“Nàng có gan cho nàng ta đi vào lại không có lá gan gặp nàng ta sao?”
Không biết từ lúc nào, nụ cười trên mặt Lý Ngọc từ từ trầm xuống, một mảnh tối tắm.
Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, sau đó hiểu ra vấn đề. Đáy mắt quét xuống tia áng hiểu rõ, vì vậy cũng không rời đi mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc, sắc mặt hết sức tự nhiên.
“Thiên Tuyết gặp qua Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Bắc ThiênTuyết mặc cung trang màu vàng nhạt, xinh đẹp động lòng người, hết sức tươi đẹp. Nhưng Lý Ngọc ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ phất tay áo ý bảo nàng đứng dậy.
“Không biết công chúa tìm Trẫm có việc gì quan trọng?”
Diệp Mộ Liễu ghé mắt nhìn thấy khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, đường cong nơi cằm cũng banh ra, gương mặt tuấn mỹ ẩn ẩn mấy phần tức giận. Không khỏi mỉm cười lại tiếp tục bĩnh tĩnh, yên lặng.
“Bẩm Hoàng thượng, Thiên Tuyết không phải đến tìm Hoàng thượng mà Thiên Tuyết tới tìm Hoàng hậu nương nương.”
Đối với chuyện Diệp Mộ Liễu ở Ngự thư phòng, Bắc Thiên Tuyết không chỉ không có một chút chấn kinh và tức giận, ngược lại còn hết sức tự nhiên.
Lời nói hiện tại cũng làm cho hai người đối diện chấn động.
Sau một chút đỡ đẫn, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười hỏi:
“Không biết công chú tìm Bản cung có việc gì quan trọng?”
“Là thế này, bởi vì chuyện đại hôn, Phụ hoàng ta phái người đưa tới một chút châu bảo ngọc khí, trong đó có một cây trâm Chi Vân Phượng Văn, tại hình hết sức khác biệt, là lễ vật tân hôn mà Phụ hoàng ta cố ý đưa cho Hoàng hậu nương nương.”
Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, ngữ điệu mềm nhẹ, thoải mái.
“Cho nên Thiên Tuyết hôm nay tới là đưa cây trâm cho nương nương. Nhưng đến Tử Vi cung mới biết nương nương lại ở chỗ này với Hoàng thượng...”
“À... thì ta là thế. “
Âm thanh của Diệp Mộ Liễu kéo dài, khóe một quét xuống nụ cười bỡn cợt, nhìn Lý Ngọc cười hết sức bí hiểm.
Làm cho gương mặt Lý Ngọc lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hết sức mất tự nhiên.
“ Nếu đã như vậy, công chúa, chúng ta đi thôi. “
Bắc Thiên Tuyết gật đầu, phúc thân với Lý Ngọc, lúc này mới xoay người rời đi. Diệp Mộ Liễu đi phía sau, mới đi được mấy bước, bỗng dưng quay đầu lại.
Cúi gần Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu trêu ghẹo nói :
“ Hoàng thượng không phải suy nghĩ nhiều đấy chứ ? Ừ, nô tỳ cũng không có ý đẩy Hoàng thượng cho Bắc Thiên Tuyết.. “
Đoạn tình cảm này đã dung nhập vào sinh mệnh của nàng.
Lúc Diệp Mộ Liễu trao kim ấn và thánh chỉ sắc phong Qúy phi cho Bắc Thiên Tuyết, gương mặt hắn bình tĩnh như nước, tươi cười như hoa.
Nghe danh sách lễ vậy bốn lần sáu lượt cũng lời chúc mừng, Bắc Thiên Tuyết toàn thân lễ phục màu tím trăm Phượng, lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc toàn thân gấm bào màu vàng thêu cửu long, gương mặt như ngọc, hết sức xa hoa.
Gương mặt tươi cười của Diệp Mộ Liễu vẫn không có giảm chút nào.
Nhưng lúc màn đêm buông xuống, Thính Vũ hiên đèn được thắp lên rực rỡ, tươi cười của Diệp Mộ Liễu không còn nữa…
Thính Vũ hiên sáng trưng, tiếng động náo nhiệt ầm ĩ.
Nhưng có tính là gì ?
Những thứ phong quang này, hạnh phúc này, đêm nay đều thuộc về nữ tử khác, không có quan hệ gì tới nàng?
Lấy cớ thân thể không khỏe, rời khỏi Thính Vũ hiên đang náo động.
Diệp Mộ Liễu đi tới Tử Vi cung của mình.
Đêm cực kì yên tĩnh, gió thổi thật lạnh, trái tim Diệp Mộ Liễu cực kì đập chậm lại…
Dó là cảm giác vô cảm không còn cảm thấy đau đớn…
Hoặc là do thần kinh của nàng đau đớn, mấy ngày hôm qua nàng tự mình hiểu rõ và tự mình thôi miên nên đã dần dần mạnh mẽ hơn.
Cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm tý thật tốt, cho rằng bản thân có thể thờ ơ. Nhưng mà hiện thực mãi mãi tàn khốc hơn tưởng tượng…
“ Nương nương, người không có việc gì chứ ? “
Thấy nàng không nói, sắc mặt ủ rũ, Thanh nhi ân cần hỏi thăm.
“ Đứa ngốc, ta thì có việc gì ? “
Yên lặng lắc đầu, Diệp Mộ Liễu giống như tự giễu, như tự an ủi bản thân.
“Nữ nhân yêu hoàng đế, nhất định sẽ có kết cục như vậy. Đêm nay ở trong hậu cung này, thương tâm khổ sở không chỉ có một mình ta. “
Nếu… nếu thời gian giống như hồi tưởng, nếu toàn bộ kể từ lúc nàng gặp Lý Ngọc, nàng có thể do dự một chút hay không, phấn đấu quên mình yêu hắn hay không?
Nếu sớm biết hắn là Hoàng thượng, nhất định nàng sẽ do dự, sẽ khống chế phần tình cảm của mình !
Nhưng mà trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy, nhiều sớm biết rằng như vậy !
Lúc nàng biết hắn là Hoàng thượng, nàng cũng đã hãm sâu, không cách nào thoát khỏi.
Đoạn tình cảm này là do lúc trước nàng không cho phép chùn bước, đã dung nhập vào sinh mệnh của mình, máu mủ của mình, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy ?
Không biết từ lúc nào, nụ cười trên mặt Lý Ngọc từ từ trầm xuống, một mảnh tối tắm.
Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, sau đó hiểu ra vấn đề. Đáy mắt quét xuống tia áng hiểu rõ, vì vậy cũng không rời đi mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc, sắc mặt hết sức tự nhiên.
“Thiên Tuyết gặp qua Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Bắc ThiênTuyết mặc cung trang màu vàng nhạt, xinh đẹp động lòng người, hết sức tươi đẹp. Nhưng Lý Ngọc ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ phất tay áo ý bảo nàng đứng dậy.
“Không biết công chúa tìm Trẫm có việc gì quan trọng?”
Diệp Mộ Liễu ghé mắt nhìn thấy khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, đường cong nơi cằm cũng banh ra, gương mặt tuấn mỹ ẩn ẩn mấy phần tức giận. Không khỏi mỉm cười lại tiếp tục bĩnh tĩnh, yên lặng.
“Bẩm Hoàng thượng, Thiên Tuyết không phải đến tìm Hoàng thượng mà Thiên Tuyết tới tìm Hoàng hậu nương nương.”
Đối với chuyện Diệp Mộ Liễu ở Ngự thư phòng, Bắc Thiên Tuyết không chỉ không có một chút chấn kinh và tức giận, ngược lại còn hết sức tự nhiên.
Lời nói hiện tại cũng làm cho hai người đối diện chấn động.
Sau một chút đỡ đẫn, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười hỏi:
“Không biết công chú tìm Bản cung có việc gì quan trọng?”
“Là thế này, bởi vì chuyện đại hôn, Phụ hoàng ta phái người đưa tới một chút châu bảo ngọc khí, trong đó có một cây trâm Chi Vân Phượng Văn, tại hình hết sức khác biệt, là lễ vật tân hôn mà Phụ hoàng ta cố ý đưa cho Hoàng hậu nương nương.”
Bắc Thiên Tuyết mỉm cười, ngữ điệu mềm nhẹ, thoải mái.
“Cho nên Thiên Tuyết hôm nay tới là đưa cây trâm cho nương nương. Nhưng đến Tử Vi cung mới biết nương nương lại ở chỗ này với Hoàng thượng...”
“À... thì ta là thế. “
Âm thanh của Diệp Mộ Liễu kéo dài, khóe một quét xuống nụ cười bỡn cợt, nhìn Lý Ngọc cười hết sức bí hiểm.
Làm cho gương mặt Lý Ngọc lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hết sức mất tự nhiên.
“ Nếu đã như vậy, công chúa, chúng ta đi thôi. “
Bắc Thiên Tuyết gật đầu, phúc thân với Lý Ngọc, lúc này mới xoay người rời đi. Diệp Mộ Liễu đi phía sau, mới đi được mấy bước, bỗng dưng quay đầu lại.
Cúi gần Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu trêu ghẹo nói :
“ Hoàng thượng không phải suy nghĩ nhiều đấy chứ ? Ừ, nô tỳ cũng không có ý đẩy Hoàng thượng cho Bắc Thiên Tuyết.. “
Đoạn tình cảm này đã dung nhập vào sinh mệnh của nàng.
Lúc Diệp Mộ Liễu trao kim ấn và thánh chỉ sắc phong Qúy phi cho Bắc Thiên Tuyết, gương mặt hắn bình tĩnh như nước, tươi cười như hoa.
Nghe danh sách lễ vậy bốn lần sáu lượt cũng lời chúc mừng, Bắc Thiên Tuyết toàn thân lễ phục màu tím trăm Phượng, lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc toàn thân gấm bào màu vàng thêu cửu long, gương mặt như ngọc, hết sức xa hoa.
Gương mặt tươi cười của Diệp Mộ Liễu vẫn không có giảm chút nào.
Nhưng lúc màn đêm buông xuống, Thính Vũ hiên đèn được thắp lên rực rỡ, tươi cười của Diệp Mộ Liễu không còn nữa…
Thính Vũ hiên sáng trưng, tiếng động náo nhiệt ầm ĩ.
Nhưng có tính là gì ?
Những thứ phong quang này, hạnh phúc này, đêm nay đều thuộc về nữ tử khác, không có quan hệ gì tới nàng?
Lấy cớ thân thể không khỏe, rời khỏi Thính Vũ hiên đang náo động.
Diệp Mộ Liễu đi tới Tử Vi cung của mình.
Đêm cực kì yên tĩnh, gió thổi thật lạnh, trái tim Diệp Mộ Liễu cực kì đập chậm lại…
Dó là cảm giác vô cảm không còn cảm thấy đau đớn…
Hoặc là do thần kinh của nàng đau đớn, mấy ngày hôm qua nàng tự mình hiểu rõ và tự mình thôi miên nên đã dần dần mạnh mẽ hơn.
Cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm tý thật tốt, cho rằng bản thân có thể thờ ơ. Nhưng mà hiện thực mãi mãi tàn khốc hơn tưởng tượng…
“ Nương nương, người không có việc gì chứ ? “
Thấy nàng không nói, sắc mặt ủ rũ, Thanh nhi ân cần hỏi thăm.
“ Đứa ngốc, ta thì có việc gì ? “
Yên lặng lắc đầu, Diệp Mộ Liễu giống như tự giễu, như tự an ủi bản thân.
“Nữ nhân yêu hoàng đế, nhất định sẽ có kết cục như vậy. Đêm nay ở trong hậu cung này, thương tâm khổ sở không chỉ có một mình ta. “
Nếu… nếu thời gian giống như hồi tưởng, nếu toàn bộ kể từ lúc nàng gặp Lý Ngọc, nàng có thể do dự một chút hay không, phấn đấu quên mình yêu hắn hay không?
Nếu sớm biết hắn là Hoàng thượng, nhất định nàng sẽ do dự, sẽ khống chế phần tình cảm của mình !
Nhưng mà trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy, nhiều sớm biết rằng như vậy !
Lúc nàng biết hắn là Hoàng thượng, nàng cũng đã hãm sâu, không cách nào thoát khỏi.
Đoạn tình cảm này là do lúc trước nàng không cho phép chùn bước, đã dung nhập vào sinh mệnh của mình, máu mủ của mình, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy ?