Chưa sắc phong ngươi đã xưng mình là nô tì, Bắc Thiên Thiên Tuyết, ngươi đã vội vã làm người của hắn rồi sao?
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết rũ mắt nói:
“Là Thiên Tuyết quá phận rồi, tuy Hoàng hậu chưa sắc phong nhưng thánh chỉ đã ban xuống từ lâu. Ngược lại Thiên Tuyết...”
Nàng ta chân thành nói, trong giọng nói đều là tự trách, cũng không kím nén tức giận. Nàng ta như vậy làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho hành vi lúc nãy của nàng có chút keo kiệt.
“Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”
Nghĩ nghĩ, Diệp Mộ Liễu thông minh chuyển đề tài.
“Thiên Tuyết là đến để nhận tội với Hoàng hậu nương nương.”
Phúc thân với Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, bộ dáng xinh đẹp ngay cả Diệp Mộ Liễu cũng không nhịn được mà rung động.
“Sao? Bản cung không nhớ, công chúa đắc tội ta lúc nào?”
Trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi, Diệp Mộ Liễu bĩnh tĩnh hỏi.
“Mặc dù việc này không phải do Thiên Tuyết nhưng là từ Thiê Tuyết mà ra. Làm cho Thiên Tuyết cảm thấy tự trách.”
Thở dài một hơi, Thiên Tuyết dịu dàng nói:
“Hôm qua sứ thần Bắc Minh của ta không thương lượng với Ngàn Tuyết đã tự ý xin Hoàng thượng muốn đại điển phong phi của Thiên Tuyết cử hành cũng lúc với đại điển phong hậu. Hoàng thượng không đồng ý, vì vậy các sứ thần nước ta hôm nay đã thời Phúc Ninh cung của Thái hậu.”
Hô hấp Diệp Mộ Liễu kìm hãm, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp. Có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu, nàng có thể đoán được một số chuyện.
“Hoàng thượng sau khi biết được, ngay cả bữa trưa cũng không kịp dùng đã vội vàng chạy đến Phúc Ninh cung, sau đó phát sinh tranh chấp. Thái hậu đã đồng ý như Hoàng thượng kiên quyết không chịu, hắn kiên trì cho Hoàng hậu nương nương một đại điển phong hậu phong quang, độc nhất vô nhị. Hai mẹ con giằng co nhau, mãi sau này Thiên Tuyết mới biết được, lại tới Phúc Ninh cung cầu xin Thái hậu, lúc này Thái hậu mới chịu từ bỏ...”
Thì ra là vậy...
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu được, thì ra hắn không cùng nàng dùng bữa là vì tới Phúc Ninh cung.
Thì ta hắn phải người ngăn cản là không muốn cho nàng biết, sợ nàng uất ức.
Đúng là tên ngốc Lý Ngọc, chàng có biết ta tình nguyện để chàng nói cho ta biết, cũng không nguyện ý một mình suy nghĩ lung tung?
“Việc này công chúa không những không sai mà còn có công, làm sao lại nói là nhận tội đây?”
Bắc Thiên Tuyết, ngươi vội vàng muốn gặp, nói thật với ta là có mục đích gì đây?
“Nói cho đến cùng là Thiên Tuyết quản giáo cấp dưới không nghiêm nên mới tạo thành chuyện này. Cho nên dù nhiều hay ít thì Thiên Tuyết cũng có một phần trách nhiệm.”
Đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết gằn từng tiếng, nói hết sức chân thành.
“Nếu chuyện đã qua, vì sao công chúa lại nói chuyện này cho Bản cung biết?”
Lẳng lặng nhìn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu đột nhiên mở miệng.
“Bởi vì...”
Cắn cắn môi, gương mặt Bắc Thiên Tuyết hiện lên sự thẹn thùng.
“Bởi vì Thiên Tuyết biết, Hoàng thượng cực kì quan tâm đến Hoàng hậu nương nương. Thiên Tuyết không muốn bởi vì bản thân mình mà làm cho Đế Hậu hiểu nhầm...”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Nhếch môi mỉm cười, nụ cười này một chút cũng không đạt tới đáy mắt Diệp Mộ Liễu.
“Bời vì... Thiên Tuyết yêu Hoàng thượng, không hy vọng Hoàng thượng buồn bực không vui...”
Dứt lời, Bắc Thiên Tuyết cúi đầu, gương mặt ửng đỏ lan đến cổ.
“Ngược lại làm khó công chúa rồi...”
Diệp Mộ Liễu thâm sâu nhìn Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt đen tối không rõ.
Trong hậu cung này, còn có người đơn thuần như vậy sao?
Bắc Thiên Tuyết, ngươi thật sự thâm tình hay vẫn là dụng tâm kín đáo?
Tiễn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu đi đi lại lại trong phòng, trên trán không thấy nhiều sự vui vẻ.
“Nương nương, nếu chuyện không giống như chúng ta nghĩ, không bằng...”
Thanh nhi nghe sự việc từ đầu tới cuối, nhìn Diệp Mộ Liễu mặt mày co lại như cũ, lại bước lên an ủi khuyên giải.
Khóe môi quét xuống nụ cười chua xót, Diệp Mộ Liễu cười mà không nói.
Mặc dù sự việc không như nàng nghĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức buồn bực.
Buồn bực vì Lý Ngọc không chịu nói thật với nàng, coi nàng như bông hoa nhỏ cần được nghiêm ngặt bảo vệ.
Hơn nữa, nàng càng buồn bực chính mình, không nên vô cớ mà hoài nghi hắn, không tin tưởng hắn.
Bọn họ đến được với nhau không dễ, nếu hai người không có một chút tin tưởng, ở trong thâm cung ngươi lừa ta gạt này sẽ đi được bao lâu, được bao xa đây?
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết rũ mắt nói:
“Là Thiên Tuyết quá phận rồi, tuy Hoàng hậu chưa sắc phong nhưng thánh chỉ đã ban xuống từ lâu. Ngược lại Thiên Tuyết...”
Nàng ta chân thành nói, trong giọng nói đều là tự trách, cũng không kím nén tức giận. Nàng ta như vậy làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho hành vi lúc nãy của nàng có chút keo kiệt.
“Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”
Nghĩ nghĩ, Diệp Mộ Liễu thông minh chuyển đề tài.
“Thiên Tuyết là đến để nhận tội với Hoàng hậu nương nương.”
Phúc thân với Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, bộ dáng xinh đẹp ngay cả Diệp Mộ Liễu cũng không nhịn được mà rung động.
“Sao? Bản cung không nhớ, công chúa đắc tội ta lúc nào?”
Trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi, Diệp Mộ Liễu bĩnh tĩnh hỏi.
“Mặc dù việc này không phải do Thiên Tuyết nhưng là từ Thiê Tuyết mà ra. Làm cho Thiên Tuyết cảm thấy tự trách.”
Thở dài một hơi, Thiên Tuyết dịu dàng nói:
“Hôm qua sứ thần Bắc Minh của ta không thương lượng với Ngàn Tuyết đã tự ý xin Hoàng thượng muốn đại điển phong phi của Thiên Tuyết cử hành cũng lúc với đại điển phong hậu. Hoàng thượng không đồng ý, vì vậy các sứ thần nước ta hôm nay đã thời Phúc Ninh cung của Thái hậu.”
Hô hấp Diệp Mộ Liễu kìm hãm, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp. Có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu, nàng có thể đoán được một số chuyện.
“Hoàng thượng sau khi biết được, ngay cả bữa trưa cũng không kịp dùng đã vội vàng chạy đến Phúc Ninh cung, sau đó phát sinh tranh chấp. Thái hậu đã đồng ý như Hoàng thượng kiên quyết không chịu, hắn kiên trì cho Hoàng hậu nương nương một đại điển phong hậu phong quang, độc nhất vô nhị. Hai mẹ con giằng co nhau, mãi sau này Thiên Tuyết mới biết được, lại tới Phúc Ninh cung cầu xin Thái hậu, lúc này Thái hậu mới chịu từ bỏ...”
Thì ra là vậy...
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hiểu được, thì ra hắn không cùng nàng dùng bữa là vì tới Phúc Ninh cung.
Thì ta hắn phải người ngăn cản là không muốn cho nàng biết, sợ nàng uất ức.
Đúng là tên ngốc Lý Ngọc, chàng có biết ta tình nguyện để chàng nói cho ta biết, cũng không nguyện ý một mình suy nghĩ lung tung?
“Việc này công chúa không những không sai mà còn có công, làm sao lại nói là nhận tội đây?”
Bắc Thiên Tuyết, ngươi vội vàng muốn gặp, nói thật với ta là có mục đích gì đây?
“Nói cho đến cùng là Thiên Tuyết quản giáo cấp dưới không nghiêm nên mới tạo thành chuyện này. Cho nên dù nhiều hay ít thì Thiên Tuyết cũng có một phần trách nhiệm.”
Đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Liễu, Bắc Thiên Tuyết gằn từng tiếng, nói hết sức chân thành.
“Nếu chuyện đã qua, vì sao công chúa lại nói chuyện này cho Bản cung biết?”
Lẳng lặng nhìn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu đột nhiên mở miệng.
“Bởi vì...”
Cắn cắn môi, gương mặt Bắc Thiên Tuyết hiện lên sự thẹn thùng.
“Bởi vì Thiên Tuyết biết, Hoàng thượng cực kì quan tâm đến Hoàng hậu nương nương. Thiên Tuyết không muốn bởi vì bản thân mình mà làm cho Đế Hậu hiểu nhầm...”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Nhếch môi mỉm cười, nụ cười này một chút cũng không đạt tới đáy mắt Diệp Mộ Liễu.
“Bời vì... Thiên Tuyết yêu Hoàng thượng, không hy vọng Hoàng thượng buồn bực không vui...”
Dứt lời, Bắc Thiên Tuyết cúi đầu, gương mặt ửng đỏ lan đến cổ.
“Ngược lại làm khó công chúa rồi...”
Diệp Mộ Liễu thâm sâu nhìn Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt đen tối không rõ.
Trong hậu cung này, còn có người đơn thuần như vậy sao?
Bắc Thiên Tuyết, ngươi thật sự thâm tình hay vẫn là dụng tâm kín đáo?
Tiễn Bắc Thiên Tuyết, Diệp Mộ Liễu đi đi lại lại trong phòng, trên trán không thấy nhiều sự vui vẻ.
“Nương nương, nếu chuyện không giống như chúng ta nghĩ, không bằng...”
Thanh nhi nghe sự việc từ đầu tới cuối, nhìn Diệp Mộ Liễu mặt mày co lại như cũ, lại bước lên an ủi khuyên giải.
Khóe môi quét xuống nụ cười chua xót, Diệp Mộ Liễu cười mà không nói.
Mặc dù sự việc không như nàng nghĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức buồn bực.
Buồn bực vì Lý Ngọc không chịu nói thật với nàng, coi nàng như bông hoa nhỏ cần được nghiêm ngặt bảo vệ.
Hơn nữa, nàng càng buồn bực chính mình, không nên vô cớ mà hoài nghi hắn, không tin tưởng hắn.
Bọn họ đến được với nhau không dễ, nếu hai người không có một chút tin tưởng, ở trong thâm cung ngươi lừa ta gạt này sẽ đi được bao lâu, được bao xa đây?