“Liễu Nhi, ta không muốn biện minh vì sao ta luôn miệng nói yêu nàng, nhưng một bên vẫn cưới nữ nhân khác. Bởi vì đó là sự thật, mặc dù ta có muôn vàn nỗi khổ nhưng thực sự vẫn tổn thương tới nàng!”
Tựa đầu vào cổ Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc nói từng chữ:
“Nhưng mà, Hoàng hậu của ta chí có thể là nàng. Cho dù các nàng có sử dụng thử đoạn gì, ta đều không thỏa hiệp. Không thương lượng với nàng là ta sai. Nhưng đối với chuyện này, ta hy vọng nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta...”
Mãi không nói gì, giờ phút này trong lòng Diệp Mộ Liễu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muôn bàn suy nghĩ.
Mặc dù hắn không nói nhưng trong đó nàng đã đoán được mấy phần chân tướng sự việc.
Ba nước tiếp tục chiến tranh, Tây Việt quốc lòng muông dạ thú, như hổ rình mồi.
Mấy năm nay Đông Thương quốc liên tục nội loạn, sớm đã là miệng cọp gan thỏ. Lý Ngọc rơi vào đường cùng, đành phải liên hôn với Bắc Minh.
Công chúa Bắc Minh xuất thân cao quý, xinh đẹp vô song, tất nhiên sẽ không thỏa mãn một Qúy phi nho nhỏ này.
Thật ra cũng không có gì đáng trách, nhưng không biết vì sao Lý Ngọc lại đồng ý lập nàng làm Hoàng hậu vì thế lại có một cuộc tranh đấu gay gắt, thậm chí Diệp Mộ Liễu còn biết rõ trong chuyện này còn có một tay Thái hậu.
Mà Lý Ngọc vì hứa hẹn lúc trước mà dùng nàng làm tấm gỗ, tiền trảm hậu tấy lập nàng làm Hoàng hậu.
Hắn làm như vậy nàng lại oán hận lại đau lòng.
Nên tha thứ cho hắn sao?
Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn sự mệt mỏi hiện lên trên trán người kia, trong lòng không nhịn được mà chua xót.
“Lý Ngọc, tha thứ là một chuyện, có thể tiệp nhận hay không là chuyện khác. Ta biết từ xưa đến nay, vận mệnh của nữ tử không thể do mình quyết định. Nam nhân tam thê tứ thiếp nhưng nữ tử lại không được. Vậy mà chúng ta thậm chí còn không thể đố kị, không thể ghen.”
Thở dài mộ thơi, Diệp Mộ Liễu nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Ngọc, nghiêm túc nói:
“Muốn nhìn nữ nhân khác hầu hạ dưới thân phu quân của mình còn phải gượng cười, nếu không sẽ bị xem là đố phụ. Nhưng mà Lý Ngọc, ta không làm được! Nghĩ đến chàng cùng nữ nhân khác hoan ái, trái tim ta đau muốn chết!”
“Ta không biết mình có thể tiếp nhận đến mức nào, nhưng ta biết, nếu cứ như vậy, ta sẽ biến thành cái xác không hồn. Ta không thể chịu nổi việc phải tranh đoạt sự sủng ái của chàng với ba ngàn mĩ nữ. Ta tình nguyện buông tay...”
Tựa đầu vào cổ Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc nói từng chữ:
“Nhưng mà, Hoàng hậu của ta chí có thể là nàng. Cho dù các nàng có sử dụng thử đoạn gì, ta đều không thỏa hiệp. Không thương lượng với nàng là ta sai. Nhưng đối với chuyện này, ta hy vọng nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta...”
Mãi không nói gì, giờ phút này trong lòng Diệp Mộ Liễu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muôn bàn suy nghĩ.
Mặc dù hắn không nói nhưng trong đó nàng đã đoán được mấy phần chân tướng sự việc.
Ba nước tiếp tục chiến tranh, Tây Việt quốc lòng muông dạ thú, như hổ rình mồi.
Mấy năm nay Đông Thương quốc liên tục nội loạn, sớm đã là miệng cọp gan thỏ. Lý Ngọc rơi vào đường cùng, đành phải liên hôn với Bắc Minh.
Công chúa Bắc Minh xuất thân cao quý, xinh đẹp vô song, tất nhiên sẽ không thỏa mãn một Qúy phi nho nhỏ này.
Thật ra cũng không có gì đáng trách, nhưng không biết vì sao Lý Ngọc lại đồng ý lập nàng làm Hoàng hậu vì thế lại có một cuộc tranh đấu gay gắt, thậm chí Diệp Mộ Liễu còn biết rõ trong chuyện này còn có một tay Thái hậu.
Mà Lý Ngọc vì hứa hẹn lúc trước mà dùng nàng làm tấm gỗ, tiền trảm hậu tấy lập nàng làm Hoàng hậu.
Hắn làm như vậy nàng lại oán hận lại đau lòng.
Nên tha thứ cho hắn sao?
Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn sự mệt mỏi hiện lên trên trán người kia, trong lòng không nhịn được mà chua xót.
“Lý Ngọc, tha thứ là một chuyện, có thể tiệp nhận hay không là chuyện khác. Ta biết từ xưa đến nay, vận mệnh của nữ tử không thể do mình quyết định. Nam nhân tam thê tứ thiếp nhưng nữ tử lại không được. Vậy mà chúng ta thậm chí còn không thể đố kị, không thể ghen.”
Thở dài mộ thơi, Diệp Mộ Liễu nghiêm túc nhìn vào mắt Lý Ngọc, nghiêm túc nói:
“Muốn nhìn nữ nhân khác hầu hạ dưới thân phu quân của mình còn phải gượng cười, nếu không sẽ bị xem là đố phụ. Nhưng mà Lý Ngọc, ta không làm được! Nghĩ đến chàng cùng nữ nhân khác hoan ái, trái tim ta đau muốn chết!”
“Ta không biết mình có thể tiếp nhận đến mức nào, nhưng ta biết, nếu cứ như vậy, ta sẽ biến thành cái xác không hồn. Ta không thể chịu nổi việc phải tranh đoạt sự sủng ái của chàng với ba ngàn mĩ nữ. Ta tình nguyện buông tay...”