“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Có…” Tống Tu Hoa làm ra vẻ cầm thánh chỉ đọc, hắn vừa đọc vừa đi theo ánh mắt Viên Phú Cảnh nhìn chằm chằm An Nhược Hảo. Hắn vừa đọc xong liền giao thánh chỉ cho Tề Phỉ Dương, thừa dịp bọn họ đang tạ ơn thì chỉ vào chỗ An Nhược Hảo cao giọng hô: “Bắt khâm phạm!” Đây giống như có mưu kế trước.
Người ở chỗ này không kịp phản ứng, sau lưng Tống Tu Hoa lập tức xuất hiện mười vệ binh, phóng tới chỗ Lăng Canh Tân.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vốn đang quỳ, ngay cả Lăng Canh Tân có công phu trong người, giờ phút này cũng không kịp thi triển. Hắn chỉ xoay tay đã bị giữ chặt, An Nhược Hảo cũng bị tóm lấy hai tay.
“Các ngươi làm gì?”
“Đưa hai khâm phạm này về bộ hình.” Tống Tu Hoa nói.
“Chậm đã.” An lão thái quân vội la lên.
“Lão thái quân có gì phân phó?” Tống Tu Hoa cười xấu xa nhìn bà.
“Tại sao ngươi lại bắt bọn chúng?”
“Bằng cái này.” Tống Tu Hoa lấy từ trong tay áo ra hình hai người.
An lão thái quân nhìn, thầm nghĩ thất sách: đó là bố cáo dán bắt người trước kia, tuy nói hai nước muốn đàm phán hòa bình, nhưng việc Hoàng thượng đuổi bắt vẫn không bỏ. Bây giờ Tống Tu Hoa lqd đứng ở phía đó, lại có chút ân oán với Hoắc gia, lúc này khó đảm bảo sẽ không bắt người tiền trảm hậu tấu. Cứ như vậy, đoán chừng chiến sự ở biên thành có thể kéo dài thật lâu, nhưng Hoàng thượng tự lưu lại sơ hở, cũng không thể làm gì hắn.
Tống Tu Hoa nhìn sắc mặt xám trắng của An lão thái quân, cười ha hả: “Mang đi!”
Bạch tiên sinh vốn định cầm hộ tịch nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy bức họa kia, hắn biết thất sách, chỉ có thể đổi cách khác.
An lão thái quân nhìn hai người An Nhược Hảo bị mang đi, cái này vốn đã sớm chuẩn bị tốt, chính là thừa dịp bọn họ tổ chức tiệc mừng buông lỏng cảnh giác, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, bà không thể nói câu tàn nhẫn. Không thể không nói, kẻ địch của Hoàng thượng càng thêm lợi hại, mưu lược khiến nội tâm bà cũng bắt đầu rung động.
“Lão thái quân.” Tử Mạch đột nhiên tiến lên nói câu gì đó bên tai An lão thái quân, lão thái quân gật đầu liên tục, Tử Mạch liền lui ra.
Tề Phỉ Dương và Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, ném thánh chỉ, đuổi theo, Bạch Tịnh Thiền cũng xốc vội khăn voan, đuổi theo. Chỉ để lại người nhà Tề gia và tân khách hai mặt nhìn nhau.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo bị trói chuyển qua mấy hẻm nhỏ, đẩy lên xe tù chẳng biết xuất hiện từ khi nào, hai người vẫn còn đang khiếp sợ.
“Cẩn thận.” Viên Phú Cảnh nhìn thấy An Nhược Hảo bị cọc gỗ trên xe tù sượt qua, nói.
An Nhược Hảo quay đầu trừng mắt liếc nhìn hắn: “Không cần ngươi giả mù sa mưa.”
“Ta vốn cũng không muốn, nhưng có một số việc đã làm cũng không còn đường rút lui.” Viên Phú Cảnh nói, trên mặt thật bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã sớm có dòng nước xiết gợn sóng.
An Nhược Hảo hừ một tiếng đã bị nhét vào xe tù, nàng liếc nhìn Lăng Canh Tân, lúc này hắn cũng đang tức giận nhìn Viên Phú Cảnh chằm chằm. Nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn hoàn toàn không nghĩ ra đối sách, cũng chỉ có thể tức giận mà thôi, chỉ có điều đã bình tĩnh hơn lúc đầu nhiều.
“Không tốt, có thích khách, bảo vệ đại nhân!” Đột nhiên mấy tên lính canh giữ bên cạnh An Nhược Hảo quát lên.
“Không cần lo cho ta, giết không tha! Viên Phú Cảnh, giết hai khâm phạm này! Nhanh!” Tống Tu Hoa nghĩa, nếu hắn làm hỏng chuyện này, cũng chỉ có con đường chết. Dù sao đã định tiền trảm hậu tấu, vậy hắn ra tay giết bọn họ rất tốt.
Những binh lính này đã nghênh đón mấy thích khách áo đen, Viên Phú Cảnh tiếp đón cây kiếm do Tống Tu Hoa ném tới, trên tay run nhẹ. Nhưng ngay sau đó hạ quyết taam, nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt An Nhược Hảo.
Viên Phú Cảnh thấy trong mắt An Nhược Hảo lóe lên e ngại, Lăng Canh Tân ở trong xe tù kinh hoàng luống cuống, nhìn Viên Phú Cảnh từng bước tiến gần chỉ có thể gầm lên: “Viên Phú Cảnh, ngươi đừng đụng đến nàng! Nếu ngươi muốn giết thì giết ta trước!”
“Nhị ca!” An Nhược Hảo quay đầu nhìn thấy cuồng loạn trong mắt hắn, mặc dù kiếm trong tay Viên Phú Cảnh khiến cho trái tim nàng cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng có một câu nói của hắn, cho dù hôm nay chết dưới kiếm cũng đáng giá.
“Ầm!” Lúc này xe tù đã bị chấn động mạnh thành mảnh vụn. Không biết Lăng Canh Tân lấy khí lực lớn từ đâu, khi hắn nhìn thấy Tiếu Nhan bị rơi vào tình thế nguy hiểm đã bộc phát rồi.
Lăng Canh Tân nhảy lên trên xe tù của An Nhược Hảo, ngăn cản, Viên Phú Cảnh lại đúng một kiếm đâm tới, đâm lên bắp đùi hắn, lập tức máu chảy đầm đìa.
“Nhị ca!”
“Ta không sao.” Lăng Canh Tân lảo đảo một cái rồi nhảy xuống xe tù, “Viên Phú Cảnh, là ngươi hại dì ta, hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi!”
“Ha ha, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi.” Viên Phú Cảnh nhìn trên đùi Lăng Canh Tân chảy máu đen, khẽ cười.
Hắn vừa nói như thế, Lăng Canh Tân theo ánh mắt của hắn nhìn xuống chân, máu đen đã chảy ra đầy đất. Hắn cảm thấy dường như trên chân đã tê rần hoàn toàn không có cảm giác rồi, sau một khắc lập tức mềm nhũn ngã trên đất, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.
“Nhị ca!” Cả người An Nhược Hảo bị trói ở trong xe tù không thể động đậy, “Viên Phú Cảnh ngươi tiểu nhân hèn hạ, ngươi lại có thể hạ độc trên kiếm!”
“Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh thấy vẻ mặt đau lòng của An Nhược Hảo, trong mắt nàng đều là thù hận, hình như đó không phải là kết quả hắn theo đuổi, nhưng sao bây giờ lại thành như vậy? Tim của hắn, đau trong nháy mắt giống như bị mấy ngàn mấy vạn mũi tên bắn thủng.
“Viên Phú Cảnh, ngươi con mẹ nó động thủ cho ta!” Lúc này Tống Tu Hoa thấy tuy thích khách chỉ có năm người, nhưng nhiều người cũng không ngăn cản được công phu lợi hại của người ta, hơn ưnã bọn họ thấy An Nhược Hảo rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng xuống tay độc ác, chừng trăm tên lính hoàn toàn yếu ớt giống như tường nát bị lấp kín dưới tay những thích khách kia, Viên Phú Cảnh lại dường như nan quá mỹ nhân quan *, sốt ruột mà chửi ầm lên.
(*) nan quá mỹ nhân quan: khó qua ải mỹ nhân
Viên Phú Cảnh giơ kiếm trong tay lên, lại nghe thấy Tống Tu Hoa ở sau lưng truyền đến một tiếng hét thảm, hắn quay đầu nhìn lại, một thanh kiếm ở giữa trái tim, từ trên con ngựa cao to ngã xuống, máu đen chảy đầy đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt. Hắn quay đầu lại nhìn kiếm đâm tới, thấy hoa mắt, hắn chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, dường như cảm giác đau trong ngực bớt đi. Máu lỏng đỏ tươi, là Diêm Vương vẫy chào hắn.
“Viên Phú Cảnh.” An Nhược Hảo không thể tin nhìn Viên Phú Cảnh phút trước còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ đã như tờ giấy mỏng lảo đảo muốn ngã.
Cả người Viên Phú Cảnh nghiêng đi, ngã trên mặt đất, cuối cùng trong mắt hắn chính là ánh mắt mang theo khiếp sợ của An Nhược Hảo, trong tai chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi “Viên Phú Cảnh”.
“Cô nương, thuộc hạ không tốt, để cho cô nương bị sợ hãi.” Một thích khách áo đen đã tháo xiềng xích trên xe tù, thả An Nhược Hảo ra.
An Nhược Hảo nhìn Viên Phú Cảnh ngã trên đất, thầm nghĩ một tiếng “Đi tốt lành”, lập tức nhào tới trước người Lăng Canh Tân: “Nhị ca!”
“Cô nương, nơi đây không nên ở lâu, đi cùng thuộc hạ trước.” Thích khách kia khom lưng đỡ nàng, giọng của hắn lqd rất quen thuộc, hình như chính là ám vệ ngày trước đã cứu Tử Mạch.
An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên một đôi mắt kiên định, nàng rơi lệ như mưa: “Nhị ca chàng ấy…”
“Đi mau!” Thủ lĩnh ám vệ cõng Lăng Canh Tân bay lên nóc nhà, ra lệnh một tiếng.
“Cô nương đắc tội.” Ám vệ này cõng An Nhược Hảo lên, cũng đi theo.
An Nhược Hảo chỉ cảm giác dưới chân mình bay lên, lại nhìn theo thủ lĩnh ám vệ bay lên nóc nhà phía trước, nhưng không hứng thú với khinh công bằng lo lắng cho nhị ca: “Nhị ca của ta chàng…”
“Cô gia không có việc gì.” Ám vệ an ủi.
“Các ngươi là ám vệ của An Tâm uyển sao?”
“Vâng.” Ám vệ này đáp, đột nhiên dường như thấy sau lưng có một đám quan binh lớn chạy tới bên này, không biết chạy về phía Tống Tu Hoa, hay chạy về phía bọn họ, thủ lĩnh ám vệ lập tức hạ lệnh tăng tốc.
“Cô nương, đến rồi.” Ám vệ buông nàng xuống.
An Nhược Hảo thoáng nhìn xuống, hình như đây là tòa núi nhỏ bên ngoài kinh đô, thủ lĩnh ám vệ đã đặt nhị ca dưới tàng cây, xé ống quần của hắn.
“Nhị ca…” An Nhược Hảo nhào tới, sắc mặt Lăng Canh Tân tím bầm, ngẩng đầu hỏi thủ lĩnh ám vệ, “Chàng trúng độc gì?”
“Cũng còn chưa biết, đây là độc trong cung truyền ra, hơi phiền toái.”
“Chàng sẽ chết sao?” Lúc An Nhược Hảo nói ra lời này, trong lòng cũng rung động.
“Tạm thời không biết.”
“Tạm thời không biết…” An Nhược Hảo ngã ngồi trên đất.
“Cô nương, trên đất lạnh, mau dậy đi.” Ám vệ cứu nàng nói.
“Tiếu Nhan!” Tề đại thúc từ bên kia đồi lướt qau, đi theo sau là Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền, phi thân đến trước mặt nàng.
“Tề đại thúc.” An Nhược Hảo khóc to, nhào vào trong ngực Tề đại thúc, “Nhị ca chàng ấy trúng độc, chàng ấy sẽ chết sao…”
Bạch Tịnh Thiền thấy vậy, vẻ mặt hơi ảm đạm, ngay sau đó lại như thường, phất tay áo đi tới trước mặt Lăng Canh Tân: “Là độc tiếu trương *.”
(*) tiếu trương: tiếu = cười, trương = khuếch đại
“Độc tiếu trương?” An Nhược Hảo ngước cặp mắt đẫm lệ mặt mơ màng, thấy vẻ mặt Bạch tiên sinh và Bạch Tịnh Thiền đều nặng nề.
“Trúng độc đã bao lâu?” Tề đại thúc hỏi.
“Ước chừng một nén nhang.”
“Khốn kiếp!” Tề đại thúc chụp mạnh cây bên cạnh, “Tống Tu Hoa này thật đáng chết, biết chúng ta sẽ đuổi theo, đặc biệt phái người dẫn chúng ta đi, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy. May mà An lão thái quân thông minh, báo cho ám vệ An Tâm uyển.”
“Tề đại thúc, cứu chàng ấy.” An Nhược Hảo nghe hắn nói lời này, một chút cảm giác an ủi cũng không có, chỉ cảm thấy trong lòng càng lạnh.
“Ừ.” Tề đại thúc buông nàng ra, đi tới trước mặt Bạch Tịnh Thiền, “Để cho ta đi.”
“Ta có thể.” Bạch Tịnh Thiền không để ý đến hắn, vẫn hút máu độc cho Lăng Canh Tân.
Tề đại thúc nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Ta nói để ta.”
“Ta không phải nữ tử yếu đuối, ta không cần chàng che chở.” Trong mắt Bạch Tịnh Thiền mơ hồ ngấn lệ.
Ở trước mặt Tề đại thúc, cho tới bây giờ dáng vẻ Bạch Tịnh Thiền vẫn là quỷ dạ xoa háo thắng không chịu thua kém, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Tề Phỉ Dương nhớ tới tân hôn coi như đã bị hủy, nhưng vốn là hắn nên làm, hắn gãi đầu, đột nhiên kéo Bạch Tịnh Thiền qua, hôn lên môi nàng: “Ngoan.” Hôn xong, hắn đỏ mặt ngồi chồm hổm hút máu cho Lăng Canh Tân.
Bạch Tịnh Thiền ngây ngốc vuốt ve cánh môi mình, mặc dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cảm giác mềm mại kia rõ ràng: chàng đây là, chàng đây là tiếp nhận mình sao?
“Tịnh Thiền cô cô, xin lỗi, chờ qua chuyện này, sẽ bổ sung cho cô cô.” An Nhược Hảo cầm tay của nàng.
Bạch Tịnh Thiền nghe được lời của nàng ấy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tề Phỉ Dương hôn nàng trước mặt nhiều người như vậy, che mắt, đỏ cả mặt.
Nhan Nhan, ta cũng không biết.”
“Hừ.” An Nhược Hảo tiếp tục nghiêng đầu.
“Thiếu phu nhân sao vậy?” Tử Mạch thấy dáng vẻ nàng dâu nhỏ của tôn thiếu phu nhân, bật cười. Đây là lần đầu tiên nàng thấy kiểu nam nhân này, không phải sợ vợ, mà hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ đi cưng chiều thê tử của mình.
“Không có việc gì.” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân trăm miệng một lời lên tiếng.
“Tình cảm của hai vị thật tốt.” Tử Mạch hâm mộ nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo nhìn sang, ngay sau đó thu liễn lại, tiếp tục kéo tay áo nàng.
Xiêm áo mùa hè vốn mỏng, hắn cứ giật như vậy, đầu vai An Nhược Hảo sắp lộ ra rồi. Quả nhiên, hắn kéo nữa, An Nhược Hảo kéo về, sợi vải nào đó trên tay áo bị đứt xoạt một tiếng, bả vai lộ ra hơn phân nửa.
An Nhược Hảo đập mạnh tay hắn, khép cổ áo, Lăng Canh Tân vội vàng buông tay, mặt hơi thẹn. May mà mọi người đang bận, vốn không rảnh đi để ý cặp đôi đang liếc mắt đưa tình.
“Thiếu phu nhân, ta thấy thiếu phu nhân vẫn nhanh về đổi bộ quần áo, mặt trời bên ngoài vẫn rất lớn, trở về nghỉ ngơi một lát?” Coi như Tử Mạch đã nhìn ra, có lẽ tôn thiếu gia làm sai chuyện gì, vẫn luôn cầu khẩn. Nhưng khéo quá hóa vụng, còn xé xiêm áo người ta.
An Nhược Hảo khẽ gật đầu, khép lại bả vai trở về nhà cũ.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đóng cửa nhỏ đuổi theo ôm nàng, “Đừng nóng giận, nhé?”
“Hừ.”
“Nhan Nhan, về sau tất cả ta đều nghe nàng, tất cả nghe theo nàng còn không được sao. Nàng không thích ở bên ngoài, vậy lần sau chúng ta đều ở trong phòng.”
“Hừ.” An Nhược Hảo bò lên trên giường, tiếp tục kiêu ngạo không để ý đến hắn, lần này nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, nếu không nhất định còn có lần sau, vài lần, mặt của nàng đều mất hết rồi.
Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng không tự nhiên của nàng, rơi vào buồn rầu, Tiếu Nhan nhà hắn dễ dụ dỗ không sai, nhưng khi bướng bỉnh thì đúng là không biết dụ dỗ làm sao. Hắn nằm sau lưng nàng, bưng cằm, nhìn cổ nàng, buồn rầu buồn rầu: Nhan Nhan lại có thể thật sự không để ý đến hắn.
“Đừng thổi cổ ta, nhột.” An Nhược Hảo quay lưng đẩy mặt hắn ra.
Lăng Canh Tân lại thuận thế bắt lấy tay nhỏ bé của nàng không buông: “Nhan Nhan.”
Tay An Nhược Hảo bị lắc lắc, tư thế này rất không thoải mái, tức giận xoay người lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt uất ức kia, trong lòng lại mềm nhũn, thành trì bị công hãm trong nháy mắt.
“Nhan Nhan, đừng không để ý đến ta.” Lăng Canh Tân thấy vẻ mặt nàng mềm xuống, dựa sát thêm, cọ nàng.
“Vậy chàng phải đảm bảo lần sau không ở bên ngoài nữa.”
“Ưmh, ta bảo đảm.” Lăng Canh Tân thầm nghĩ lần sau phải khiến cho nàng bằng lòng không phải là được sao, hơn nữa thật ra thì rõ ràng nàng rất hưởng thụ, có lẽ thử để cho nàng mở miệng. Đến lúc đó có ở bên ngoài hay không, nhưng sẽ là chuyện của nàng.
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, cũng biết trong đầu hắn không có chuyện tốt.
Lăng Canh Tân thì mừng rỡ đến cọ xát thân thể mềm mại của nàng, An Nhược Hảo nhìn hắn lớn như vậy rồi, mà đối với nàng còn như đứa bé, cười cười bóp mũi hắn.
Lăng Canh Tân liền chơi đùa gãi ngứa với nàng, gãi mạnh, mấy sợi vải xiêm áo vừa bị đứt hoàn toàn bị xé rách, nửa cái áo trượt xuống bả vai, lộ ra cái yếm đỏ thẫm bao lấy rất tròn không ngừng miêu tả sinh động.
Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm đường cong hoàn mỹ này, xem ra dưới ánh sáng ban ngày còn mê người hơn ban đêm, nuốt ngụm nước miếng, thừa dịp An Nhược Hảo không kịp phản ứng, nắm lấy.
“Này!” An Nhược Hảo muốn ngăn cản hắn, nhưng hơi sức không bằng người ta, đôi tay cũng bị túm chặt rồi, cả người bị đặt lên giường.
Hai tay Lăng Canh Tân giữ lấy nàng, hàm răng dùng sức kéo sợi dây, cái yếm lập tức rơi xuống.
“Lăng Canh Tân! Ban ngày!” An Nhược Hảo nhìn cửa hé mở, trong lòng nghĩ đám ám vệ vẫn còn ở bên ngoài, “Có người bên ngoài đấy.”
“Người nào?” Lăng Canh Tân tỉ mỉ liếm đỉnh phấn hồng, quả nhiên đã được dạy dỗ lâu, chỉ một chút đã đứng thẳng dậy.
“Bọn họ.” An Nhược Hảo mắc cỡ chết được.
Lăng Canh Tân hơi sửng sốt liền hiểu: “Không có việc gì, bọn họ cũng sẽ không đi vào.”
“Nhưng bọn họ sẽ nghe được âm thanh.”
“Vậy chúng ta nhẹ một chút là được.”
“Lăng Canh Tân, vừa rồi chàng còn nói nghe ta!” An Nhược Hảo cố gắng uốn éo người, không biết như vậy dienalneqydon càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm.
“Ta chỉ nói nghe lời nàng, không ở bên ngoài, cũng không nói không ở trong phòng.”
“Nhưng ban ngày…” An Nhược Hảo trừng hắn, nhưng Lăng Canh Tân đã chuẩn xác hôn lên cái miệng òm sòm của nàng.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy Lăng Canh Tân cởi xiêm y của nàng càng ngày càng thuần thục, đáng giận hơn, nàng bị hắn chơi đùa một lúc lực chống đỡ cũng không có.
“Ah, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên cúi đầu nhìn dưới quần nàng, “Không tốt, nguyệt tín của nàng đến.”
An Nhược Hảo vội vàng đứng lên, nhìn nhìn, quả nhiêm dưới trên quần trong có một vết đỏ thẫm. Nguyệt tín này thật sự có thể phiền chết nàng, chưa bao giờ đúng lúc, may mà không làm dơ giường. Nhưng nghĩ đến nàng hỏi Hoắc gia đai nguyệt sự, đi ra ngoài hay Lăng Canh Tân đi đều không tốt, nhưng làm sao bây giờ.
“Ta đi tìm Tử Mạch hỏi đai nguyệt sự.”
An Nhược Hảo vội vàng kéo hắn lại: “Đừng, trước kia lúc ở nhà có thể để cho chàng giúp đỡ, nhưng bây giờ ở bên ngoài, chuyện này vốn không phải chàng nên làm, chàng gọi Tử Mạch tới, tự ta nói với nàng ấy.”
Lăng Canh Tân suy nghĩ một chút thấy cũng phải, dáng vể ở trước mặt người ngoài phải đứng đắn.
Một lát sau, Tử Mạch đã tới rồi, An Nhược Hảo nói ở bên tai nàng ấy, Tử Mạch lập tức hiểu, trở về Hoắc phủ lấy cho nàng.
Không lâu sau, Tử Mạch đã mang nước và đai nguyệt sự.
An Nhược Hảo đuổi Lăng Canh Tân ra ngoài, sau khi nhận lấy đồ trong tay Tử Mạch nói: “Tỷ nhanh chóng trở về bên kia đi, tỷ bận rộn như vậy còn làm phiền tỷ.”
“Thiếu phu nhân, đây là chuyện Tử Mạch nên làm. Ngược lại Tử Mạch lắm mồm muốn hỏi một câu.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo trốn sau bức bình phong bắt đầu lau cùi, nhìn đai nguyệt sự này, quả nhiên là nhà phú quý, so sánh với thiên sứ thô ráp tự chế chính là một cái trên trời một cái dưới đất.
“Thiếu phu nhân và tôn thiếu gia thành thân đã hơn bốn tháng, sao bụng còn chưa có động tĩnh?” An Nhược Hảo chưa kịp trả lời, Tử Mạch vội nói, “Thật ra không phải ý tứ của ta, là lão thái quân, thái quân tưởng tượng muốn ôm chắt ngoại rồi, còn nói tốt nhất sinh một khuê nữ.”
“Loảng xoảng.” Chậu nước trong tay An Nhược Hảo bị rơi xuống, thân thể này của nàng có vấn đề, nàng biết. Ở Bạch gia uống mấy ngày thuốc, đến Hoắc gia lại quên.
“Tử Mạch.” Đột nhiên, giọng lão thái quân vang lên từ bên ngoài.
“Lão thái quân.” Tử Mạch vội vàng đi ra, “Sao lão thái quân lại tự mình tới.”
“Ta nghĩ vẫn là chưa đúng, như thế này ngươi đi mời Cát thái y tới đây kiểm tra cho con bé.”
“Đúng rồi.” Tử Mạch vội vàng đồng ý, “Lão thái quân cùng đừng quá nóng lòng, phu thê bọn họ còn quá trẻ, huống chi lúc này mới thành thân mấy tháng, sao có thể nhanh như vậy.”
“Nhưng lão Bạch nói với ta, thân thể Tiếu Nhan có vấn đề, trước kia đã mời đại phu xem. Nhưng mấy lang băm dlqd có thể xem ra cái gì.” An lão thái quân được đỡ đi, giọng nói càng xa càng nhẹ, nhưng một chữ không rơi xuống đất mà rơi vào trong tai An Nhược Hảo.
Tối hôm đó, Tử Mạch lặng lẽ mời Cát thái y tới bắt mạch cho An Nhược Hảo.
“Thân thể thiếu phu nhân rất hư nhược, giống như khi còn bé lưu lại rễ, trước giờ thiếu phu nhân đã từng bị bệnh gì sao?” Cát thái y nói.
Thật ra trong lòng Lăng Canh Tân còn nóng lòng hơn An lão thái quân, nhìn An Nhược Hảo của hắn ở đó suy tư liền tự nói: “Khi còn bé nàng ấy từng rơi xuống nước, phát sốt cao, sau thành ngốc nghếch, năm ngoái mới tốt.”
“Rơi xuống nước?” Cát thái y nhìn tướng tay, mặc dù còn mịn màng, cũng không so được với nhà thế gia khác. Hắn chỉ nhìn ra thân thể trống rỗng, nhưng bởi vì căn nguyên bệnh quá xa xưa không biết là bởi vì sao. An lão thái quân chỉ bảo là con gái bạn cũ của Chung đại nhân, xuyên qua bức rèm cũng không nhìn rõ mặt An Nhược Hảo, nếu có thể biết con cái ai, chắc hắn cũng có thể do thám một chút.
“Cát thái y, rơi xuống nước có liên quan gì đến thân thể của nàng ấy sao?”
“Khi còn bé thiếu phu nhân có phải chịu đả kích gì không?” Cát thái y hỏi An Nhược Hảo.
“Nàng ấy không nhớ rõ chuyện trước kia.” An Nhược Hảo không lên tiếng, Lăng Canh Tân cũng biết, nên nói thay nàng, “Nếu có mầm bệnh thì chỉ có thể vì rơi xuống nước.”
“Theo lý thuyết rơi xuống nước sẽ không như vậy.” Cát thái y phiền muộn khác thường, không biết nguyên nhân bệnh, bệnh lý cụ thể cũng không nói ra được, đây là lần đầu tiên.
“Vậy vì sao lại như thế?” An Nhược Hảo cũng bắt đầu lo lắng, nếu như bởi vì thế mà không thể sinh, vậy nàng…
“Giống như bởi vì khi còn bé gặp phải kích thích cực lớn, có lẽ bị cái gì đó dọa, hơn nữa tạo thành bóng ma rất lớn. Bây giờ mặc dù thiếu phu nhân không nhớ rõ, nhưng nó lại kích thích thân thể gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên thân thể suy yếu.”
An Nhược Hảo biết nếu gặp phải kích thích lớn, thân thể con người sẽ trở nên yếu đuối, nhưng nàng không ngờ thân thể này đã phải chịu khổ nạn như vậy từ khi còn bé. Hơn nữa bình thường không có bệnh vặt, chỉ có điều kinh nguyệt khong đều, nhưng lão thái y chuyên môn cao thâm, nàng không có lý do gì mà chất vấn.
Cát thái y cảm nhận được cổ tay nàng khẽ chuyển, ngón tay cũng nhẹ nhàng rung động, hơi khẩn trương: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, tuy trước kia để lại mầm bệnh, nhưng vẫn có thể điều dưỡng. Lão phu cắt một phương thuốc, thiếu phu nhân dựa vào đó điều trị là được, chỉ có điều gốc rễ đã lâu, muốn điều trị tốt phải kiên nhẫn một chút.”
“Được, đa tạ.”
Cát thái y đứng dậy, Tử Mạch đang định tiễn hắn ra ngoài, nhưng hắn lại quay đầu: “Lão phu lắm mồm muốn hỏi một câu, xin hỏi thiếu phu nhân là khuê nữ nhà nào? Nếu không tiện thì không cần phải nói.” Hắn nghĩ nữ nhi bạn cũ của Chung đại nhân bình thường cũng nên là người trong giang hồ, ít nhiều sẽ có một số bí mật không nên nói ra.
“Cũng không phải không tiện, mà ta cũng không biết thân sinh phụ mẫu là ai, dường như bà ngoại biết, nhưng bà không chịu nói cho ta, nói là tạm thời còn chưa cần biết.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng đáp, mặc dù đó không phải là phụ mẫu chân chính của nàng, cũng là của thân thể này, là phụ mẫu trên danh nghĩa của nàng. Cho nên An lão thái quân không cho nàng biết, nàng cũng không hỏi.
“Như vậy.” Cát thái y nghe xong hơi buồn bực, thật vất vả mới bỏ sĩ diện hỏi một hậu bối, kết quả hắn bị lão thái quân kéo vấp té. Nhất định là trên người nàng ta có bí mật, lão thái quân sợ nàng ta quản không được nên dứt khoát không nói cho nàng ta. Hắn nghĩ như vậy liền theo Tử Mạch đi ra ngoài từ cửa sau.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo xốc rèm, Lăng Canh Tân lập tức ngồi vào bên cạnh nàng, nắm tay của nàng, “Nhị ca.”
“Nhan Nhan, chăm sóc thân thể cho tốt, chuyện đứa nhỏ không vội.”
An Nhược Hảo nhìn nét mặt thản nhiên của Lăng Canh Tân, chắc hắn rất muốn có đứa bé: “Nhị ca, xin lỗi.”
“Nha đầu ngốc, không phải là lỗi của nàng? Là do nhị ca không chú ý, trước kia không được, nhị ca cũng không nghĩ nhiều như vậy, không ngờ có liên quan tới mầm bệnh khi còn bé của nàng.” Thật ra trong lòng Lăng Canh Tân nhiều tự trách hơn, hắn cảm giác hắn không làm gì được cả.
“Nhị ca, vì sao ta bị nương ôm về?”