-"Tiểu thư, Thượng Quan công tử tìm ngươi". Quản gia đối Thiên Song Song ôn tồn thông báo.
-"Uh, mang hắn tới". Thiên Song Song đang thưởng trà ở phòng giữa, tao nhã nói.
Chốc lát, một thân hắc y nhân từ cửa đi vào thấy Thiên Song Song liền tươi cười hiện ra "Nữ nhân, ta đến".
Thiên Song Song bình tĩnh đặt ly trà xuống bàn, quay đầu đối Thượng Quan Thần Tinh "Ngươi thấy Bồng lai phố như thế nào? Có thể hay không tiếp nhận?"
-"Nga, Bồng lai phố lão bản không lẽ là.." Thượng Quan Thần Tinh dù biết Thiên Song Song không phải không có khả năng, khả là hắn đoán nàng cũng chỉ là người có tiền thôi, hoặc là cái nữ nhân nhỏ tuổi hảo công phu, không ngờ đến sinh ý nàng cũng không tha".
-"Uh, giống như ngươi nghĩ". Thiên Song Song đạm mạc gật đầu, ra vẻ tán thưởng Thượng Quan Thần Tinh thông minh.
-"Này.. có vẻ.." Thượng Quan Thần Tinh ngập ngừng.
-"Ngươi không có khả năng tiếp quản? Coi như ta nhìn lầm ngươi vậy". Thiên Song Song phóng ánh mắt xem thường, thiên hạ đệ nhất thương nhân chân chính chỉ là cái vỏ bọc, Lãnh Phong cùng Bạch Vân còn đối hắn hữu dụng hơn. Nàng còn không biết là Bạch Vân cùng Lãnh Phong vì nàng mà bỏ công nghiên cứu tìm tòi, tiếp quản được Bồng lai phố là trầy da tróc vảy.
-"Không, ta không có ý đó. Ta chỉ là nghĩ..ngươi thật sự tin tưởng ta sao? Nếu không sao lại dám giao sản nghiệp lớn như vậy cho ta?" Thượng Quan Thần Tinh mâu trung hiện ra vui mừng khó có thể diễn tả.
-"Ngươi hỏi như vậy càng làm ta khẳng định tin tưởng ngươi" Thiên Song Song kiên định nói, làm cho Thượng Quan Thần Tinh một trận ấm áp.
-"Hảo, ta tiếp nhận, đảm bảo với ngươi ta sẽ làm tốt hơn ngươi hiện giờ". Thượng Quan Thần Tinh sủng nịch ánh mắt cùng chắc chắn, tự tin nói.
-"Tốt tốt. Vậy Thượng Quan sản nghiệp ngươi tính như thế nào?" Thiên Song Song quan tâm hắn, nhíu mi nghi vấn.
Thượng Quan Thần Tinh đương nhiên sắp xếp ổn thỏa việc nhà rồi mới đến, hắn chính là nghe nàng nói xong liền bàn giao mọi thứ cho phu thê muội muội hắn, còn hắn truy thê. Muội muội hắn có chết cũng không chịu tiếp nhận, tiểu nha đầu luôn mong hắn sẽ trở về, chính là Thượng Quan Hoa Lệ bắt hắn cùng nàng thỏa hiệp, hắn vẫn là gia chủ, nàng cùng phu quân thay hắn quản lý, bất cứ khi nào hắn quay lại cũng có thể.
Lúc đầu Thượng Quan Thần Tinh không nghĩ mình lại mê muội Thiên Song Song đến như vậy, nhưng là đêm đêm hắn lại bất giác nhớ nàng, khuôn mặt nàng, giọng nói nàng, hình dáng nàng, tính tình nàng; rồi đến khi nàng có phu quân hắn lại nội tâm đau nhức. Nhưng mà hắn không thể ngăn đầu óc hắn nghĩ đến nàng, vậy thì hắn cứ ngu ngốc theo đuổi hạnh phúc vậy, hắn mặc kệ mọi thứ theo nàng.
-"Hảo, mọi thứ đều được an bày thỏa đáng, giờ ta đi làm việc" Thượng Quan Thần Tinh sau một lúc miên man trở lại chính mình, đối Thiên Song Song một cái hoàn mỹ tươi cười làm người ta thất điên bát đảo, nếu không Thiên Song Song nhìn mỹ nam quen mặt không chừng đã bị hắn cấp mê đi, đúng là yêu nghiệt mà.
Thượng Quan Thần Tinh không hổ là thiên hạ đệ nhất thương nhân, chưa đến một ngày đã nắm rõ mọi thứ liên quan Bồng lai phố, cả chục cửa hàng khách sạn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hắn còn thầm ca ngợi Thiên Song Song đầu óc thật quá mĩ diệu đi, những thứ lạ lẫm đến những thứ quen thuộc, những thứ không ngờ tới cũng được nàng tận dụng một cách triệt để mà khéo léo, mọi thứ không thể không nói đều là kiệt tác.
Lãnh Phong cùng Bạch Vân giai đoạn này cũng chính là bận tối mắt tối mũi lấy lòng Thiên Song Song, mà nàng cũng không phải vô tâm vô phế chăm sóc bọn hắn. Duy có một người không cam lòng là Đông Y Ly, hắn cảm thấy mình như bị bỏ quên.
Cơm tối, đại gia tề tụ ngồi ăn vật. Thiên Song Song ngồi vị trí chủ tọa, bên tay trái nàng chính là Lãnh Phong, tay phải là Bạch Vân, kế Bạch Vân là Thượng Quan Thần Tinh còn Lãnh Phong liền kề Đông Y Ly. Vì Thiên Song Song nói làm gì thì tối cũng phải về dùng cơm nên bọn hắn dù muốn tăng ca cũng vẫn gác lại công việc trở về.
Thấy Đông Y Ly nhìn mình mà còn chưa ăn cơm trong khi mọi người đều ăn đến hơn phân nữa, Thiên Song Song nhíu mi "Đông Y Ly, ngươi như thế nào không ăn? Đồ ăn làm không ngon?"
-"Không phải" Đông Y Ly lắc đầu, lạnh nhạt trả lời rồi cúi đầu ăn.
-"Lão tam ngươi bị gì, nói ra cho ta nghe xem, có thể ta giúp được ngươi". Bạch Vân yêu nghiệt khuôn mặt quan tâm, sâu sâu trong ánh mắt hiện lên một chút cười tà.
-"Nga, ngươi cũng biết quan tâm người khác" Thượng Quan Thần Tinh khinh bỉ liếc mắt Bạch Vân, Lãnh Phong lạnh lùng bảo trì trung lập.
-"Có gì nói ra, người cùng nhà không được giấu diếm" Thiên Song Song ra oai phủ đầu, hai tay bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, uy nghiêm nói làm cho bốn nam nhân thấy có một chút áp lực từ đâu rơi xuống.
Thiên Song Song trực tiếp trừng mắt Bạch Vân, quay sang Đông Y Ly giả vờ một bộ mặt cả giận "Ngươi còn không nói".
-"Ta bảo không có gì mà". Đông Y Ly đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, không có quay đầu nhìn lại.
-"Ta nhìn hắn". Thượng Quan Thần Tinh cùng Đông Y Ly đều là hai thân hắc y, hắn đối Đông Y Ly cũng cho là có một ít hứng thú, thấy hai tên kia lạnh lùng khó tiếp cận, thay gì kiếm thêm cho mình đồng minh càng tốt. Nghĩ vậy Thượng Quan Thần Tinh liền chạy theo sau.
Trên bàn giờ còn có ba người, Thiên Song Song một đầu hắc tuyến, Đông Y Ly dám cùng nàng chống lại, xem nàng như thế nào thu phục hắn, nhìn chén cơm còn chưa ăn xong, nàng bỗng lùa một hơi vào họng rồi không nói không rằng trở về phòng làm cho Lãnh Phong cũng Bạch Vân một trận há hốc mồm, nương tử thật bưu hãn a. Tốt nhất từ đây về sau không thể làm cho nàng giận.
Đêm xuống, gió lạnh làm người ta một trận rét run. Lãnh Phong cùng Đông Y Ly một ngày làm việc mệt mỏi đã ngủ, hiện còn Thiên Song Song hỏa khí chưa tiêu, Đông Y Ly không nói không rằng cùng Thượng Quan Thần Tinh đang bận bịu quản việc Bồng lai phó ở bên ngoài là còn thức.
Thiên Song Song đang ngồi trong phòng cô lỗ uống trà dập hỏa cư nhiên từ phía cửa sổ một đạo bóng đen bay vào.
-"Song Song là ta". Đông Y Ly một thân hắc y trầm ấm giọng nói đi vào, quỳnh hương nhè nhẹ theo gió không đậm nhưng làm người ta say.
-"Ngươi còn đến đây làm gì, sao không đi luôn đi". Thiên Song Song chuông ngân giọng nữ tràn đầy trách móc, chứa đầy lửa giận.
-"Ta xin lỗi, chính là ta có chút không thể kiềm chế". Đông Y Ly sắc mặt rối rắm giải thích.
-"Sao lại không kiềm chế, có gì thì nói". Thiên Song Song liếc mắt hắn một cái, lạnh lùng giọng điệu.
-"Ta từ nhỏ đến lớn luôn cho rằng cơ thể mình là tốt, tiếc là cách đây ba năm ta phát hiện khi nào ta xúc động thì ta lại không thể khắc chế chính mình được. Buổi chiều vì tâm trạng ta không tốt nên mới bỏ đi, sợ lại gây chuyện như lần trước". Đông Y Ly ôn nhu trần thuật, chuyện của hắn như là một chuyện gì đó rất xa xưa.
-"Vậy ba năm trước ngươi có phải hay không bị đã kích?" Thiên Song Song đầu óc vừa chuyển, nhanh nhảu hỏi.
-"Sao ngươi biết ta gặp chuyện vào ba năm trước?" Đông Y Ly đối câu hỏi nàng hơi sửng sốt, lòng dâng lên một cỗ ấm áp làm xua tan cái lạnh lẽo của gió đông bên cửa sổ.
-"Chính ngươi vừa nói đấy thôi, ngươi không thể khắc chế chính mình chỉ có một lý do, chính là tâm lý ngươi có vấn đề." Thiên Song Song uyên thâm kiến thức như thầy thuốc giảng đạo rất ư là chuẩn xác.
-"Ngươi thật thông minh, đúng vậy, ba năm trước nương ta bị người hạ độc trước mặt ta, ta điên cuồng tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng biết được người hạ độc liền một đêm giết sạch cả nhà. Nhưng là từ đó đến nay khi ta đối mặt với người quan trọng của mình ta lại bị xúc động." Đông Y Ly nhìn Thiên Song Song thâm tình giải thích.
-"Nếu ngươi biết ngươi không khắc chế được mình ba năm trước, vậy lúc đó vì sao ngươi biết a?" Thiên Song Song tò mò, ba năm trước hắn chưa quen nàng, vậy có lẽ nào hắn vì người con gái khác mà không khắc chế, nghĩ tới đây nàng hỏa lại càng thịnh.
-"Không phải, chính là cha ta bị ám sát." Đông Y Ly nhìn Thiên Song Song ăn dấm chua nhất thời mừng quýnh, lắc đầu giải thích.
-"Ân" Thiên Song Song chính là một cái máu ghen đầy mình, nếu là người của nàng rồi thì không thể hai lòng, bằng không chính nàng hội không cần.
-"Ngươi yên tâm, lòng ta chỉ có một mình ngươi a" Đông Y Ly bỗng nhiên ôm người ngọc vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành như mẹ dỗ tiểu hài tử, sủng ái không thôi.
-"Vậy ngươi nói với ta sao lúc nãy lại như vậy?" Thiên Song Song trở lại vấn đề buổi cơm tối khi nãy, nàng còn chưa quên được đâu nha. Nàng đẩy tay hắn ra trở về giường ngồi chéo chân dáng bà chủ đầy quyền uy.
-"Bọn hắn đều có việc làm, ta lại không có" Đông Y Ly ủy khuất hề hề, thảm hại bộ dáng còn thiếu cái nước mắt lưng tròng nói.
-"Ách, ta còn định nói với ngươi đâu" Thiên Song Song không phải không giao cho hắn nhiệm vụ mà là bận bịu quên khuấy đi mất, hôm nay nàng là chỉ cho Thượng Quan Thần Tinh mọi chuyện ở phố Bồng lai làm cho hắn mau nắm rõ tình hình, về còn ghé qua giám sát Lãnh Phong cùng Bạch Vân, chưa có thời gian gặp mặt Đông Y Ly.
-"Nga, ngươi giao cho ta chuyện gì?" Đông Y Ly hai mắt sáng rỡ lung linh như vì sao trên trời hỏi.
-"Ta muốn trong thời gian ngắn nhất điều tra chuyện Phong tộc hai mươi năm trước vì sao lại diệt tộc? Ta nghe nói là do một cỗ thế lực bí mật làm, nếu ngươi điều tra được danh sách tên thì càng tốt" Thiên Song Song âm thanh lạnh xuống, lời nói ẩn chứa sát khí làm Đông Y Ly đánh một cái rùng mình.
-"Nga, cũng hơi khó nha, bất quá Song Song tìm đúng người rồi, tướng công nguyện hết sức vì ngươi" Đông Y Ly tuấn tú khuôn mặt toát lên một tia tự tin; như chợt nhớ cái gì quay đầu lại hỏi nàng "Nương tử là Phong nhân?"
-"Không cho ngươi kêu nương tử, khi nào Liệt Hỏa Vô Khuyết không sao ta mới tha thứ cho ngươi". Thiên Song Song trừng mắt hắn, nói tiếp "Ta cùng Lãnh Phong và Bạch Vân đều là Phong nhân"
-"Ta biết rồi" Đông Y Ly ủ rũ như hoa tàn hết nước, nhưng là hắn lại bị tiếp một cú sốc làm hắn quên cả ủ rũ "Cả ba ngươi đều là Phong nhân, như thế nào đều..tóc đen?"
-"Chỉ là trang thôi, tự nhiên có cách. Thôi khuya rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi". Thiên Song Song hạ lệnh trục khách, nàng tự trách mình quá dễ siêu lòng, đối Đông Y Ly là dần dần tiếp nhận, nàng không thể quên Vô Khuyết, không thể, không thể.. Vì vậy nàng phải cần không gian yên tĩnh.
Nhìn nàng rối rắm Đông Y Ly biết nàng là còn chưa tha thứ cho hắn, lắc mình một cái trở về phòng. Tâm trạng hắn cũng không biết diễn tả như thế nào, buồn vui lẫn lộn. Buồn vì nàng chưa tha thứ cho hắn, vui vì nàng dần châp nhận hắn, ăn dấm chua hắn, dám nói cho hắn nghe chuyện không thể nói cho người ngoài.
Đêm tối một mảnh, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một cảm xúc, mỗi người một căn phòng, mỗi người một suy nghĩ của riêng mình
-"Song nhi, ta lại muốn.."
-"Song nhi.."
-"Tiểu yêu tinh.."
Tiểu Vân Vân hung hăng chà đạp tiểu mỹ huyệt; cuối cùng tinh dịch lại một lần nữa bắn sâu vào bên trong nàng. Bạch Vân cư nhiên muốn đến bảy lần; cuối cùng vì sợ Thiên Song Song lạnh nên ôm nàng trở về phòng hắn. Ôm nàng hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
-"Song nhi, tỉnh" Thiên Song Song tỉnh dậy đang nằm trong một vòng ngực ấm áp, yêu nghiệt khuôn mặt nhìn nàng ngây ngốc tươi cười. Trầm ấm giọng nói trần đầy sự quan tâm.
-"Vân nhi; ngươi hảo hư đốn". Thiên Song Song trách móc, ủy khuất ánh mắt lườm hắn.
-"Song nhi, xin lỗi, cũng tại ngươi mê người quá làm chi". Bạch Vân mâu trung hiện lên áy náy; một chút hạnh phúc cãi lại nàng.
-"Ngươi thật là". Thiên Song Song xô hắn ra nhưng hắn lại ôm nàng chặt hơn.
-"Song nhi, ngươi không được rời xa ta". Bạch Vân ôm chặt nàng; nùng tình nói.
-"Ngươi cái tiểu hư đốn" Thiên Song Song đánh đánh vào ngực hắn, hai người nhìn nhau ngây ngốc tươi cười.
-"Song nhi.." Bạch Vân chằm chằm nhìn nàng lửa nóng ánh mắt như muốn hòa tan nàng đi. Rất khó để đo được bên trong là bao nhiêu tình yêu.
-"Vân nhi.." Hai người lại một lần nữa hôn nhau; cuồng dã chiếm cứ linh lưỡi đối phương, cuối cùng Bạch Vân không nhìn được lại động thân mà vào.
-"Nga...a" Thiên Song Song chưa có chuẩn bị trực tiếp ngã quỵ, đau đớn thét lên; siết chặt tiểu Vân Vân.
-"Song nhi, thả lỏng". Bạch Vân ôm eo nàng mị hoặc nói.
-"Ân a... Vân nhi". Bạch Vân tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi lần vào là muốn chạm đến cổ tử cung làm cho Thiên Song Song dục tiên dục tử.
Bạch Vân trên người nàng rong ruổi một hồi, cắn lấy hai khỏa đẫy đà; ma sát ma sát; cuối cùng phóng ra thứ dịch của tình yêu; hắn thật sự còn muốn nữa nhưng thấy Thiên Song Song quá mệt mỏi nên mới buông tha cho nàng.
Thiên Song Song mắt đẹp lim dim chìm vào giấc ngủ, Bạch Vân vì nàng lau dọn xong xuống bếp chuẩn bị thức ăn. Hắn biết nàng bị hắn ép buộc mệt chết rồi, phải tẩm bổ lại.
Thiên Song Song ngủ đến tận trưa mới tỉnh; nhìn lại thân thể toàn dấu vết hoan ái cũng không tránh khỏi đỏ mặt, bước xuống giường định mặc đồ nhưng không còn chút khí lực té ngã.
-"Song nhi." Bạch Vân vừa bước vào thấy nàng ngã sợ hãi đỡ lấy người ngọc. Yêu nghiệt khuôn mặt đầy đau lòng tự trách.
-"Song nhi, xin lỗi ngươi, cũng tại ta". Bạch Vân tự trách nói.
-"Không sao đâu, ta rất nhanh sẽ khỏe" Thiên Song Song nhìn hắn rối rắm khẽ nở nụ cười trấn an.
-"Song nhi, ta thật xin lỗi ngươi". Bạch Vân khuôn mặt lo lắng tràn đầy chua sót, vì nàng mặc quần áo và uy đồ ăn.
-"Vân nhi, ngươi sao có thể khỏe như vậy?" Thiên Song Song nhìn Bạch Vân buồn bực hỏi, hắn nhìn yêu nghiệt nữ nhân mà lại tinh lực tràn đầy, càng đánh càng say; đúng là không thể hiểu được.
-"Song nhi, kì thật ta có cái này". Bạch Vân lấy trong tay áo ra một quyển sách; chính là vợ chồng song tu, hai người đều có thể vừa tu luyện vừa tăng cường thực lực, không bao giờ cảm thấy mệt mà càng đắm chìm trong bể dục.
-"Ngươi thật đáng ghét, không chỉ ta sớm". Thiên Song Song giận dỗi không nhìn mặt hắn.
-"Song nhi, ngươi giữ đi, ta hứa sau này sẽ không để ngươi mệt mỏi nữa" Bạch Vân vì nàng đau lòng, tự hứa sẽ không ép buộc nàng làm nàng như ngày hôm nay; hắn đúng là cầm thú không bằng.
-"Vân nhi". Thiên Song Song trong lòng ôm lấy hắn; hắn cũng gắt gao ôm nàng; hai người nồng đậm tình cảm khó mà tách rời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
-"Tiểu thư, Thượng Quan công tử tìm ngươi". Quản gia đối Thiên Song Song ôn tồn thông báo.
-"Uh, mang hắn tới". Thiên Song Song đang thưởng trà ở phòng giữa, tao nhã nói.
Chốc lát, một thân hắc y nhân từ cửa đi vào thấy Thiên Song Song liền tươi cười hiện ra "Nữ nhân, ta đến".
Thiên Song Song bình tĩnh đặt ly trà xuống bàn, quay đầu đối Thượng Quan Thần Tinh "Ngươi thấy Bồng lai phố như thế nào? Có thể hay không tiếp nhận?"
-"Nga, Bồng lai phố lão bản không lẽ là.." Thượng Quan Thần Tinh dù biết Thiên Song Song không phải không có khả năng, khả là hắn đoán nàng cũng chỉ là người có tiền thôi, hoặc là cái nữ nhân nhỏ tuổi hảo công phu, không ngờ đến sinh ý nàng cũng không tha".
-"Uh, giống như ngươi nghĩ". Thiên Song Song đạm mạc gật đầu, ra vẻ tán thưởng Thượng Quan Thần Tinh thông minh.
-"Này.. có vẻ.." Thượng Quan Thần Tinh ngập ngừng.
-"Ngươi không có khả năng tiếp quản? Coi như ta nhìn lầm ngươi vậy". Thiên Song Song phóng ánh mắt xem thường, thiên hạ đệ nhất thương nhân chân chính chỉ là cái vỏ bọc, Lãnh Phong cùng Bạch Vân còn đối hắn hữu dụng hơn. Nàng còn không biết là Bạch Vân cùng Lãnh Phong vì nàng mà bỏ công nghiên cứu tìm tòi, tiếp quản được Bồng lai phố là trầy da tróc vảy.
-"Không, ta không có ý đó. Ta chỉ là nghĩ..ngươi thật sự tin tưởng ta sao? Nếu không sao lại dám giao sản nghiệp lớn như vậy cho ta?" Thượng Quan Thần Tinh mâu trung hiện ra vui mừng khó có thể diễn tả.
-"Ngươi hỏi như vậy càng làm ta khẳng định tin tưởng ngươi" Thiên Song Song kiên định nói, làm cho Thượng Quan Thần Tinh một trận ấm áp.
-"Hảo, ta tiếp nhận, đảm bảo với ngươi ta sẽ làm tốt hơn ngươi hiện giờ". Thượng Quan Thần Tinh sủng nịch ánh mắt cùng chắc chắn, tự tin nói.
-"Tốt tốt. Vậy Thượng Quan sản nghiệp ngươi tính như thế nào?" Thiên Song Song quan tâm hắn, nhíu mi nghi vấn.
Thượng Quan Thần Tinh đương nhiên sắp xếp ổn thỏa việc nhà rồi mới đến, hắn chính là nghe nàng nói xong liền bàn giao mọi thứ cho phu thê muội muội hắn, còn hắn truy thê. Muội muội hắn có chết cũng không chịu tiếp nhận, tiểu nha đầu luôn mong hắn sẽ trở về, chính là Thượng Quan Hoa Lệ bắt hắn cùng nàng thỏa hiệp, hắn vẫn là gia chủ, nàng cùng phu quân thay hắn quản lý, bất cứ khi nào hắn quay lại cũng có thể.
Lúc đầu Thượng Quan Thần Tinh không nghĩ mình lại mê muội Thiên Song Song đến như vậy, nhưng là đêm đêm hắn lại bất giác nhớ nàng, khuôn mặt nàng, giọng nói nàng, hình dáng nàng, tính tình nàng; rồi đến khi nàng có phu quân hắn lại nội tâm đau nhức. Nhưng mà hắn không thể ngăn đầu óc hắn nghĩ đến nàng, vậy thì hắn cứ ngu ngốc theo đuổi hạnh phúc vậy, hắn mặc kệ mọi thứ theo nàng.
-"Hảo, mọi thứ đều được an bày thỏa đáng, giờ ta đi làm việc" Thượng Quan Thần Tinh sau một lúc miên man trở lại chính mình, đối Thiên Song Song một cái hoàn mỹ tươi cười làm người ta thất điên bát đảo, nếu không Thiên Song Song nhìn mỹ nam quen mặt không chừng đã bị hắn cấp mê đi, đúng là yêu nghiệt mà.
Thượng Quan Thần Tinh không hổ là thiên hạ đệ nhất thương nhân, chưa đến một ngày đã nắm rõ mọi thứ liên quan Bồng lai phố, cả chục cửa hàng khách sạn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hắn còn thầm ca ngợi Thiên Song Song đầu óc thật quá mĩ diệu đi, những thứ lạ lẫm đến những thứ quen thuộc, những thứ không ngờ tới cũng được nàng tận dụng một cách triệt để mà khéo léo, mọi thứ không thể không nói đều là kiệt tác.
Lãnh Phong cùng Bạch Vân giai đoạn này cũng chính là bận tối mắt tối mũi lấy lòng Thiên Song Song, mà nàng cũng không phải vô tâm vô phế chăm sóc bọn hắn. Duy có một người không cam lòng là Đông Y Ly, hắn cảm thấy mình như bị bỏ quên.
Cơm tối, đại gia tề tụ ngồi ăn vật. Thiên Song Song ngồi vị trí chủ tọa, bên tay trái nàng chính là Lãnh Phong, tay phải là Bạch Vân, kế Bạch Vân là Thượng Quan Thần Tinh còn Lãnh Phong liền kề Đông Y Ly. Vì Thiên Song Song nói làm gì thì tối cũng phải về dùng cơm nên bọn hắn dù muốn tăng ca cũng vẫn gác lại công việc trở về.
Thấy Đông Y Ly nhìn mình mà còn chưa ăn cơm trong khi mọi người đều ăn đến hơn phân nữa, Thiên Song Song nhíu mi "Đông Y Ly, ngươi như thế nào không ăn? Đồ ăn làm không ngon?"
-"Không phải" Đông Y Ly lắc đầu, lạnh nhạt trả lời rồi cúi đầu ăn.
-"Lão tam ngươi bị gì, nói ra cho ta nghe xem, có thể ta giúp được ngươi". Bạch Vân yêu nghiệt khuôn mặt quan tâm, sâu sâu trong ánh mắt hiện lên một chút cười tà.
-"Nga, ngươi cũng biết quan tâm người khác" Thượng Quan Thần Tinh khinh bỉ liếc mắt Bạch Vân, Lãnh Phong lạnh lùng bảo trì trung lập.
-"Có gì nói ra, người cùng nhà không được giấu diếm" Thiên Song Song ra oai phủ đầu, hai tay bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, uy nghiêm nói làm cho bốn nam nhân thấy có một chút áp lực từ đâu rơi xuống.
Thiên Song Song trực tiếp trừng mắt Bạch Vân, quay sang Đông Y Ly giả vờ một bộ mặt cả giận "Ngươi còn không nói".
-"Ta bảo không có gì mà". Đông Y Ly đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, không có quay đầu nhìn lại.
-"Ta nhìn hắn". Thượng Quan Thần Tinh cùng Đông Y Ly đều là hai thân hắc y, hắn đối Đông Y Ly cũng cho là có một ít hứng thú, thấy hai tên kia lạnh lùng khó tiếp cận, thay gì kiếm thêm cho mình đồng minh càng tốt. Nghĩ vậy Thượng Quan Thần Tinh liền chạy theo sau.
Trên bàn giờ còn có ba người, Thiên Song Song một đầu hắc tuyến, Đông Y Ly dám cùng nàng chống lại, xem nàng như thế nào thu phục hắn, nhìn chén cơm còn chưa ăn xong, nàng bỗng lùa một hơi vào họng rồi không nói không rằng trở về phòng làm cho Lãnh Phong cũng Bạch Vân một trận há hốc mồm, nương tử thật bưu hãn a. Tốt nhất từ đây về sau không thể làm cho nàng giận.
Đêm xuống, gió lạnh làm người ta một trận rét run. Lãnh Phong cùng Đông Y Ly một ngày làm việc mệt mỏi đã ngủ, hiện còn Thiên Song Song hỏa khí chưa tiêu, Đông Y Ly không nói không rằng cùng Thượng Quan Thần Tinh đang bận bịu quản việc Bồng lai phó ở bên ngoài là còn thức.
Thiên Song Song đang ngồi trong phòng cô lỗ uống trà dập hỏa cư nhiên từ phía cửa sổ một đạo bóng đen bay vào.
-"Song Song là ta". Đông Y Ly một thân hắc y trầm ấm giọng nói đi vào, quỳnh hương nhè nhẹ theo gió không đậm nhưng làm người ta say.
-"Ngươi còn đến đây làm gì, sao không đi luôn đi". Thiên Song Song chuông ngân giọng nữ tràn đầy trách móc, chứa đầy lửa giận.
-"Ta xin lỗi, chính là ta có chút không thể kiềm chế". Đông Y Ly sắc mặt rối rắm giải thích.
-"Sao lại không kiềm chế, có gì thì nói". Thiên Song Song liếc mắt hắn một cái, lạnh lùng giọng điệu.
-"Ta từ nhỏ đến lớn luôn cho rằng cơ thể mình là tốt, tiếc là cách đây ba năm ta phát hiện khi nào ta xúc động thì ta lại không thể khắc chế chính mình được. Buổi chiều vì tâm trạng ta không tốt nên mới bỏ đi, sợ lại gây chuyện như lần trước". Đông Y Ly ôn nhu trần thuật, chuyện của hắn như là một chuyện gì đó rất xa xưa.
-"Vậy ba năm trước ngươi có phải hay không bị đã kích?" Thiên Song Song đầu óc vừa chuyển, nhanh nhảu hỏi.
-"Sao ngươi biết ta gặp chuyện vào ba năm trước?" Đông Y Ly đối câu hỏi nàng hơi sửng sốt, lòng dâng lên một cỗ ấm áp làm xua tan cái lạnh lẽo của gió đông bên cửa sổ.
-"Chính ngươi vừa nói đấy thôi, ngươi không thể khắc chế chính mình chỉ có một lý do, chính là tâm lý ngươi có vấn đề." Thiên Song Song uyên thâm kiến thức như thầy thuốc giảng đạo rất ư là chuẩn xác.
-"Ngươi thật thông minh, đúng vậy, ba năm trước nương ta bị người hạ độc trước mặt ta, ta điên cuồng tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng biết được người hạ độc liền một đêm giết sạch cả nhà. Nhưng là từ đó đến nay khi ta đối mặt với người quan trọng của mình ta lại bị xúc động." Đông Y Ly nhìn Thiên Song Song thâm tình giải thích.
-"Nếu ngươi biết ngươi không khắc chế được mình ba năm trước, vậy lúc đó vì sao ngươi biết a?" Thiên Song Song tò mò, ba năm trước hắn chưa quen nàng, vậy có lẽ nào hắn vì người con gái khác mà không khắc chế, nghĩ tới đây nàng hỏa lại càng thịnh.
-"Không phải, chính là cha ta bị ám sát." Đông Y Ly nhìn Thiên Song Song ăn dấm chua nhất thời mừng quýnh, lắc đầu giải thích.
-"Ân" Thiên Song Song chính là một cái máu ghen đầy mình, nếu là người của nàng rồi thì không thể hai lòng, bằng không chính nàng hội không cần.
-"Ngươi yên tâm, lòng ta chỉ có một mình ngươi a" Đông Y Ly bỗng nhiên ôm người ngọc vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành như mẹ dỗ tiểu hài tử, sủng ái không thôi.
-"Vậy ngươi nói với ta sao lúc nãy lại như vậy?" Thiên Song Song trở lại vấn đề buổi cơm tối khi nãy, nàng còn chưa quên được đâu nha. Nàng đẩy tay hắn ra trở về giường ngồi chéo chân dáng bà chủ đầy quyền uy.
-"Bọn hắn đều có việc làm, ta lại không có" Đông Y Ly ủy khuất hề hề, thảm hại bộ dáng còn thiếu cái nước mắt lưng tròng nói.
-"Ách, ta còn định nói với ngươi đâu" Thiên Song Song không phải không giao cho hắn nhiệm vụ mà là bận bịu quên khuấy đi mất, hôm nay nàng là chỉ cho Thượng Quan Thần Tinh mọi chuyện ở phố Bồng lai làm cho hắn mau nắm rõ tình hình, về còn ghé qua giám sát Lãnh Phong cùng Bạch Vân, chưa có thời gian gặp mặt Đông Y Ly.
-"Nga, ngươi giao cho ta chuyện gì?" Đông Y Ly hai mắt sáng rỡ lung linh như vì sao trên trời hỏi.
-"Ta muốn trong thời gian ngắn nhất điều tra chuyện Phong tộc hai mươi năm trước vì sao lại diệt tộc? Ta nghe nói là do một cỗ thế lực bí mật làm, nếu ngươi điều tra được danh sách tên thì càng tốt" Thiên Song Song âm thanh lạnh xuống, lời nói ẩn chứa sát khí làm Đông Y Ly đánh một cái rùng mình.
-"Nga, cũng hơi khó nha, bất quá Song Song tìm đúng người rồi, tướng công nguyện hết sức vì ngươi" Đông Y Ly tuấn tú khuôn mặt toát lên một tia tự tin; như chợt nhớ cái gì quay đầu lại hỏi nàng "Nương tử là Phong nhân?"
-"Không cho ngươi kêu nương tử, khi nào Liệt Hỏa Vô Khuyết không sao ta mới tha thứ cho ngươi". Thiên Song Song trừng mắt hắn, nói tiếp "Ta cùng Lãnh Phong và Bạch Vân đều là Phong nhân"
-"Ta biết rồi" Đông Y Ly ủ rũ như hoa tàn hết nước, nhưng là hắn lại bị tiếp một cú sốc làm hắn quên cả ủ rũ "Cả ba ngươi đều là Phong nhân, như thế nào đều..tóc đen?"
-"Chỉ là trang thôi, tự nhiên có cách. Thôi khuya rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi". Thiên Song Song hạ lệnh trục khách, nàng tự trách mình quá dễ siêu lòng, đối Đông Y Ly là dần dần tiếp nhận, nàng không thể quên Vô Khuyết, không thể, không thể.. Vì vậy nàng phải cần không gian yên tĩnh.
Nhìn nàng rối rắm Đông Y Ly biết nàng là còn chưa tha thứ cho hắn, lắc mình một cái trở về phòng. Tâm trạng hắn cũng không biết diễn tả như thế nào, buồn vui lẫn lộn. Buồn vì nàng chưa tha thứ cho hắn, vui vì nàng dần châp nhận hắn, ăn dấm chua hắn, dám nói cho hắn nghe chuyện không thể nói cho người ngoài.
Đêm tối một mảnh, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một cảm xúc, mỗi người một căn phòng, mỗi người một suy nghĩ của riêng mình