Nếu Tây Việt phát động chiến tranh, Bắc Minh quốc cũng muốn một chén canh, Đông Thương quốc đối mặt với hai bên, tất nhiên bị phá hủy.
Mấy ngày này Lý Ngọc hết sức ưu tư, mà thường xuyên trằn trọc không cách nào ngủ say.
Diệp Mộ Liễu đều nhìn thấy được, để ở trong lòng. Mỗi lúc nửa đêm hắn có một chút động tĩnh, bọn họ đều từ trong mộng đột nhiên tỉnh dậy.
Đối với chiến tranh nàng đành bất lực, điều có thể làm đó là ôm chặt lấy hắn, làm cho hắn cảm nhận được nàng ở bên cạnh, truyền sức mạnh cho hắn.
Nhắc tới cũng lạ, mỗi khi hắn không thể ngủ say, ôm nàng vào trong ngực, sự bối rối trong lòng đều có thể từ từ bình tĩnh lại.
Giống như nàng là chỗ dựa của hắn, là nguồn sức mạnh của hắn, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, dù có gặp khó khăn hắn đều có thể chịu đựng.
Như vậy, trong hậu cung đều nói Hoàng hậu là chuyên sủng, các phi tần không việc gì không được quấy rầy Hoàng thượng.
Sau đó, vì tránh sự đố kị, Diệp Mộ Liễu hành động cực kì khiêm tốn.
“Đừng đi...”
Thời gian Lý Ngọc tới Tử Vi cung cũng không nhiều, các phi tần hậu cung nhìn thấy người Hoàng hậu như nàng cũng chỉ tốt hơn các nàng một chút mà thôi.
Mà thời gian Diệp Mộ Liễu tới Cần Chính điện nghỉ ngơi ngày càng nhiều.
Bởi vì muốn tránh được sự nghi ngờ, mỗi lúc rời đi, Diệp Mộ Liễu đều không ngồi phượng liễn. Chỉ lúc đêm khuya yên tĩnh mới thi triển khinh công đến Cần Chính điện.
Mỗi lúc trời vừa sáng lại lặng lẽ quay về.
Người bên cạnh ngoại trừ Thanh nhi, thì tất cả đều bí mật, một chữ cũng không tiết lộ.
Như vậy, cho dù Trịnh Ngọc Uyển bất mãn vì bị Lý Ngọc vắng vẻ cũng không nắm được nhược điểm.
Ngẫu nhiên đêm khuya yên tĩnh, không có cách nào ngủ được, hai người sẽ gặp gỡ đùa nghịch nhau.
Đường đường là một Đế vương một Hoàng hậu vậy mà lại trở thành yêu đương vụng trộm.
Lý Ngọc thường nói ủy khuất cho nàng, nhưng Diệp Mộ Liễu biết, so với cảnh nhìn hắn cùng nữ nhân khác triền miên thì đối với nàng mà nói đoa là ông trời ban ân lớn rồi.
Cho đến tận bây giờ hắn đều không đề cập đến chuyện sủng hạnh phi tử khác. Hắn không nói, nàng cũng làm bộ như không biết.
Nàng biết ở hậu cung như vậy thì hết sức lạ lùng. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng tự tay đưa hắn đến trong lòng nữ nhân khác thì nàng không làm được.
Nàng tình nguyện lừa mình dối , qua được lúc nào thì qua…
Mấy ngày này Lý Ngọc hết sức ưu tư, mà thường xuyên trằn trọc không cách nào ngủ say.
Diệp Mộ Liễu đều nhìn thấy được, để ở trong lòng. Mỗi lúc nửa đêm hắn có một chút động tĩnh, bọn họ đều từ trong mộng đột nhiên tỉnh dậy.
Đối với chiến tranh nàng đành bất lực, điều có thể làm đó là ôm chặt lấy hắn, làm cho hắn cảm nhận được nàng ở bên cạnh, truyền sức mạnh cho hắn.
Nhắc tới cũng lạ, mỗi khi hắn không thể ngủ say, ôm nàng vào trong ngực, sự bối rối trong lòng đều có thể từ từ bình tĩnh lại.
Giống như nàng là chỗ dựa của hắn, là nguồn sức mạnh của hắn, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, dù có gặp khó khăn hắn đều có thể chịu đựng.
Như vậy, trong hậu cung đều nói Hoàng hậu là chuyên sủng, các phi tần không việc gì không được quấy rầy Hoàng thượng.
Sau đó, vì tránh sự đố kị, Diệp Mộ Liễu hành động cực kì khiêm tốn.
“Đừng đi...”
Thời gian Lý Ngọc tới Tử Vi cung cũng không nhiều, các phi tần hậu cung nhìn thấy người Hoàng hậu như nàng cũng chỉ tốt hơn các nàng một chút mà thôi.
Mà thời gian Diệp Mộ Liễu tới Cần Chính điện nghỉ ngơi ngày càng nhiều.
Bởi vì muốn tránh được sự nghi ngờ, mỗi lúc rời đi, Diệp Mộ Liễu đều không ngồi phượng liễn. Chỉ lúc đêm khuya yên tĩnh mới thi triển khinh công đến Cần Chính điện.
Mỗi lúc trời vừa sáng lại lặng lẽ quay về.
Người bên cạnh ngoại trừ Thanh nhi, thì tất cả đều bí mật, một chữ cũng không tiết lộ.
Như vậy, cho dù Trịnh Ngọc Uyển bất mãn vì bị Lý Ngọc vắng vẻ cũng không nắm được nhược điểm.
Ngẫu nhiên đêm khuya yên tĩnh, không có cách nào ngủ được, hai người sẽ gặp gỡ đùa nghịch nhau.
Đường đường là một Đế vương một Hoàng hậu vậy mà lại trở thành yêu đương vụng trộm.
Lý Ngọc thường nói ủy khuất cho nàng, nhưng Diệp Mộ Liễu biết, so với cảnh nhìn hắn cùng nữ nhân khác triền miên thì đối với nàng mà nói đoa là ông trời ban ân lớn rồi.
Cho đến tận bây giờ hắn đều không đề cập đến chuyện sủng hạnh phi tử khác. Hắn không nói, nàng cũng làm bộ như không biết.
Nàng biết ở hậu cung như vậy thì hết sức lạ lùng. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng tự tay đưa hắn đến trong lòng nữ nhân khác thì nàng không làm được.
Nàng tình nguyện lừa mình dối , qua được lúc nào thì qua…