“Nhan Nhan, đến Đông Đô!” Lăng Canh Tân lay An Nhược Hảo đang ngủ ngon, gần đây nàng giống như rất có thể ngủ.
“Đã tới chưa?” An Nhược Hảo xoa xoa cặp mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, vén góc rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên đến một địa phương rất xa hoa. Đều nói Tấn Bình là một trong mấy quốc gia cường thịnh nhất, chỉ từ ngoại thành nhìn đã thấy lời đồn không sai.
Tường thành ở ngoại thành cao chừng bảy trượng, trên bốn góc đều có chòi canh, xem ra đều dùng gỗ đàn hương tốt để xây, trên tường dưới ngói đều trang trí rất nhiều hoa văn tốt lành. Chỉ tiến vào cổng thành đông đã có hai cửa thành, giống như đề phòng quá nhiều người nên dùng để phân tuyến.
Xe ngựa của bọn họ không ra bất kỳ dấu hiệu gì với người giữ thành, những binh sỹ kia nhìn thấy dấu hiệu của phủ hộ quốc công và Vương phủ lập tức đứng thành một hàng, tập trung hành lễ. An Nhược Hảo vốn cảm thấy không có gì, nhưng lúc này mới khắc sâu cảm thấy quyền thế rất kỳ diệu gì đó, nó có thể khiến cho người khác tránh mình ba phần, hơn nữa không dám nói ra câu oán hận nào.
Xe ngựa vào cửa đông, xuất hiện trước một quảng trường, người đến người đi, nhưng không phải nơi ồn ào, ngược lại giống như nơi kết giao bạn bè. Hỏi Chung Cẩn Ngôn mới biết, thì ra đây chính là nơi giống như chiêu hiền đãi sĩ, nhưng ở Đông Đô gọi là thiên kim, ý chỉ tất cả ngôn luận trị quốc thời bình của sĩ tử đều ngàn vàng khó mua.
Sĩ tử biểu hiện tài năng, bình thường sẽ có rất nhiều quan lại sắp xếp người nhìn, thích hợp sẽ gọi về làm phụ tá.
An Nhược Hảo cười vang, từ chi tiết này xác định được đạo trị quốc của Tấn Bình mạnh hơn nước khác.
“Tiểu thư, đã đến.”
An Nhược Hảo nhìn phủ viện trước mắt, nền dùng đá trắng, lan can chung quanh bằng gỗ tử đàn, cửa chính màu đỏ, vòng cửa màu vàng, có vẻ trang trọng đẹp đẽ quý giá.
“Phủ hộ quốc công?” Lăng Canh Tân nhìn bảng tên, cau mày.
“Phủ hộ quốc công.” An Nhược Hảo thầm nghĩ đây là Chung phủ, khó trách Lăng Canh Tân mất hứng, bây giờ bọn họ đã là phu thê, không phải nên đưa đến Vương phủ sao?
“Tiểu muội!” Chung Dục Cẩn vừa nghe có người thông báo tiểu thư trở lại, nhảy tưng tưng ra.
“Nhị ca, cả ngày ca như hài tử, có cô nương nào dám gả cho ca.” An Nhược Hảo cố ý mắng hắn.
Quả nhiên Chung Dục Cẩn sượng mặt, khó khăn cho hắn cao hứng giống như con khỉ xoay chung quanh nàng, ngược lại bị nàng quở trách, quay đầu: “Đại ca! Ca là con rùa ngàn năm sao? Chậm như vậy.”
“Ha ha.” Sau cửa truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Nhị đệ mình bị quở trách, lập tức chuyển lực chú ý lên đại cay này, đúng là không có tiền đồ.”
“Muội ấy là muội muội đệ, chẳng lẽ đệ còn có thể trêu tức muội ấy sao?” Chung Dục Cẩn nhìn đại ca mặc một bộ áo trắng giống như thần tiên bay ra.
Chung Dục Giác liếc nhìn An Nhược Hảo, cười: “Chỉ có điều tiểu muội nói đúng, tính tình của đệ, sợ rằng không có cô nương nào chịu gả cho đệ, thật uổng phí danh tiếng tốt của phủ hộ quốc công.”
An Nhược Hảo nhìn Chung Dục Giác, quả nhiên rất giống Chung Hàn Lương, hắn mặc một bộ áo khoác trắng như tuyết tay áo rộng, hoa văn hoa mỹ, trên đai lưng điểm một khối bảo thạch màu xanh lam, có vẻ cao quý mà không tầm thường. Nhưng cảm giác hắn phóng khoáng xuất trần hơn Chung Hàn Lương, đứng cạnh Chung Dục Cẩn, không giống cùng một phụ mẫu sinh.
“Ánh mắt kia của nàng/muội?” Chung Dục Cẩn và Lăng Canh Tân đồng thời lên tiếng.
Chung Dục Cẩn buồn bực vì bị lấy ra so sánh với đại ca, hắn sống dưới ánh hào quang của đại ca từ nhỏ, đã thành thói quen, nhưng An Nhược Hảo trắng trợn không thèm che giấu sử dụng ánh mắt nâng cao Chung Dục Giác, đạp hắn xuống đất, khiến cho hắn không khỏi phát điên.
Còn Lăng Canh Tân lại chưa bao giờ gặp nam nhân phong độ như vậy, Nhan Nhan từng nói hắn là nam nhân tốt nhất, kết quả bây giờ nhìn hắn ta mắt còn không chớp. Mặc dù hắn ta là ca ca của nàng, nhưng hắn vẫn ghen.
An Nhược Hảo bị Lăng Canh Tân chọc vài cái bên hông mới kịp phản ứng: “Đại ca.”
“Tiểu muội.” Chung Dục Giác đã sớm thành quen khi người bình thường nhìn thấy dáng vẻ hắn, tiếp tục cười khiến cho người ta như được tẩm gió xuân.
An Nhược Hảo ngượng ngùng le lưỡi, đã rất lâu nàng không nhìn thấy trai đẹp chất lượng cao như vậy, lại còn là ca ca của mình đấy. Quả nhiên gien của An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương thật tốt, chỉ tiếc Chung Dục Cẩn bị sai lệch quá.
“Tiểu muội, đi vào trước.” Chung Dục Giác nói.
“Chúng ta nên đến Vương phủ trước.” Lăng Canh Tân túm lấy tay An Nhược Hảo đang định đi vào, còn định nói muốn nghênh đón mộ nương về, hắn quay đầu lại mới phát hiện chỉ có xe ngựa của phủ hộ quốc công, nào thấy bóng dáng Bạch tiên sinh, “Nương ta đâu?”
“Tiểu quận vương.” Chung Cẩn Ngôn phân phó người mang đồ trên xe ngựa xuống, đi tới trước mặt, “Mặc dù tiểu thư đã là thê tử của ngài, nhưng về mặt danh nghĩa tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ dlqd chưa xuất giá, để cho người ta nghe thấy tiểu thư phủ hộ quốc công chưa xuất giá đã ở nhà phu quân, truyền đi nhiều khó nghe.”
“Nhưng…”
“Coi như tiểu quận vương không để ý đến, nhưng xin để ý danh tiếng của tiểu thư. Cho dù thế nào sau này hai người cũng sinh hoạt ở Đông Đô, hơn nữa còn nhiều thời gian, cần gì quấn quýt như vậy, tách ra một thời gian ngắn?”
“Tách ra?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nói.
“Ừ, Lăng Vương gia cùng phụ mẫu ta tìm Khâm thiên giám định ngày, là giữa tháng sau.” Chung Dục Giác nói, tính tình em rể này hơi vội vàng, chỉ có điều trong hoàn cảnh như vậy mà có thể chăm sóc tốt muội muội cũng không dễ dàng.
“Trong tháng sau.” Lăng Canh Tân tính toán, vậy hắn và Nhan Nhan phải táchr a hai mươi mấy ngày, hắn muốn về hỏi phụ thân, tại sao phải tìm Khâm thiên giám gì đó, tại sao phải khiến cho bọn họ tách ra lâu như vậy.
“Tiểu quận vương.” Mễ lão đầu đứng trước một chiếc xe ngựa hào hoa màu vàng nhạt cung kính kêu lên.
“Mễ lão đầu?” Lăng Canh Tân kinh ngạc.
“Tiểu quận vương, thuộc hạ đến đón ngài trở về phủ.” Mễ lão đầu vừa nói vừa nháy mắt với hắn, trước mặt mọi người, ngày mai sẽ truyền đi tiểu quận vương được Lăng Vương gia chân truyền rồi, giống hệt Vương gia khi còn trẻ.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Lăng Canh Tân, “Chàng trở về cùng Mễ lão đầu đi.” Nói xong nàng nhón chân lên lưu lại một nụ hôn nhàn nhạt trên gương mặt hắn, nhân tiện nói một câu.
Lăng Canh Tân nghe xong, miễn cưỡng gật đầu, dưới ánh mắt thúc giục của Mễ lão đầu lên xe ngựa của Vương phủ.
An Nhược Hảo nhìn xe ngựa đi xa, lập tức theo Chung Dục Giác vào phủ.
“Tiểu muội, phụ mẫu vào cung, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút trước đi.”
“Được.”
An Nhược Hảo đã học qua lễ nghi khi ở Bạch phủ rồi, mặc dù Tấn Bình hơi không giống Đại Lương, nhưng cũng không gây ra trò cười gì cho thiên hạ. Sau khi rửa mặt, nằm trên giường êm nghỉ ngơi, gần đây hình như rất dễ ngủ.
“Tiểu muội, phụ mẫu trở lại.” Chung Dục Cẩn còn chưa sửa được tính tình hấp tấp, từ xa đã kêu lên, may mà người trong phủ đã quen, ngoài cửa lập tức xuất hiện hai nha hoàn hầu hạ An Nhược Hảo mặc xong áo ngoài.
“Phụ thân, mẫu thân.” An Nhược Hảo nhìn hai bóng người từ ngoài cửa đi vào, bởi vì ngoài cửa có ánh sáng mạnh, vội che mắt.
“Sao vậy?” Chung Hàn Lương nhìn vẻ mặt nữ nhi hình như hơi mệt mỏi, bởi vì mới ngủ dậy bên mặt còn ửng hồng nhàn nhạt.
“Không có việc gì, chỉ hơi mệt.” An Nhược Hảo đè trán, đột nhiên trong dạ dày buồn nôn, thấy ống nhổ cách đó không xa, vội vàng chạy tới, nhưng một hồi lâu vẫn không khạc ra cái gì.
“Tiếu Nhan, thế nào?” An Dật Nhiên thấy nữ nhi nôn đến khó chịu, gạt đám nha hoàn hầu hạ ra, nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi.
“Không có việc gì, chỉ hơi buồn nôn.” An Nhược Hảo khẽ lắc đầu.
Chung Hàn Lương lại lo lắng nắm tay nữ nhi bắt mạch, ngay sau đó chân mày đang nhíu chặt buông lỏng ra, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh.
An Nhược Hảo cẩn thận quan sát ánh mắt của phụ thân, nhưng không nhìn ra thứ gì khác, đột nhiên trong đầu thoáng qua một luồng sáng: không phải nàng có chứ!
Nàng yên lặng sờ bụng còn bằng phẳng, tính ngày, hình như xấp xỉ một tháng, nhưng y thuật của Chung Hàn Lương rất tốt. Thân thể nàng vừa tốt, đã trúng thưởng rồi. Nhưng nàng vẫn còn con nít, không muốn nhỏ như vậy đã làm nương!
“Sẽ không phải có cục cưng chứ?” Chung Dục Cẩn ghé vào bên cạnh nhìn, cười đắc ý, “Ta được làm cậu rồi!”
An Nhược Hảo trừng mắt nhìn hắn, giống như muốn khâu miệng rộng của hắn lại, nhưng nét mặt của Chung Hàn Lương khiến cho nàng không dám thổ lộ điều gì ra ngoài.
“Lần sau đừng nghịch nước quá lâu, ngâm lâu quá có hại cho sức khỏe đau dạ dày.” Chung Hàn Lương thu tay lại, cười cười nói.
An Nhược Hảo kinh ngạc há to miệng: nghịch nước quá lâu… Không phải lần đó ở trong ôn tuyền với nhị ca, ặc, nhị ca còn nói dễ thụ thai, kết quả bị người ta kiểm tra ra. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đầy thâm ý trước sau như một của Chung Hàn Lương nhìn nàng, chẳng lẽ phụ thân và vị đại phu Bắc Đô kia có thể kiểm tra ra dục vọng quá độ? Y thuật của phụ thân tuyệt đối mạnh hơn, đây cũng không phải không thể nào. A, xấu hổ chết rồi, đây là phụ thân nàng! Nàng muốn điên rồi, đều do Lăng Canh Tân làm hại!
“Để kê chút thuốc làm ấm dạ dày, còn bồi bổ thân thể một chút, giao cho phòng thuốc mỗi ngày ba lượt sắc cho tiểu thư uống.” Chung Hàn Lương vung tay lên viết hai tờ giấy ghi phương thuốc, đưa cho đại thị nữ.
An Nhược Hảo nghe không ddlqd phải mang thai, trong lòng thả lỏng không ít, nhưng hơi lúng túng, chỉ có thể đỏ mặt không dám nói câu nào.
Chung Hàn Lương thấy nữ nhi như vậy, khẽ mỉm cười, nói với An Nhược Hảo: “Còn hai mươi mấy ngày, nhân dịp mấy ngày này, để phòng thuốc bồi bổ thân thể cho tốt.”
“Ta còn tưởng rằng có thể ôm cháu ngoại đấy.” An Dật Nhiên hơi thất vọng, nhìn chằm chằm cái bụng không có tương lai của An Nhược Hảo.
“Nương.” An Nhược Hảo mắc cỡ cúi đầu.
“Dật Nhiên, ta nhớ chúng ta đã lâu không đi ôn tuyền ở ngoại ô rồi, vừa đúng mấy ngày nay rảnh rỗi, chúng ta đi chơi một lần?” Chung Hàn Lương không hề né tránh ánh mắt của An Nhược Hảo, nắm tay vẫn mềm mại của An Dật Nhiên. Những năm này có hắn chăm sóc, thân thể An Dật Nhiên vẫn tốt, gần như không có dấu vết già đi, đứng cạnh An Nhược Hảo giống như tỷ muội.
An Dật Nhiên hơi ửng đỏ mặt, giận lườm hắn, không trả lời.
“Đi thôi.” Chung Hàn Lương coi như nàng ngầm đồng ý rồi, kéo nàng đi.
Sau khi An Nhược Hảo nghe phụ thân nói ôn tuyền, trăm phần trăm xác định phụ thân chẩn đoán được. Nàng và Lăng Canh Tân ở nơi đó lại bị phát hiện! Nàng và hắn muốn yêu đều gặp trở ngại, lần nào cũng vậy.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Đột nhiên, Bạch Tịnh Thiền cực kỳ tức giận chạy vào, thấy nàng ở trong nhà, lại xông vào trong phòng, đặt mông ngồi lên ghế.
“Người nào chọc giận cô cô rồi hả?” An Nhược Hảo rất sợ nhìn gương mặt tức giận của cô cô, xem ra giống như muốn giết người.
“Nhị ca, chàng định mang ta đi đâu?” An Nhược Hảo nhìn sắc trời đã muộn.
“Thì ở phía trước rồi.”
“Không phải chàng đã quên sao, sẽ không lạc đường chứ?” An Nhược Hảo lo lắng theo sát hắn hoảng hốt loạng choạng đi như chạy.
“Ừm, hình như lạc đường.” Lăng Canh Tân dừng lại, nhìn cánh rừng xanh um tươi tốt.
“Chàng…” An Nhược Hảo im lặng, nhìn chung quanh, ngay cả một bóng người cũng không có.
“Nhan Nhan, là bên kia.” Đột nhiên Lăng Canh Tân giống như phát hiện ra cái gì, dắt nàng đi xuyên qua một rừng cây nhỏ.
Đến bên cạnh đó, An Nhược Hảo mới phát hiện, thì ra là ôn tuyền. Ôn tuyền núp sau một lùm cây, không cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
“Nhan Nhan, ôn tuyền này mùa đông ngâm rất thoải mái, nhưng mùa hè thoải mái hơn.” Lăng Canh Tân quay đầu lại nói.
An Nhược Hảo đưa tay thử nhiệt độ, vừa đúng không nóng, “Sao chàng phát hiện?”
“Thật ra do phụ mẫu phát hiện.” Lăng Canh Tân nói, giống như nhớ tới chuyện gì không tốt.
“Nhị ca, thật ra thì mẫu thân không nhằm vào chàng, mẫu thân yêu chàng. Chỉ có điều mẫu thân áy náy với tỷ tỷ chàng khiến cho mẫu thân không dám nhìn chàng, bởi vì mỗi một lần nhìn thấy chàng giống như đang nhắc nhở người không xứng làm mẫu thân. Hơn nữa phụ thân nói mẫu thân nhìn thấy ta liền cười, cho nên mới giữ ta lại, phụ thân thấy rõ cần an ủi mẫu thân, nếu không cảm giác áy náy sẽ đè mẫu thân chết.” An Nhược Hảo thấy hắn giống như nghe lọt, khổ sở trên mặt dần nhạt đi, “Hơn nữa ta đoán cũng bởi vì Kỷ Hành có ký ức không tốt, phụ mẫu mới muốn rời khỏi đây đến thôn Thuấn Thủy không người biết.”
“Ừ, Nhan Nhan nói đúng.” Cuối cùng chân mày của Lăng Canh Tân đã mở ra rồi, “Cám ơn nàng, Nhan Nhan.”
“Ngốc nghếch, lại cảm ơn ta.” An Nhược Hảo ngồi chồm hổm xuống nghịch nước ấm.
“Nhan Nhan, ta nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhẹ là ở nơi này đấy.”
An Nhược Hảo quay mạnh đầu lại, kinh ngạc đầy mặt: “Cái gì?”
“Ta nói chúng ta đã đính ước khi còn rất nhỏ, khi đó môi nàng mềm mại ăn rất ngon, chẳng qua khi đó ta còn không biết chính là hôn nhẹ.”
“Chàng…” An Nhược Hảo im lặng, thì ra nụ hôn nhỏ của Tiếu Nhan bị đoạt khi còn nhỏ như vậy.
“Nhan Nhan, khi đó người nàng mềm mại, cả người đều là thịt, nương ruột nàng nuôi nàng giống như quả bóng. Nàng không thích nương ta, nhưng thích chơi với ta, cho nên ta lặng lẽ dẫn nàng đến đây.”
“Chẳng lẽ ta rơi xuống nước ở chỗ này sao?”
“Không phải, ta bảo vệ nàng rất tốt, sao có thể rơi xuống nước.” Lăng Canh Tân phủ nhận, sau lại nói, “Nàng được mẫu thân ôm về một tháng, phụ mẫu rời khỏi Kỷ Hành, bây giờ nhớ lại hình như muốn tránh nhạc phụ nhạc mẫu đi tìm. Nàng rơi xuống nước ở thôn Thuấn Thủy, ngày đó phụ mẫu đi trấn trên, ta ở nhà cùng nàng, nhưng ta chỉ rời tay, nàng đã rơi vào con sông trước cửa. Khi đó đầu mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, ta rất vất vả mới kéo được nàng lên, ban đêm nàng phát sốt cao, một ngày một đêm không tốt. Sau đó nàng ngốc.”
“Nhị ca, chàng đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, dù sao ván đã đóng thuyền, huống chi ta bây giờ cũng tốt lắm.” An Nhược Hảo đặt tay nàng vào trong lòng bàn tay hắn.
“Ừ, được.” Lăng Canh Tân nhìn bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay mình, cảm giác ấm áp khiến cho trong lòng hắn giống như có dòng nước ấm chảy ra, lên tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, trong đôi mắt mang theo vẻ giảo hoạt, “Nhan Nhan, không bằng chúng ta xuống vui đùa một chút?”
“Không cần, xiêm áo sẽ ướt.” An Nhược Hảo khẽ lắc đầu.
“Chúng ta vui đùa một chút thôi.” Lăng Canh Tân cười đùa, kéo nàng xuống nước.
“A, chàng khốn kiếp!” An Nhược Hảo bất ngờ bị hắn kéo xuống, cả người lập tức bị một luồng khí nóng bao bọc lại, bởi vì xiêm áo có sức nổi dưới nước, bồng bềnh trên mặt nước như một đóa hoa.
“Nhan Nhan, nàng không cảm thấy ở trong nước rất thoải mái sao?”
“Hừ, xiêm áo đều ướt, sao có thể trở về.” An Nhược Hảo trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn như con nít to xác.
“Hả, ta không nghĩ tới, chỉ có điều không sao, dù sao thời tiết tốt, gió thổi một chút sẽ khô rồi.” Lăng Canh Tân cười cười, nhìn cái yếm đỏ chót hiện ra dưới xiêm áo.
“Chàng nhìn chỗ nào, háo sắc!” An Nhược Hảo sẵng giọng, che ngực.
“Nhan Nhan, ta là trượng phu của nàng, vẫn không thể nhìn?”
“Ai bảo cả ngày trong đầu chàng chỉ nghĩ nhiêu đó.” An Nhược Hảo liếc hắn một cái, thấy trên mặt nước nổi lên một đóa hoa không biết tên nên bơi qua nhìn.
“Trong đầu ta nghĩ không tốt?” Lăng Canh Tân bật cười, ngay sau đó duỗi tay ra kéo nàng lại, một tay khác bóp trước ngực nàng.
“Này!” An Nhược Hảo chụp cánh tay hắn, nhưng sức của hắn chỉ tăng chứ không giảm, nàng đâu phải đối thủ của hắn.
“Nhan Nhan, buổi trưa không thỏa chí, chúng ta một lần nữa.”
“Quả nhiên trong đầu chàng chỉ có những thứ này, ta dung túng chàng mới là lạ.” An Nhược Hảo sẵng giọng oán trách.
“Nhan Nhan, nơi này thật sự không có người.” Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn còn muốn cãi lại, còn lâu mới cho nàng có cơ hội chạy trốn, tiện tay xé tung, áo ngoài và cái yếm đều mở ra.
Lăng Canh Tân thở hơi gấp, tầm mắt nhìn xuống dưới, khó có thể chịu nổi cầm bầu ngực đầy đặn vừa mới lộ ra trên mặt nước, sáng bóng mê người, dâng lên dục vọng nguyên thủy nhất.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hô hấp của hắn nồng đậm, đôi môi mềm mại quấn lấy hơi thở quen thuộc đập vào mặt. Trong lòng nàng khẽ động, người này là trượng phu của nàng, là người yêu của nàng, cả người đều đã mềm nhũn, nỉ non trầm thấp: “Tướng công.”
Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng nỉ non dịu dàng vô cùng này, đôi má trắng hồng khiến cho hắn rất muốn cắn một cái, nhưng bả vai trắng như tuyết càng mê người hơn, cổ họng căng thẳng, hôn lên, đường cong hoàn mỹ phía dưới run lên theo hô hấp của nàng, môi mềm mại tiếp tục đi xuống.
“Ưmh…” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả người bay bổng trong nước, cảm giác ấm áp lướt qua toàn thân, mang theo tình cảm dịu dàng, nhiệt độ của hắn khiến nhiệt độ của nàng dần tăng lên.
“Nhan Nhan…” Tay Lăng Canh Tân dò tìm phía dưới, váy áo nhẹ nhàng lơ đãng tản ra ngoài, vùng đất màu đen thấy rõ ràng qua mặt nước trong veo, ngón tay vào ra, nước bên cạnh cũng dập dờn.
“Nhị ca…” An Nhược Hảo rên rỉ ra tiếng, cảm giác này rất thoải mái nhưng lại khó nhịn.
“Sao?”
An Nhược Hảo không trả lời, cởi áo hắn, lộ ra vóc người rắn chắc, nàng rất cần một chỗ để phát tiết dục vọng trong thân thể, cắn lên hai điểm trước ngực hắn, đôi tay cũng thò xuống dưới giải phóng cây cột đã sớm giơ cao của hắn, cầm lấy.
“Nhan Nhan…”
“Cho ta…” An Nhược Hảo buông tay ra, mượn sức nổi của nước đưa mình lên cao, chỗ của mình vừa vặn nhắm vào đầu kia.
Lăng Canh Tân cười cười động thân một cái chui toàn bộ vào.
“A!” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả người tràn đầy vui sướng, còn lơ lửng hơn đám mây.
Đợi đến khi Lăng Canh Tân phóng thích hoàn toàn, An Nhược Hảo chỉ biết dán trên người hắn thở hổn hển, mặc dù sức nổi của nước khiến cho nàng tiết kiệm sức không ít, nhưng sau ba lượt đã khiến cho nàng không chịu nổi.
“Được rồi, đủ rồi, không muốn nữa.” An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân hình như định đổi tư thế trong nước, xin tha liên tiếp.
“Nhan Nhan, ta muốn có đứa nhỏ.”
“Cũng không thể gấp gáp trong chốc lát ở nơi này.”
“Nhưng mà ta đọc một quyển sách trong ôn tuyền đặc biệt dễ dàng mang thai.”
“Sách gì hại ta thành như vậy?” An Nhược Hảo yên lặng nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn, vừa lấy xiêm áo ở bên cạnh bờ khoác lên.
Lăng Canh Tân đưa tay cởi xiêm áo của nàng ra: “Ta đã quên, dù sao ta còn nhớ kỹ điều này.”
“Ba lần cũng đủ rồi, lần sau còn như vậy nữa, một tháng ta sẽ không cho chàng chạm vào ta.”
Lăng Canh Tân thấy nàng mặc xong xiêm áo, lấy xiêm áo của mình đến, hôm nay thật sự thỏa thích, hơn nữa cảm giác này đúng là độc nhất vô nhị, lần sau phải làm một hồ nước nóng trong nông trang.
“Sao chàng không nói?”
“Ta có thể nói gì, ta muốn đứa nhỏ, nhưng nàng không theo ý ta.”
“Không phải ta không theo ý chàng, ta chỉ cho chàng ít lần một chút, hơn nữa đừng có cả ngày nghĩ giày vò ta thế nào.
() nguyên gốc: 欢好 – hoan hảo. Ý chỉ ân ái của vợ chồng.
“Ta nào có giày vò nàng, rõ ràng nàng rất hưởng thụ.” Lăng Canh Tân sờ mũi, dáng vẻ uất ức.
“Ta…” Lần này An Nhược Hảo không còn lời gì có thể nói.
“Được rồi, lần sau nghe lời nàng là được.” Lăng Canh Tân lên bờ, kéo nàng lên, trong lòng nghĩ Tiếu Nhan nhà hắn mềm lòng, bây giờ ổn định trước, sau này không phải hắn muốn làm gì thì làm sao.
“Tiểu thư!”
“Cô gia!”
Đột nhiên tiếng Chung Cẩn Ngôn vang lên bên ngoài, Lăng Canh Tân nhìn thấy vóc người An Nhược Hảo dlqd bị lộ ra hoàn toàn vì xiêm áo ướt đẫm, vội vàng cởi áo ngoài mình vừa mới mặc vào khoác thêm cho nàng.
An Nhược Hảo lườm hắn: bây giờ đã biết.
Nhưng trên chân An Nhược Hảo cũng bị ướt, đi bộ đặc biệt khó chịu.
“Tiểu thư, cô gia!”
Lăng Canh Tân thấy vậy ôm nàng lên, đi ra khỏi bụi cây: “Chúng ta ở đây.”
Chung Cẩn Ngôn vội chạy lại nhìn, trên người tiểu thư và cô gia đang nhỏ nước: “Tiểu thư, cô gia, hai người sao vậy, ướt nhẹp toàn thân.”
“Không có việc gì, vừa nghịch nước một lúc.” An Nhược Hảo vội vàng che giấu, “Sao thúc tìm tới đây?”
“À, Lăng lão gia kêu hai người về dùng bữa, vào lúc này những người khác đang tìm trên đỉnh núi, ta phải đi thông báo một tiếng, hai người nhanh về đi.”
“Được.”
Chung Cẩn Ngôn nghe xong vội vàng nhấc chân chạy đi.
“Hừ.” An Nhược Hảo vỗ lên ngực Lăng Canh Tân, may mà vừa rồi ngăn cản lần thứ tư của hắn, nếu không đúng là lại một lần nữa bị bắt gặp.
Lăng Canh Tân cười ha hả, ôm nàng sải bước đi về trước.
An Nhược Hảo lại không bỏ qua cho hắn, cắn điểm đỏ trước ngực hắn.
Lăng Canh Tân đau đến kêu to một tiếng, An Nhược Hảo không quan tâm, cắn bên kia.
“Nhan Nhan, phía trước có người.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo vội vàng dừng trêu chọc lại, quay đầu nhìn, thấy ngay cả con chim cũng không có, mới biết bị hắn gạt rồi, cắn mạnh lên bờ vai hắn, “Tên lừa gạt.”
“Ha ha.” Lăng Canh Tân nghe nàng oán hận thì tâm tình rất tốt, cười suốt dọc đường đi về.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Màn kịch nhỏ:
Tề tiểu thúc: Tiểu Thiền, rốt cuộc nhìn thấy nàng.
Bạch Tiểu Thiền: Ừ, vất vả cho chàng rồi. (Lời trong lòng: Ngàn năm chờ đợi, chờ một lần…)
Tề tiểu thúc: Không khổ cực. Nàng cảm thấy ta lớn lên thế nào? (trơ mặt dán lên)
Mặt trắng nõn nà của Bạch Tiểu Thiền đỏ ửng: vừa cao lớn vừa đẹp trai.
Tề tiểu thúc cao hứng: Thật sao, ta thật vui mừng.
Bạch Tiểu Thiền nhăn nhăn nhó nhó nói: Còn ta?
Tề tiểu thúc: dáng dấp nàng trắng nõn nà, da trắng hồng hơn nữa rất co giãn, ta thích.
Bạch Tiểu Thiền: Chàng đáng ghét.
Tiểu nhị ca lạnh đến buồn nôn: Không chịu nổi…
Tiểu Tiếu Nhan: Tiểu nhị ca, chàng đừng nhìn người khác, lúc chàng thức dậy còn buồn nôn hơn nhiều.
Tiểu nhị ca trơ mặt dán sát laij: Nhan Nhan, không phải ta đây đều đối với nàng sao. Dáng vẻ nàng trắng nõn nà còn đẹp mắt hơn Tịnh Thiền cô cô, hơn nữa vuốt ve cục cưng nhỏ rất mềm mại.
Tiểu Tiếu Nhan nghiêng đầu: Cả ngày đều thích đùa giỡn người ta, không để ý tới chàng.
Tiểu nhị ca: Nương, nương xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Tiếu Nhan không để ý tới con.
Mỗ An: Hả? Ta không biết, ta không biết… (nói lảm nhảm khiêm tốn)