“Thật ra Phụ hoàng của ta làm người hiếm có mấy trăm năm mới gặp ở Đông Thương quốc.”
Thở dài một hơi, Lý Ngọc cảm khái nói.
“Nhớ năm đó ông đối với Mẫu hậu thật sự là ngoan ngoãn phục tùng, hết sức sủng ái... Chỉ tiếc Phụ hoàng còn trẻ đã mất sớm. Hiaz...”
Nhìn đáy mắt Lý Ngọc lóe lên sự ảm đàm, trong lòng Diệp Mộ Liễu giật mình một phen, có chút đau lòng có chút chua xót.
Nếu không phải Tiên hoàng mất sớm, có lẽ Lý Ngọc sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy phải không?
Hai tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, Diệp Mộ Liễu thở dài nói:
“Lý Ngọc, vất vả chàng rồi. Có thể nói cho ta biết, Phụ hoàng người chết như thế nào không ? “
“Bị bệnh mà chết...”
Rũ hai hàng lông mi dài, che dấu sự đau khổ trong mắt, âm thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần run rẩy.
“Lý Ngọc...”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, cực kỳ hối hận vì mình lỡ lời.
“Không có việc gì, đều là chuyện đã qua, Liễu Nhi, hiện tại có nàng ở bên cạnh Trẫm, Trẫm đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
“Ừm..”
Nàng quay đầu, nhìn về hắn nở một nụ cười tươi sáng, miệng cười như hoa đào tháng ba nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Chỉ cần bọn họ còn có được đối phương, trong lòng còn có đối phương, cho dù có khó khăn gì, bọn họ cùng nhau vượt qua...
“Liễu Nhi...”
Hắn đặt cằm vào cổ nàng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên mặt nàng, vành tai, cổ, nhưng không có một chút tình dục.
Có thể là không muốn phá vỡ thời gian điềm tĩnh mà tốt đẹp, nên hai người vẫn không nói chuyện.
Giống như thời gian trôi qua thật lâu, sông cạn đá mòn, bất quá cũng chỉ là đạo lý hiển nhiên như vậy!
Đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ngọc mới lưu luyến phá vỡ sự trầm tĩnh tốt đẹp này.
Hai người ngồi yên trên nền đá cẩm thạch, nàng bị hắn ôm vào trong ngực.
“Sao vậy?”
Nàng nửa dựa vào trong ngực hắn, như cũ không quay đầu lại, từ trong âm thanh của hắn mang theo một chút nặng nề nên hiểu ra một chút gì đó.
“Hai ngày nữa là đại điển phong Phi rồi...”
Biết lời nói và hành động của mình là cực kì tàn nhẫn nhưng Lý Ngọc vẫn không thể không nói, không thể không làm.
Thật ra mấy ngày hôm nay hai người đều cố gắng trốn tránh vấn đề này. Nhưng có đôi khi trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt nhất đề giải quyết được vấn đề.
Hoàng đế cũng có lúc bất lực.
Hắn muốn lập Bắc Thiên Tuyết làm phi là chuyện có thật, hắn có tam cung lục viện cũng là thật.
Không phải không nghĩ vì nàng mà thay đổi, không phải không nghĩ vì nàng mà phế bỏ hậu cung.
Như đối với hắn hiện tại mà nói, vẫn tạm thời không có cách nào.
Hầu như mọi người trong thiên hạ đều thấy làm Hoàng đế là chuyện cực kì uy phong.
Không phải kiêng kị cái gì, muốn làm gì thì làm, trên đời không có thứ gì không làm được.
Nhưng ít ai biết làm Hoàng đế rất khó.
Không chân chính ngồi trên ngai vàng điện ngọc, bị người trong thiên hạ nhòm ngó ngôi bị thì không biết được gian khổ và khốn khổ trong đó.
Trên đời này luôn có công bằng, người có được càng nhiều thì tất nhiên cũng trả giá nhiều.
Còn phải thừa nhận, ẩn nhẫn, thỏa hiệp cũng nhiều hơn.
Hắn là Hoàng đế Đông Thương quốc, là chúa tể của thần dân khắp thiên hạ này, hắn không thể vì tư tình của bản thân mà đẩy muôn vàn dân chúng vào biển lửa.
Chiến tranh vô tình, khói súng vô nghĩa, dân chúng vô tội...
Hiện tại Đông Thương quốc loạn trong giặc ngoài, hắn không thể đắc tội với Đại tướng quân Trịnh Nhất Phong nhắm binh quyền trong tay, hắn không thể đắc tội với đồng minh là Bắc Minh quốc, tất nhiên không thể không cưới Bắc Thiên Tuyết.
Cho nên, hắn nhất định là Hoàng đến vô năng, nhất định làm cho nữ tử hắn thương yêu phải đau lòng.
Nhưng nàng và hắn đều hiểu, mấy thứ này lúc nàng lựa chọn ở lại cùng hắn kề vai chiến đầu, nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Nàng sợ, không phải là tam cung lục viện của hắn, mà là một ngày, trong lòng hắn không chỉ có một mình nàng còn có nữ tử khác.
Cho nên, có đôi khi, sự trầm mặc của hắn là độc dược của nàng,,,
Vì thế, cho dù không muốn nói, nhưng vẫn muốn trốn tránh. Hắn xũng không thể không nói, không thể không nói...
“Liễu Nhi, đại hôn ngày đó...”
“Chàng không cần nói, ta đều hiểu.”
Nàng hiểu không?
Hoặc là nàng hiểu, hoặc là chưa, nhưng ít nhiều có chút oán hận.
Biết là một chuyện, nguyện ý tiếp thu là một chuyện, thực tế đối diện lại là một chuyện khác.
“Nếu nàng không muốn đến nhìn, không bằng xuất cung hai ngày có được không?”
“Tên ngốc này, chàng phong Phi, làm sao không có Hoàng hậu là ta đây?”
Trong lòng níu chặt, Diệp Mộ Liễu một chút cũng không thể hiện ra, chỉ trừng mắt cười cười.
Thở dài một hơi, Lý Ngọc cảm khái nói.
“Nhớ năm đó ông đối với Mẫu hậu thật sự là ngoan ngoãn phục tùng, hết sức sủng ái... Chỉ tiếc Phụ hoàng còn trẻ đã mất sớm. Hiaz...”
Nhìn đáy mắt Lý Ngọc lóe lên sự ảm đàm, trong lòng Diệp Mộ Liễu giật mình một phen, có chút đau lòng có chút chua xót.
Nếu không phải Tiên hoàng mất sớm, có lẽ Lý Ngọc sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy phải không?
Hai tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, Diệp Mộ Liễu thở dài nói:
“Lý Ngọc, vất vả chàng rồi. Có thể nói cho ta biết, Phụ hoàng người chết như thế nào không ? “
“Bị bệnh mà chết...”
Rũ hai hàng lông mi dài, che dấu sự đau khổ trong mắt, âm thanh của Lý Ngọc mang theo mấy phần run rẩy.
“Lý Ngọc...”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, cực kỳ hối hận vì mình lỡ lời.
“Không có việc gì, đều là chuyện đã qua, Liễu Nhi, hiện tại có nàng ở bên cạnh Trẫm, Trẫm đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
“Ừm..”
Nàng quay đầu, nhìn về hắn nở một nụ cười tươi sáng, miệng cười như hoa đào tháng ba nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Chỉ cần bọn họ còn có được đối phương, trong lòng còn có đối phương, cho dù có khó khăn gì, bọn họ cùng nhau vượt qua...
“Liễu Nhi...”
Hắn đặt cằm vào cổ nàng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên mặt nàng, vành tai, cổ, nhưng không có một chút tình dục.
Có thể là không muốn phá vỡ thời gian điềm tĩnh mà tốt đẹp, nên hai người vẫn không nói chuyện.
Giống như thời gian trôi qua thật lâu, sông cạn đá mòn, bất quá cũng chỉ là đạo lý hiển nhiên như vậy!
Đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Ngọc mới lưu luyến phá vỡ sự trầm tĩnh tốt đẹp này.
Hai người ngồi yên trên nền đá cẩm thạch, nàng bị hắn ôm vào trong ngực.
“Sao vậy?”
Nàng nửa dựa vào trong ngực hắn, như cũ không quay đầu lại, từ trong âm thanh của hắn mang theo một chút nặng nề nên hiểu ra một chút gì đó.
“Hai ngày nữa là đại điển phong Phi rồi...”
Biết lời nói và hành động của mình là cực kì tàn nhẫn nhưng Lý Ngọc vẫn không thể không nói, không thể không làm.
Thật ra mấy ngày hôm nay hai người đều cố gắng trốn tránh vấn đề này. Nhưng có đôi khi trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt nhất đề giải quyết được vấn đề.
Hoàng đế cũng có lúc bất lực.
Hắn muốn lập Bắc Thiên Tuyết làm phi là chuyện có thật, hắn có tam cung lục viện cũng là thật.
Không phải không nghĩ vì nàng mà thay đổi, không phải không nghĩ vì nàng mà phế bỏ hậu cung.
Như đối với hắn hiện tại mà nói, vẫn tạm thời không có cách nào.
Hầu như mọi người trong thiên hạ đều thấy làm Hoàng đế là chuyện cực kì uy phong.
Không phải kiêng kị cái gì, muốn làm gì thì làm, trên đời không có thứ gì không làm được.
Nhưng ít ai biết làm Hoàng đế rất khó.
Không chân chính ngồi trên ngai vàng điện ngọc, bị người trong thiên hạ nhòm ngó ngôi bị thì không biết được gian khổ và khốn khổ trong đó.
Trên đời này luôn có công bằng, người có được càng nhiều thì tất nhiên cũng trả giá nhiều.
Còn phải thừa nhận, ẩn nhẫn, thỏa hiệp cũng nhiều hơn.
Hắn là Hoàng đế Đông Thương quốc, là chúa tể của thần dân khắp thiên hạ này, hắn không thể vì tư tình của bản thân mà đẩy muôn vàn dân chúng vào biển lửa.
Chiến tranh vô tình, khói súng vô nghĩa, dân chúng vô tội...
Hiện tại Đông Thương quốc loạn trong giặc ngoài, hắn không thể đắc tội với Đại tướng quân Trịnh Nhất Phong nhắm binh quyền trong tay, hắn không thể đắc tội với đồng minh là Bắc Minh quốc, tất nhiên không thể không cưới Bắc Thiên Tuyết.
Cho nên, hắn nhất định là Hoàng đến vô năng, nhất định làm cho nữ tử hắn thương yêu phải đau lòng.
Nhưng nàng và hắn đều hiểu, mấy thứ này lúc nàng lựa chọn ở lại cùng hắn kề vai chiến đầu, nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Nàng sợ, không phải là tam cung lục viện của hắn, mà là một ngày, trong lòng hắn không chỉ có một mình nàng còn có nữ tử khác.
Cho nên, có đôi khi, sự trầm mặc của hắn là độc dược của nàng,,,
Vì thế, cho dù không muốn nói, nhưng vẫn muốn trốn tránh. Hắn xũng không thể không nói, không thể không nói...
“Liễu Nhi, đại hôn ngày đó...”
“Chàng không cần nói, ta đều hiểu.”
Nàng hiểu không?
Hoặc là nàng hiểu, hoặc là chưa, nhưng ít nhiều có chút oán hận.
Biết là một chuyện, nguyện ý tiếp thu là một chuyện, thực tế đối diện lại là một chuyện khác.
“Nếu nàng không muốn đến nhìn, không bằng xuất cung hai ngày có được không?”
“Tên ngốc này, chàng phong Phi, làm sao không có Hoàng hậu là ta đây?”
Trong lòng níu chặt, Diệp Mộ Liễu một chút cũng không thể hiện ra, chỉ trừng mắt cười cười.