có tính toán: Có một số việc nên làm.
“Nhan Nhan.” Từ khi thành thân, Lăng Canh Tân liền đổi xưng hô, gọi nương tử quá phổ biến, dứt khoát đổi thành thân mật hơn.
“Hả?” An Nhược Hảo mặc cho hắn vòng quanh eo, tay múc cơm từ trong nồi ra, bưng lên bàn.
“Nhan Nhan, nàng nói nàng sẽ bồi thường ta gấp bội đó.” Lăng Canh Tân dính lấy nàng, hà hơi bên tai nàng.
Mặc dù Lăng Canh Tân nói không rõ ràng, nhưng An Nhược Hảo không phải tiểu cô nương chưa hiểu việc đời, vừa nghe liền hiểu, hơn nữa cả ngày cứ để cho hắn như vậy cũng không phải cách, không bằng xử lý sự tình sớm một chút, nàng mới không thừa nhận nàng nổi thú tính.
Ban đêm, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Trong phòng tân hôn vẫn là dáng vẻ đỏ rực vui mừng, nến đỏ chập chờm, chăn đỏ như sóng gợn. An Nhược Hảo phủ giá y thêm một lần nữa, ngồi yên trên giường, hôm nay Lăng Canh Tân không vội vàng nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, phảng phất nhớ lại khoảnh khắc kia, đắm đuối đưa tình.
“Tướng công.” An Nhược Hảo nũng nịu một tiếng cúi đầu, chắc không để nàng động thủ trước chứ, dù sao trong lòng nàng cũng thấp thỏm đấy.
“Nhan Nhan, nương tử của ta.” Lăng Canh Tân nói xong vén tóc trên trán nàng, hôn bằng tất cả yêu thương lên mặt nàng, ngay sau đó thẳng xuống dưới, hôn lên xương quai xanh, ngửi mùi thơm cơ thể thuộc về riêng An Nhược Hảo, chậm rãi cởi dây lưng vạt áo.
Cái yếm đỏ thẫm bao quanh thân thể mượt mà trắng nõn hiện ra trước mắt, hô hấp của Lăng Canh Tân lập tức dồn dập, run rẩy đưa tay cởi dây yếm, đậu đỏ khiến cho hắn miệng đắng lưỡi khô xuất hiện trước mắt.
Hơi thở nóng rực của Lăng Canh Tân phả lên chỗ mẫn cảm nhất, mang đến từng cảm giác tê dại khác thường. An Nhược Hảo nằm trong khuỷu tay Lăng Canh Tân, ngượng ngùng nhắm mắt lại, chỉ cảm giác từng món xiêm áo của mình được cởi ra.
Cũng chỉ trong chốc lát, nàng cũng cảm thấy đôi môi Lăng Canh Tân dính lên da dẻ nàng, mềm mại, hôn nhẹ. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Đột nhiên trước ngực tràn ra cảm giác đau nhói, lại mang theo chút cảm giác gãi ngứa trêu chọc, mở mắt nhìn, Lăng Canh Tân thế mà lại cắn đậu đỏ của nàng, một luồng nóng xông lên trán, càng cháy thêm.
Ngoài miệng Lăng Canh Tân liếm láp, trên tay cũng không ngừng, ngón tay thô ráp thong thả lướt trên da thịt nõn nà, đến mức dẫn đến từng đợt thở gấp.
An Nhược Hảo cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác vỗ về chơi đùa khác thường và cảm giác ngứa ngáy đồng thời xâm nhập nàng, ngay cả giơ tay lên cũng không có hơi sức. Nàng há miệng, hồi lâu cũng không biết nói gì. Nói mình vẫn chưa chuẩn bị xong? Cũng không phải, dù sao trong lòng nàng thích Lăng Canh Tân; nói muốn… lại cảm thấy quá mức mắc cỡ.
Ôi chao, mắc cỡ chết được.
“Thoải mái sao?’ Lăng Canh Tân khẽ ngẩng đầu thấy An Nhược Hảo mở to hai mắt mông lung nhìn mình, hỏi.
Lúc này trong đầu An Nhược Hảo là một đống nhão nhoét, hơi hé mắt gật đầu, trong miệng cũng không nhịn được ngâm nga ra tiếng.
Ánh mắt xinh đẹp của An Nhược Hảo mang theo lửa dục nhìn Lăng Canh Tân khiến trong lòng càng phát ra lửa nóng khó nhịn: “Nhan Nhan. Nàng cũng thật biêt câu người.”
An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ Lăng Canh Tân bị dục hỏa thiêu đốt, mắc cỡ lấy tay che mặt.
Nàng càng thẹn thùng, Lăng Canh Tân lại càng cảm thấy mỗi chỗ trên người đều khó nhịn, hô hấp ngày càng dồn dập, lật người đè An Nhược Hảo ở dưới, tay hắn vội vàng vén quần nàng lên, dò vào giữa hai chân. Lăng Canh Tân cởi quần trong, nơi đó đã sớm ẩm ướt.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp xuống, lát sau, nàng giống như làm một quyết định, tay chuyển đến phía dưới áo Lăng Canh Tân, không phải ngăn cản, mà là ôm chặt hơn.
Hắn nhẹ nhàng tách hai chân An Nhược Hảo ra, trông thấy khe bí mật tách ra hồng như hoa đào đang yêu kiều hé nở, như quyến rũ hắn tiến lên, con mắt màu đen lập tức dính chặt. Ánh mắt An Nhược Hảo chợt đối diện với ánh mắt Lăng Canh Tân, An Nhược Hảo không biết làm sao mà ngâm nga một tiếng, lúng túng không cách nào kiềm chế, quay đầu đi. dieendaanleequuydoonn
Lăng Canh Tân đã sớm khí huyết dâng trào, lại được An Nhược Hảo ngâm nga một tiếng như vậy, máu xông thẳng lên tận não. Hắn hít sâu một hơi, khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của An Nhược Hảo, ngón tay thô ráp cẩn thận trượt vào trong cơ thể An Nhược Hảo, dò xét nơi cấm địa yếu ớt nhất --
“Tướng công.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng kêu ra tiếng.
Lăng Canh Tân nhanh chóng loại trừ chướng ngại vật trên người, liếm môi, giọng khàn khàn: “Nhan Nhan, ta tới đây.” Hắn đột nhiên kéo căng bắp đùi nàng, chen lửa nóng vào giữa đùi nàng bắt đầu ma sát.
An Nhược Hảo bị ma sát một hồi bắt đầu buồn bực: “Tướng công?”
“Hả?” Lăng Canh Tân vẫn chạy nước rút giữa đùi.
“Tại sao chàng vẫn không đi vào?” An Nhược Hảo nói xong lời này, mắc cỡ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng nàng thật sự tò mò, còn có chút thất bại.
“Không phải ta đã đi vào?”
An Nhược Hảo nghe câu trả lời vô tội của hắn, không biết nói gì, “Chân lưu manh không nói cho chàng biết sao?”
“Nói cho ta biết cái gì?”
“Đi vào từ nơi nào.”
“Cái gì?” Lăng Canh Tân dừng động tác, vẻ mặt kinh ngạc, không giống giả bộ.
Lúc này An Nhược Hảo rất muốn đẩy Chân lưu manh ra đánh cho một trận: “Có phải chàng không biết xuyên vào đâu?” Rốt cuộc nàng đã hiểu ngượng ngùng khi đó của Tú Lệ tỷ.
“Xuyên cái gì?”
Lúc này An Nhược Hảo càng muốn tìm một miếng đậu hũ đâm chết thôi, trước nàng còn tưởng rằng hắn để đến đêm tân hôn mới áp dụng phương thức động phòng, thì ra hắn vốn không biết xuyên vào đâu!
Lăng Canh Tân liếc mặt nàng, buồn bực, im lặng, giống như hơi có cảm giác muốn đánh người, tiến tới bên tai nàng: “Nhan Nhan, có phải ta làm cho nàng không thoải mái không?”
“Chàng không biết xuyên vào đâu? Vậy vừa rồi ngón tay chàng làm gì?”
“Lưu manh nói trước toàn bộ, để cho nàng ướt át một chút, như vậy mới không đau, nhưng sao lại đau?” Dáng vẻ Lăng Canh Tân như vậy đúng thật không phải giả, chỉ có thể trách có người dạy dỗ nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa xem ra hắn không biết rằng giao hợp không đúng chỗ.
An Nhược Hảo trầm mặc hồi lâu, làm ra quyết định lớn nhất, tách hai chân mình ra, lộ ra rừng rậm bao quanh nhụy hoa bên trong: “Nhét tiểu đệ đệ của chàng vào đây.” Thật ra thì trong lòng An Nhược Hảo rất lo lắng với cây côn tht khổng lồ này, lớn như vậy nhét vào có thể đau chết không?
Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm hang động ngọt ngào trắng nõn nà này một lát: “Nhỏ như vậy, sao nhét vào được?”
“Kêu chàng nhét thì cứ nhét vào, nhiều “Xuân cung đồ” như vậy đều là nhìn không.” An Nhược Hảo vỗ đầu hắn, giật mình kịp phản ứng bây giờ sao dục hỏa đốt người lại là nàng? Nàng bỗng nhiên mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, trừng mắt liếc Lăng Canh Tân.
“Thật sự có thể đi vào?” Lăng Canh Tân nhìn một chút, cái hốc kia vừa mới sờ, giống như có thể co giãn, nhưng nhỏ hơn đệ đệ của mình. Nhưng hắn lại tự khoa chân múa tay một chút, rồi nhìn ánh mắt chắc chắn của An Nhược Hảo, không chờ An Nhược Hảo nổi đóa, bắt đầu từ từ tiến vào. May mà hắn chỉ hỏi, không phải đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng, nếu không cho dù An Nhược Hảo nguyện ý cũng thẹn thùng đến mức không thể nào trả lời.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nơi đó truyền đến cơn đau bén nhọn, nàng không nhịn được cắn môi dưới. Suy nghĩ vốn mất kiểm soát lập tức vì đau mà tỉnh táo lại, rốt cuộc là ai nói cho nàng biết chỉ hơi đau chứ? Khốn kiếp! Nàng làm ra vẻ đáng thương ngước ánh mắt si mê lên nhìn Lăng Canh Tân.
Lăng Canh Tân cúi người hôn môi: “Nhan Nhan, lỏng chút, kẹp chặt đau.”
“Ta cũng đau vậy.” An Nhược Hảo che mắt, hút khí.
Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo nhẹ giọng nói, chỉ sợ làm đau nàng: “Xin lỗi, ta… ta không biết. Còn đau không?”
“Vào đi.” An Nhược Hảo thấy thứ của hắn để ở đó tiến cũng không được ra cũng không xong, đôi mắt như tiểu tức phụ trông mong nhìn nàng, thật là vô cùng đáng thương. Nàng cũng không muốn Lăng Canh Tân gấp gáp đeén mức đầu đầy mồ hôi mà không bắt được trọng điểm, cho nên cảm giác đau nhẹ hơn, liền hết sức buông lỏng chỗ đó, khẽ nâng eo nhỏ thích nghi hắn, cảm giác đoạn trước của hắn lại đi vào một chút, căng ra đến tràn đầy.
Lăng Canh Tân thấy vậy thì rất cao hứng, cảm thấy nàng không còn căng nữa, bắt được khe hở ôm eo nàng động thân, sảng khoái thoải mái!
Lăng Canh Tân thư thái, nhưng An Nhược Hảo đau đến kêu thảm một tiếng, nhưng chờ đón chính là khoái cảm khiến cho nàng phát ra âm thanh vui sướng sau đó. die.endda'anleqeuqyud.donon
Vừa bắt đầu, An Nhược Hảo giống như bị tra tấn, nhưng lát sau Lăn gCanh Tân giống như nghé con mới đẻ mạnh mẽ đâm tới, từ từ trôi chảy xuyên qua trong hành lang, do trơn trượt hay do thuần thục thì không thể biết được. Hắn hhồi tưởng lại kỹ thuật mà Chân lưu manh dạy cho, thử nghiệm không hề chỉ có chạy nước rút, mà lúc mới bắt đầu vào sâu ra cạn, lời lẽ dễ hiểu chính là phối hợp động tác tốc độ, lúc này thú vị mới từ từ đi ra. Thì ra động phòng chân chính là như vậy! Khó trách lần trước hắn xông tới đều không dễ chịu, hóa ra do hắn tìm không đúng nơi, còn tưởng rằng kỹ thuật của mình không tốt!
Mà An Nhược Hảo thở dốc theo động tác của hắn cũng dần dần mang theo ý vui vẻ, hai người bắt đầu tìm kiếm sự đồng điệu giữa thân thể với tâm hồn.
Đột nhiên một luồng nhiệt nóng phun vào, cảm giác khác thường khiến thân thể An Nhược Hảo run rẩy không ngừng, không thể làm gì khác hơn là một mực ôm chặt lấy Lăng Canh Tân, giống như người sắp chết đuối ôm được một cọng rơm, nàng cảm thấy nàng sắp chết đuối trong vui thích cực hạn rồi.
Sau đó, lại một luồng nhiệt nóng phun ra, cảm giác khoảnh khắc đó sao chân thật vậy: Sinh mệnh của hắn vừa tiến vào trong cơ thể mình, từ đó sinh mạng giao hòa! Hốc mắt nàng ươn ướt, mang theo khí nóng, dường như nhịp tim cũng chậm đi một nhịp.
“Nhan Nhan, ta yêu nàng.” Lăng Canh Tân nói xong chạy nước rút, chạy nước rút đến mức An Nhược Hảo mệt mỏi, lại cúi người hôn nàng, an ủi.
Cuối cùng hai người đều là lần đầu tiên tìm thấy khoái cảm tột cùng khi tiếp xúc, mà đều đã sức cùng lực kiệt, giống như đám mây bay chậm, mà không có chỗ dùng sức.
Lăng Canh Tân nhìn sắc mặt nàng đỏ hồng, ánh mắt lúng liếng, cũng đã không chịu nổi cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. Hắn thỏa mãn hôn lên trán nàng, liếm liếm môi của nàng, cắn đậu đỏ mê người, đắp chăn bông màu đỏ lên, ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, đây là lần đầu tiên Lăng Canh Tân trễ như vậy còn chưa dậy.
Hắn cảm giác người dưới mát mẻ trắng trẻo, nàng vẫn còn trong ngực hô hấp nhẹ nhàng. Thật ra Lăng Canh Tân đã sớm nghe thấy gà gáy sáng, nhưng vẫn không buông bỏ được, nằm thật lâu mới mở mắt ra.
Một tay Lăng Canh Tân chống cằm, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả hình dáng hòa nhã của nàng, lỗ mũi vểnh lên, môi anh đào mềm mại, bởi vì gần đây ăn ngon, cái cằm cũng mượt mà hơn trước kia. Hắn chỉ nhìn thì trên mặt đã tràn đầy ý cười, trong lòng nở ra đến tràn đầy, có hạnh phúc, có thỏa mãn, có kiêu ngạo, không tự chủ được mà hôn lên môi, dọc theo mắt, lỗ mũi xuống dưới.
An Nhược Hảo cảm giác người nào đó giống như hăng hái mười phần mà gãi con trùng ngủ của nàng, mơ mơ màng màng né tránh, nhưng bên môi ướt át cảm thấy khô ráp mà duỗi đầu lưỡi ra liếm chỗ vừa bị hôn qua.
Động tác ngây thơ của An Nhược Hảo thật hiếm thấy, Lăng Canh Tân vui vẻ bật cười, cố định đầu An Nhược Hảo không biết an phận mà lắc lư, bá đạo lưu lại mùi vị của mình, yêu mến người yêu của mình. Hôn một lát, hắn lại cảm thấy không đủ, tỉ mỉ gặm cắn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, tay cũng không đàng hoàng chui vào trong chăn, quấy nhiễu thân thể bóng loáng của nàng, gãi đủ rồi lại vuốt ve hai khối tròn trịa trên ngực, hình như cảm giác càng ngày càng tốt rồi, mềm mại êm ái. Vốn định quyến rũ nàng, cuối cùng tiểu đệ đệ của mình lại ngóc đầu lên trước, phả ra nhiệt độ khí thế càng ngày càng cao, cứng ngắc nâng lên càng lúc càng to. Hắn nhìn sắc mặt An Nhược Hảo mặc dù đỏ ửng, nhưng nàng không có dấu hiệu muốn hé mắt đáp lại, chui đầu vào trong chăn, trong chăn đầy mùi thơm cơ thể đặc biệt thuộc về nàng, nhưng hắn đang trong chăn giằng co thì An Nhược Hảo chỉ vặn vẹo uốn éo người, hắn càng tăng thêm sức gặm cặn trên đỉnh nhọn mềm mại của nàng.
Gặm mút mang theo tình ý khiến An Nhược Hảo hoàn toàn rời khỏi mộng đẹp, nàng vừa mở mắt thì nhìn thấy con mắt sáng trong suốt của Lăng Canh Tân, mang theo cưng chiều, mang theo sủng ái mà khi thấy khiến trong lòng nàng cũng ấm, cũng không nỡ phật ý hắn. An Nhược Hảo khép hờ mắt, đưa tay tay trắng trơn mịn ôm lấy cổ Lăng Canh Tân, kéo thấp đầu hắn đóng cảnh hôn sâu.
Một cái hôn mang theo tính chất ác liệt, lại đan vào giữa hai thân thể, hai người ai cũng không nỡ gián đoạn, bất tri bất giác lại nổi lên dây dưa và kiều diễm.
Không cần nói rõ, hai người lại giằng co một phen. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nằm ở trên giường không dậy nổi, vừa là tuổi thích ngủ, cộng thêm tối hôm qua và sáng nay chơi đùa, ngủ hết sức sâu. Lăng Canh Tân cười hề hề như trộm, nhìn hàng mi nét mày nàng xinh đẹp lại mệt mỏi đạt được hứng thú.